Lôi Phong Hệ Thống

Chương 112

Hai người ngọt ngào xong mới lái xe ra về, 9527 vẫn luôn im lặng giờ mới lên tiếng, “Kí chủ, cậu không phải lo đâu, tôi có thể bật chế độ quản lý internet, làm cho các phương tiện truyền thông không thể nào đăng ảnh của cậu. Dù là tạp chí hay báo, cũng phải thông qua máy tính để soạn thảo bài viết, tôi sẽ làm cho những bức ảnh này biến mất hoàn toàn.”

“Không cần đâu.” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, không để người yêu nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của mình, “Cậu có thể giả tạo bức ảnh không khác gì thật đúng không?”

“Đương nhiên, những bức ảnh tôi làm ngay cả nhân viên kỹ thuật cao cấp nhất cũng không thể phân biệt thật giả.” 9527 cảm thấy rất kiêu ngạo, khả năng của nó loài người sao có thể với tới.

“Cậu có nghe nói đến 12 chiến công của Heracles không?” Hàn Trác Vũ mím môi.

“Biết.” 9527 không hiểu.

“Anh ta dùng nước sông cuốn sạch chất bẩn trong chuồng bò mà không phải nhúng tay vào dọn.” Hàn Trác Vũ nói.

“Tôi hiểu ý kí chủ rồi. Cậu muốn tôi tạo nên một cơn đại hồng thủy, cọ rửa sạch những hậu quả có thể xảy ra nếu công khai ảnh đúng không?” 9527 mở to mắt, nhưng nhất thời không tìm được phương hướng chính xác.

“Đúng vậy. Bọn họ dùng ảnh thì chúng ta dùng hẳn video. Video kích tình lúc nào cũng có sức ảnh hưởng hơn bức ảnh. Cậu làm được đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng thanh niên rất chắc chắn.

“Tôi đương nhiên có thể làm được! Kí chủ, cậu chờ một lát!” 9527 mân mê vài phút, sau đó chiếu một đoạn video trong đầu kí chủ. Hình ảnh của Khâu Hưng Bang xuất hiện, gương mặt đứng đắn ngày thường biến mất, thay vào đó là biểu cảm vặn vẹo vì tình dục, hình ảnh dịch xuống, để lộ cơ thể trần trụi cùng bờ mông không ngừng đong đưa, thanh niên bị ông ta đè dưới người đang bật ra tiếng rên rỉ, sau vài cái va chạm mãnh liệt thì ngẩng cao đầu, hé lộ gương mặt đẹp trai, đúng là Khâu Vạn Ba, người đứng đằng sau vụ việc lần này.

Hai người quấn quít lấy nhau, biểu cảm dâm mị cùng tiếng rên rỉ khiến người xem dần nóng máu. Đây đúng là cảnh làm tình rất phóng đãng, dù là ai cũng không nhìn ra hai người miễn cưỡng, mà hình ảnh chân thật này ngay cả kỹ thuật viên cao cấp nhất cũng không thể tìm ra sơ hở. Họ chỉ có thể đưa ra một đánh giá duy nhất – Hình ảnh chân thật, âm thanh sống động!

“Cậu độc thật!” Hàn Trác Vũ nhắm mắt lại, trong lòng có chút rung động.

“Là kí chủ bảo tôi làm mà.” 9527 chu môi.

“Tôi chỉ định bảo cậu làm video Khâu Hưng Bang với một người phụ nữ nào đó thôi, không ngờ cậu lại lôi cả hai chú cháu người ta ra. Trí tưởng tượng của tôi quả nhiên còn không bằng cậu.” Hàn Trác Vũ bỗng nhiên ý thức ra, hệ thống của mình hình như đã đánh rơi một thứ rất quan trọng. Xin hỏi Lôi Phong hệ thống không còn tiết tháo thì còn có thể gọi là Lôi Phong hệ thống không? Đồng chí Lôi Phong sẽ khóc đấy!

“Như vậy không phải bớt việc sao? Vừa vặn hốt gọn cả đám luôn.” 9527 hừ hừ, “Kí chủ, khi nào chúng ta đăng video này?”

