Lôi Quân

Chương 102

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ Thiên Cơ Các trở về, Dương Tuấn bắt đầu không ngừng nghiên cứu bên trong ngọc giản tin tức.
Bên trong lượng tin tức vô cùng khổng lồ, cơ hồ dăm phút, nửa giờ khó mà xem hết.
Mười phút, ba mươi phút,...!một giờ trôi qua, đến lúc này Dương Tuấn mới buông xuống ngọc giản.
Phất tay lấy ra một điếu Hồn Tâm Mộc, Dương Tuấn đem nó châm lên, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra, một cỗ hương thơm dịu nhẹ tại trong phòng tung bay.
Hồn Tâm Mộc tác dụng không chỉ dùng để tăng trưởng thần hồn, nó còn trợ giúp cho đầu óc tỉnh táo.
Cứ như vậy Dương Tuấn một bên chậm rãi nhả khói, một bên bên không ngừng suy nghĩ.
Mà vốn chán nản nằm tại trên giường ngủ say Tử Lân Ưng đột nhiên tỉnh lại, nó bị Hồn Tâm Mộc hương thơm đánh thức.
Nhìn xem Dương Tuấn ngậm lấy dài hẹp Hồn Tâm Mộc, khóe miệng khói bay nghi ngút, Tử Lân Ưng trong lòng hừ lạnh: -" Hừ! Tiểu tử được lắm, có đồ tốt một mình chơi không chia sẻ cho Tử Lân gia.

"
Lần trước nếm được Hỏa Ngọc Linh tửu ngon ngọt, Tử Lân Ưng đối với nó còn nhớ thương rất lâu.
Lúc nhìn thấy Dương Tuấn cầm ra Hồn Tâm Mộc, mặc dù không biết lai lịch nhưng nó có thể khẳng định thứ này chắc là đồ tốt, bằng không lấy tiểu tử này tu vi làm sao có thể tùy tiện sử dụng.
Mon men lại gần Dương Tuấn, Tử Lân Ưng trực tiếp ngồi xuống hắn phía đối diện nói:
-" Tiểu tử ngươi đang ngậm thứ gì, có thể hay không cho ta thử một chút? "
Đột nhiên gặp Tử Lân Ưng tiếp cận, Dương Tuấn đầu tiên có chút kinh ngạc nhìn lại, khi nghe rõ đối phương lời nói, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Cái này đầu ưng rõ ràng là nếm được lần trước ngon ngọt, lúc này cũng nghĩ chiếm tiện nghi.
Bất quá Dương Tuấn cũng không phải kẻ keo kiệt, trực tiếp lấy ra một điếu hồn tâm mộc đưa cho đối phương nói: -" Ngươi cái đầu ưng quả thực biết nhìn mặt hàng, nể tình làm ta tọa kỵ, cho ngươi.

"
Tiếp nhận Hồn Tâm Mộc, Tử Lân lập tức học theo Dương Tuấn động tác, thế nhưng mặc nó làm sao hút cũng không có khói phun ra.
-" Phải châm lửa.


" Thấy vậy Dương Tuấn mở miệng nhắc nhở.
-" Phiền phức.

" Lẩm nhẩm một tiếng nhưng Tử Lân Ưng động tác vẫn không chậm.
Đầu ngón tay tia điện lóe lên, Hồn Tâm Mộc chớp mắt liền được đốt cháy.
-" Hút một hơi thật sâu, sau đó đem tất cả khói nuốt vào.

" Lúc này bên cạnh lại vang lên Dương Tuấn tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Tử Lân Ưng cũng lập tức làm theo, lấy hơi hút một khói thật sâu, phút chốc Hồn Tâm Mộc liền bị đốt hơn quá nửa.

Ực!
Gắng gượng đem một ngụm nuốt xuống, chỉ một giây sau Tử Lân Ưng đột nhiên cảm thấy toàn bộ đầu óc,...!Không, là toàn bộ thân thể bắt đầu lâng lâng.
Trước mặt cảnh tượng theo đó cũng trở nên mờ mịt, hai hàng mí mắt không tự chủ muốn đóng sập lại.
Bất quá Kim Đan ý chí cũng không phải thổi mà mà ra, nó hai con mắt vẫn như cũ gắng gượng mở to.
-" Đây là như thế nào, tiểu tử kia cho ta hạ độc? " Còn sót lại một chút ý chí Tử Lân Ưng tự hỏi.
Tiếp sau đó một khắc, Tử Lân Ưng lại thấy mình đang nằm ở trong một hoàn cảnh khác, khắp nơi mây trắng bồng bềnh, bản thân thì nhẹ nhàng lơ lửng, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Năm phút đi qua, Tử Lân rốt cuộc mới có thể thoát ra.
Thế nhưng năm phút đối với nó trạng thái lúc đó mà nói, dài chẳng khác nào năm năm.
-" Hồng hộc hồng hộc.

