Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 58

Vài canh giờ sau, Hiểu Vương khó chịu mở cánh mắt, ngóc đầu dậy lại vẫn là thấy mình đang nằm gục trên bàn, cả đầu vẫn còn đọng lại dư chấn của cơn đau nhức. Anh nhíu chặt hàng chân mày, đưa tay lên day khoé mắt. Uể oải chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào thành ghế. Chờ một lúc nữa, mới thấy thần trí dần tỉnh táo trở lại, bèn đưa mắt quan sát. Hai vị huynh đệ kia đã đi ra ngoài từ lúc nào, trong phòng Yến Thanh lúc này chỉ còn lại anh. Hiểu Vương chống thân mình đứng dậy, nhấc chân đẩy cửa bước ra. Nguyên lai do bên trong phòng khép cửa, ánh sáng khó lọt vào nên hơi tối, anh lại đường đột bước ra, ánh sáng mạnh từ bên ngoài phản tới nhất thời khiến cho hai mắt chưa kịp thích nghi, liền thấy chói loà, vội vàng giơ tay lên che mặt. Trong đầu lại truyền tới một chút chếnh choáng, Hiểu Vương lắc lắc đầu mấy cái, chống tay trên cột trụ dưới mái hiên, nhất tâm định thần lại từ từ nheo mắt nhìn ra thật kỹ. Bước đầu cảm thấy sự vật mình thu vào mắt có gì đó đặc biệt và khác lạ. Từ màu sắc cho đến đường nét. Vương chau mày khó hiểu, nhấc chân bước xuống các bậc thềm. Mắt anh thu vào những loại màu sắc có phần đơn điệu hơn trước, kì thực rất nhạt màu, đường nét cong không hẳn cong, thẳng cũng lại là không quá thẳng, thế là thế nào?. Anh ngày càng khó hiểu, quanh quất tìm kiếm bóng dáng Tiêu Yến Thanh hỏi cho rõ ràng. Liền bước tuỳ tiện theo một hướng, chẳng ngờ lại đưa mình tới một nơi ẩn mình sau Phật đường rộng lớn. Nơi này tuyệt nhiên không phải Liên Hoa Đàm. Thoạt trông, đây là một ngọn tháp nhỏ đứng đơn độc giữa một khoảng đất trống. Ngọn tháp không cao lắm, nhìn dáng vẻ cổ xưa của nó, cũng có thể đồ đoán rằng đã được xây nên từ rất lâu rồi. Hiểu Vương nheo mắt nhìn tới toà kiến trúc đơn điệu ấy, nổi lên chút tò mò trong lòng, bèn sải chân bước tới.

Vương đứng trước toà tháp có mái đình nhô cao, bốn góc đều được tạc hình đầu chim hạc thanh thoát ngẩng cao tung cánh tựa hồ muốn bay lên. Phía chân tháp lại là một kiểu kiến trúc lớn khác, thoạt trông tổng thể rất ra dáng một con kim quy khổng lồ, toà tháp kia chính là đang nằm trên chiếc mai lớn của con kim quy ấy. Hiểu Vương đi vòng quanh các cột trụ nối với chân rùa, không ngờ ngôi chùa bé nhỏ này lại sở hữu một tổng thể kiến trúc uy linh thế này, trong bụng không khỏi ngưỡng mộ. Anh bước tới gian cửa chính dẫn vào toà tháp, liền thấy hiện lên trước khung cửa một hàng chữ đẹp đẽ được khắc vào kèo gỗ, ghi “ Tàng Kinh Các “. Thì ra, đây chính là nơi lưu trữ tài liệu Phật gia, những pho kinh đồ sộ của giới tăng ni, phật tử. Hiểu Vương trầm ngâm đứng nhìn hàng chữ vài giây, cũng không có ý định bước vào xem thử.