“Ngay trước khi Khâu Hưng Bang ra tay thì mình sẽ đăng. Có scandal chú cháu loạn luân này, mấy bức ảnh kia dù có đăng cũng đâu có vấn đề gì?” Hàn Trác Vũ nhếch môi.

“Tôi bỗng nhiên chờ mong quá, kí chủ ơi!” 9527 lắc lắc đuôi chó, vui sướng bình luận, “Kí chủ, cậu càng ngày càng xấu!”

“Vì sống sót, vì bảo vệ người yêu, tôi không thể không học cách phản kích.” Thanh niên lặng lẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía Lôi Đình đang tập trung lái xe, khẽ cười.

Vốn tưởng nhà họ Khâu sẽ ra tay trước, không ngờ lại là Tống Liên Thành vẫn im lặng đâm đơn kiện Hàn Trác Vũ ra tòa, tội danh là ăn cắp bản quyền. Ngay sau đó, ông đăng một luận văn lên mạng, gây tiếng vang rất lớn trong giới y học quốc tế.

Cùng trình bày về sự tồn tại và công dụng của ion hoàn nguyên, nhưng luận văn của Tống Liên Thành rõ ràng chi tiết và sâu sắc hơn Hàn Trác Vũ, thậm chí còn vẽ mô hình cấu tạo của ion hoàn nguyên ra, biến phỏng đoán lúc trước của Hàn Trác Vũ thánh sự thật.

Ai là người viết, ai là người sao chép, chỉ theo chiều sâu và sự hoàn hảo của luận văn, hiển nhiên Tống Liên Thành đáng tin hơn.

Với tư cách là một bác sĩ, đạo đức quan trọng hơn tài năng nhiều! Mặt trời rực rỡ dù sao còn non trẻ, không thể nào gánh hết ánh sáng chói lọi của mặt trời, cuối cùng cũng chét rụi trước gánh nặng, áp lực từ mọi người.

Hội đồng bình xét giải Nobel cũng công bố sẽ tạm thời bỏ tên Cornelius Han ra khỏi danh sách, trừ khi cậu có thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Người Trung Quốc cảm thấy rất thất vọng với việc này, theo cuộc bình chọn mới nhất, 40% người tin tưởng Hàn Trác Vũ vô tội, nhưng còn nhiều người hơn cho rằng Tống Liên Thành học thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú, càng có khả năng là nguyên tác giả. Một thanh niên mới ngoài hai mươi, học y được vẻn vẹn hai năm, không thể nào là người khai sáng lên một lĩnh vực mới của y học.

Chỉ trong vòng chưa đầy 24h, Hàn Trác Vũ và Lôi Đình lại bị khẩn cấp gọi về nhà họ Lôi.

Thái độ của mẹ Quách với thanh niên giờ rất khác lạ, không còn sự hòa ái tươi cười ngày xưa, nhận Lôi Sâm đang buồn ngủ từ tay thanh niên, tỏ vẻ sẽ trông giúp hai người vài ngày, đợi tin đồn đạo văn qua rồi tính tiếp.

“Không sao, bố mẹ sẽ tin tưởng chúng ta thôi.” Lôi Đình ôm bả vai người yêu, an ủi.

Lôi lão gia tử và Lôi Hưng Bang tránh không gặp, Lôi Húc ngồi sau bàn làm việc, ra hiệu với hai người, “Ngồi xuống đi.”

Đợi hai người ngồi xuống, anh đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Vũ, đừng trách ch… anh không tin tưởng em. Anh đã nhừ chuyên gia xem xét luận văn của em và Tống Liên Thành, họ nói em chỉ đưa ra một phỏng đoán, một kết luận, mà Tống Liên Thành lại biến phỏng đoán đó thành sự thật. Ông ta vẽ mô hình chi tiết, mà em thì không có. Hiển nhiên nghiên cứu của ông ta đi sâu hơn của em. Em nói thật cho anh biết, em có sao chép của ông ta không?”

