Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 108

Không gian bỗng chốc tràn ngập tiếng chuông đến náo loạn. Tiêu Yến Thanh liếc mắt một cái, lãnh cảm nói cùng với hành động lấy ra hai lá phù từ túi áo.

– Không xong rồi, Lê Vi, Linh Đẩu Lão, mau trú vào Phục Hồn Phù, là Định Hồn Chung!.

Lời chưa dứt,Tiêu Yến Thanh đã gấp gáp thi triển phù phất lên. Lê Vi cùng Linh Lão ở một bên cực lực phản ứng giao động trước tiếng chuông, bộ dáng lung lay khó chịu, thân ảnh đều cùng nhau chập chờn hư ảo. Yến Thanh cấp bách khiến Phục Hồn Phù thu vào hai thân ảnh, cũng chưa đến hai phút, mới thở phào đem phù cất lại vào túi áo. Hiểu Vương kéo lấy Huyền Trúc đem che chở trong ngực, cô nhắm mắt dùng tay bịt lỗ tai, một cái chuông ngân thôi cũng đủ làm màng nhĩ rung động kịch liệt rồi, mà lúc này là rất nhiều cái chuông cùng rung lên, màng nhĩ mỏng manh của con người thực chẳng cách nào chống đỡ nổi thứ sóng âm với tần suất kinh khủng ấy.

– Chuông ở đâu trong căn phòng, ai rung chuông?.

Trần Hiểu Vương thật khó tin là lúc này còn có thể giữ được bình tĩnh đem nghi vấn nói ra. Mặc dù tai anh cũng không phải loại dị biệt gì mà có thể chịu đựng thứ tạp âm dày đặc đó, nhưng mà dẫu sao anh cũng là đàn ông, tại đây cũng chỉ có anh cùng Yến Thanh là nam nhi, mặc kệ sẽ có nguy hiểm gì, cũng phải gồng mình phi thân đứng mũi chịu sào.

Yến Thanh bằng ánh mắt sắc bén ném lên phía trần nhà, cũng lập tức Hiểu Vương nghẫm ra, chuông là được gắn trên trần nhà. Anh bèn dùng đèn pin chiếu lên quan sát, lập tức thấy vô số những vật nhỏ được treo trên đó.

Những vật này bị ánh sáng chạm tới, bề mặt đanh lạnh liền phản xạ lại, những tia lấp loáng mang theo ánh kim quay về mắt Hiểu Vương. Đương nhiên là bởi vì chúng được chế tạo từ kim loại, cụ thể là đồng. Những chiếc chuông theo diện tích mặt trần bố trí rải rác khắp căn phòng, tựa hồ như một bầy dơi treo ngược mình trên trần hang sâu giương mắt nhìn xuống. Tựu chung, những chiếc chuông này kích cỡ không đồng loạt giống nhau, trừ bỏ sự hạn chế về tầm nhìn do Dạ Thể gây ra khiến hai người không minh bạch mà trông thấy bề ngoài của chúng. Hiểu Vương bèn hỏi.

– Đây là Định Hồn Chung?.

– Đúng vậy!.

Yến Thanh lập tức xác thực, bổ xung.

– Giàn chuông này dùng để định hồn cho bọn hình nhân. Quan tài để thông linh, còn có chuông định hồn nhằm giữ trật tự cùng ổn thỏa cho những linh hồn trú ngụ trong các hình nhân ấy. Đối với linh hồn, âm thanh của chuông này có tác dụng khống chế, tuy rằng một cái chuông thì không mạnh, nhưng mà cộng lại vô số cái chuông, khả năng tác động nhất định sẽ tăng lên. Tôi vì vậy phải đem Lê Vi và Linh Lão nhập phù, bằng không chỉ sợ bọn họ bị những hình nhân giấy kia thu nuốt mất. Mà khốn kiếp hơn chúng còn làm cho bọn hình nhân thức dậy. Bất quá, kể cả khiến Định Hồn Chung hoạt động, cũng phải có kẻ kích phát.