– Hiểu Vương…

Hiểu Vương hơi giật mình, ngay sau lưng cảm thấy có chút phong lạnh, liền xoay đầu nhìn lại. Thật không ngờ là mình lại nhìn thấy một thân ảo ảnh váy đỏ đang đứng ở một chỗ không xa. Anh trân mắt một lúc, vì sửng sốt liền quên mất đáp lời, khuôn mặt đã cứng lại vì căng thẳng. Lát sau, cũng tự mình hồi tỉnh lại, nuốt khẽ nước bọt, biết rằng phù Yến Thanh đưa cho mình đã có tác dụng, mới từ từ tiến tới chỗ cô gái.

– Lê Vi?.

– Là em đây?. Anh nhìn thấy em không?.

– Rất rõ.

– Vậy tốt rồi.

Lê Vi cụp mắt ẩn ẩn cười nhẹ, đan tay nói, không dám nhìn anh. Hiểu Vương quan sát cô một lúc, cảm thấy thân ảnh cô ngoài chờn vờn như sương khói thì không có nhiều khác biệt lắm về diện mạo. Vẫn là một Lê Vi sắc sảo như lúc sống, có điều so với trước đây, chính là vài phần đã khiêm nhường hơn nhiều. Khuôn mặt kia cũng thực rất bình ổn, không rùng rợn doạ người như lần gặp anh trong công ty. Hiểu Vương lúc này mới đằng hắng lên tiếng.

– Ừm… kể từ lần em biến mất ở khu vui chơi đêm đó, quả thực không nhìn thấy em nữa. Lâu như vậy, hoá ra em tới cư ngụ ở ngôi chùa này?.

– Cũng không hẳn là như vậy. Chuyện thực rất dài, ngày mai khởi hành, chúng ta vừa đi vừa kể. Sức khoẻ anh thế nào rồi?. Còn cảm thấy không tốt chỗ nào hay không?.

– Ừ. Đều ổn. Còn em?.

– Em cũng vậy. Được đại sư và Tiêu đạo sĩ cứu giúp…mới có ngày hôm nay.

– Ừm, vậy là tốt rồi.

Hiểu Vương trầm giọng cúi đầu khẽ đáp. Lại nhớ tới Huyền Trúc, anh gấp gáp hỏi.

– Phải rồi, lần trước em có nói nữ nhân tên Bảo Bình, là nói tới nữ quỷ gì đó đang ám hại Trúc. Vậy, cô ta và Trúc có liên hệ gì?. Anh, anh tỉnh dậy liền nhớ liền quên, chỉ nhớ được địa chỉ này mà tìm tới.

Hiểu Vương giải bày, đáy lòng tràn lên lo lắng đối với Trúc. Cô quả thật đừng nên rời xa vòng tay của anh, cô rời đi, ngay sau đó đã lại gặp nạn, dày vò chết tâm can anh. Vừa lo sợ cũng lại vừa tự hận chính mình. Lê Vi suy nghĩ giây lát rồi đáp.

– Em kì thực cũng không rõ. Chỉ biết rằng hồn ma này đã bám theo Huyền Trúc từ rất lâu rồi. Ngoài ra, bên cạnh bọn họ còn có một nữ nhân khác…

– Nữ nhân khác?.

– Đúng vậy, người này trạc trung niên, có thể là người thân quốc thích của Huyền Trúc, hoặc là, của quỷ nữ kia.

Lê Vi rành mạch nói ra một phỏng đoán, cũng không phải là không có căn cớ. Hiểu Vương chau màu thật chặt, toàn bộ đường nét trên gương mặt như tạc của anh đều cứng lại, dưới làn gió hây hây từ mặt hồ Liên Hoa thổi tới, những lọn tóc mai dài đã lâu chưa cắt tỉa liền lay động phất phơ khe khẽ trước vầng trán cao. Càng khiến vẻ phong trần, nam tính của anh đậm nét lên vài phần. Lê Vi trân mắt nhìn ngắm, một khắc đã để thần trí mình theo làn tóc kia bị làn gió thổi đi mất, ngây ngẩn nhìn anh như vậy. Hiểu Vương cũng không hề để ý, lúc này toàn tâm đều một lòng lo lắng cho an nguy của Huyền Trúc. Anh đút tay vào trong túi quần như thói quen, trầm giọng nói tiếp.