Lôi Đình nắm chặt đầu ngón tay hơi lạnh của thanh niên, biểu cảm trên mặt vừa thong dong vừa bình tĩnh. Dù người khác nói như thế nào, anh chỉ tin tưởng người yêu của mình.

Hàn Trác Vũ mỉm cười với bạn đời, quay sang khẳng định với Lôi Húc, “Anh à, em có cách chứng minh sự trong sạch của mình, anh đừng lo.”

“Cách gì?” Lôi Húc nhíu mày hỏi.

“Tạm thời không thể nói cho anh biết. Đợi buổi họp báo ngày mai kết thúc, anh sẽ biết.”

Lôi Húc quan sát biểu cảm trấn định tự nhiên của thanh niên, cuối cùng gật đầu nói, “Được rồi, anh tin tưởng em. Họp báo lần này anh sẽ tự mình tổ chức, em muốn mời ai?” Anh cảm thấy nhà họ Lôi đã rơi vào bẫy của nhà họ Khâu. Nếu thanh danh của Tiểu Vũ bị bôi đen, nhà họ Khâu lại tung ảnh chụp, vậy sẽ khiến uy tín của nhà họ Lôi hoàn toàn sụp đổ. Vì vậy, giờ chỉ có thể tin tưởng Tiểu Vũ.

“Đây là danh sách, anh xem qua đi ạ.” Hàn Trác Vũ lấy một danh sách chi tiết ra.

Lôi Húc nhìn thoáng kha, nhướn mày. Giờ phút này, anh mới chính thức yên lòng, vì Tiểu Vũ mời toàn những học giả nổi tiếng nhất trong giới y học cùng truyền thông có sức mạnh nhất, nếu không nắm chắc, cậu chắc chắn không dám làm vậy. Hơn nữa danh dự của Tống Liên Thành cũng sẽ bị ảnh hưởng, xem ra đây sẽ là một hồi ác chiến rồi.

“Gửi thư mời cho tôi, dùng danh nghĩa của tôi.” Lôi Húc gọi thư ký, thấp giọng dặn dò. Anh lấy danh dự cả trăm năm của nhà họ Lôi ra để đánh bạc rồi.

“Anh hai, em sẽ không để anh thất vọng đâu.” Hàn Trác Vũ đứng dậy, cúi người thật sâu để cảm ơn.

“Hi vọng vậy. Hai người về đi. Chuẩn bị cho kĩ càng.” Lôi Húc mệt mỏi phất tay.

Đợi hai người ra về, Lôi lão gia tử vào phòng làm việc, lên giọng nói, “Mọi việc xong xuôi thì đưa Tiểu Vũ ra nước ngoài. Ông không muốn cậu ta hủy hoại cháu với chắt của ông.”

“Ông nội, ông biết tính Lôi Đình và Tiểu Sâm mà, hai đứa đấy sẽ không mặc ông sắp xếp đâu.” Lôi Húc vô thức nhíu mày.

“Nếu Tiểu Vũ tự nguyện thì sao? Biết đâu tách nhau lâu, tình cảm của họ sẽ nhạt dần? Mẹ cháu sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục Tiểu Vũ ra nước ngoài học cao học, sau đó để thằng bé thuyết phục Lôi Đình và Lôi Sâm. Hai bố con này rất nghe lời cậu ta, chẳng khác nào ma nhập! Đúng ra ông phải nghĩ đến việc này sớm hơn!” Lôi lão gia tử thở dài.

Lôi Húc không nói gì, phòng làm việc rơi vào sự yên lặng đáng sợ.

Vụ án đạo văn lên đến cao trào khi Hàn Trác Vũ gửi thư mời đối chấp cho Tống Liên Thành. Mọi người cho rằng Mặt trời rực rỡ đang xấu hổ không dám thừa nhận hành vi ăn cắp thành quả lao động của người khác, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Hướng tới chân tướng của sự việc, hướng tới kỹ thuật tạo nên một kỷ nguyên mới cho y học, tất cả các vị học giả và truyền thông được mời đều có mặt đúng giờ. Một chiếc kính hiển vi trơ trọi đặt ở vị trí bắt mắt nhất sân khấu, mà hai nhân vật chính của sự kiện lần này vẫn chưa xuất hiện.

