Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 30

 
Thoáng chốc đã bận rộn đến nửa đêm, nhiệt độ ban đêm hạ xuống, Trình Diên đi đến cửa sổ kéo rèm lại.

Nhìn từ tầng cao nhất xuống, cả tòa nhà bệnh viện sáng rực ánh đèn.

Nơi này không hổ danh là phòng chăm sóc VIP, yên tĩnh và thoải mái, thích hợp cho bệnh nhân tịnh dưỡng cơ thể và tinh thần.

Kha Húc Dương đã đưa hai đứa trẻ về từ lâu, Trình Diên đang ngồi trên sofa trong phòng bệnh xử lý công việc.

Cô gửi tin nhắn cho tổ trưởng Lily, lấy cớ nói mấy ngày này phải làm một ca tiểu phẫu, có thể xin nghỉ ba ngày được không?

Lily bên kia đồng ý rất thoải mái, còn dặn cô phải giữ gìn sức khỏe.

Nói lời cảm ơn xong, Trình Diên nộp đơn xin nghỉ phép trên hệ thống rồi tranh thủ viết luận văn một lúc.

Trong lúc đó Hiểu Hiểu cũng gửi tin nhắn đến: “Thấy hồi chiều em đi vội quá, không sao chứ?”

“Không sao đâu chị Hiểu Hiểu, bạn trai của em phải làm tiểu phẫu, mấy ngày tới em phải xin nghỉ để chăm sóc anh ấy.”

“Ồ ồ, hiểu rồi, yên tâm đi, có chuyện gì ở công ty chị sẽ ghi nhớ giúp em.”

“Cảm ơn nhiều, đợi em quay lại sẽ mời chị ăn cơm!”

Trì Nghiễn Hành đang truyền một chai thuốc kháng viêm và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô ngồi đối diện, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy chai thuốc, cứ cách hai phút cô lại ngẩng đầu xem đã truyền xong chưa vì sợ bỏ lỡ.

Sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên Trình Diên gõ bàn phím rất nhẹ, đến cả chuột cũng không dám dùng.

Đèn đầu giường không bật, trong phòng mờ tối, thích hợp để ngủ.

Trình Diên làm việc xong thì đến ngồi bên giường, chống cằm đợi anh tỉnh dậy.

Trì Nghiễn Hành có một vẻ ngoài cực kỳ mạnh mẽ với chân mày cao ngất, đường quai hàm sắc nét.

Dù đang ngủ cũng có vẻ mặt lạnh lùng như băng giá.

Có lẽ do ngày thường anh đã quá mệt mỏi, mượn cớ bị thương mới có thể yên tâm ngủ một giấc.

Nghĩ đến đây, Trình Diên bắt đầu tự trách.

Trong khoảng thời gian sống chung luôn là anh cưng chiều cô, thương cô còn nhỏ tuổi nên cực kỳ chăm sóc.

Ngoại trừ chuyện buổi tối không chiều ý cô khi cô kêu dừng lại, còn lại chuyện gì anh cũng chiều cô.

Nhưng cô lại không thể ở bên cạnh Trì Nghiễn Hành ngay khi anh bị thương.

Từ nhỏ cô đã lớn lên theo khuôn phép, vòng tròn xã giao của cô và anh khác nhau một trời một vực, đây là sự thật không thể thay đổi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Trình Diên tuy nhỏ tuổi nhưng không ngốc, một vụ tai nạn xe hơi, chuyện có xác suất nhỏ như vậy sao lại có thể xảy đến với anh?

Có vẻ như anh đã sớm lường trước nên im bặt không nhắc đến.

Dung dịch thuốc trong suốt trượt theo ống kim tiêm dài, chảy từng giọt từng giọt vào cơ thể anh.

Cô thức đến sau cùng, khi thuốc được truyền xong thì gọi y tá đến rút kim.

Trì Nghiễn Hành vẫn chưa tỉnh, cô bèn ấn nhẹ vào mu bàn tay anh.

“Không cần dùng nhiều sức, ấn một lát thấy không chảy máu nữa là được.”

“Ừhm, được.”

Y tá dặn dò vài câu rồi rời đi.

