Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 20

 
Gió Xuân không còn lạnh căm mà mang theo chút ấm áp, thổi lên mặt cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Trì Nghiễn Hành đã đứng trước tòa nhà công ty đợi hơn nửa tiếng, từ xa thấy đèn ở bộ phận phiên dịch tắt rồi không lâu sau, một bóng người gầy gò lê từng bước chân đi ra.

Chỉ mới hôm qua anh vừa giải quyết xong công việc bên châu Âu, nhìn chung cũng khá thuận lợi, mấy tên quản lý khó chơi cũng đã tạm thời yên phận.

Bình thường anh ở nước ngoài một lần là vài năm, chẳng có gì luyến tiếc. Nhưng lần này mới ở được hai ngày, trong lòng anh đã thấy bực bội vô cớ.

Nói chính xác là cảm giác thôi thúc muốn về nhà chưa từng có trước đây.

Vì thế, ngay khi mọi việc tạm ổn anh lập tức bay thẳng về Kinh Thị.

Ngay cả Dương Hạo đã theo anh bôn ba nhiều năm cũng không chịu nổi kiểu chạy ngược chạy xuôi như thế này. Thực ra bản thân Trì Nghiễn Hành cũng không hiểu vì sao lại phải vội vã quay về, chỉ là anh cảm thấy lòng mình bức bối, trong người như có một mớ hỗn độn không thể nói thành lời.

Như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ.

Vừa hạ cánh, còn chưa kịp về biệt thự anh đã nhận được cuộc gọi từ ông nội. Còn chưa kịp chào hỏi, ông cụ đã mắng anh một trận tơi bời, trách anh để Trình Diên một mình tăng ca ở công ty.

Sau khi cúp máy, anh lập tức quay đầu xe, lái thẳng tới công ty.

Mấy ngày không gặp, có thể vì mặc ít đồ nên trông cô càng thêm gầy gò, yếu ớt đến mức như thể sẽ bị gió cuốn bay, chỉ cần ôm một cái là có thể vỡ vụn.

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, dưới mắt lộ rõ quầng thâm, tóc tai cũng rối bời.

Không ngờ vừa nhìn thấy anh, trong mắt cô gái đã long lanh ánh nước, giống như thể chỉ cần chớp mắt thêm lần nữa thì nước mắt sẽ tuôn rơi ngay lập tức.

Trì Nghiễn Hành nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ, nghe thấy giọng nói đầy ấm ức của cô: “Sao giờ anh mới về?”

Ánh đèn bên đường hắt lên dịu nhẹ, tô vẽ không khí bằng thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt đầy mập mờ và ấm áp.

Trái tim anh như run lên một nhịp.

Giống như ánh nắng đổ xuống lớp tuyết dày được tích tụ lâu năm, làm đất trời dần ấm lên, làm lớp tuyết sâu tận trong tim ấy cũng tan chảy theo, hòa lại thành một hồ nước dịu dàng.

Trì Nghiễn Hành bước lên, ôm chặt người con gái ấy vào lòng.

Chỉ đến khi chạm vào khuôn mặt ấm áp của cô, cảm nhận thân hình gầy yếu của cô được ôm trọn trong ngực mình, nghe được nhịp tim đang đập của cô, lúc ấy anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Bên đường xe cộ vẫn tấp nập, còi xe nối nhau không dừng. Nhưng trong khoảng không gian nhỏ bé dưới ánh đèn này, có hai con người vẫn đang lặng lẽ ôm nhau.

Cằm Trình Diên vùi vào vai anh, hành động bất ngờ của anh khiến cô cứng cả người.

Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo trên lớp áo khoác gió, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của tuyết tùng ở người anh, vòng eo cũng bị cánh tay anh siết chặt, không thể cử động.

Một lúc lâu sau, Trì Nghiễn Hành mới buông cô ra, khẽ xoa tóc cô.

“Trách anh về trễ sao?”

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.

Có lẽ là nhận ra mình có hơi thất thố, cô lập tức hắng giọng, nhỏ giọng biện minh: “Không phải ý đó…… tôi không trách anh.”

Cô thấy có chút xấu hổ nên vội vàng chuyển chủ đề: “Anh đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm, khoảng nửa tiếng thôi.”

Cô hơi nghi hoặc: “Tại sao không vào trong?”

Công ty là của anh, sao lại phải đứng ngoài trời lạnh?

Trì Nghiễn Hành hỏi lại: “Vào trong?”

Trước đây cô còn nhấn mạnh là không được để lộ quan hệ trong công ty, giờ người này lại lo lắng cho anh, sợ anh đứng ngoài chịu lạnh.

“Được rồi, lần sau tôi sẽ ngồi cạnh em để đợi.”