– Ý cậu là…

Hiểu Vương nét mặt cứng nhắc, trong phòng này xem ra còn có kẻ khuất mặt.

Bỏ qua phân biệt Âm, Dương, đội của bọn họ lúc này đã bị giảm đi quân số, Lê Vi hay Linh Lão, đều có vài phần khả năng tự vệ cùng chống đỡ, còn nếu như không có bọn họ, chính là một nấy khó khăn bị đẩy sang Hiểu Vương. Anh trong tay chỉ có Uyển Kiếm phòng thân, ngoài ra không còn năng lực đối phó nào khác, một bên còn có Huyền Trúc cần bảo vệ, nghĩ ngợi như vậy, nhất thời cảm thấy áp lực dồn lên không ít.

Tiếng chuông thay phiên nhau lan toả từ trên trần nhà, sự cường hãn của âm thanh theo thời gian mà mai một dần. Yến Thanh cũng chẳng hơi đâu bận tâm giàn chuông, hắn một mực chỉ quyết tâm muốn nhanh chóng diệt trừ đi đám hình nhân giấy. Nhưng mà giờ khắc này phỏng chừng đã chậm trễ, có tiếng chuông, hình nhân giấy chắc chắn đã thức tỉnh.

Hắn liếc nhìn đám người giấy trên nắp quan tài chưa đến nổi một giây, tai đã nghe thấy thanh âm xé gió của kim khí chẻ xuống “vút” một tiếng. Hiểu Vương căng thẳng ôm lấy Huyền Trúc đang thập phần khiếp sợ, giương kiếm một đường hạ thủ gần sát bóng lưng Tiêu Yến Thanh. Mũi kiếm vừa dừng, anh ngẩng đầu bức bách nói.

– Tôi vừa nhác thấy từ sau lưng cậu có một bóng ảnh…

Khoé môi Tiêu Yến Thanh giật giật, tình huống này khiến hắn còn tưởng đến lượt Trần Hiểu Vương bị nhập thân mà vung kiếm ra chém mình. Mang theo nhiều người đến chốn của ma quỷ chính là làm hại mình, hại cả người, bất quá lúc này cũng chẳng thể mở miệng ra than trời, chỉ có thể tận tâm tự khắc phục lấy. Mà nếu như Hiểu Vương kia không nhìn sai, vậy thì đám hình nhân đã có hành động. Yến Thanh nghĩ ngợi, bảo đảm an toàn nhất chính là hắn không nên đứng trước hai con người này bèn lui ra sau họ một chút, mục đích là muốn chủ động ngăn chặn bọn họ vì hồ đồ mà nảy sinh làm bừa.

Yến Thanh đem ánh mắt phòng vệ nhìn thanh kiếm lạnh trong tay Hiểu Vương khiên cưỡng nhắc nhở.

– Tôi bảo anh này, kiếm này đồ cổ nhưng tuyệt đối không cùn, tôi cũng không được luyện Kim Cương Nguyên Thân, cẩn thận một chút.

Hiểu Vương sờ sờ mũi cười gượng, ừ hử gật đầu, tranh thủ liếc mắt nhìn người yêu mình bên dưới một cái, bộc lộ này giống như là anh đang ngượng. Mà Huyền Trúc bên dưới lại đang bận run rẩy không thôi. Từ nhỏ đến lớn từng xem qua không đếm nổi các bộ phim ma, trên lý thuyết là đã được biết bộ dáng ma quỷ tạo hình như thế nào, rốt cuộc, lý thuyết vẫn chỉ là lý thuyết xuông, thực tế là cô còn không biết thứ quỷ quái gì đang ẩn náu trong căn phòng tối này. Không gian tồn tại một cỗ quan tài cùng hình nhân giấy vốn đã làm con người ta kinh sợ, mà lại còn tối tăm kín mít, lúc trước còn có một thứ tình nghi cương thi thoắt ẩn thoắt hiện, cô căn bản cả đời đây là lần đầu tiên trải nghiệm. Cũng chỉ còn cách không rời Hiểu Vương, mượn thân mình anh che chắn. Bởi vì thần trí đều bay sạch cho nên cũng không mở nổi miệng nói được câu nào nữa. Đúng như lời cô thừa nhận, là đồ nhát chết.