Trình Diên rất nghe lời, sau khi ấn một lúc, cô đặt bàn tay đang lộ ra ngoài của anh vào trong chăn.

Để đảm bảo không đè lên cánh tay anh, cô chỉ gục đầu xuống bên giường một lát.

Khoảng nửa tiếng sau Trì Nghiễn Hành tỉnh dậy, thời gian biểu của anh rất lộn xộn, thức thâu đêm là chuyện thường, hiếm khi được ngủ một giấc trọn vẹn.

Nhớ đến công việc đang làm dở anh lại muốn mở máy tính lên.

Anh định vén chăn lên, vừa giơ tay đã đụng phải một cái đầu xù xì.

Trì Nghiễn Hành cụp mắt nhìn xuống, cô đang gục đầu bên giường, gối đầu lên cánh tay, thở nhè nhẹ và ngủ rất yên bình.

Hôm nay cô bị dọa sợ đến mức nghẹt thở, sau khi bình tâm lại thì cơn buồn ngủ ập đến nên cô gục đầu ngủ thiếp đi.

Tóc cô xõa ra, làn da trắng nõn, ánh đèn ban đêm tạo thêm một màng lọc.

Khóe mắt cô còn hơi đỏ, giống như một chú thỏ trắng hiền lành.

Ngủ như vậy thì chắc chắn ngày mai sẽ đau lưng mỏi cổ.

Anh nhẹ nhàng lay cô, muốn cô lên giường ngủ.

Lay một cái, không tỉnh.

Lay thêm một cái, đổi sang gối đầu lên cánh tay khác.

……

Khóe mắt Trì Nghiễn Hành cong lên, anh khẽ nhếch môi, cúi đầu mỉm cười.

Anh nghĩ, nếu lay thêm cái nữa thì cô gái này chắc chắn sẽ giận dỗi với anh.

Vì vậy anh đổi sang một cách dịu dàng hơn.

Trì Nghiễn Hành chống người dậy, từ từ đến gần và hôn xuống.

Cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến, Trình Diên vô thức mở mắt ra, vừa hay đối diện với ánh mắt của anh.

Ánh mắt cô vẫn còn mơ màng, ngơ ngác nhìn anh.

“Mệt rồi à?”

Cô lắc đầu, “Em không sao.”

Trì Nghiễn Hành vỗ vào bên cạnh: “Lên giường ngủ.”

“Không được, nhỡ đụng trúng vết thương của anh thì sao.”

Nhìn ra anh đang ngứa tay muốn gõ máy tính, Trình Diên nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Đã hơn 12 giờ, còn muốn làm việc gì nữa?”

Tối nay bác sĩ đã cố tình đến dặn dò, vết thương ở bụng anh vẫn chưa ổn định, không thích hợp ngồi lâu.

Trì Nghiễn Hành cứ vô tư: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em đừng lo lắng quá như vậy.”

Anh còn muốn biện minh cho bản thân mấy câu.

Nhưng giờ phút này đối diện với đôi mắt ngấn lệ của cô, lời vừa đến miệng Trì Nghiễn Hành đã lại nghẹn trở về.

Anh cảm thấy rằng nếu anh cứ cố chấp không nghe lời khuyên thì sợ là cô lại rơi nước mắt.

Vì vậy Trì Nghiễn Hành đành đầu hàng vô điều kiện: “Được rồi, tối nay không làm việc nữa.”

Nghe anh nói vậy, Trình Diên mới hài lòng và yên tâm.

Trì Nghiễn Hành lại nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở: “Đúng rồi, trước hết cứ giúp anh giấu chuyện này với ông nội và bà nội nhé.”

“Em biết.”

Chuyện này không cần nói Trình Diên cũng biết, ông bà cụ tuổi đã cao, họ là phận con cháu thì nhất định phải báo tin tốt, không báo tin xấu.

Đợi đến khi truyền dịch xong thì đã gần một giờ.

Bình thường vào giờ này Trình Diên đã ngủ say.

Trong góc phòng bệnh có đặt một chiếc giường nhỏ chuyên dùng cho người chăm sóc, cô cúi người kéo chiếc giường nhỏ đến sát giường lớn, kê lại gần và ngủ cạnh anh.

