Màn đêm dày đặc, trong quán bar ánh đèn màu sắc rực rỡ nhấp nháy liên tục, tiếng nâng cốc chạm ly, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tuy nhiên, ở cầu thang nơi không ai để ý tới——
Trình Diên mở to mắt không dám tin, môi cô nóng rực, giây tiếp theo cô nếm được vị đắng của rượu.
Trì Nghiễn Hành ngậm lấy môi cô, anh chỉ kéo nhẹ một cái đã ép cô vào cửa.
Nụ hôn bất ngờ khiến Trình Diên gần như không biết phải làm gì, cô bị buộc phải ngẩng đầu, tim đập điên cuồng áp sát vào lồng ngực anh, như có dòng điện chạy qua tim làm toàn thân tê dại.
Cánh cửa nặng nề cách ly mọi ồn ào hối hả bên ngoài, hành lang hoàn toàn kín đáo và yên tĩnh, nếu lúc này có người tình cờ đi ngang qua chắc chắn sẽ thấy cánh cửa bị chặn từ phía sau đang rung nhẹ.
Hương rượu trên người anh hòa quyện với mùi thông xanh bao bọc cô kín kẽ, cô ra sức vùng vẫy nhưng lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ giữ chặt eo lại, không cho phép cô từ chối.
Cả người cô cũng trở nên say mèm.
Trì Nghiễn Hành dừng lại, hơi tách ra và mượn ánh sáng le lói từ khe cửa để nhìn vào đôi mắt long lanh tuyệt đẹp.
Cô vẫn mở to mắt như chú nai con lạc lối, bộ dạng như bị dọa sợ đến thất thần.
Chàng trai lại hôn xuống, anh che mắt cô bằng lòng bàn tay to lớn, giọng khàn cất lời.
“Ngoan, nhắm mắt lại.”
Sau khi nhắm mắt, các giác quan khác trở nên càng nhạy bén hơn, bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên eo cô, lồng ngực áp sát vào anh và cả âm thanh ướt át mờ ám đang phá lệ rõ ràng trong bóng tối.
Chân cô như đang giẫm trên mây, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm nhận được anh đang thở gấp. Hai cơ thể áp sát sát vào nhau không ngừng nóng lên, dưới sự thôi thúc của bóng tối, nụ hôn dịu dàng tỉ mỉ biến thành trận dây dưa không dứt giữa răng và môi.
Rất lâu sau Trì Nghiễn Hành mới buông cô ra, anh đưa tay vuốt lại mái tóc dài rối bời sau lưng cô.
Môi cô hơi sưng, ửng hồng một lớp ánh nước, vì cảm thấy bất an nên hàng mi run rẩy không ngừng.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cô giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Anh say rồi.”
Giọng nói cực nhỏ, mang theo cảm giác không chắc chắn, chỉ sợ quấy nhiễu đến ai kia.
Trì Nghiễn Hành nghe rõ, anh nói: “Tôi không say.”
Cô giật mình, ngẩng đầu lên.
“Anh……”
Trì Nghiễn Hành nhướng mày nhìn cô, “Ý em là, phải say mới được hôn?”
Cô không nói gì.
Chỉ hơi dịch người dựa sát vào anh thêm một chút, càng gần hơn chút nữa.
Trì Nghiễn Hành không làm bộ làm tịch, anh ôm eo cô, kéo người vào lòng để ngửi mùi hương thơm ngát từ mái tóc dài trên cổ cô.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết tiếng ồn bên ngoài kéo dài bao lâu cô mới lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng loạn, ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mặt.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, loại chuyện hôn môi với người khác giới này sẽ xảy ra giữa cô và Trì Nghiễn Hành. Cô luôn mặc định rằng đây là cuộc hôn hình thức, bọn họ nên tương kính như tân, cùng chung hoạn nạn, cùng nhau ứng phó với những người lớn trong nhà.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn tối nay khiến cô hơi bối rối.
Trình Diên là một người tuân thủ quy tắc, từ nhỏ đến lớn cô đều sống theo khuôn phép, không yêu sớm, không trốn học, kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn bằng không.