– Trước giờ anh chưa từng nghe Trúc nói còn có người nào thân thích trên đời này, ngoài vị sư cô đã nhận nuôi và chăm sóc cô ấy từ nhỏ. Kì thực là cô ấy giấu anh hay là có uẩn khúc nào khác?.

Sự băn khoăn nổi trên mặt Hiểu Vương, đáy mắt sâu thẳm mơ hồ nhìn rất xa đi đâu đó dưới hàng chân mày lưỡi kiếm thẳng thớm. Lê Vi cuối cùng cũng hồi tỉnh, lại cụp mắt ẩn nhẫn đáp anh.

– Chúng ta tới nơi đó sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Yến Thanh đã thông báo với anh hay chưa?. Ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.

– Ừm, có nói. Ngày mai sẽ đi bằng xe của anh.

– Anh quả thực đảm nhận được không? Nơi đến xa như vậy, một mình quản chặng đường dài, sợ rằng sẽ mệt đấy. Anh đừng cố, Yến Thanh ban đầu đã có sắp xếp, chúng ta đi bằng tàu.

– Anh quen rồi, không sao. Có tiện nghi như vậy hà cớ gì không dùng, bây giờ muốn đi tàu sẽ phải vào thành phố, e rằng chậm trễ mất.

Hiểu Vương khẽ cười trấn an Vi. Vi ngược lại cảm thấy anh vì lo lắng cho Trúc mà toàn bộ đều không còn kiên nhẫn được nữa, có chút hơi uỷ khuất nơi đáy lòng mình. Thế nhưng rất nhanh cô liền gạt nó đi, nhoẻn miệng cười nói.

– Rất có lý. Chúng ta đi tìm Yến Thanh, bàn với anh ấy một chút.

– Nhắc tên tôi làm gì vậy?. Có phải là nói xấu hay không?.

Tiêu Yến Thanh từ bao giờ đã đến sau lưng bọn họ, đúng lúc lại nghe thấy Lê Vi nhắc tới tên mình, hắn bèn nhân tiện bắt vào. Hai người nhìn tới, chỉ thấy hắn một thân tiêu diêu tự tại, cước bộ khí khái bước tới. Nét mặt dưới ánh nắng kì thực như hắt ra linh khí, làm cho những đường nét ưu tú, trẻ trung đều nổi bật hẳn lên. Thế nhưng chúng lại có vẻ không phù hợp với biểu quyết có phần rất giống với lưu manh mà hắn hay trưng diện ra, Lê Vi vì thế cảm thấy buồn cười, đưa tay che miệng. Yến Thanh rất tinh ý đã thu thấy, đôi mắt sáng, tinh tường rất ít khi nhìn thẳng thắn của hắn không sai lại nheo lại, hắn cao giọng chất vấn.

– Ma nữ cô nương, cô vừa cười cái gì vậy?. Bần đạo mặc áo rách chỗ nào hay trên mặt dính nhọ nồi vậy?.

– Đâu có.

Lê Vi vội vàng xua tay, không dám nhìn vào đáy mắt sáng ấy. Yến Thanh nhép miệng buồn chán đi tới, Hiểu Vương liền nói luôn.

– Thế này, ngày mai hãy dùng xe của tôi mà khởi hành, ý cậu thế nào?.

– Còn thế nào nữa, anh đã nói có tiện nghi như vậy không dùng, có phải là ngu ngốc không. Vừa tốn thì giờ, vừa lãng phí tiền bạc.

– Vậy được. Coi như về phương tiện di chuyển, chúng ta đã thống nhất xong. Thế nhưng, còn em, sẽ đi bằng cách nào?.

Vương thật thà thắc mắc, anh đương nhiên không biết âm hồn nếu đủ âm lực thì có thể làm được những gì. Làm cho Lê Vi và Yến Thanh đều liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Yến Thanh đành giải thích giúp.

