Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 186

Chu Chân Mệnh không dám hành động, không phải vì đã bị thế tấn công của Đao Thập Lục khống chế, mà vì bên cạnh còn có Lỗ Nhất Khí. Lúc này, hắn và Đao Thập Lục là “cò nghêu tranh hùng”, còn Lỗ Nhất Khí là “ngư ông đắc lợi”.- Môn trưởng là bậc kỳ tài, hẳn sẽ hiểu rõ nên bỏ bảo bối hay bỏ tính mạng – Đao Thập Lục lạnh lùng nói.

- Không phải không nỡ bỏ, chỉ là thứ này ngươi có lấy cũng vô dụng.

- Thứ này vô dụng, vậy thứ gì mới hữu dụng?

- Vậy thì phải hỏi hắn! Thứ đó có lẽ đang ở trong tay hắn! – Chu Chân Mệnh quả nhiên lợi hại, chỉ dăm ba câu đã đảo ngược tình thế, chuyển mũi nhọn sang phía Lỗ Nhất Khí.

- Chu môn trưởng, hắn không ngốc nghếch đến thế đâu. Nếu ta khăng khăng không đưa bảo bối cho hắn, ông lại trách hắn tội phạm thượng, tới lúc đó, hai bên cùng hợp sức tấn công hắn, thì hắn càng không còn cơ hội. Bởi vậy, dù muốn đòi bảo bối từ ai, cũng phải giải quyết ông trước! - Lỗ Nhất Khí lại gạt mũi nhọn về phía Chu Chân Mệnh, khiến hắn vẫn không thể thay đổi được tình thế bất lợi.

- Nói như vậy là ngươi đã thừa nhận bảo bối đang nằm trong tay ngươi? - Mắt Chu Chân Mệnh sáng rực lên, hắn đã tìm ra sơ hở từ trong lời nói của Lỗ Nhất Khí. Thảo nào khí thế của gã thanh niên này mới có vài ngày đã tăng tiến vượt bậc, vừa rồi vòng hào quang toả ra từ cơ thể hắn đã thổi bạt cả lớp lớp mây mù, thì ra cũng có nguyên nhân.

Nói lắm tất lỡ lời, lúc này, Lỗ Nhất Khí không còn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có nữa. Trước hai luồng ánh mắt rừng rực như lửa, cậu cảm giác như bị vô số mũi đao kề sát.

Mồ hôi đã loáng thoáng rịn trên vầng trán Lỗ Nhất Khí. Thật trùng hợp, lúc này trên núi lại có nước tí tách nhỏ xuống. Thì ra tầng mây tản ra, khiến ánh mặt trời chiếu vào nơi tuyết đọng, băng tuyết đông cứng quanh năm bắt đầu tan chảy.

Mạc Thiên Quy đứng giữa Hoả trận, vừa quan sát, tính toán hình núi thế đất xung quanh, vừa lắng nghe Sách Khố Lạt kể lại toàn bộ sự việc.

- Khi tôi vừa trở về thì thấy đệ tử Mặc môn và họ hàng thân thích đều bị Chu gia bắt bớ, liền cảm thấy nội bộ Mặc gia tất có kẻ nằm vùng. Đệ tử Mặc môn sống ở nơi này qua bao thế hệ đều chưa từng xảy ra sự biến, vậy mà khi tay họ Lưu kia vừa mới xuất hiện, tai hoạ đã lập tức xảy ra. Sau khi hắn tới, việc đầu tiên là nghe ngóng tình hình của toàn bộ đệ tử nơi đây. Hơn nữa, ám hiệu đánh dấu để lùng bắt đệ tử Mặc gia là một bàn tay. Mới đầu tôi cũng không để ý, về sau nhớ lại, hình như bàn tay đó có sáu ngón bởi vậy tôi nghi ngờ ám hiệu đó tượng trưng cho biệt danh giang hồ của hắn là “Sáu cánh tay”. Quả nhiên, sau khi đốt lửa trên núi Nam Lĩnh, hắn đã quay ngược về thị trấn, lẩn vào trong chùa. Vì muốn giải cứu cho chúng đệ tử Mặc môn và gia quyến của họ, tôi bèn bám theo vào, phát hiện ra hắn phóng phi tiêu báo tin cho đối thủ. – Sách Khố Lạt bị thương trầm trọng, cơ thể suy sụp, giọng nói mỗi lúc một yếu, xem chừng có thể ngất lịm hoặc chết bất cứ lúc nào.

