Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 115

Trường dạ mơ hồ có tiếng nói truyền tới, mà thanh âm cùng ngữ điệu ngoan độc này, mấy người Tiêu Yến Thanh không cần tìm tòi tự đưa mình nhớ đến một cái tên, Hồ Ân. Này là Sinh Môn cuối cùng, sinh mệnh cuối cùng của đại trận pháp, dưới sức công thành quyết liệt của Tiêu Yến Thanh hắn, mụ có muốn lẩn tránh cũng lẩn tránh không được, tự nhiên sẽ phải ra mặt. Thong thả xoay người, Yến Thanh lãnh đạm nói.

– Hay lắm!. Không phụ công ta kì vọng ở mụ già ngươi. Cái thứ tạp chủng khủng bố kia nói như pháp trấn đơn độc của Sinh Môn này, như vậy quá đơn giản?.

Hắn nói một câu, lại ném ánh mắt về cỗ thi thể nát rữa một bãi hỗn độn trên sàn nhà cách ở không xa. Mấy phút trước, ở thời gian chờ đợi cửa trấn hiện ra đi qua, hắn liền đã thu được một xác nhận, ngoài Quỷ Thi Yêu kia, Sinh Môn này nhất định chưa xong, xác thực còn có pháp trấn chưa bị tiêu diệt, cửa trấn vì thế mới không mở. Móc xích các suy nghĩ liền dẫn hắn tới kẻ tình nghi cương thi đã từng xuất hiện lúc trước, xem ra y cũng là một pháp trấn ở Sinh Môn này. Điều nằm ngoài phỏng đoán chính là, Hồ Ân trực tiếp cho hắn biết không phải một, mà là còn hai pháp trấn chưa bị phá. Mụ già này thật âm hiểm.

Phía bóng tối mờ mịt sau đó Hồ Ân lại nói.

– Đạo sĩ thối, ngươi mỗi một bước đều muốn tuyệt đường sống của ta, như vậy đối với ngươi đồng dạng là một loại nguy hiểm, không cần quá mức, chúng ta có thể thương lượng.

Hồ Ân trừ bỏ mấy phần đối nghịch trong lời nói, đem ngữ điệu ôn tồn bộc lộ ra. Lời lẽ trần trụi như vậy, trực tiếp thể hiện ngầm ý.

” Này là mụ già bị đánh đến nơi mới xuống nước hoà binh?.”

Tiêu Yến Thanh khoanh tay nhếch nhếch môi, trong đầu hơi kinh ngạc, còn tưởng nào là mụ ta “chó cùng dứt dậu”, một nước cuối này đem bọn hắn hoà vào khó khăn tột đỉnh. Một bên lại cũng nghĩ tới, “cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu”, Hồ Ân bản chất mưu mô xảo quyệt, nói không chừng đây là mụ “dục hoãn cầu mưu”, liền gia tăng cẩn trọng, từng bước thăm dò đối phương, bèn đáp.

– Kẻ “ác quán mãn doanh” như ngươi há lại có lúc cầu tới phương thức hoà bình?. Nói cho nó nhanh, “quân tử bất đa ngôn”, pháp trấn kia ngươi tự mình giao ra hay để ta trực tiếp xử ngươi?.

Tràng diện đối phương thoáng yên tĩnh, nhưng rất nhanh mụ già lại rít lên, quả nhiên bản tính tự cao tự đại có đánh chết cũng không thay đổi.

– Đáng chết!. Lão thái thái ta lại để một tiểu tử như ngươi khi dễ?. Không biết điều, này là mồ chôn các ngươi đi!.

Hồ Ân không kìm tức giận mà rít lên, thái độ xác thực đã quá giới hạn kiên nhẫn, vậy mấy lời thương nghị lúc trước hẳn đã phi thường nín nhịn. Thái độ này của đối phương Tiêu Yến Thanh liền rõ ràng, có điều hắn lại nghe ra trong thanh âm lời nói của Hồ Ân sao lại phảng phất chịu đựng, là một loại áp chế đau đớn mơ hồ. Giọng nói bà ta không khỏi hơi run lên, có thể tưởng tượng ra đến hơi thở cũng có chút đứt quãng.