Xe của Hàn Trác Vũ và Tống Liên Thành đồng thời đến bãi đỗ xe dưới mặt đất.

Khúc Tĩnh xuống xe trước thấy Tống Liên Thành thì đau đầu, trầm giọng nói, “Sư huynh, tôi vẫn cho rằng anh là người có lòng tự trọng, không ngờ anh cũng làm việc như vậy.”

“Đấy là vì thầy chưa hiểu rõ ông ta thôi. Tiến sĩ Tống từ trước tới nay có thể dùng bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng.

“Ông ta đã từng dùng thủ đoạn với em à?” Lôi Đình xuống xe sau cùng sắc mặt lạnh lùng.

“Sau này có dịp em sẽ kể.” Nắm nhẹ tay người yêu an ủi, Hàn Trác Vũ dẫn đầu bước vào hội trường. Lôi Đình quay đầu lại lườm Tống Liên Thành.

“Đừng có mà mạnh miệng. Qua hôm nay, tôi sẽ làm cho hai thầy trò ông cút khỏi giới y học!” Kiềm chế bất an trong lòng, Tống Liên Thành ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ.

Hội trường đang ầm ĩ bỗng chốc yên tĩnh lại khi thấy đoàn người bước vào. Hàn Trác Vũ và Tống Liên Thành lấy kính hiển vi làm ranh giới, ngồi hai bên. Thanh niên mặt không cảm xúc điều chỉnh độ cao của micro, từ từ mở miệng, “Xin hỏi tiến sĩ Tống, có bằng chứng nào cho thấy ông mới là người phát hiện ra ion hoàn nguyên không?”

“Tôi đã nghiên cứu ion hoàn nguyên suốt mười năm, ban đầu chỉ là một phỏng đoán, sau đó là quá trình kiểm chứng phức tạp, cuối cùng là suy tính ra kết cấu của nó, nỗ lực mà tôi bỏ ra, cậu không thể nào tưởng tượng ra đâu…” Tống Liên Thành vuốt ve mái tóc hoa râm, nhưng thể làm vậy sẽ khiến lời nói của mình thêm sức thuyết phục.

Mọi người dưới sân khấu ai nấy đều cảm động. Để một lĩnh vực mới ra đời, ông nhất định đã trải qua vô số thất bại và khó khăn, một người trên năm mươi tuổi nhìn thế nào cũng xuất sắc hơn thanh niên trẻ tuổi đẹp trai kia.

Tống Liên Thành nhân dịp rèn sắt khi còn nóng, lấy mô hình ion hoàn nguyên bằng nhựa ra, phân tích chi tiết, lối suy nghĩ độc đáo và lời giải thích thú vị rất nhanh thu hút sự chú ý của tất cả học giả.

“Một bản luận văn đơn sơ mà qua nửa tháng lại nghiên cứu đến mức này, Tống Liên Thành đúng là tài hoa hơn người.” Hàn Trác Vũ thấp giọng thở dài.

“Bây giờ cậu ta nói càng nhiều, lát nữa thua lại càng đau. Có tài không có đức, cậu ta không xứng sống trong giới y học này.” Khúc Tĩnh vứt luôn cả chút tình hữu nghị cuối cùng rồi.

“Kí chủ, tôi chỉ muốn nhìn thấy cảnh cậu khí phách vạch trần bộ mặt thật của ông ta thôi. Qua hôm nay, cậu sẽ chính thức bước lên con đường tươi sáng của chúa cứu thế, hướng thới kỷ nguyên mới!” 9527 hưng phấn nắm tay.

“Tôi nhớ cậu từng nói, mục tiêu của chúng ta là trở thành chiến sĩ cách mạng vĩ đại.” Hàn Trác Vũ hạ mắt, che giấu ý cười trong mắt.

“Đừng có để ý mấy việc nhỏ đó mà!” 9527 lắc lắc đuôi. Kí chủ không nói, nó cũng sắp quên cái gọi là ‘chiến sĩ cách mạng’ rồi.
Bình Luận (0)
Comment