- Dịch lão đệ, hãy giúp hắn tỉnh táo một chút, lát nữa còn cần tới sức lực của hắn.

Dịch Huyệt Mạch lập tức lần lượt châm kim vào gáy, hậu tâm và sau thắt lưng Sách Khố Lạt. Sách Khố Lạt như thể choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lập tức đứng vụt dậy, chỉ tay vào Lưu Chi Thủ bên ngoài Hoả trận, chửi rống lên:

- Tên súc sinh thối tha vô liêm sỉ, lừa thầy diệt tổ, dù ta có biến thành ma cũng không tha cho ngươi...

Mạc Thiên Quy thở dài:

- Cứ ngỡ rằng đệ tử họ Lưu ở vùng đất tổ của Mạc gia là đáng tin cậy, nhưng ta đã lầm thực rồi. Trên đời có một số kẻ vì vinh hoa phú quý mà sẵn sàng từ bỏ những thứ đáng giá hơn thế, bao gồm cả sự tôn nghiêm và vinh quang của tổ tiên, cả tình thân quê hương bản quán!

- Môn trưởng, lúc ở Nam Lĩnh tôi có nghe ông già họ Viêm kể lại, hai đệ tử Mặc môn đi cùng đám trợ thủ còn lại của Lỗ gia đều đã lần lượt bị giết hại. Trong số họ nhất định cũng có kẻ nằm vùng. – Sách Khố Lạt nói vậy là muốn an ủi Mạc Thiên Quy.

- Chưa chắc! Hành động của kẻ nằm vùng có mục đích rất rõ ràng, mà mục đích lần này là muốn Lỗ môn trưởng quật được bảo bối song không giữ được bảo bối. Bởi vậy, khi hắn một mình đưa Lỗ môn trưởng tới đây, chắc hẳn cũng đồng thời tìm cách ly gián, khiến các trợ thủ của Lỗ gia nghi ngờ lẫn nhau mà chia năm xẻ bảy, mỗi người một nơi. Bởi vậy, kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là kẻ được hưởng lợi từ đó, cũng không ai khác ngoài Lưu Chi Thủ! - Dịch Huyệt Mạch phân tích rành mạch như thể đang đoán bệnh – Theo tôi được biết, Đông xưởng của triều Minh từng chế ra một loại thuốc độc có tên là “bột phá huyết canh giờ”. Thuốc độc này không mùi không màu, dích vào cơ thể cũng không có cảm giác. Song tới một thời điểm nhất định, da thịt huyết quản sẽ thình lình nứt toác. Hình dạng vết nứt giống hệt với hình dạng của thuốc dính trên cơ thể, nếu là một vệt thẳng sẽ có hình đao chém, là một khối sẽ có hình lỗ thủng. Hai đệ tử Mặc gia đó có lẽ đã trúng phải thứ thuốc độc này. Lưu Chi Thủ, ta đoán có đúng không?

- Quả nhiên là thần y tuyệt thế, hiểu nhiều mà không nói, suy nghĩ kín kẽ chu toàn. Song cũng vô ích thôi? Lửa sắp tắt rồi, chuyện cần kết thúc cũng sắp kết thúc! – Lưu Chi Thủ đã chỉ ra sự thực.

- Cũng không hẳn! - Mạc Thiên Quy toát lên vẻ ngạo nghễ hiếm thấy của một vị môn trưởng.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng không gian xung quanh, một kế hoạch liều lĩnh đã hình thành trong đầu Mạc Thiên Quy. Lão muốn dùng một cách cục thần kỳ cổ kim hiếm có để đánh bại Lưu Chi Thủ và bầy tam thú ngao. Điều này sẽ đem lại cho lão một niềm kiêu hãnh lớn lao, vừa chiến thắng được bản thân, lại vừa đánh bại được đối thủ.