” Này do Cải Lão Hoàn Đồng, phản phệ?”.

Tiêu Yến Thanh trong lòng tự nhiên nảy sinh định đoán, dẫu sao đối phương cũng đã là một lão bà bà, trong quá trình luyện trường niên bất lão kia, cầu cho không xảy ra bất cứ sai xót nào, bằng không, hậu quả sẽ chính là mụ không thể nào lường hết. Rất có thể trong đại sự lần này, vì Hồ Bảo Bình mà mắc phải sai lầm, bản thân rơi vào nguy khốn. Tiêu Yến Thanh lòng tỏ như gương, cười nhạt nói.

– Ta khi dễ thì lại làm sao?. Kết quả như thế nào ngươi tự nhiên minh bạch, đại trận pháp trong tiểu thành này lão tử công phá gần hết, chỉ còn một cái cửa này, nghiễm nhiên không buông tha. Hơn nữa, đối với mẫu tử nhà ngươi, cũng không!. Kết cục giữa hai chúng ta, chỉ có một chữ “đấu” để giải quyết. Không, không, thực ra còn một cách rất hữu nghị, ngươi buông bỏ thù hận, cải tà quy chính, đem nữ bách quỷ cùng cổ ngải kia giao ra, lại ra đầu thú, nơi này để ta phế, như vậy thế nào?.

Đối với mâu thuẫn xác đáng mà nói có hai hướng giải quyết, ngoài tận lực đối đầu còn có phương thức khoan hồng, Tiêu Yến Thanh không khó khăn để cho đối phương tham khảo, bởi vì bà ta đã già cả, còn là một con người, mà nói động tới tính mạng con người, hắn tuy là kẻ có pháp thuật trong tay cũng không ngoại lệ nằm ngoài luật pháp, tự nhiên sẽ phải cẩn trọng. Chỉ biết Hồ Ân không thèm khách khí lưu tâm, kích động đáp trả.

– Hỗn láo!. Ta sống là nhà của ta, chết là mồ của ta, lão bà ta có chết quyết cũng lưu theo các ngươi!.

– Rất bảo thủ!.

Yến Thanh không khỏi cười khổ, xem ra không đổ máu không thể rời khỏi cái mồ lớn này. Vậy thì cũng không cần nói nhiều nữa.

– Ta đáp ứng ngươi, muốn có mồ, cần có người đắp, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!.

Hắn sờ sờ mũi, khoé môi lãnh đạm đã khôi phục nghiêm chỉnh, chỉ là rất muốn làm cho đối phương đi ra, đường hoàng khai đấu một lần cuối cùng.

– Muốn lưu ta cùng chết, lại không muốn ra mặt?.

Hắn giương mày châm chọc, lão bà này ngoài vần vũ pháp thuật còn có cái gì lấy làm tự vệ. Hẳn là rất biết tiện nghi bản thân nằm ở đâu. Tuy nhiên, một mực cố thủ là không thể, bởi cục diện Hồ Ân đang ở thế hạ phong, trong người có nan bệnh, tùy thời sẽ phát tác, mà Hồ Bảo Bình kia thì trọng thương, một sớm một chiều cứu khỏi là không có khả năng. Nói đi nói lại, sống chết của hai mẫu tử nhà này, xác định phải kinh qua một trận ác chiến với Yến Thanh hắn trước đã.

Hồ Ân đương nhiên sớm không có lựa chọn, ai bảo mụ ở hiện tại rơi vào bạo nan, nếu không kết thúc sớm đả chiến để cứu tính mạng Hồ Bảo Bình, như vậy nguy cơ nơi này không chỉ một, mà là hai mạng một nhà cùng lưu mất. Mặc dù cùng tên đạo sĩ kia “lưỡng bại câu thương”, ở mụ rõ ràng chiếm thiệt thòi nhiều hơn, nhưng mà đối với thắng, bại chỗ này đã sớm không ở một lần suy nghĩ là nhìn ra được nữa.