– Ma nữ này sẽ không phải tự tốn công mà đi tới đó đâu, anh chớ lo. Cô ấy ẩn trong lá phù của tôi là được rồi.

– Ồ, ra vậy.

Hiểu Vương nhớn mắt cảm thán. Lê Vi thoáng nhăn mặt.

– Tiêu đạo sĩ, anh đừng một câu, hai câu gọi tôi là ma nữ có được không?.

– Cô đừng có để bụng đấy, chỉ là trêu thôi mà.

Hắn hắng giọng khoát tay cười cợt nhả, Lê Vi buồn bực đáp.

– Tôi mới là không có để bụng, chỉ là không thích mà thôi. Nhìn bộ dạng tôi giống ma nữ lắm sao.

Yến Thanh còn chưa kịp bật lại, Hiểu Vương đã ở giữa hai kẻ bọn họ ho khan lên vài cái, mới khiến bọn họ thôi đấu khẩu. Xem ra đôi nam nữ này cũng có chút dễ thương. Hiểu Vương thong thả cho tay vào túi quần, kín đáo cười nhẹ. Trong lòng lại nhớ tới Huyền Trúc, không phải cô và anh vốn cũng là một cặp hay sao?. Thế nhưng đã sớm phải li biệt mất rồi. Sắc mặt vì thế lại ảm đạm như ban đầu.

Ba kẻ bọn họ cả ngày hôm ấy đều đi cùng nhau, lúc thì bàn bạc về chuyến đi, lúc lại tới đại sư Hạnh Duyên nhờ cố vấn vài vấn đề liên quan. Tuy rằng cách một ngày nữa mới đến ngày chí dương của tháng, thế nhưng vì đường xa, đành phải khởi hành trước một ngày. Đêm nay, chính là đêm cuối ba kẻ bọn họ ở tại Liên Hoa Tự này. Đêm cuối trước khi lên đường, đều khiến cho ai nấy trong lòng không khỏi xuất hiện những dự cảm mơ hồ về chuyến đi gần kề trước mắt. Tối ấy, Hiểu Vương, Yến Thanh và Lê Vi đều tới Liên Hoa Đàm, vừa muốn tranh thủ chút thời gian an nhàn tại Liên Hoa Tự này mà thưởng thức chút cảnh đẹp, vừa muốn bàn bạc với nhau một lần cuối. Qua đêm nay rồi, e rằng khó nhìn thấy sự thanh khiết, thuần tuý như thế này trong một thời gian dài trước mắt. Yến Thanh chắp tay sau lưng, hắn phóng mắt nhìn ra mặt hồ lớn, khí khái cất giọng nói.

– Đừng quá lo lắng, hãy cứ giữ lấy chút an bình trong lòng các người. Dẫu có nguy nan cỡ nào, Tiêu Yến Thanh tôi xin thề với tổ sư, với sư phụ mình rằng, sẽ dốc hết sức lực tiêu diệt con quỷ này.

Hắn không sai còn giương ngón tay cái lên phụ hoạ. Hiểu Vương đứng ở giữa một người và một ma bên cạnh mình, thân thể cao lớn có vài phần cứng rắn, liền nổi bật hơn. Bóng áo trắng phong trần phủ lên bờ vai rộng kiên định, anh dõi mắt nhìn ra phía hồ xa xa, mặt hồ đen thẫm phủ đầy lá sen to, nhỏ, mắt anh bóng tối cũng giăng tràn một màu tuyệt đối. Ánh sáng duy nhất trong cõi lòng anh, thì Trúc đã sớm mang đi mất rồi. Lê Vi đứng tĩnh lặng bên cạnh, cô lén lút ngước nhìn anh, đoán rằng anh đang nhớ tới người mình yêu, trong lòng cô cũng tràn đầy một nỗi buồn mơ hồ. Sự trầm luân trong bể tình, chính là mênh mông vô định như nước ngoài đại dương. Cũng lại dập dềnh muôn nghìn con sóng.
Bình Luận (0)
Comment