Ngay lúc ba người đều tản mạn sự tập trung, từ trên nắp quan tài cũ bên trong những hình nhân giấy một vài bóng ảnh xuất ra, lặn vào trong bóng tối. Tiếng định hồn chuông đã ngưng, nhưng lúc này lại được thay thế bởi một âm thanh khác, lần này đến từ sàn nhà.

Ba người bọn họ đều nghe thấy có tiếng chân chạy lục tục xung quanh phòng!.

Yến Thanh cau mày quan sát, mặc dù biết rằng trong hình nhân vốn có linh hồn, nhưng so với đám Âm Binh ở Sinh Môn trước, bọn này tu vi căn bản không cùng cấp độ, toàn bộ đều cao hơn, mà hắn đang bị Dạ Thể trong pháp trận phong bế đi năng lực thấu thị âm dương, khả năng mà nói bị hạn chế đi không ít, chỉ còn một đằng chửi thề trong bụng. Nếu không có kẻ nào đó kích chuông định hồn, linh hồn nằm yên trong hình nhân, hắn dùng Hoả Thần mà đốt, sự việc phỏng chừng bớt phiền toái đi nhiều. Mà hắn cơ bản lại ghét nhất một chữ “Nếu”.

Yến Thanh đem tình hình nói nhanh cho Hiểu Vương, dặn anh cẩn thận trông chừng người yêu mình, ánh mắt hai người nam tử đều di chuyển theo tiếng chân vô hình đang bao vây, thanh âm hỗn loạn mơ hồ thu hẹp lại dồn ép bọn họ. Cũng đồng thời lúc này lại chen lấn một chuỗi âm thanh khác.

Là tiếng người nói chuyện!.

Hiểu Vương giật giật gò má, liếc mắt nhìn Tiêu Yến Thanh. Tiếng người rõ ràng là nói chuyện, hai tai lại chỉ thu được thứ âm thanh rì rầm, xì xào luẩn quẩn không rõ ràng, quả thực rất khó chịu.

Yến Thanh kéo ra dây Bạch Tuyến quấn quấn vài vòng trong tay, nhìn xuyên vào trong bóng tối, mặc dù Hoả Điểu Trường Đăng hắn đã đặt ở một chỗ, ánh sáng vẫn không thể nào chiếm thượng phong trong không gian ngập Dạ Thể này, vì thế chỉ đủ soi tỏ một chút cho bọn hắn. Hiểu Vương cũng lui sát về trung tâm vòng vây, hai người liền đối lưng với nhau, còn có Lâm Huyền Trúc mặt mày thất sắc lo sợ không thôi, bám chặt cánh tay Hiểu Vương. Một tay anh nắm Uyển Kiếm, sẵn sàng động thủ, chỉ là đối với kẻ địch của mình đều trong tình trạng, không biết, không thấy.

Một tiếng rú kinh tâm động phách xé rách không gian yên tĩnh quỷ dị, còn có tiếng chân dồn dập, tiếng rì rầm, thì thào mông lung, căn phòng phút chốc đã bị trận huyễn âm làm cho cực kì náo loạn. Tiêu Yến Thanh vung tay mạnh bạo đem Bạch Tuyến một cái quất tới, chỉ nghe đường đột tiếng hú kinh dị cất lên, một phiêu ảnh lập tức hiện ra giữa bóng tối nhập nhằng.

– Sát linh!.