Tràng diện bên phía Tiêu Yến Thanh có chút kì lạ, mấy kẻ bọn họ ngoại lệ Tiêu Yến Thanh, đều đối với sự xuất hiện của Hồ Ân lại rơi vào trong căng thẳng. Hồ Ân tuy già nhưng lại thâm hiểm, khó lường, sẵn sàng đánh đổi mọi thủ đoạn đê tiện để chiếm cứ thượng phong. Nhất thời tất cả đều im lặng, để Tiêu Yến Thanh tùy thời ứng phó với mụ ta.

Hồ Ân xác thực bị dồn tới đường cùng rốt cuộc cũng nuốt xuống căm phẫn mà đi ra, đối với một kẻ học thuật mà nói, không có sự tình vinh quang hơn đấu pháp, chết vì đấu pháp xác thực dễ chịu hơn chết vì một cái phản phệ hoang đường từ bản thân. Hơn nữa, nhìn cục diện thế này, làm sao cũng không khỏi lưu lại chút ít hy vọng, chưa ngã ngũ, chưa thể chắc chắn mười mươi ai bại, ai thắng. Tự nhiên mụ ở trong nội tâm, theo bản tính cay nghiệt đã nảy sinh ác niệm, ta bại, ngươi nhất định cũng phải suy.

Bóng tối giăng tràn đều đặn khắp bốn phía, ngoại lệ ở trung tâm có ánh sáng từ những cây nến lưu lại, toàn bộ trong tầm nhìn mấy người Tiêu Yến Thanh đều là hai chữ mông lung. Sau một quãng song phương im lặng giằng co đấu đá tâm lý, Hồ Ân liền đi ra. Vẫn là ngồi trên mình con Ám Dạ Hắc Mao Sát, tuy nhiên thần thái lúc này ngoại trừ có âm độc còn phảng phất chút tàn tạ. Thân hình dường như gầy gò hơn trước, khuôn mặt trắng nhợt đẩy lên lưỡng quyền nhô cao, hai hốc mắt trũng sâu, một quầng thâm vòng cung bao lấy vành mắt cố gắng che giấu sự mệt mỏi. Mấy kẻ nhìn thấy một cỗ dung mạo doạ người của họ Hồ, không khỏi giật mình, này là Hồ Ân Cải Lão Hoàn Đồng lúc trước?. Nhìn còn không quá bốn mươi tuổi, thế nào giờ lại nhìn chẳng khác một bà lão sáu mươi tuổi, mái đầu điểm hoa râm. Đối phương không e dè che đậy, hẳn là tới lúc chơi bài ngửa rồi.

– Phản phệ?.

Tiêu Yến Thanh nhàn nhạt nhả ra, trong ý tứ rõ ràng có phần châm biếm, đây chẳng phải hậu quả của những kẻ liều lĩnh, tự làm tự chịu?. Cũng giống như ngươi xấu xí, ngươi liền bỏ qua mọi sự đau đớn thống khổ về thể xác, bao gồm cả di chứng để lại mà chấp nhận đi phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Thành công, ngươi có được là khuôn mặt đẹp, thất bại, ngươi đeo suốt cả đời chính là khuôn mặt quỷ. Hồ Ân nhẫn nhịn cả đau đớn lẫn đả kích, nói.

– Cầu ngươi quan tâm?.

– Ta sợ ngươi yếu quá chịu không nổi, chưa đấu đã lăn ra chết mà thôi!.

– Hỗn xược!. Lên cho ta!.

Hồ Ân tức giận, cơ mặt nhăn nhó rống lên, nặng nề phẩy tay áo, một cái màu trắng nhởn mình đầy xương xẩu lộc cộc gấp rút từ bóng tôí bò ra.

– Tri thù bạch cốt!.

