Tôi ngồi bên cửa trạm y tế, nước mắt
giàn dụa. Đêm nay huyện Thụ Thủy không bị cắt điện. Lúc Kì Nặc được đưa vào
phòng cấp cứu, toàn thân tôi run lên vì sợ hãi. Tôi sợ anh ấy sẽ giống như mẹ
mình, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.
Mãi đến khi có người xoa xoa đầu và quỳ xuống bên cạnh nói chuyện với tôi, tôi
mới chợt sực tỉnh.
-Tiểu Mạt, sao em lại ở đây?
Một giọng nói rất quen thuộc. Tôi nín
khóc, ngẩng đầu nhìn lên người vừa nói chuyện với mình. Người ấy không phải ai
khác mà chính là Kì Nặc, anh đang ngồi ngay trước mặt tôi. Tôi chồm dậy ôm chặt
lấy anh, òa khóc nức nở.
-Không sao là tốt rồi, em thấy anh bị
rắn cắn, gọi mãi mà không tỉnh, em sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa! Lặc Kì Nặc, em
rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa!
Trên người Kì Nặc tỏa ra mùi thảo
dược thơm thoang thoảng. Anh nhẹ nhàng xoa xoa vào lưng tôi rồi nói:
-Anh vẫn ổn mà, có chuyện gì xảy ra
đâu. Ban nãy nghe nói Kì Ngôn xảy ra chuyện nên mọi người mới chạy đến đây!
Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, tôi lau
sạch nước mắt rồi nhìn Kì Nặc đang ngồi trước mặt mình. Anh ấy vẫn mặc một
chiếc áo màu trắng và quần màu đen, rất sạch sẽ và gọn gàng. Anh ấy khác hẳn
với Kì Nặc đã đi chơi cùng tôi lúc buổi chiều. Mặc dù khuôn mặt giống hệt nhau
nhưng phong thái lại hoàn toàn khác nhau. Một người thì hoạt bát, cởi mở, một
người thì điềm đạm, dịu dàng.
Tôi lấy tay chỉ chỉ vào bên trong,
ngập ngừng hỏi: -Thế người ở trong đó…?
Kì Nặc nói: -Đó là Kì Ngôn, là anh em
song sinh với anh. Cậu ấy vẫn ở ngôi nhà cũ của bọn anh chứ không sang bên này.
Chiều nay anh có việc nên mới bảo cậu ấy qua dẫn em đi chơi!
Hóa ra là như
vậy! Bây giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện.
Kì Nặc kéo tôi
đi vào trong trạm y tế. Các bác sĩ đang rửa vết thương cho Kì Ngôn. Kì Ngôn lúc
này đã dần dần hồi phục ý thức. Anh ấy mở mắt nhìn tôi, nói: -La Tiểu Mạt, anh
thật không dám tin một đứa ngốc như em lại có thể đưa anh tới bệnh viện đấy!
Tôi trợn mắt
hung dữ nhìn Kì Ngôn: -Em không tin là Kì Nặc lại có một đứa em trai kém cỏi
như vậy đấy!
Kì Ngôn liếc
nhìn Kì Nặc, nói: -Bị em phát hiện rồi à, mất hứng quá!
Kì Nặc nghiêm
mặt nói: -Lúc nào cũng chỉ biết chơi đùa, bảo em về nhà chăm sóc Tiểu Mạt. Thế
mà em lại dẫn cô ấy vào rừng. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mùa hè có nhiều
rắn lục xuất hiện lắm, thế mà em không chịu nghe! May mà có người qua đường cứu
kịp, không thì biết làm sao?
Kì Ngôn cứng đầu
đáp: -Em chết rồi chẳng phải càng tốt hơn sao? Giảm bớt cho anh biết bao nhiêu
là phiền toái!
Cái tên Kì Ngôn
này quả là một đứa trẻ không biết nghe lời. Anh ta nhất định đã khiến cho Kì
Nặc phải hao tổn không ít tâm sức, tôi thầm nhủ trong bụng.