Tiêu Yến Thanh định nhãn nhìn kỹ, ánh mắt phóng ra lãnh quang, lại một lần đem Bạch Tuyến xông pha. Sát linh lần đầu bị sợi dây đánh trúng, phá đi biến thân, liền phải bộc lộ chân thân, là hình dáng một tên nam tử thập phần ghê tởm. Hắn toàn thân chằng chịt vết nứt, cơ thịt lồ lộ đỏ lòm nổi lên. Trước ngực lại lỗ chỗ lỗ tròn sâu hoắm, ồng ộc máu đỏ phun trào, như vết đạn găm vào. Phần đầu còn kinh khủng hơn, toàn bộ mặt tiền bị ngoại lực vô danh phá hủy, không phân biệt nổi ngũ quan, giống như bị một trận mưa đạn san thành bình địa, da thịt tan nát lẫn lộn như thịt bằm. Ngoại trừ hàm răng trắng ởn nghiến chặt lộ ra một chút, phần mềm bên ngoài đều bị oanh tạc. Hiểu Vương thất kinh vội xoay mình Huyền Trúc đem đầu cô áp vào ngực mình, chỉ sợ nhìn thấy dị cảnh phía trước bóng lưng Tiêu Yến Thanh thì sẽ bị doạ cho đến ngất xỉu.

Tiêu Yến Thanh chẳng thèm nhìn ngắm diện mạo của sát linh, một bước nhảy tới dùng Bạch Tuyến đả thương nó. Sát linh ngược lại cũng dùng thái độ hung hăng bổ nhào tới người hắn không chút e ngại, từng tiếng gầm gừ thoát qua kẽ răng đang nghiến chặt. Tiêu Yến Thanh nhảy ra sau lưng sát linh, để lại hậu tuyến phía sau mình là Trần Hiểu Vương, anh đối mặt với sát linh, liền dùng Uyển Kiếm đâm tới. Sát linh nhìn một đường kiếm đạo loé sáng thì kinh sợ, lại mất năng lực biến thân, trở mình vung tay nghiến răng nghiến lợi muốn bóp cổ người nam tử cầm kiếm. Hai bàn tay thô bạo đại khái cách cần cổ Hiểu Vương chỉ vài tấc thì cổ nó đã bị dây Bạch Tuyến của Tiêu Yến Thanh thành công quấn vài vòng, lập tức dùng lực kéo ngược thân thể lở loét của sát linh về. Sát linh rống lên đau đớn, Yến Thanh lãnh đạm động nhẹ cánh tay nắm Bạch Tuyến, cần cổ nó lập tức bốc lên một tầng hắc khí. Hiểu Vương không chậm trễ đem kiếm phối hợp, một mũi đâm thẳng vào giữa trán sát linh, rống lên một tiếng, chậm rãi tan rã thành tinh phách.

“Xèo xèo”.

Yến Thanh cùng Hiểu Vương ánh mắt không hẹn mà gặp dừng lại trên cỗ quan tài. Một hình nhân giấy trong số chúng đột nhiên tự bốc cháy, khói xanh len lỏi bốc lên trên thân thể bằng giấy, nhanh chóng phát sinh ngọn lửa thiêu rụi hình nhân ra tro tàn. Mà kì quái ở chỗ những hình nhân khác đều không bị ngọn lửa này dây dưa. Bộ dáng vô tri vô giác của chúng vẫn bất động chằm chằm nhìn về phía hai nam tử cùng với nụ cười được tô vẽ trên mặt giấy, có vài phần càng tiếp thêm quỷ dị.