Ở nhà, Du Nguyệt Bình áp dụng phương pháp giáo dục hà khắc, nguyên tắc tối cao trong hành động của cô chính là cẩn thận dè dặt.
Vì vậy trong nhận thức đơn thuần và nghèo nàn của cô, phải có tình cảm trước rồi tỏ tình, sau khi đối phương đồng ý thì mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không phải người tuân theo quy tắc cho lắm.
Anh hành động theo một bộ quy tắc riêng, nói năng làm việc dứt khoát, luôn bình tĩnh trước phong ba bão táp. Thỉnh thoảng anh lại cố ý làm khó dễ để trêu ghẹo cô, tuy nhiên trong hành động cụ thể thì rất đáng để tin cậy.
Anh dựa vào cửa, chợt nói một câu không đầu không đuôi: “Hôm nay rất đẹp.”
Cô hơi sững người, nhận lời khen và nói: “Cảm ơn.”
Tối nay anh uống không ít, nhưng vẫn chưa đến mức say. Lúc ở nhà vừa nhìn thấy cô, anh đã không thể rời mắt, rồi ban đêm dưới sự thúc đẩy của men rượu, sau đó thấy cô mặc váy dài màu đen và trang điểm tinh xảo giống một búp bê xinh đẹp bước ra, ánh mắt chàng trai bỗng trở nên sâu thẳm.
Nhưng anh lại lo quá đường đột sẽ dọa cô sợ, suy đi tính lại, thấy vẫn nên bước từng bước một, mưa dầm thấm lâu.
Đến khi hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của cô, đầu óc anh lập tức trở nên rối bời. Những suy nghĩ về chuyện mưa dầm thấm lâu trước đó đều bị cuốn trôi sạch sẽ, chỉ thấy toàn thân cô mềm mại, hôn thế nào cũng không đủ.
Lại ôm người ta thật chặt, đợi đến khi Trì Nghiễn Hành hoàn hồn thì Trình Diên đã nép vào ngực anh, sắp bị hôn đến bật khóc.
Anh cũng có vẻ hơi căng thẳng, sợ mình có phải đã làm đau cô, “Xin lỗi, nếu không em hôn trả tôi đi.”
Người này trên miệng thì nói xin lỗi, nhưng nét mặt lại chẳng có ý muốn xin lỗi chút nào.
Trình Diên không để ý đến anh và vào nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo.
Mở cửa ra, ánh đèn chói loá chiếu vào mắt, mọi thứ xung quanh dần rõ ràng, cô thấy chân mình như mềm nhũn ra, cả người yếu ớt không còn sức lực, lúc nguy cấp vẫn nhờ có anh ôm eo đỡ lấy cô.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trì Nghiễn Hành, Trình Diên nhíu mày, “Anh cười cái gì?”
Anh đáp: “Cười em, thấy ánh sáng thì xấu hổ.”
Hai người rề rà mất mười mấy phút, cô bất đắc dĩ phải vào nhà vệ sinh lần nữa, Trình Diên vô cùng chột dạ khi nhìn bản thân với đôi tai ửng đỏ trong gương, cô vỗ chút nước lên mặt, hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.
Khi bước ra lần nữa, anh đã đứng ở cửa chờ cô.
“Xong rồi?”
Trình Diên: “Ừhm.”
Trì Nghiễn Hành lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, sải bước đi về phòng riêng.
Suốt thời gian còn lại, Trì Nghiễn Hành không đi uống rượu với bạn bè nữa mà yên lặng dựa vào sofa nhìn cô ăn trái cây.
Ai gọi cũng không đi, chỉ lười biếng xua tay đuổi người.
Đám người kia quá ầm ĩ, uống tới uống lui cả người toàn mùi rượu, sao cảnh đẹp ý vui được như cô.
Cả đám chơi đến gần sáng, nhân viên phục vụ đẩy xe mang bánh kem đến, chia đĩa và dao nĩa ra. Kha Húc Dương và Lương Tư Văn chia bánh kem cho mọi người, lại uống thêm một vòng rượu.
Cuối cùng khi đã ăn uống gần xong, Trì Nghiễn Hành thấy cô không chịu được nữa bèn chào tạm biệt rồi ra về trước.
