Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 18

 
Nửa đêm hôm qua bắt đầu mưa, tiếng mưa lách tách đập vào cửa sổ. Lúc đó Trình Diên tỉnh dậy, cô yên lặng nằm trên giường nghe tiếng mưa càng lúc càng lớn như tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi, mãi đến gần lúc mặt trời mọc thì tiếng mưa mới đột ngột ngưng bặt.

Trình Diên dậy rất sớm và định sẽ ăn sáng ở nhà, nhưng khi mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong không còn sandwich mà chỉ toàn là thịt và hải sản nên cô chỉ đành pha tạm một ly cà phê.

Quả nhiên mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn còn ướt, khi giẫm lên, nước bẩn bắn lên làm ướt cả gấu quần, dính dấp rất khó chịu.

Lúc cô ra khỏi nhà trời vẫn âm u, trong không khí tràn ngập mùi mưa và mùi đất, bầu trời một màu trắng bệch, u ám.

Không rõ là do thời tiết xấu hay vì Trì Nghiễn Hành không ở nhà mà trong lòng Trình Diên có cảm giác trống rỗng.

Tối qua cô ngủ không yên nên lại nghĩ đến những lời Mạnh Miểu Miểu nói. Dù sao cũng đã kết hôn nên chuyện trong nhà cô thì anh cũng có quyền được biết. Trình Diên nghĩ đợi anh đi công tác về cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với anh.

Chẳng ai muốn dây dưa với mấy người thân mặt dày như thế, vậy nên nếu anh lựa chọn chấm dứt cuộc hôn nhân này để cắt đứt với đám người hút máu kia, cô cũng có thể chấp nhận được.

Trình Diên chọn gọi taxi đến công ty, cũng tranh thủ thời gian trên đường để lướt điện thoại.

Nhóm chat nhỏ của phòng ban tối nào cũng khá sôi nổi, cô đi ngủ sớm nên không theo dõi được, đến sáng mở ra thấy hơn 99+ tin nhắn. Trình Diên bắt đầu xem từ đầu, chậm rãi lướt từng tin một như đang duyệt tấu chương.

Bỗng có một email công việc gửi đến, Trình Diên lập tức dừng đọc đoạn chat, vội vàng mở ra kiểm tra.

Người gửi là quản lý Lâm, nội dung cũng đơn giản, cuối email được đính kèm một tệp văn bản: “Đây là danh sách mới nhất về các biên dịch viên của từng ngôn ngữ sẽ tham gia nhóm dự án, vui lòng kiểm tra.”

Dự án trọng điểm mà hôm qua mới nhắc tới, không ngờ chỉ qua một đêm đã có danh sách, Tăng Hiểu Hiểu và Nora đều có tên trong danh sách.

Điều khiến cô bất ngờ là dù cô và Ian chỉ là thực tập sinh cũng có tên trong danh sách, Trình Diên nhíu mày, cảm thấy áp lực rất lớn.

Cô còn chưa kịp đọc kỹ thì taxi đã đến cổng công ty và dừng lại.

Trình Diên tắt màn hình, cô mua một phần cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng rồi đi thang máy một mình lên tầng 17. Quả nhiên, email của quản lý Lâm sáng nay đã tạo nên làn sóng bàn tán. Khi cô vừa bước vào đã nghe thấy một đoạn trò chuyện như sau:

Đồng nghiệp bàn tán: “Nghe nói dự án này báo cáo trực tiếp với sếp Trì, có thật không đấy?”

“Không thể nào, sếp Trì bận như vậy, còn có thời gian quan tâm mấy chuyện này sao? Giao cho quản lý nào đó xử lý là xong rồi.”

Người khác tiếp lời: “Tôi lại nghe nói công ty Lam Dịch đã đổ không ít tiền vào dự án này. Vì mãi không ra thành quả mà dạo này bộ phận Kỹ thuật cứ phải tăng ca liên tục, sếp Trì cũng luôn theo sát.”

“Xong đời, tôi cũng nằm trong nhóm đó, sao nói ra mấy chuyện này làm gì để cho tôi thêm áp lực vậy!”

Lúc này Ian cũng tiến vào, lên tiếng chào Trình Diên: “Morning!”

Cô gật đầu đáp: “Chào buổi sáng.”

“Chị Yara, chị từng tham gia mấy dự án trọng điểm kiểu này chưa?”