Cô nằm nghiêng, quay mặt về phía Trì Nghiễn Hành.

Sau khi tắt đèn, trong phòng bệnh càng im ắng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Hôm sau, khi Dương Hạo đến anh ấy mang theo một đống tài liệu giao cho Trì Nghiễn Hành.

Anh nhận lấy tài liệu, hỏi: “Việc điều tra tai nạn thế nào rồi?”

Dương Hạo trả lời đúng sự thật: “Đã xem camera giám sát trên đường, không phát hiện điều gì bất thường, công ty đang điều tra lý lịch của tài xế kia.”

Trì Nghiễn Hành ừhm khẽ: “Nhanh lên, càng kéo dài thì việc lấy chứng cứ càng khó khăn.”

“Sếp Trì cho rằng chuyện này chắc chắn không phải tai nạn?” Dương Hạo cẩn thận hỏi.

Trì Nghiễn Hành ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Không có bằng chứng nói nhiều cũng vô ích, cậu tiếp tục theo dõi đi.”

Dương Hạo: “Vâng.”

Khi Trình Diên quay lại phòng bệnh thì Dương Hạo đã rời đi.

Người trên giường nhìn sang, nói: “Đỡ anh vào nhà vệ sinh.”

Trình Diên cảm thấy kỳ lạ: “Vừa nãy Dương Hạo ở đây, sao anh không nhờ anh ấy đỡ?”

Khóe môi Trì Nghiễn Hành thoáng cong lên: “Hôm qua là ai nói muốn chăm sóc anh thật tốt?”

Nói thì nói vậy, nhưng khi bắt tay vào hành động thực tế cô lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Trì Nghiễn Hành cao lớn, lại có thói quen tập thể hình quanh năm nên thân hình vạm vỡ, một mình cô làm sao mà đỡ nổi.

Dốc hết sức bình sinh, cuối cùng cũng đỡ được chàng trai xuống giường, kết quả chân anh vừa chạm đất thì đã không tự chủ mà nghiêng về phía Trình Diên.

Cô vội vàng kêu lên: “Ối ối——”

Và nhanh chóng túm lấy vạt áo anh.

Trì Nghiễn Hành nói: “Đỡ chắc vào, anh còn chưa có bắt đầu đi đâu.”

Trình Diên nghĩ, rõ ràng trên đùi phải của anh chỉ có vài vết thương nhẹ, sao bây giờ lại có vẻ như cả cái chân anh không thể cử động được vậy?

Không lẽ vấn đề nằm ở vết thương trên bụng?

Trì Nghiễn Hành dựa cả người vào cô, thưởng thức dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của cô.

Trình Diên cắn răng kiên trì một lúc lâu, dù thế nào cũng phải đưa anh đến cửa nhà vệ sinh.

Bộ quần áo bệnh nhân trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng hăng mũi, anh không muốn mặc nên sáng hôm sau đã thay bộ đồ ngủ ở nhà.

Trình Diên đỡ cánh tay anh, bị bao bọc bởi mùi nước hoa thanh mát đặc trưng trên người anh.

Khoảng cách đột ngột rút ngắn, tim cô đập thình thịch.

“Này, sao tai em lại đỏ lên rồi?”

Bên này Trình Diên đang khó khăn bước từng bước một còn anh thì hay rồi, làm ra cái vẻ cợt nhả không đứng đắn.

Cô cắn răng chịu đựng: “Còn không phải vì anh quá nặng sao.”

Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu: “Vậy sao?”

Giây tiếp theo, một phép màu y học đã xuất hiện trong phòng bệnh nhỏ.

Trình Diên giật mình nhận ra trọng lượng đè lên người mình đột nhiên nhẹ bẫng.

Anh vẫn ôm cô trong lòng và khoác hờ cánh tay lên vai cô nhưng hoàn toàn không dùng sức.

Trình Diên ngạc nhiên: “Anh……”

Trì Nghiễn Hành đột nhiên ghé mặt lại gần, anh nhìn thẳng vào má cô và cong khóe môi, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc.

“Sao vẫn đỏ thế này?”

Bất giác nhận ra mình bị trêu đùa, Trình Diên lập tức muốn buông bỏ không làm nữa.