Địa hình hốc núi có hình loa. Từ hình dạng này, Mạc Thiên Quy nhớ tới một trận thế đột phá ra ngoài có tên là “Hoả lân xung huyệt”[27], là cách cục thứ hai mươi ba trong Kỳ môn Độn giáp. Nhưng nếu ba người họ muốn đột phá vòng vây theo thế trận Hoả lân xung huyệt, khả năng thành công sẽ cực thấp. Bởi vậy, điều khiến Mạc Thiên Quy đắc ý không phải là cục thế này, mà là sự biến hoá ngay phía sau Hoả lân xung huyệt. Biến hoá này là một yêu cục, khảm gia chính đạo sẽ không biết sử dụng, song Mạc Thiên Quy đã học được cục diện này trong một cuộc đối đầu với tộc người Ngân Nha tại Quảng Tây năm xưa, yêu cục này có tên là “Ma diệm khúc lưu”[28]. Sử dụng phương thức biến trận này, có thể làm rối loạn đội hình của bầy thú, vây khốn một phần thú dữ. Song khiến Mạc Thiên Quy đắc ý nhất chính là biến hoá thứ ba ngay sau Ma diệm khúc lưu – Tam dương phi tinh[29]. Biến hoá này sẽ quyết định bọn họ có đạt được mục đích cuối cùng hay không.

Mạc Thiên Quy vừa động vào đám lửa, Lưu Chi Thủ đã biết chắc lão muốn dùng cục thế Hoả lân xung huyệt. Bởi vậy hắn đã âm thầm điều động tam thú ngao chia thành năm nhóm, hai trước và ba sau. Như vậy khi “Hoả lân” xông ra, năm nhóm thú sẽ phân trước tụ sau, biến thành cách cục “Ngũ hành thôn nạp”[30], cách cục thứ năm trong Kỳ môn Độn giáp, vẫn có thể vây kín Hoả lân ở bên trong.

Mạc Thiên Quy dường như không nhận ra sự biến đổi của bầy thú, chỉ tập trung vào công việc chuẩn bị. Ba người họ mỗi người thu gom được chút ít cành vụn lá khô, đốt thành một bó đuốc nhỏ. Sau đó Mạc Thiên Quy tập tễnh bước đi vài bước, không ai có thể nhận ra, bằng mấy bước đi này, lão đã âm thầm thay đổi Hoả trận.

Lưu Chi Thủ bắt đầu thấy nghi ngờ. Mạc Thiên Quy không thể mù quáng và khinh suất như vậy được, lẽ nào mình đã phỏng đoán sai ở khâu nào, hay là chưa nhận ra thủ đoạn lợi hại tiếp theo?

Sách Khố Lạt là người đầu tiên xông ra từ giữa đống lửa sắp tàn, phía sau gã là Dịch Huyệt Mạch, tốc độ của hai người khá nhanh chóng. Cuối cùng là Mạc Thiên Quy, do bị thương ở chân nên tốc độ của lão chậm chạp nhất, bị hai người kia bỏ cách một đoạn.

Không ổn rồi! Lưu Chi Thủ than thầm trong dạ. Hoả lân xung huyệt đáng lẽ phải là tất cả mọi người cùng xông ra một lượt, nhưng tại sao ba người này lại chia nhau kẻ trước người sau xông ra?

Vừa xông ra khỏi đống lửa, Sách Khố Lạt lao thẳng tới bầy thú.

Lưu Chi Thủ nhất thời không biết ứng phó ra sao. Ngũ hành thôn nạp chỉ để đối phó với một mình Sách Khố Lạt thì quá lãng phí. Nhưng nếu để bầy thú trực tiếp lao vào cắn xé, thì khi hai người phía sau xông ra, không còn bố cục sẽ không thể vây khốn được toàn bộ bọn họ.

Trong lúc Lưu Chi Thủ còn đang do dự, bó đuốc nhỏ trong tay Sách Khố Lạt đột nhiên cháy bùng lên, biến thành một quả cầu lửa ngoại cỡ, với những ngọn lửa xanh lét tưng bừng nhảy nhót, thế lửa cực hung hãn. Ngay lúc đó, Sách Khố Lạt đột ngột thay đổi hướng chạy, lạng người rẽ ngoặt, dường như muốn xông ra từ khe hở giữa các nhóm thú.

Lưu Chi Thủ lúc này đã kịp phản ứng, lập tức phát tín hiệu điều động bầy thú. Ngay lập tức từ trong bầy xông ra vài con tam thú ngao lao ra vây chặn Sách Khố Lạt.