Trình Diên thành thật lắc đầu: “Chưa từng. Trước giờ tôi chỉ phụ trách dịch văn bản, thỉnh thoảng làm cầu nối giữa nhóm dự án với vài cộng tác viên dịch tự do, chưa từng theo dõi một dự án trọn vẹn nào.”

Nghe cô nói vậy, Ian chép miệng: “Trước đây khi thực tập tôi cũng từng tham gia vài dự án. Giờ thì thấy kiểu công việc này chẳng có gì hấp dẫn cả. Cứ tưởng Lam Dịch là công ty dịch thuật lớn, ai ngờ đến đây vẫn chỉ làm mấy việc lặt vặt, biết vậy thà tự lái xe đi du lịch cho rồi.”

Trình Diên nhìn cậu ấm vô ưu vô lo trước mặt, thật sự không biết nên an ủi ra sao.

Hồi cô còn làm việc dưới trướng Phương Vân, thực tập sinh còn phải đi lấy hàng, lấy cà phê, thỉnh thoảng được chia cho một hai dự án quan trọng thì mới học được chút ít, còn lại toàn là việc nhàm chán và khô khan lặp đi lặp lại.

Cô đâu có sản nghiệp gì để thừa kế, ngày ngày vừa phải viết luận văn vừa bám lấy công việc. Trong nhà thì một đống chuyện rối ren, mẹ cô lúc nào cũng tìm cách bòn rút từ cô. Ngoài ra, mối quan hệ giữa cô và Trì Nghiễn Hành ngày càng trở nên mơ hồ, không thể kiểm soát. Tất cả những chuyện này, cô chẳng muốn đối mặt chút nào.

Còn như Ian – kiểu người mà chỉ cần không vui là có thể vứt hết mọi thứ để đi du lịch, trong mắt cô giờ chỉ còn đầy sự ngưỡng mộ.

Cô cười gượng nói: “Tôi thấy công việc cũng không đến mức quá mệt, làm việc lặt vặt cũng được mà.”

Ian lại thở dài vài tiếng, tiếp tục than phiền rằng nhiệm vụ mỗi ngày quá nặng rồi thì cái kỳ thực tập chết tiệt này chắc chắn cậu ta sẽ không làm lần thứ hai, tay thì sắp bị viêm bao gân cổ tay……

Trình Diên không tiếp tục nghe cậu ta lải nhải nữa, cô lấy điện thoại ra nhìn, vẫn chưa có tin nhắn mới nào.

Sau cuộc điện thoại vội vàng tối qua, Trì Nghiễn Hành cũng không liên lạc thêm. Anh nói mình đi công tác nước ngoài, nhưng đã hơn 10 tiếng trôi qua, cô cũng không rõ anh đã đến nơi chưa.

Nghĩ một hồi, Trình Diên vẫn quyết định gửi cho anh một tin nhắn.

Cùng lúc đó, ở sân bay Heathrow, London nước Anh.

Với một tiếng ầm xốc nảy, máy bay hạ cánh. Chuyến bay kéo dài 12 tiếng sắp kết thúc, giọng nữ phát thanh viên dịu dàng vang lên trong khoang, hành khách lần lượt tháo dây an toàn, không khí cũng theo đó trở nên xôn xao.

Trì Nghiễn Hành mở mắt, nhẹ nhàng xoay cổ vài cái để giãn gân cốt. Sau khi Dương Hạo lấy hành lý từ giá để đồ xuống, hai người cùng nhau rời khỏi máy bay.

“Sếp Trì, xe đã đặt sẵn rồi. Chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước nhỉ?”

“Không cần. Thay đồ xong thì đến thẳng công ty.” Anh liếc nhìn đồng hồ, nói: “Thông báo với các cổ đông, hai tiếng nữa họp.”

“Vâng, sếp Trì.”

Sau khi lên xe taxi, Trì Nghiễn Hành mở máy tính bảng, tranh thủ từng phút chuẩn bị nội dung cho cuộc họp sắp tới.

Chế độ máy bay đã được tắt nên khi âm báo tin nhắn vang lên, anh mở điện thoại ra xem.

Khung trò chuyện được ghim trên đầu xuất hiện tin nhắn:【Anh đến nơi chưa?】

Sau khi ngồi nhìn máy tính cả buổi sáng, Trình Diên nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt rồi đứng dậy đi rót một ly nước để thư giãn đôi chút.

Lúc bận thì cô thường ăn cùng đồng nghiệp, thỉnh thoảng sẽ xuống nhà ăn. Hôm nay cô ra lấy đồ ăn mang về, tiện thể lấy luôn phần của Hiểu Hiểu và Nora.