Yến Thanh hừ mũi, đối với loại này chỉ có dùng pháp linh mà đối phó, bèn đem Uyển Kiếm dùng ra. Tri Thù Bạch Cốt vô diện vô sắc, ngoại lệ một cỗ âm thanh hỗn tạp từ xương cổ trống rỗng của nó thoát ra, the thé đạp về phía kẻ thù. Tiêu Yến Thanh vung kiếm, nghênh đón đường đánh của nó. Cái chân xương nào tới, lập tức một nhát kiếm chém qua. Lần này tốt nhất đừng trúng, nếu trúng, cái chân đó xác định không thể tái hợp cùng bản thể được nữa. Một cái lại một cái, các khớp chân trơ xương của Tri Thù Bạch Cốt lần lượt bị đứt lìa dưới lưỡi Uyển Kiếm. Nó còn chưa muốn phục, bèn dùng những đoạn xương ở địa phương khác bù đắp những cái chân đã đứt, tiếp tục công kích tới. Yến Thanh đối với hồn hậu này từ đối phương, đành phải đem nhiệt tình đối đãi lại, đánh cho con nhện to xác này đến một mảnh xương hoàn chỉnh cũng không.

Đồng dạng lúc này, ở hậu phương phía sau Hồ Ân, một âm thanh sột soạt phát ra, đường đột có vật vô danh mơ hồ nào đó uyển chuyển chọc qua tầng bóng tối chạm vào vùng sáng nến. Hồ Ân một phần đem ngoan độc trong mắt ném về phía Yến Thanh, một phần tựa hồ chờ cho thứ vô danh kia xuất hiện cùng với mình. Đồng dạng ở phía bọn Tiêu Yến Thanh trong đầu cũng một phen hồ nghi, liệu này có phải pháp trấn còn lại của Sinh Môn cuối cùng?. Nhưng mà sau đó không lâu, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới kết quả, tự nhiên tất thảy có chút kinh ngạc khi tầm mắt minh bạch chân tướng đối phương.

“Nhân Linh Thủy Ngải???”.

Cùng với Bạch Tuyến, Tiêu Yến Thanh song thủ tuyệt hợp, đánh cho Tri Thù Bạch Cốt không còn khả năng tái hợp cốt thể, lúc này cũng mới dư chút thì giờ liếc mắt tới Nhân Linh Thủy Ngải, rất nhanh hơi giật mình. Vật kì dị xác nhận đúng là Nhân Linh Thủy Ngải, có điều, khuôn mặt cổ ngải bây giờ đã xảy ra biến đổi dị thường, nếu lúc trước ở trong Sinh Môn thứ nhất bị Yến Thanh tách ra khỏi chủ thể, hai mắt cổ ngải còn khép chặt, cũng chỉ mơ hồ hai rãnh nhỏ, ở tại lúc này hai cái rãnh ấy đã nứt ra, hình thành hai con mắt khốc dã đỏ ngầu. Quái sự còn chưa dừng lại, phần đầu cổ ngải cũng đã hoàn chỉnh gương mặt, tùy tiện nhìn đều có thể nhìn ra đây là một khuôn mặt người, hơn nữa, cái khuôn mặt này đồng dạng khiến cho mấy người phía Tiêu Yến Thanh liên tưởng tới một kẻ, chính là Hồ Bảo Bình.

” Bảo Bình…”

Lê Vi, Trần Hiểu Vương, Lâm Huyền Trúc, nhất thời gương mặt đều biến sắc, nữ bách quỷ “âm hồn bất tán” này quả nhiên chưa chịu thoát ly, ngược lại đây là nhất niệm mẫu tử tương hợp hòng đối phó bọn họ?. Oán khí, sát khí một tràng đồng nhất từ Bảo Bình tuôn ra, tới mấy phần muốn tiếp trấn tinh thần từ trước đã chịu đựng căng thẳng của bọn Lê Vi cùng Hiểu Vương ở đối diện, ngoại trừ Tiêu Yến Thanh vốn dĩ trâu bò ra. Mà phần thượng phong trấn áp khiến bọn họ thật sự bị hoảng động chính là hình thể tột cùng kì quái của ả nữ bách quỷ lúc này.