Khi tôi đang
định nói điều gì thì đột nhiên một cơn gió ào đến, một cô gái mặc chiếc váy màu
vàng lao vào, ôm chầm lấy Kì Ngôn và hấp tấp hỏi: -Kì Ngôn, anh không sao chứ? Anh
thật là đáng thương! Sắc mặt khó coi quá! Ai làm anh ra nông nỗi này hả?, cô ấy
ngoảnh đầu lại, lấy tay chỉ vào tôi rồi hỏi: -Là nó đúng không?
“Không liên quan
đến Tiểu Mạt!”
Cả Kì Nặc và Kì
Ngôn cùng lên tiếng một lúc khiến cho ông bác sĩ đang tiêm thuốc khử trùng cho
Kì Ngôn cũng phải bật cười: “Lần đầu tiên thấy hai anh em cậu cùng đồng thanh
một câu đấy!”
Kì Ngôn nói:
-Anh hiện giờ rất ổn, Tô Linh San, em đừng có làm ầm ĩ lên nữa!
Ông bác sĩ khi
nãy nói chen vào: -Tô Linh San chẳng phải vì lo lắng cho cậu nên mới vậy hay
sao? Cậu đúng là chẳng ra sao cả!
Tô Linh San cúi
đầu ngại ngùng nói: -Bác sĩ đừng nói Kì Ngôn như vậy, là tại cháu lắm chuyện
thôi! Anh ấy không sao là tốt rồi!
Bác sĩ lắc lắc
đầu: -Kì Nặc, cậu thử xem xem! Hóa ra tôi lại
thành kẻ lắm
chuyện rồi! Bây giờ muốn làm người tốt sao mà khó thế?
Tô Linh
San….nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô ấy, tôi biết cô ấy xuất thân trong
một gia đình giàu có. Tô Linh San mặc một chiếc váy liền màu vàng, trên đầu đeo
một chiếc bờm màu hồng, từ giọng nói, cử chỉ đều toát lên phong thái của một
tiểu thư đài các.
Lúc cô ấy lao
vào phòng bệnh này, điệu bộ quả là giống người bạn tốt Hạ Đóa Tuyết của tôi ở
Cảnh An, vừa bộp chộp, nóng nảy, vừa kiêu ngạo, tự tin.
Kì Nặc nói: -Đây
là con gái của chú Tô Giang, cô ấy đến sớm hơn em hai ngày. Bố của cô ấy, bố
của anh và bố của em đã từng là bạn thân. Lần này đến đều là để thắp hương cho
bố mẹ anh. Hai ngày trước Kì Ngôn đã đi đón cô ấy, thế nên hai người họ đặc
biệt thân thiết!
Tôi nhớ mang
máng ngày xưa bố đã từng nhắc đến chú Tô Giang, đấy là khi mẹ hãy còn sống. Chú
Tô trước đây cùng làm ăn chung với bố. Không hiểu sau này là vì chuyện gì mà
hai người cãi nhau ầm ĩ rồi cả hai cùng tách ra làm ăn riêng. Chú ấy làm ăn rất
lớn, đã có địa vị và danh vọng nhất định ở Cảnh An. Chỉ có điều hiện giờ chú đã
không còn đi lại với bố nữa. Tôi cũng nghe có người nhắc đến Tô Linh San, nói
rằng cô ấy được ngồi xe hơi đến trường, là một nhân vật cực kì đình đám trong
trường.
Tô Linh San cảnh
giác nhìn tôi hỏi: -Cô là ai?
Kì Ngôn nói:
“Đây là La Tiểu Mạt, con gái của chú La, vừa mới đến hôm qua!”
-Nó vừa mới đến
ngày hôm qua mà hôm nay anh đã dẫn nó đi chơi ư? Em tìm anh suốt hai ngày liền,
thế mà cứ nhìn thấy em là anh chạy, anh có ý gì thế hả?-Tô Linh San bất mãn
nói.