“Cảm ơn bé yêu nha!”

Hiểu Hiểu nhận đồ ăn, liếc nhìn phía sau xác nhận không có ai, hỏi: “Cậu ấm lại kéo em đi tám chuyện nữa phải không?”

Cậu ấm ám chỉ là Ian, Hiểu Hiểu không ưa cái cảm giác cố tình tỏ ra ưu việt của cậu ta. Cái kiểu nói chuyện mà không kèm tiếng Anh thì chịu không nổi, luôn thích khoe khéo chiếc đồng hồ trên cổ tay, nên mọi người sau lưng đều gọi cậu ta là cậu ấm.

Cô gật đầu, “Cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ than phiền là không muốn vào nhóm thôi.”

Hiểu Hiểu châm chọc: “Cứ mở miệng ra là bày đặt nói nước ngoài thế này nước ngoài thế kia. Chị từng xem lý lịch của cậu ta rồi, thực ra chỉ học nghiên cứu sinh hai năm bên Mỹ thôi! Còn cấp ba và đại học đều học trong nước. Ai không biết còn tưởng cậu ta là người Mỹ có thẻ xanh ấy chứ!”

Bàn làm việc của Ian đang trống nên chắc cậu ta đang đi ăn, nhưng văn phòng lại không có cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua.

Trình Diên: “Chị nói nhỏ chút đi, nhỡ cậu ta nghe được lại tìm chị đấy.”

Hiểu Hiểu trợn mắt: “Chị sợ gì chứ? May mà chị không phải người hướng dẫn cậu ta. Hồi đó bạn chị từng hướng dẫn cậu ta nên suốt ngày than trời than đất, bảo năng lực chuyên môn của cậu ta cực kỳ bình thường, không hiểu HR nghĩ gì mà nhận vào. Chắc là cậu ta có chống lưng nên vào đây trải nghiệm cuộc sống.”

Trình Diên: “Cậu ta cũng vào nhóm dự án dịch thuật bằng AI rồi mà, biết đâu là người ta đang giấu tài?”

“Hy vọng vậy đi, chứ chị thì không làm việc nổi với cậu ta đâu.”

Lúc đầu, Trình Diên còn cảm thấy Hiểu Hiểu nói hơi quá. Dù sao trong bộ phận cũng chỉ có hai thực tập sinh là cô và Ian, sau này vẫn phải hỗ trợ lẫn nhau.

Cho đến buổi chiều, tổ trưởng Lily bất ngờ gọi cô vào nói chuyện, lúc đó Trình Diên mới nhận ra con mắt nhìn người của mình thật sự tệ không thể tả.

Vài ngày trước Trình Diên được giao một bản dịch game khá khó, là bản khách hàng đang giục liên tục. Nhưng trước giờ cô ít khi tiếp xúc với dạng tài liệu game, lại không chơi thể loại MOBA nên cảm thấy cực đau đầu.

Đúng lúc ấy, Ian nhắn riêng cho cô và gửi một tệp tài liệu qua:

“Chị Yara, tôi thấy chị được phân một bản dịch game, còn tôi thì được giao mảng văn học Mỹ Latinh. Tôi lại khá rành trò chơi đó. Dù sao cũng là phân ngẫu nhiên, đến lúc chỉ cần tự nộp phần mình thôi. Hay là mình đổi nhé?”

Văn học đúng là thế mạnh của cô, mà nghe Ian nói chuyện rất chân thành, trong khi đó Trình Diên cũng đang đau đầu với bản game này.

Nghĩ một lát, cô trả lời: “Được. Vậy chúng ta dịch xong sẽ tự đọc lại, chỉnh sửa rồi mới gửi đi. Cậu thấy sao?”

Ian vui vẻ đồng ý ngay, chắp tay cảm ơn cô mấy lần, sau đó còn đặc biệt mua cà phê và mấy thanh socola tặng cô.

Lẽ ra giúp đỡ lẫn nhau là chuyện vui vẻ đôi bên nhưng mà vấn đề lại nằm chính ở chỗ này.

Thông báo tin nhắn mới bật lên, cô vừa mở điện thoại chưa kịp đọc thì đã có người gọi tới.

Tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên dồn dập, tổ trưởng Lily đi tới, tiện tay ném tập tài liệu trong tay lên bàn, giọng đầy bực dọc:

“Yara, đừng nghịch điện thoại nữa! Qua đây một chút.”

Một câu nói khiến vài người trong văn phòng ngẩng đầu lên nhìn.