Kết quả thu được sau khi tiêu diệt sát linh khiến Yến Thanh và Hiểu Vương ngầm hiểu ra chân lý, mỗi một chân hồn bị giết, lập tức một hình nhân giấy bị hủy diệt, không cần nói ra, thực chất đã đồng bộ trong hành động, tự nhiên phối hợp sẽ ăn ý. Bất quá bên cạnh hai người lúc này còn có Lâm Huyền Trúc, đàn ông đánh nhau, vướng mắc nữ giới, cũng coi là loại trở ngại khó nói. Lúc bọn họ tiêu diệt sát linh, ngoại trừ tiếng gào rú của nó, còn có tiếng la hét của cô xen vào. Cũng may Trúc chỉ hoạt động mồm miệng, tay chân bởi vì sợ đến mức run lẩy bẩy đều mặc kệ Vương hành động, một mực rúc đầu trong ngực anh. Tiêu Yến Thanh có chút phiền toái không nguyện ý nói ra, chỉ để trong bụng, Phục Hồn Phù của hắn chỉ cất được âm hồn, nếu có thể trữ người, lập tức một chú đưa Lâm Huyền Trúc vào phù.

“Hu hu hu…”

Hết hú rồi đến khóc, Yến Thanh liếc mắt buồn bực. Từ trên trần nhà vọng xuống tiếng khóc não nuột, theo sau là bóng một tà áo dài trắng toát đương xà xuống dưới.

Là lệ quỷ.

Yến Thanh nhảy tới trước mặt Hiểu Vương, sờ sờ áo ngực, chân mày hơi động, sau đó lại lần về phía hông sau vạt áo trường sam sờ soạng tới lui, cuối cùng cấp tốc cũng lấy ra được món gì đó. Bởi vì lệ quỷ này có phần khôn ngoan không đánh cận chiến, chỉ phiêu phất trên không, dây Bạch Tuyến không thể vung tới mà Uyển Kiếm lại càng vô phương chạm vào. Đúng lúc này, từ một bên căn phòng tiếng chân dồn dập nổi lên, sau đó rất nhanh từ đằng xa tiến lại một bóng hình nhỏ thó, cực lực dùng cả tay cả chân bò thoăn thoắt về phía hiện diện hai con người. Hai bọn họ cũng mới ngộ ra âm thanh kia không chỉ đơn độc một tiếng chân. Tiêu Yến Thanh hơi kinh ngạc.

– Anh linh?.

Lại chạm mặt anh linh, Hiểu Vương phiền não không thôi. Con anh linh này so bề còn nhỏ bé hơn con anh linh trước mà bộ dáng lại dữ tợn trên phần. Kinh nghiệm đối phó với anh linh, trong đầu cũng chỉ ghi nhớ một câu của Linh Lão: “anh linh khóc là lành, cười là dữ”. Mà con anh linh bây giờ nói khóc không khóc, cười không cười, mặt mũi đều hung tợn khó coi, chung quy vẫn là dùng một chữ “dữ” để xác định mà thôi.