Quả nhiên, Trình Diên phản ứng ngay lập tức: “Không được đâu!”

Vừa buột miệng thốt ra, cô lại thấy mình nói vậy thật vô tâm, nghĩ một lúc, cô nói: “Không phải…… Ý tôi là, anh có thể chờ trong xe mà.”

Trì Nghiễn Hành cũng không để bụng: “Ăn chưa?”

Cô lắc đầu.

“Vừa hay tôi cũng chưa ăn. Gần đây có một quán Nhật ngon lắm, muốn thử không?”

Cô hơi lưỡng lự: “Nhưng hôm nay tôi đi xe đến.”

“Thì để xe lại, cái xe 10 mấy vạn đó có gì mà phải lo.”

……

Vậy là, chiếc xe hơn 10 vạn bị bỏ lại trong bãi đỗ xe của công ty. Anh chủ động mở cửa ghế phụ và Trình Diên ngồi vào trong.

Điều hoà trong xe đã bật sẵn, hai người ngồi trong xe, im lặng không khác gì trước đây. Nhưng lạ ở chỗ, lần này cô không hề thấy ngượng ngùng, mà là cảm giác an tâm.

Cô cũng không rõ sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, chỉ là ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trì Nghiễn Hành, trái tim cô đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng như vừa trút được gánh nặng.

Tất cả những tủi thân hay nỗi buồn vì không được công nhận, còn cả sự cô đơn khi một mình trong những ngày qua, những nỗi mệt mỏi trong tim ấy đều tìm được chỗ để nương tựa.

Trong xe ấm áp, cô dựa vào lưng ghế, cả người thả lỏng, thậm chí còn có cảm giác buồn ngủ.

Đúng lúc này, điện thoại của Trì Nghiễn Hành reo lên.

Anh liếc nhìn Trình Diên đang nhắm mắt bên cạnh, dường như đang do dự có nên nghe máy hay không.

Cô mở mắt đúng lúc: “Sao anh không nghe máy?”

Anh bật màn hình điều khiển trung tâm, giọng của Kha Húc Dương vang lên.

“Bên này mới mở một quán bar hay lắm, tối nay đi không?”

Cuộc gọi bật loa ngoài, Trình Diên nghe rất rõ, cô có chút thấp thỏm, chẳng lẽ tối nay anh có lịch rồi sao?

Không ngờ Trì Nghiễn Hành dứt khoát từ chối: “Không rảnh.”

“Tôi biết cậu vừa về nước nên gọi cho cậu ngay, vậy mà còn không rảnh?”

Trì Nghiễn Hành nghe mà đau cả đầu: “Ngày nào cũng ra ngoài uống rượu, Lương Tư Văn không mắng cậu hả?”

Kha Húc Dương ở bên kia gào lên: “Vớ vẩn! Ông đây cả tuần mới ra ngoài một lần, khó khăn lắm mới hẹn được cậu, cậu đếm thử xem bản thân đã từ chối tôi bao nhiêu lần rồi hả?”

“Tối nay không được, đang bận.”

“Sao cậu chơi kiểu đó hả, trước giờ uống rượu lần nào cũng có mặt, giờ tự nhiên bày đặt làm cao, hay là để mấy hôm nay tôi lên núi tìm cái chùa nào cho cậu đi tu luôn?”

Trì Nghiễn Hành: “Cút! Ông đây là người đã có gia đình.”

Nhiệt độ điều hòa hơi cao, anh liếc nhìn Trình Diên đang ngoan ngoãn ngồi cạnh: “Em có thấy nóng không?”

Trình Diên lắc đầu.

Kha Húc Dương nghe không rõ, hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

“Không nói với cậu, cúp đây.”

“Ê ê khoan đã khoan đã!” Sau khi phản ứng kịp, bên kia lại gọi ầm lên: “Tôi không biết cậu đang ở với vợ cậu, thay tôi nói lời xin lỗi nhé! Hôm khác tôi mời hai vợ chồng cậu uống rượu!”

Trì Nghiễn Hành dứt khoát cúp máy.

“Anh không đi à?”

Anh quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Hửm?”

Trình Diên nói: “Anh ấy rủ anh đi uống rượu, sao anh không đi?”

Trì Nghiễn Hành hỏi ngược lại cô: “Em muốn tôi đi à?”

Tất nhiên là không.

Cô có hơi không thoải mái khi chơi chung với người không thân, nhưng hiện giờ trong nhóm người không thân đó rõ ràng đã không còn bao gồm Trì Nghiễn Hành nữa.

Nếu anh không ở đây thì cô lại chỉ còn một mình.