Gần đây nhiệt độ tăng lên nên gió đêm cũng ấm áp, Trì Nghiễn Hành không để cô lái xe mà gọi người lái thay.
Bác tài xế rất chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua logo xe, còn lấy từ trong túi ra một đôi găng tay màu trắng để đeo vào, cười xấu hổ: “Tôi làm nghề này hơn một năm, cuối cùng cũng có ngày đôi găng tay này được dùng đến.”
Nụ hôn nơi cầu thang ấy, từ quán bar đến lúc lên xe khiến Trình Diên choáng váng ngây ngất suốt cả đêm.
Xe chạy đến trước biệt thự, Trì Nghiễn Hành hỏi: “Ăn no chưa?”
Cả đêm cô chỉ lo cúi đầu ăn trái cây, sau cùng chỉ ăn một miếng bánh kem nhỏ, giờ không còn sớm nữa, chắc chắn đói bụng rồi.
Cô thành thật gật đầu.
Rạng sáng, chỉ còn lác đác vài ánh đèn từ những cửa tiệm bên đường, Trì Nghiễn Hành dẫn cô vào một quán mì nhỏ trang trí đơn sơ gần biệt thự.
Cô gọi một bát mì bò thêm hành lá, rồi đưa menu cho Trì Nghiễn Hành, “Anh ăn gì?”
Trì Nghiễn Hành chọn bát mì giống cô.
Trong quán sạch sẽ rộng rãi, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, Trình Diên nhớ lại nhà hàng Tây mà cô đã đi cùng anh vào lần trước rồi nhìn quán ăn nhỏ bình dân trước mặt, thấy hơi ngượng ngùng.
Cô nói: “Không ngờ anh cũng đến quán ăn nhỏ thế này ăn cơm.”
Bát mì nóng hổi được bưng lên, bên trên là thịt bò dày dặn bồng bềnh, được rắc một lớp hành lá xanh non rồi chan nước dùng hầm xương của quán, thơm ngon vô cùng.
Trì Nghiễn Hành đưa đũa cho cô, cúi đầu trộn mì, nói: “Tôi cũng cần ăn cơm.”
Lúc này Trình Diên mới thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, nhưng lại có vấn đề mới.
Từ nhỏ cô đã ăn chậm, tuân thủ nguyên tắc ăn chậm nhai kỹ, sau khi lên đại học lại có thêm thói quen tốt là vừa ăn vừa xem phim, nên lúc cô mới gắp được vài đũa mì thì người đối diện đã buông đũa.
Anh ăn xong rồi.
Cũng không phải người này có tướng ăn như hổ đói, trái lại tướng ăn của anh rất tao nhã, không nói chuyện bừa bãi, cũng không làm phiền cô. Nhưng Trình Diên vừa thấy anh ăn xong thì đã sốt ruột, sợ mình bị tụt lại phía sau.
“Anh…… Anh không ăn thêm à?”
Anh không giục cô mà thong thả mở máy tính bảng, “Không vội, em cứ ăn từ từ, tôi trả lời email.”
“Ừhm, được.”
Mấy hôm trước hai người đều ngủ riêng nên sau khi về nhà, Trình Diên theo thói cũ bước vào phòng ngủ chính.
Không ngờ lúc định đóng cửa thì chàng trai lại đột nhiên đưa tay chặn cánh cửa lại.
Cô đứng trong phòng ngủ, cách một khe cửa, nghi hoặc nhìn anh.
Trì Nghiễn Hành nhướng mày: “Chiếm được phòng ngủ chính của tôi thì ra vẻ thế à?”
Không hiểu sao cô lại nhớ đến nụ hôn ở cầu thang ấy, ánh mắt anh sâu thẳm, vừa nhìn đã biết vẫn còn luyến lưu, cô siết chặt nắm tay, lấy cớ:
“Ngày mai còn phải đi làm.”
Cô không nói thẳng ra, chỉ lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi chờ chàng trai trả lời.
Trì Nghiễn Hành nói: “Nhất định phải đi làm à, nghỉ một ngày cũng không được sao?”
Trình Diên biết anh cố ý, mím môi, “Phải đi, nếu không đi sẽ bị sếp mắng.”