Tiêu Yến Thanh nhận thấy một chỗ hai địch, lần này chính là ra tay “đại khai sát giới”, không nói hai lời, hướng thân ảnh áo dài vung tay một cái, từ trong kẽ ngón tay bay vụt ra mấy đạo chúc kim. Lệ quỷ kia liền xoay mình đem hai tà áo dài chặn lại, rốt cuộc vẫn là bị thứ kia đả thương, kêu rống thảm thiết bay đi mất. Yến Thanh vừa thu tay, trực tiếp nhảy sang nhắm bóng đen nhỏ thó kia quất xuống liền hai nhát, chát chát, bóng đen né nhanh như chớp, co thân một cái, như con ếch đã vọt phóng lao lên vừa giơ tay cào vừa khè khè nhe răng định táp. Tiêu Yến Thanh đẩy Hiểu Vương ra, từ lúc nào trong tay đã kẹp sẵn một lá phù, vung lên vỗ vào trán nó. Anh linh biết cú nhảy của mình thất thố, giơ tay hung hăng gạt phăng bàn tay kẹp phù sắp sửa đánh vào mặt. Tiêu Yến Thanh nhất định không vừa, nghiến răng giơ chân một cước đạp tới ngực nó. Anh linh ré lên, bị đạp bay ra xa, mất hút trong bóng tối. Yến Thanh lùi về sát Hiểu Vương, hai mắt sắc bén không ngơi nghỉ quét một đường xuyên qua bóng tối. Đột nhiên vành tai trái giật giật, bất thình lình mím môi vung tay đem bùa đánh qua. Chỉ nghe một tiếng hét lảnh lót đâm xuyên màng nhĩ, anh linh từ trên không rơi bịch xuống đất. Hiểu Vương kinh ngạc gắt gao ôm Huyền Trúc tự vệ, ánh mắt mang chút trấn động nhìn tới thân thể nhỏ thó của anh linh thủ phục trên sàn nhà. Trước trán nó không sai bị phù của Yến Thanh trấn xuống, hai mắt to chỉ thấy một lòng đen ngước lên hằn học nhìn chằm chằm bọn họ. Bởi vì bị trấn lại nên anh linh không còn nhanh như sóc mà di chuyển, cũng không thể biến thân, một nước bám cả tay cả chân xuống sàn nhà thở hồng hộc, ánh mắt tràn ngập hận ý. Nó há miệng, phun ra một tia khí tím ngoét, Yến Thanh thất sắc, tóm cổ áo kéo Hiểu Vương cùng Huyền Trúc lui ra xa vài thước. Sau đó thẳng thừng đoạt lại Uyển Kiếm trên tay Hiểu Vương, quyết liệt xông về phía anh linh. Hắn vừa nhảy tới lại lần trong thắt lưng lấy ra thứ ban nãy phóng vào anh linh, nó lăn lộn né tránh, da thịt bị “ám khí” đánh trúng như dí vào sắt nung, xèo xèo bốc cháy, vì thế mà không mở miệng nhả khí độc được nữa. Tiêu Yến Thanh chế trụ hai khả năng của nó, mới có thể rảnh tay dùng Uyển Kiếm, một chân chặn trước ngực anh linh, một tay nâng kiếm đâm xuống. Cảnh tượng sau đó cũng giống như lần trước, anh linh hoàn toàn bị tiêu diệt.

Lệ quỷ kia sau khi trúng một đòn, xem ra rất biết nắm bắt tình hình, dẫu cho là hợp sức cùng anh linh đối phó, cũng không có nghĩ tới, đã biến mất tăm. Nhưng mà số lượng hình nhân giấy án trên quan tài xem chừng còn nhiều, rõ ràng sẽ còn phải đánh nhau. Hiểu Vương khẽ vuốt mái tóc Huyền Trúc, tựa cằm trên đỉnh đầu cô nuốt khan nướt bọt thì thầm.

– Không sao, đừng sợ. Ở yên trong lòng anh.

Đối lại lời trấn an của người yêu, chỉ có tiếng thút thít kìm nén của cô gái.

Không gian nguy hiểm vô thức lại lùi về vẻ yên tĩnh đến mấy giây, sau đó lại truyền tới âm thanh rì rầm như có kẻ đang nói chuyện với nhau trong bóng tối. Từ trong ánh sáng bất lực lan toả của Hoả Điểu Trường Đăng, đồng loạt hiện ra thân ảnh hai ác quỷ, một oán linh, một sát linh. Hiểu Vương nhìn sự hội đồng này không khỏi hít thở khó khăn, chúng một lúc đánh tới, Tiêu Yến Thanh phỏng chừng phải cực lực vận động. Sát khí toả ra từ những chân hồn này đều cực kì áp bức, đảm bảo khó xơi hơn đám Âm Binh chỉ nhiều nhưng toàn tiểu tốt kia. Trong lòng nghĩ tới mình không giúp được họ Tiêu đánh quỷ anh liền phiền muồn không thôi.

Tiêu Yến Thanh lạnh lùng quét qua bọn chúng một lượt. Nhếch nhếch khoé môi khô khốc, bễ nghễ nói.

– Người chết thành ma, ma chết thành tích. Người sợ ma, ma sợ tích!. Hỏi xem các ngươi có sợ chết hay không!…
Bình Luận (0)
Comment