Đây là Hồ Bảo Bình đã hợp nhất với Nhân Linh Thủy Ngải?. Sự tình quái dị này xác thực đều là ở dưới bàn tay biến thái của Hồ Ân hình thành nên.

Mụ là vì muốn cứu nữ nhi của mình?.

Hay thật ra muốn biến nữ nhi thành cỗ máy chết chóc hòng đối phó với kẻ địch?.

Mặc kệ là loại đáp án nào, như vậy đều một bộ ngoan độc, tuyệt tình, hơn nữa đây mới chính là “chó cùng dứt dậu”. Cái kết luận này không khỏi làm cho mấy người Trần Hiểu Vương cùng Lê Vi âm thầm kinh hãi.

Tu vi Hồ Bảo Bình đừng nhìn bề ngoài liền đánh giá. Coi như cơ bản ả tu vi lệ quỷ thì lại làm sao?. Một bên có mẫu thân bồi trợ bằng tà đạo, một bên ròng rã ngấu nghiến dương tức nam nhân, dưới tay quản cơ số đầu Sắc Chỉ Khổi Lỗi cùng quỷ hồn, thực lực đủ cho ở trong nội tâm sản sinh ra ngông cuồng. Chỉ là, lần này người ả gặp phải lại là một Tiêu Yến Thanh ” thiếu niên lão thành”, không thì cơ sự lại làm sao ra nông nỗi này?.

– Thật muốn để cho ta hủy Nhân Linh Thủy Ngải, cho nên mới quy nó thành pháp trấn?. Vậy thiết nghĩ ta không nên phụ lòng ngươi.

Tiêu Yến Thanh khoanh tay lắc đầu, trào phúng mà nói. Đây là đánh một, giết đôi, Hồ Bảo Bình đã xác nhập với cổ ngải, Yến Thanh hắn rõ ràng cần triệt để bằng một trận đánh diệt trừ cả hai mầm mống gây hoạ to lớn này, cũng coi như một cửa ải thử thách bản lĩnh bản thân.

– Ngậm miệng cho ta!. Tiểu đạo sĩ thối tha, ngươi làm ta ra cái dạng gì, ta liền liều với ngươi!.

Thanh âm phẫn hận tột cùng thoát ra từ Nhân Linh Thủy Ngải, đồng thời khuôn miệng méo mó của nó kịch liệt mở ra, bộc lộ nội tâm giông cuồng gió dữ của Hồ Bảo Bình ở bên trong. Ả trong hình hài hợp nhất với cổ ngải, hai mắt đỏ ngầu trừng to, da dẻ đều một mảng xanh biếc, trần trụi lồi lên những đường mạch to nhỏ ngoằn ngoèo hằn trên khuôn mặt lẫn thân thể, nhất thời không thể minh bạch là rễ cây hay là mạch máu. Sau đầu là một mớ dây tơ chằng chịt, tựa hồ một loài cây thân thảo yểu miểu vươn lên, tùy ý động bên này động bên kia run rẩy, điểm xuyến chốc chốc vài phiến lá mảnh dẹp có gai, trông rất giống ám khí. Thân mình cổ ngải đã triệt để hoá thành hình một nữ nhân, chỉ quái biệt ở chỗ toàn thân chi chít nốt sần, còn có gai nhọn đâm ra liên miên, hai bàn chân đã bị trừ bỏ, thay thế bằng hai bộ rễ dài ngoằng tua tủa vươn ra, bám trụ lấy mặt đất mà đứng. Tổng thể Quỷ Ngải trước mặt thật giống một Mộc Nhân trong truyền thuyết. (Tộc người cây).

– Không cần kích động!.