Khi bị gọi đích danh là đang nghịch điện thoại trước mặt mọi người, Trình Diên giật mình, luống cuống cất điện thoại vào túi rồi đi theo Lily.

Rõ ràng Lily đang rất tức giận, vừa ngồi xuống đã thẳng tay ném vài tập tài liệu lên bàn trước mặt cô: “Tự xem đi, cái này mà gọi là bản dịch à?”

Tự nhiên bị gọi đột ngột, Trình Diên đã hơi mơ hồ, đến khi nhìn rõ nội dung thì càng hoang mang hơn.

Trên giấy ghi rất rõ ràng, đây là bản dịch game hôm trước nhưng bản thảo của cô vẫn còn nằm trong máy tính, chưa hề gửi đi cơ mà.

“Chị Lily, bản này em còn chưa chỉnh sửa xong, hình như vẫn chưa gửi mà, bản này chị đưa là……”

Lily không nghe cô giải thích, lập tức hỏi: “Dự án D13 là do em phụ trách đúng không?”

Trình Diên định nói lại thôi, chỉ còn cách gật đầu: “Vâng, đúng là em được giao để dịch bản đó.”

“Em thực tập ở đây cũng khá lâu rồi, dù dự án này hơi khó nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do. Dịch thì rối tung rối mù, ngay cả tên công ty đối tác mà cũng viết sai? Chưa hết, phía sau còn để trống một đống, font chữ và cỡ chữ thì loạn xạ cả lên, đây chính là bản dịch em nộp hả?”

Đến đây, Trình Diên đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Hôm đó, Ian dịch xong bản game thì gửi cho cô. Cô chỉ lướt qua, định xong việc đang làm sẽ chỉnh sửa lại. Ai ngờ Ian không hỏi gì đã tự động nộp luôn bản cô chưa sửa đó lên.

“Lần này may là bản thảo bị chặn lại ở chỗ chị. Nếu chị không mở email ra xem mà gửi thẳng cho khách, lúc đó họ gọi điện sang mắng thì người bị chửi là em hay chị hả?”

Trình Diên không phản bác mà chỉ mím môi, liên tục xin lỗi: “Em xin lỗi chị Lily, lần này đúng là em sơ suất quá, không để ý kỹ yêu cầu của khách hàng.”

“Chuyện nghiêm trọng thế này tuyệt đối không được để xảy ra lần hai. Về chỗ ngồi suy nghĩ lại đi, nghiêm túc điều chỉnh lại thái độ làm việc!”

“Còn nữa, nếu thấy khó khăn trong công việc thì nên chủ động trao đổi với đồng nghiệp. Lần này bản dịch của Ian rất tốt, hai người đều là thực tập sinh, cậu ta còn đến sau em, nhưng từ phản hồi cho thấy, mức độ hoàn thành của cậu ta cao hơn em rất nhiều.”

Trình Diên cúi đầu, lông mi rủ xuống: “Em hiểu rồi chị Lily. Sau này em nhất định chú ý hơn. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho chị.”

Lily chỉ dặn thêm vài câu, yêu cầu cô chỉnh sửa lại bản dịch sớm nhất có thể rồi để cô quay lại làm việc.

Vô duyên vô cớ bị đổ oan, tâm trạng Trình Diên có phần khó chịu. Hai thanh socola mà Ian tặng lúc trước, giờ nhìn chỉ thấy chướng mắt.

Cô quay đầu nhìn lén, Ian vẫn đang vắt chân chữ ngũ, nhàm chán gõ vài cái lên bàn phím.

Lily là vì trách nhiệm công việc nên mới mắng cô vài câu, cô không trách Lily.

Nếu bản dịch đó thật sự bị gửi đi, bị khách mắng té tát thì người đầu tiên bị đuổi chắc chắn là cô.

Vì vậy giận dỗi thì chẳng giải quyết được gì, cô là sinh viên Đại học, đâu phải học sinh Tiểu học.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể cho qua như vậy. Nếu cứ mãi chấp nhận uất ức thì lâu dần sẽ mất đi khả năng phản kháng.

Huống hồ lần này, cô thật sự thấy ấm ức.

Sau khi bình tĩnh lại, Trình Diên xử lý xong công việc đang làm rồi chỉnh sửa bản dịch dở tệ kia từng chút, chăm chút từng câu chữ một. Cuối cùng, cô mở khung chat cá nhân với Ian, nhắn: “Bản dịch dự án D13, cậu nộp luôn cả bản của tôi à?”
 

Bình Luận (0)
Comment