Trì Nghiễn Hành nhướng mày, mỉm cười, “Thế sao? Vậy sếp của em nhỏ nhen thật đấy.”
Anh không làm khó cô nữa mà xoa đầu cô, “Ngủ sớm đi, ngày mai ăn no rồi đi làm công cho sếp.”
Trình Diên quay đầu đóng cửa lại ngay.
Đêm qua buông thả nên quả báo đến rất nhanh, sau khi thức dậy Trình Diên mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại theo thói quen, sau khi thấy rõ con số trên màn hình thì giật mình bật dậy.
Bình thường giờ này cô đã ở trên đường rồi.
Trình Diên mở tung cửa trong cơn bấn loạn, vừa khéo đụng phải Trì Nghiễn Hành đang định đẩy cửa bước vào và chàng trai kéo cô lại.
Anh mặc bộ vest chỉnh tề sang trọng, dáng người cao thẳng, nhìn xuống cô từ trên cao.
“Mấy giờ rồi mà còn chưa ra ngoài làm công cho sếp?”
Cô không có tâm trạng nói đùa, nếu không nhanh lên thì sẽ bị muộn thật.
Trình Diên hấp tấp gỡ tay anh ra, “Tôi đi thay đồ ngay!”
Lúc xuống lầu, dì Dương đã làm xong bữa sáng từ sớm, Trì Nghiễn Hành ngồi trước bàn ăn thong thả uống cà phê, nhìn cô luống cuống chạy qua chạy lại.
Kim giờ trên đồng hồ treo tường dần dịch chuyển, Trình Diên đã vội sứt đầu mẻ trán.
Cô ủ rũ đi đến trước bàn ăn, khó khăn mở miệng.
“Hôm nay tôi đi nhờ xe của anh được không?”
Điều Trì Nghiễn Hành đang chờ đợi chính là khoảnh khắc này.
Bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, thong thả đặt ly cà phê xuống, diễn nét trầm ngâm.
“Đi xe của tôi không phải là không được, nhưng lỡ bị người ta nhận ra thì sao?”
Trình Diên lại nhìn đồng hồ, “Nếu không anh cứ thả tôi ở cửa công ty, tôi sẽ chạy vào.”
Cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc Maybach của Tổng giám đốc, Trì Nghiễn Hành tự lái xe, nhưng cô cứ khăng khăng đòi ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu co rúm không dám ngó ra cửa sổ, sợ đồng nghiệp nào đó đi ngang qua sẽ phát hiện ra cô.
Cuối cùng cũng đến cửa công ty, Trình Diên đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy như bay.
Cô kích động, nhanh chóng tháo dây an toàn rồi mở cửa xe lao xuống và đóng sầm cửa lại, một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp mắt.
Đi được hai bước còn không quên chạy ngược lại, ra lệnh cho anh.
“Anh đi thang máy A, tôi đến tòa nhà B, nhất định không được đi nhầm!”
Trì Nghiễn Hành nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ chạy kia, cong môi cười.
—
Hiểu Hiểu vừa đến đã thấy Trình Diên đang thở hổn hển ở bàn làm việc.
“Yara, thở gấp thế, em chạy đến à?”
Cô xua tay, “Không không, hôm nay em suýt muộn giờ làm nên hơi vội vàng.”
Hiểu Hiểu đã rõ, “À đúng rồi, chị vừa thấy xe của sếp Trì! Anh ấy cũng vừa tới cửa, trùng hợp ghê!”
Trình Diên bắt đầu lau bàn, cười gượng gạo: “Thế à, trùng hợp thật đấy haha.”
Đang nói chuyện thì tổ trưởng Lily cũng xách túi đi vào, “Yara, lát nữa không có kế hoạch gì chứ?”
Trình Diên quay đầu lại, “Không có, chị Lily.”
Bây giờ mọi người trong văn phòng đều đã đến đông đủ, ai cũng về vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lily đang đứng ở cửa, gật đầu rồi cất giọng sang sảng.
“Vậy thì tốt, sếp Trì bảo em đến văn phòng anh ấy một chuyến, nhanh lên nhé!”