Hồ Ân đột nhiên giương tay ngăn nữ nhi phía sau lại. Mụ trầm giọng nói, âm sắc có mấy phần mệt mỏi. Hai hốc mắt trũng sâu thâm đen không che giấu nổi một tia tính toán thâm hiểm cuối cùng đánh về phía Tiêu Yến Thanh. Tiểu tốt lần lượt nằm xuống, đại trận đồ có nguy cơ sụp đổ, không ngoại trừ loại sự tình mụ già này liền liều lĩnh ôm kẻ địch cùng chết. Thái độ Hồ Ân mười mươi đã rõ như vậy, Tiêu Yến Thanh vô cùng cẩn thận dự liệu tình hình trước mắt, một bên khác chính là lo cho sự an toàn của Trần Hiểu Vương cùng Lâm Huyền Trúc. Hành sự nhất định không thể nóng vội.

– A…a…a..!!!.

Tràng diện căng cứng đột nhiên bị tiếng kêu thập phần đau đớn xé rách cùng với một bóng ảnh nhảy ra khỏi vùng tối. Một cái nam tử hình dạng dị hợm vươn hai tay lên múa may, nhằm hướng Tiêu Yến Thanh lao đến, miệng khô nứt không ngừng gào loạn.

– Cứu!. Cứu mạng!.

Sự tình phát sinh đột ngột này không có nằm trong dự đoán của Tiêu Yến Thanh hắn, nhất thời mới bị động một chút. Nguyên lai kẻ vừa thình lình hồ nháo ra không phải quỷ, thi hay yêu quái gì, lại là một con người, bảo hắn làm sao đối phó?.

– Tại đây sao lại còn có người?.

Mấy kẻ sau lưng Tiêu Yến Thanh không nhịn được ngạc nhiên thốt lên. Còn chưa kịp thắc mắc nam tử kia đã sắp sửa bổ nhào về phía hắn, bộ dáng hốc hác, nhếch nhác hệt như một xác sống. Tiêu Yến Thanh mặt không đổi sắc, lùi lại mấy bước, đồng thời giơ chân đạp cho y một cú, liền ngã ngửa ra sàn.

– Chết tiệt!. Lại dám làm loạn!. Mau cút về đây cho ta!.

Hồ Ân thình lình quát lên, mụ giận dữ rít qua kẽ răng, bàn tay hơi động, luồn vào sau hông áo dài lấy ra một túi nhỏ vẩy ra trước mặt một vốc bột hắc ám, liền nam tử vừa bị Yến Thanh đạp ngã chổng vó trên sàn đồng thời nảy sinh biến động kì dị. Mấy người phương diện bên này đều đồng nhất hai mắt nhìn tới. Đây là cái sự tình gì?. Hồ Ân còn chứa chấp cả người sống trong tiểu thành này hay sao?.

Nam nhân bộ dáng vô cùng thống khổ không ngừng kêu gào, rên rỉ, lại ôm đầu dày vò hỗn độn, lăn qua lăn lại. Thân thể co rút giật giật mấy cái, cố gắng gượng mở miệng rên rỉ.

– Cứu… Cứu tôi!. Giết tôi… Giết tôi đi…

Một bộ hỗn loạn của y không khỏi làm Tiêu Yến Thanh rơi vào trầm mặc, nhất thời cũng không nói gì. Bởi hắn đang cực lực suy nghĩ, nam nhân này vì sao lại đau đớn như vậy, còn muốn tìm cái chết? Từ như vậy suy đoán, thân thể lẫn tinh thần kẻ này đang phải chịu một sự dày vò cực hạn nào đó.

Số bột từ tay Hồ Ân vừa vẩy ra, chỉ thoáng chốc đã thấy nam tử kia miễn cưỡng bò trườn về phía mụ, nét mặt hốc hác không khỏi lộ ra đau đớn cùng thống khổ. Y vừa rên rỉ vừa dùng hai tay hai chân mà bò, nhằm lúc cả cơ thể rệu rã rơi vào vùng bột phấn đen vừa rơi xuống từ trên không, thần thái hoàn toàn bị thay đổi, lại một phen khiến mấy người Tiêu Yến Thanh mơ hồ không thôi.

Hồ Ân dùng tà thuật điều khiển người.
Bình Luận (0)
Comment