Nhưng những lời này không thể nói thẳng ra với anh, những suy nghĩ nhỏ thuộc về riêng cô càng không thể để lộ.

Cô nhỏ giọng: “Tôi sao cũng được, nếu anh muốn đi thì……”

Trì Nghiễn Hành ngắt lời cô: “Tôi không muốn.”

Mắt Trình Diên sáng lên, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, mà câu tiếp theo của chàng trai càng khiến cô yên tâm hơn.

“Vả lại, chẳng phải tôi đã từ chối rồi sao? Yên tâm đi, tối nay chỉ ăn cơm với em thôi.”

Trì Nghiễn Hành chọn một nhà hàng Nhật rất đắt đỏ, không gian thanh tịnh, thiết kế theo kiểu nhà gỗ nhỏ đặc biệt, bên trong còn có cảnh quan vườn độc đáo.

Vừa vào đã thấy bên trong phần lớn là các cặp đôi đang hẹn hò.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Trì Nghiễn Hành để cô chọn món. Trình Diên vừa nhìn giá đã thấy choáng nên cô chỉ gọi mấy phần sashimi rồi không dám gọi thêm.

Anh nhận lại thực đơn, không chớp mắt chọn vài món đặc trưng toàn món giá 4 chữ số, chẳng bao lâu sau bàn ăn đã bày kín các món ăn trang trí đẹp mắt.

“Dạo này công việc thế nào? Có quen không?”

Cô cúi đầu ăn miếng sashimi cá hồi, gật đầu: “Khá ổn, không có gì khó.”

Trì Nghiễn Hành lại hỏi: “Vậy sao tăng ca đến khuya thế?”

Trình Diên hơi khựng lại: “Có một tài liệu cần gấp, mà phần việc tôi làm hơi chậm.”

Anh suy nghĩ một chút: “Phòng em chỉ có một thực tập sinh thôi à?”

Cô ngẩn ra hai giây, không hiểu sao anh lại hỏi vậy, đành cứng đầu trả lời.

“Không, còn một chàng trai nữa.” Rồi cô bổ sung: “Nhưng chúng tôi phụ trách mảng khác nhau nên thường ai làm việc nấy.”

Trình Diên không muốn làm phiền anh chuyện công việc, hơn nữa, những tin đồn lan truyền rất nhanh trong bộ phận, rất dễ bị người khác đàm tiếu.

Trì Nghiễn Hành khẽ “Ừhm”, anh gật đầu rồi đeo bao tay bắt đầu bóc tôm.

“Nếu thấy áp lực công việc lớn thì có thể cân nhắc chuyển sang bộ phận khác.”

Cô từ chối: “Không cần đâu, tôi thấy như bây giờ là ổn rồi.”

Nửa bữa ăn trôi qua, trước mặt cô đã chất nửa đĩa tôm. Không biết có phải ảo giác không, nhưng từ lúc anh đi công tác về, cô cảm giác rõ ràng được anh không còn lạnh lùng như trước.

Chỉ một chút thay đổi nhỏ như vậy đã đủ khiến cô vui vẻ.

Nhưng phía Trì Nghiễn Hành lại không hài lòng, cô mải cúi đầu ăn, ánh mắt luôn né tránh khi nói chuyện, hoàn toàn không tập trung trả lời.

Nhà hàng này từ trước đến nay luôn được đánh giá tốt, nhưng có lẽ vì tăng ca quá mệt nên cô chẳng có lấy một lời bình luận nào về món ăn.

Trì Nghiễn Hành mở điện thoại, khung chat với Kha Húc Dương đang dừng lại ở một đường liên kết.

Đó là đường liên kết của nhà hàng Nhật này do đối phương gửi qua, cậu cả nhà họ Kha còn kèm theo một câu giới thiệu:

【Sao không nói sớm cậu muốn đi hẹn hò chứ. Quán này tôi và bạn gái hay đến, không gian đẹp đồ ăn cũng ngon, ăn mà không thấy ngon thì cứ về đập c.h.ế.t tôi đi!】

Trì Nghiễn Hành không cảm xúc, gõ lại mấy chữ ngắn gọn.

【Khó ăn. Về tôi sẽ đến dọn x.á.c cậu.】

Khi bỏ điện thoại vào túi, đột nhiên anh chạm phải một chiếc hộp có góc cạnh.

Trình Diên thấy anh chậm rãi lấy ra, đặt lên mặt bàn.

“Quà tặng cho em.”

Cô hỏi: “Đây là gì vậy?”

Trình Diên có chút bất ngờ, không phải sinh nhật, sao lại tặng quà?

Anh cong khóe môi: “Mở ra xem thử là biết.”