"
Hơi thở khẽ gấp, Tử Lân Ưng tay vịn chặt góc bàn, bất quá đầu óc còn tại lâng lâng nhất thời khó mà tỉnh táo.

Chứng kiến nó trạng thái như vậy, Dương Tuấn không nhịn được cười một tiếng.
Hồn Tâm Mộc cùng kiếp trước thuốc là không khác là bao, tuy nhiên nó tác dụng lại mạnh hơn mấy trăm mấy nghìn lần có thừa.
Bình thường lấy Tử Lân Ưng tu vi, mặc dù là hút lần đầu nhưng nếu nhả ra nhanh thì không sao, đằng này đem toàn bộ nuốt suốt, không sập mới là lạ.
Đây cũng chính là Hồn Tâm Mộc tác dụng phụ.
Ngay cả Dương Tuấn, một ngày cũng không dám hút quá hai điếu, bằng không trạng thái cũng không kém Tử Lân Ưng là bao nhiêu.
-" Làm sao, vẫn còn lâng lâng? " Đợi một hồi, Dương Tuấn lúc này mở miệng hỏi thăm.
Tử Lân Ưng khẽ lắc lắc đầu, hai con mắt đỏ ngầu nhìn lấy Dương Tuấn, trầm từ một lát mới trả lời: -" Tuyệt vời! "
Đây là lần đầu tiên nó trải qua cảm giác như vậy, mặc dù có chút mất kiểm soát nhưng tình thần lại vô cùng sảng khoái.
Nhất là thần hồn phương diện, tăng trưởng chỉ có phần nhỏ nhưng nó vẫn như cũ cảm nhận được, cái này để nó kinh hỉ không thôi.

Phải biết yêu thú nhục thân mặc dù cường hãn nhưng bù lại thần hồn phương diện lại vô cùng yếu ớt.

Tử Lân Ưng cũng không ngoại lệ, nó cảm thấy nếu như có cái này dài hẹp đồ vật không ngừng sử dụng, bản thân thần hồn yếu ớt phương diện rất có thể sẽ được cải thiện.
— QUẢNG CÁO —
6ff758c704865a2c124183b40d7cff4e.jpeg
Đến đây, Tử Lân Ưng lại nhìn trong tay Hồn Tâm Mộc, sau đó không chút chần chừ cho lên miệng định rút một hơi thật sâu.
-" không được.

"
Bất quá đúng lúc này, nó cánh tay bị Dương Tuấn nắm lấy, hắn lắc đầu nói: -" Đừng có hút sâu như vậy, chỉ nên cùng ta hút bình thường rồi thở ra thôi, bằng không ngươi cái này đầu chim sớm muộn cũng chầu trời.


"
-".

.

.

"
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại đi qua hai ngày.
Ban đêm bên trong Tư Thổ phủ, đèn đuốc sáng choang.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người hầu qua lại, cùng với đó còn có hộ vệ thay phiên tuần tra.
Lúc này bên trong một căn tiểu viện gian phòng, Hà Nguyên Quang ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt khép hờ, sắc mặt vô cùng thống khổ.
Chỉ thấy hắn quanh thân thỉnh thoảng có đỏ, cam, vàng, xanh, tím, năm loại màu sắc không ngừng thay phiên lóe lên.
Trên trán từng sợi gân xanh giống như con run nhô cao nhúc nhích, đồng thời toàn thân không biết từ lúc nào đã bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm, hiển nhiên là đang hứng chịu đau đớn tột độ.
Bất quá rất nhanh, Hà Nguyên Quang dường như đã đến cực hạn, miệng bên trong đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Xèo xèo!
Chỉ nghe tiếng đốt cháy vang lên, mặt đất chỗ máu đen rơi xuống đã bị ăn mòn ra một mảng lớn.
-" Tầng thứ nhất thành! " Hà Nguyên Quang nắm đấm xiết chặt, đồng trên người luyện thể chín tầng khí tức không chút nào che dấu lộ ra, nói: -" Quả nhiên, Ngũ Độc Chân Kinh mới là ta thích hợp tu luyện nhất công pháp.