Sách Khố Lạt chỉ là đổi hướng tạm thời, ý đồ thực sự của gã lại không phải là xông ra từ đó. Sau khi ngoặt sang một hướng khác, gã lao đi hơn chục bước thì lập tức ngoặt lại, tiếp tục xông thẳng vào giữa bầy thú. Đối mặt với tình thế này, Lưu Chi Thủ có muốn sắp xếp lại đội hình cũng không kịp nữa. Bầy thú lập tức rối loạn, tam thú ngao bản tính thông minh nhìn thấy khối lửa ngùn ngụt lao thẳng tới thì đua nhau né tránh.

Dịch Huyệt Mạch lúc này cũng đã xông ra, giống như Sách Khố Lạt, chuyển hướng chạy đi rồi lại ngoặt ngược trở lại. Chỉ khác ở chỗ số bước sau khi chuyển hướng nhiều hơn so với Sách Khố Lạt, diện tích vòng vây khi đổi hướng ngoặt ngược lại cũng lớn hơn. Vậy nên vầy thú né tránh lại càng rối loạn.

Lưu Chi Thủ đã định thần trở lại, liên tục phát tín hiệu. Quá nửa bầy thú liền né tránh về phía tây, một số ít còn lại dàn thành hình vòng cung, tiếp tục chặn đuổi vồ cắn hai người kia. Nhưng không ngờ Sách Khố Lạt lại xông ra lần nữa, tình trạng rối loạn khi nãy tiếp tục lặp lại.

Đây chính là Ma diệm khúc lưu. Muốn hình thành khảm diện này, nhất thiết phải có đủ hai tiền đề. Thứ nhất, phải hiểu rõ đặc tính của đối thủ. Tam thú ngao thông minh, xảo quyệt, biết phán đoán tình thế, nếu đối thủ né tránh, chúng sẽ đuổi sát không rời; nếu đối thủ dồn ép, chúng sẽ vội vã né tránh. Thứ hai, cần có thứ khiến chúng phải khiếp sợ. Muôn thú bẩm sinh sợ lửa, song thú đã qua huấn luyện nghiêm ngặt có thể chịu đựng được ngọn lửa bình thường. Dịch Huyệt Mạch có loại dược liệu chuyên dùng trong giác hơi bằng lửa, khi đốt lên sức nóng không quá dữ dội, song hình lửa và thế cháy trông ngùn ngụt rất đáng sợ. Hơn nữa, trong đó lại được pha thêm một loại hương liệu kỳ lạ, khiến loài tam thú ngao vốn thận trọng giảo hoạt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sách Khố Lạt bắt đầu vòng xung kích thứ hai, Ma diệm khúc lưu đã thành công như mong đợi. Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một sự cố bất ngờ, ngọn đuốc trong tay Sách Khố Lạt đột nhiên bập bùng vài cái, sau đó mau chóng thu nhỏ lại. Ngay lúc đó, bó đuốc trong tay Dịch Huyệt Mạch và Mạc Thiên Quy cùng xuất hiện tình trạng tương tự.

- Lửa sắp tàn rồi! - Dịch Huyệt Mạch hiểu rõ, ngọn lửa được đốt bằng dược liệu dùng cho giác hơi nên thời gian cháy không bền.

Lúc này Sách Khố Lạt đã xông vào bầy thú lần thứ hai, còn Mạc Thiên Quy đang một mình ngăn cản số tam thú ngao còn lại ở lối ra của Hoả trận. Ngọn lửa vừa mới bập bùng, đám súc sinh xảo quyệt kia lập tức phát giác ra, lập tức dừng bước gần như đồng loạt. Khi nhìn thấy lửa đuốc mau chóng thu nhỏ lại, chúng liền lao vụt trở lại.

- Tam dương phi tinh! - Mạc Thiên Quy hét lớn.

- Bay luôn bây giờ? Không chạy vòng nữa à? - Dịch Huyệt Mạch quay đầu lại hỏi.

- Không cần! Bên này chúng tôi bị chặn, chậm tí nữa thì ông cũng không bay nổi đâu! - Mạc Thiên Quy quát lên như muốn đứt hơi.