Chiếc hộp lụa màu đen được chạm khắc hoa văn tinh xảo, cô thấy kỳ lạ nên nhẹ nhàng mở nắp ra, bên trong là một sợi dây chuyền sapphire tuyệt đẹp.

Màu xanh pha lê ánh lên trên phần nền đen, mặt dây chuyền được mài thành hình thoi không theo quy tắc, dưới ánh đèn trông như ngọn lửa xanh rực rỡ đang cháy.

Cô hơi sững người: “Đẹp quá.”

Trì Nghiễn Hành nói: “Thấy em không đeo chiếc vòng tay bà nội tặng trước đó.”

Chuyện này Trình Diên cũng nhận ra, hôm đó cô đùa giỡn với Hiểu Hiểu rằng dù trên người cô có đeo 800 vạn đi nữa cô cũng không biết. Ai ngờ đúng hôm ấy lại có một đồng nghiệp rất mê ngọc thạch lướt qua, liếc thấy chiếc vòng tay của cô.

Người đồng nghiệp ấy vừa nhìn thấy là mắt sáng rỡ lên, kéo cô lại hỏi han không ngừng.

Lúc đó Trình Diên bối rối vô cùng, đành lấy cớ nói đây là đồ gia truyền, không bán được, cũng không rõ thật giả.

Người đồng nghiệp ấy thề sống thề chết đảm bảo với cô rằng chiếc vòng này chắc chắn là hàng thật, còn nói là cái này mà bán thì còn dư sức mua đứt cả một căn nhà ở Kinh Thị.

Tối hôm đó về đến nhà, Trình Diên lập tức tháo vòng ra. Ngày nào cũng đeo nguyên cả một căn nhà trên tay, áp lực quá lớn.

Cô nói: “Tôi không biết chiếc vòng tay ấy lại quý đến thế……”

Cô sợ nhất là mình lỡ va quẹt vào đâu, mà anh lại trân trọng chiếc vòng tay đó như thế nên Trình Diên càng không dám mạo hiểm.

Trì Nghiễn Hành cũng không ép nữa, anh nói: “Thật ra, đôi lúc đeo vòng tay cũng bất tiện, còn dây chuyền thì không sao.”

Anh thuận tay cầm sợi dây chuyền trong hộp lên: “Muốn thử không?”

Trình Diên dè dặt hỏi: “Cái này, đắt lắm phải không?”

Sợi dây chuyền tinh xảo và đẹp như vậy, chắc chắn không hề rẻ.

Anh nghe xong thì bật cười: “Mua đại ở tiệm ven đường thôi, được chưa?”

Trình Diên nhận được câu trả lời vừa ý thì thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy để tôi tự——”

Còn chưa nói xong, cô nhìn về phía đối diện, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, nửa câu sau lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Trình Diên không ngờ lại gặp Ian ở chỗ này.

Sau lưng Trì Nghiễn Hành là hai bụi trúc Nam Thiên màu xanh, được dùng làm bình phong, vừa hay che đi phần lưng anh. Nhưng cô ngồi đối diện, từ khe hở giữa hai bụi trúc vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt người ngồi ở bàn bên kia.

Hiển nhiên Ian cũng đã nhìn thấy cô, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Trì Nghiễn Hành thấy cô cứ nhìn ra phía sau mãi, anh hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Anh vừa nói vừa định quay đầu lại.

Trình Diên hoảng hốt, vội vàng ngăn anh lại: “Đừng quay lại!”

Lúc này mà quay đầu, chắc chắn Ian sẽ nhìn thấy mặt anh.

Ian không đi một mình. Cậu ta mặc áo hoodie đơn giản, trông vẫn như một sinh viên Đại học ngoan hiền, nhưng nhìn qua khe hở mờ mờ, có thể thấy đối diện cậu ta là một người phụ nữ tóc dài.

Do mệt mỏi quá độ, đầu óc cô như ngừng hoạt động, đến nỗi nhất thời không nhớ ra nổi đã gặp người này ở đâu.

Mãi đến khi người phụ nữ đó quay đầu lại, Trình Diên vừa hay chạm tầm mắt với cô ta.

Cô ta kẻ eyeliner đậm, tóc uốn sóng to, môi đỏ rực rỡ.

Chính là Phương Vân – người quản lý trước đó đã nhét cháu gái mình vào công ty, chèn ép khiến cô mất suất.

Hai người bàn bên bắt đầu gọi món, Phương Vân không biểu cảm quay đầu nhìn Ian.

Cô ta không chắc chắn hỏi: “Phía sau có phải là Yara không?”

Ian gật đầu, khẽ mỉm cười: “Có phải chúng ta tình cờ đụng trúng chuyện gì thú vị rồi không?”
 

Bình Luận (0)
Comment