"
Nói đến Ngũ Độc Chân Kinh, đây chính là Hà Nguyên Quang trong một lần ra ngoài, vô tình tại một chỗ sơn động tìm thấy.
Lúc đó hắn chỉ mới là một cái mười sáu tuổi thanh niên, bị phán định không có tu tiên tư chất, luyện võ tư chất cũng tầm thường, mất ba, bốn năm vẫn như cũ bị mắc kẹt tại bất nhập lưu.
Là nam nhân, ai chẳng có chí lớn khuấy đảo phong vân.
Chán nản Hà Nguyên Quang liền bỏ đi ra ngoài thành, không nghĩ đến gặp phải thú dữ, sợ hãi hắn vô tình chạy đến một cái bỏ hoang sơn động.
Bên trong phát hiện có một bộ năm màu hài cốt, nó đỉnh đầu mọc lên một gốc trông như đầu rắn linh dược.
Ban đầu Hà Nguyên Quang vốn vô cùng sợ hãi muốn rời đi, thế nhưng nghĩ tới truyền thuyết rất nhiều các loại tuyệt thế linh dược, nuốt vào sau đó liền có thể trực tiếp phi thăng hoặc sở hữu tư chất tu tiên thì lập tức thay đổi quyết định.

Hắn lúc đó cắn răng làm liều, trực tiếp hái xuống cái kia đầu rắn linh dược nuốt vào.

Tiếp sau đó liền hứng chịu tột bậc đau đớn, cơ thể mọi ngách giống như đang có hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn phá, cuối cùng bởi vì không chịu được mà ngất đi.
Đợi đến khi một lần nữa tỉnh lại, Hà Nguyên Quang phát hiện bản thân vậy mà trực tiếp đột phá luyện khí tầng một.
Lúc đó hắn có thể nói là vô cùng kinh hỉ.
Cuối cùng tỉnh táo trở lại, Hà Nguyên Quang bắt đầu tại ngũ sắc hài cốt bên cạnh tìm kiếm, thành công tìm tới hai kiện đồ vật, đó chính là ẩn chứa Ngũ Độc Chân Kinh ngọc giản cùng với một viên ngũ sắc thạch.
Mà ngũ sắc thạch, hiện tại đã được Hà Nguyên Quang đeo ở trên cổ giấu vào trong áo.
Thứ này bên trong thế nhưng ẩn chứa khổng lồ Ngũ Chân Độc, là Hà Nguyên Quang dựa vào dùng để tu luyện bảo vật.
Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, Hà Nguyên Quang cũng thành công đột phá Ngũ Độc Chân Kinh tầng thứ nhất, chuẩn bị đột Phá Trúc Cơ cơ cảnh.
Bất quá đối với chuyện bản thân sở hữu tu vi Hà Nguyên Quang vẫn luôn che dấu, ngay của cha của hắn cũng không biết, đây cũng chính là nhờ Ngũ Độc Chân Kinh bên trong có một môn Liếm Tức quyết.
Lại nghĩ đến Tứ Phương Lâu hôm đó, hắn không nhịn được cắn chặt hàm răng.
Lúc đó nếu như Lê Minh Xuân chỉ cần chậm một bước, hắn suýt nữa phải bộc lộ thực lực thực sự.
-" Hừ! Đợi ta đột phá Trúc Cơ, Hà Tuyệt ta chắc chắn sẽ đạp ngươi dưới chân.

" Hà Nguyên Quang hừ lạnh nói.
Hà Tuyệt chính là hắn ruột thịt ca ca, từ nhỏ đã kiểm trắc ra sở hữu nhị phẩm linh căn, hứng chịu phong quang vô hạn.
Mà bản thân hắn đâu, chỉ là một cái phế vật vô dụng.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Nguyên Quang luôn đứng dưới cái bóng của Hà Tuyệt, luôn bị trưởng bối trong nhà so sánh với hắn ca ca, lâu dài hình thành một mối thù hận sau bên trong hắn.
Hắn hận, hận tại sao ông trời bất công như vậy!
Hận, hận cha hắn Tư Thổ sao lại thiêng vị như vậy, hắn thế nhưng cũng là con trai của lão!
Hận, hận cả cái này thốt nát gia tộc!
-" Hắc hắc! Hà công tử chúng ta lại gặp mặt.

".

Bình Luận (0)
Comment