Tam dương phi tinh chính là khi Ma diệm khúc lưu xoay chuyển tới vòng thứ ba, phần lớn dã thú đều đã bị dồn vào trong Hoả trận, người đầu tiên là Sách Khố Lạt tiếp tục xua đuổi số thú còn lại, người thứ ba là Mạc Thiên Quy chặn giữ ở lối ra của Hoả trận, còn Dịch Huyệt Mạch ở giữa không bị bầy thú quấy rầy sẽ lao thẳng vào Lưu Chi Thủ.

Mạc Thiên Quy bị thương nặng ở chân, Sách Khố Lạt lại không địch nổi Lưu Chi Thủ, bởi vậy ngôi “sao bay” này chỉ có thể là Dịch Huyệt Mạch.

Ma diện khúc lưu mới xoay chuyển được một vòng, bó đuốc trong tay đã sắp lụi tới nơi. Do đó, cách duy nhất có thể tiếp tục duy trì Tam dương phi tinh chính là hành động sớm hơn.

Bầy thú vừa nhìn thấy ngọn đuốc trong tay Sách Khố Lạt yếu đi, lập tức lao ngược trở lại. Sách Khố Lạt không thể né tránh, nếu né tránh thì bầy thú sẽ bao vây Dịch Huyệt Mạch, như vậy ngôi “sao bay” này sẽ không thể bay lên được nữa. Sách Khố Lạt không những không được né tránh, mà còn phải tìm cách khiến ngọn đuốc cháy mạnh hơn, dữ dội hơn nữa, để Dịch Huyệt Mạch tuy buộc phải bay đi sớm hơn vẫn có thể thuận lợi lao tới tấn công Lưu Chi Thủ.

Thế là Sách Khố Lạt nghiến chặt hàm răng, trong lòng sắt lại, bó đuốc trong tay gã lập tức bùng lên dữ dội, trở thành một bó đuốc khổng lồ lao đi vùn vụt.

Gió vòng quanh núi đột nhiên biến thành gió trùm núi. Gió xoáy tung lửa táp, vô số ngọn lửa bị gió cuốn bay rào rào về phía chính nam của núi Thiên Thê.

Viêm Hoá Lôi đang lo lắng vì không đủ hoả liệu ứng phó với vài chục cao thủ phía đối phương, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức phấn chấn hẳn lên.

Tuy trên người ông không có đủ vật liệu gây cháy nổ, song mồi dẫn lửa lại không thiếu. Mồi dẫn lửa là vật dễ cháy có thể bùng cháy trong nháy mắt, song thời gian cháy lại cực ngắn. Thế là Viêm Hoá Lôi đã kết hợp mồi dẫn lửa, hoả liệu còn sót lại với đám tàn lửa đang ào ào rơi xuống. Mồi dẫn lửa sẽ dẫn những đốm lửa rơi rớt bén đến chỗ chính xác, hoả liệu khiến đốm lửa đã lan đến đúng nơi không bị tắt ngay. Ánh sáng rừng rực và cái nóng bỏng rát rùng rùng lan toả, hình thành nên một Hoả cục nhảy nhót giữa không trung và mặt đất, đây là cách cục chín mươi chín trong Kỳ môn Độn giáp – “Phượng vũ cửu thiên”[31]. Cục thế này không những được dùng để ngăn cản vài chục cao thủ Chu gia, mà còn muốn phân tán, đẩy lùi bọn chúng, ép chúng vào trong đám điện gác hành lang đang bốc cháy rừng rực.

Cao thủ Chu gia đều không phải hạng tầm thường. Sau khi Viêm Hoá Lôi phóng đi hơn chục mồi dẫn lửa, chúng đã đoán ngay ra ý đồ của ông, lập tức lao vọt tới trước khi cục thế Phượng vũ cửu thiên được hình thành.

Viêm Hoá Lôi đã ý thức được mối nguy hiểm gần kề, cục Phượng vũ cửu thiên của ông không thể ngăn cản nổi những cao thủ Chu gia lão luyện. Nhìn vào tốc độ di chuyển của chúng, chỉ nháy mắt nữa thôi sẽ xông tới cục diện Song xá đấu Nga Hoàng, tạo nên mối uy hiếp trí mạng cho Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa.

Song xá đấu Nga Hoàng là khí tướng chí thuần, chí âm. Thế nhưng lúc này, cả một đám nam giới dương cương đạp lửa mà tới, khiến khí tướng chí âm này bắt đầu tán loan, luồng khí lưu, khí thế của nó đã thay đổi trong chớp mắt giống hệt như gió vòng quanh núi.