Kì Ngôn đáp: -Bà
cô của tôi ơi, em đừng có làm ầm lên nữa có được không? Ngày mai anh sẽ dẫn em
đi chơi! Em muốn đi đâu cũng được, thế đã được chưa?
Nghe thấy vậy,
Tô Linh San liền cười toe toét. Cô ôm chặt lấy cánh tay Kì Ngôn và reo lên
thích thú:-Được ạ!
Chúng tôi dìu Kì
Ngôn lên chiếc xe lăn dưới giường. Kì Nặc liền lấy cái chăn kê làm đệm kê sau
lưng cho Kì Ngôn. Kì Ngôn thấy vậy liền nói: -Kì Nặc, sao anh đàn bà thế? Đàn
ông cần gì phải kê đệm sau lưng?
Không để cho Kì
Nặc kịp lên tiếng, tôi liền gõ mạnh một cái vào đầu Kì Ngôn: -Cái đồ trẻ con sao
mà lắm lời thế? Ngoan ngoãn ngồi xuống xe lăn đi cho em nhờ!”
Kì Ngôn thấy vậy
liền ngồi im không nói năng gì. Tôi nghĩ có lẽ giọng nói của tôi đã chấn áp
được anh ấy rồi.
Tôi đưa tay ra
chỉnh lại cái chăn cho ngay ngắn. Hai bàn tay của tôi phối hợp không được nhịp
nhàng cho lắm. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thể dần dần cải thiện được tình trạng
này.
Nhìn thấy bàn
tay phải kì dị của tôi, Tô Linh San đột nhiên thét lên: -Ối, ghê quá!
Cô ấy vừa hét
xong thì ánh đèn của huyện Thụ Thủy tắt phụt, không gian chìm vào bóng tối. Kì
Nặc chạy ra cửa trạm y tế lấy một cái đèn lồng và châm đèn lên. Anh ấy nói rằng
con người chỉ cần có một trái tim lương thiện thì sẽ không có chuyện gì phải sợ
hãi nữa rồi.
Anh đưa chiếc
đèn lồng cho tôi, giống y như hôm qua. Nhưng hôm nay tôi không hề lắc đầu mà tự
nhiên đưa tay ra đón lấy chiếc đèn từ tay anh. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh như
được phủ bởi màu vàng lóng lánh. Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình lại
thích thứ màu này, thứ màu sắc bí ẩn và thần kì. Tôi cúi đầu, môi hơi mím lại,
hít một hơi thật sâu…Đêm tối ở huyện Thụ Thủy, ngay cả không khí cũng có vị
ngọt!
Kì Nặc lặng lẽ
đẩy xe lăn, Kì Ngôn cũng không nói thêm điều gì, Tô Linh San cũng ngoan ngoãn
đi bên cạnh. Trong cái ao nước của làng, những bông hoa sen đang bắt đầu hé nở.
Tôi dần dần nhìn rõ khuôn mặt của Kì Nặc trong bóng đêm. Tôi nghĩ, nhất định
anh ấy chính là người thay mẹ mang lại sự ấm áp và dịu dàng đến cho tôi. Tôi tự
nhủ với lòng mình như vậy. Cho dù tôi có giơ ra cánh tay không còn bàn tay
trước mặt Kì Nặc thì anh ấy cũng sẽ không ghê sợ, nhất định anh ấy sẽ thản
nhiên nắm lấy bàn tay ấy!
Tôi cần người
này, một người có thể cho tôi hơi ấm và sự dũng cảm.
Tôi tin Kì Nặc
là người như vậy, tôi tin vào truyền thuyết về cây đa cổ thụ của huyện Thụ
Thủy. Họ nói rằng, chỉ cần đứng dưới gốc cây đa ấy và thầm cầu nguyện một trăm
lần điều ước của mình, rồi thành tâm dập đầu một cái thì điều ước ấy nhất định
sẽ thành hiện thực.
Trước khi ra đi
nhất định tôi sẽ ước điều này, nhất định tôi sẽ làm như vậy!