Viêm Hoá Lôi tập trung toàn bộ số hoả liệu còn lại trên người, bắn vọt ra theo phương pháp nổ dữ phun mạnh, đã ngăn cản được vài cao thủ Chu gia chạy ở trên đầu. Lửa phụt ra thành dòng dữ dội, hoa lửa tung toé tựa sao sa. Nhưng trong lửa không có độc liệu, làm sao đủ sức ngăn cản đám cao thủ phi phàm. Những tên đi đầu tuy bị bén lửa, song không hề giảm tốc độ, vẫn lao phăng phăng về phía cục diện “Song xá đấu Nga Hoàng” như những dòng suối lửa.

Cục tướng Song xá đấu Nga Hoàng đã tan rã. Không ai chịu thiệt, cũng không ai được lợi. Cả ba mỹ nữ đã chủ động tản ra, bởi lẽ dù là Báo Cơ nương nương hay Dưỡng Quỷ Tỳ, Hạ Táo Hoa, chẳng ai muốn chạm phải đám người bốc cháy rừng rực như đuốc sống đang chạy điên cuồng.

Đuổi sát sau lưng đám người này là dòng thác lửa cuồn cuộn đổ ra từ trong khuôn viên của chùa Kim Đỉnh. Trước tình thế đó, cả bọn lập tức tháo chạy tán loạn. Một số người men theo chân núi chạy túa ra hai bên, một số khác bám theo ba cô gái bỏ chạy lên núi. Còn một số ít người giỏi khinh công lập tức bám vào vách bích hoạ thoăn thoắt trèo lên. Toàn bộ cục diện trong nháy mắt đã biến thành “Quạ vàng đuổi thỏ ngọc”, hay “Lửa trời đuổi yêu ma”, là một đại cục, có tác dụng là dùng dương bức âm. Trong “Thế nghiệt bình thu lục” có nhắc tới khảm cục này.

Chính nhờ sự xuất hiện của cục diện “Quạ vàng đuổi thỏ ngọc”, một đại cục thế đã bắt đầu hé lộ.

Trong trận Tam giác xoay, đám Quỷ Nhãn Tam chống đỡ vô cùng vất vả, song đám cao thủ Chu gia cũng vất vả không kém. Vì vất vả, khiến động tác và bộ pháp dần dần chệch choạc, nên Tam giác xoay cũng dần dần biến dạng, từng bước chuyển sang cách cục thứ sáu của Kỳ môn Độn giáp là “Lục minh xoay chiếu”. Ba người phía Lỗ gia là Tam minh, ba đội trưởng tại ba hàng của Chu gia cũng là Tam minh. Do trong trận thế toàn là nam giới, mà xẻng lưỡi cày của Quỷ Nhãn Tam, đao Bào Đinh của Dương Tiểu Đao và rọi ngựa dài của Biện Mạc Cập cũng đều là vật chí dương, bởi vậy “Lục minh xoay chiếu” lúc này chính là một cục tướng chí dương chí cương.

Đặc biệt là sau khi chùa Kim Đỉnh bốc cháy, vô số cụm lửa đáp xuống lả tả như mây, song do cục thế này vẫn vùn vụt xoay tròn, đã cuốn thành một làn gió xoáy, khiến những đám lửa cứ lơ lửng dạt ra mà không rơi xuống. Vô số đốm lửa, tàn lửa, vạt lửa đã dạt cả ra ngoài, kết thành một vòng lửa khổng lồ bên ngoài cục Lục dương, bốc cháy ngút trời, khiến thế lực của cục “Lục dương xoay chiếu” được phát huy tới cực điểm. Bởi đó, đại cục vừa mới manh nha đã có thêm điều kiện thứ hai.

Song đại cục này vẫn cần thêm một điều kiện thứ ba. Liệu sự trùng hợp may mắn đó có xảy ra không?

Chú thích

[27] Có nghĩa là kỳ lân lửa xông ra khỏi hang.

[28] Có nghĩa là ngọn lửa ma chảy quanh co.

[29] Có nghĩa là sao ba dương bay.

[30] Có nghĩa là Ngũ hành thu nuốt.

[31] Có nghĩa là chim phượng múa trên chín tầng trời.
Bình Luận (0)
Comment