Cô không đỡ anh nữa mà buông tay ra: “Anh có thể im miệng được không.”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: “Giận rồi?”

“Rõ ràng chân của anh không bị gì.”

“Chân anh không sao, nhưng vết thương ở trên bụng của anh rất đau, không có người đỡ thì không đi được.”

Khó khăn lắm mới đỡ được anh đến cửa nhà vệ sinh, nhưng Trì Nghiễn Hành vẫn chưa có ý định dừng lại.

Anh nhìn Trình Diên đang đứng gác cửa như một chú lính.

“Em không vào thì sao anh đi vệ sinh được?”

Trình Diên: “Em vào thì sao anh đi vệ sinh được?”

Trì Nghiễn Hành liếc nhìn xuống bên dưới: “Không c** q**n ra được, làm sao đây?”

Có những người bề ngoài thì đạo mạo, nhưng bên trong lại giở trò lưu manh hết chiêu này đến chiêu khác.

Một tiếng ‘Rầm’ thật lớn vang lên, Trình Diên đóng cửa lại với vẻ mặt căng thẳng. Cô bỏ mặc vị tổng giám đốc không cởi được quần trong nhà vệ sinh, để anh tự sinh tự diệt.

Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Trình Diên đã bận túi bụi.

Trì Nghiễn Hành liên tục truyền dịch hai ngày, đều là Trình Diên bận rộn lên xuống trong phòng bệnh.

Giữa lúc đó Kha Húc Dương có ghé qua thăm hai lần rồi nhận ra anh thật sự không bị gì nghiêm trọng, lại còn được hầu hạ chu đáo như một ông hoàng.

Anh ấy không chịu nổi cảnh tượng đó nên cũng không đến nữa.

Cứ nghĩ thể nào tin tức Trì Nghiễn Hành bị thương cũng sẽ lan truyền trong công ty.

Trình Diên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thậm chí còn tiên tri trước mà dọn dẹp tủ đầu giường.

Một bên dùng để đặt trái cây, một bên dùng để cắm hoa tươi, sắp xếp đâu ra đấy.

Kết quả là hai ngày trôi qua, phòng bệnh vẫn im lìm.

Cô không kìm được nên hỏi: “Mọi người trong công ty không đến thăm anh sao?”

Trì Nghiễn Hành đang ký một số giấy tờ, tay trái anh bị thương, không ảnh hưởng đến tay phải, anh vẫn có thể ký tên nhanh thoăn thoắt như rồng bay phượng múa.

“Không có nhiều người biết, anh bảo họ không cần đến.”

“Hơn nữa có đến cũng chỉ là mấy câu hỏi han đó, nghe phiền.”

Trình Diên ồ khẽ.

Anh nói: “Lát nữa anh có một cuộc họp online, em có muốn nghỉ ngơi không?”

Cô lắc đầu: “Vậy em ra ngoài, sẽ không làm phiền anh.”

“Không cần, không nghiêm túc đến thế đâu, em cứ làm gì em muốn.”

Đôi khi Trình Diên sẽ tự hỏi liệu anh có lắp một công tắc chuyển đổi hay không, ngay khi khoác lên chiếc áo vest anh lại khôi phục cái vẻ nghiêm túc đó.

Nhưng cô lại rất muốn xem.

Thế là có một người đã lén lút lấy điện thoại ở bên cạnh ra, trong khung chụp ảnh là vị tổng giám đốc lạnh lùng trong bộ vest.

Một tiếng tách vang lên.

Giây tiếp theo, Trì Nghiễn Hành nhìn sang.

“Anh ra phòng khách họp, em ngủ chút đi.”

Phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng trên cùng là một căn suite có bố trí nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, trong phòng ngủ còn có một màn hình trình chiếu lớn.

“Ồ, được.”

Trình Diên giúp anh sắp xếp máy tính và tài liệu rồi lên giường nghỉ ngơi.

Chiếc giường gấp nhỏ rất cứng, chỉ trải một lớp đệm mỏng bên trên.

Cứ rời khỏi nhà là cô lại bị lạ giường, buổi tối không ngủ được, nhưng hễ trở mình là giường lại kêu kẽo kẹt, chắc chắn sẽ làm ồn đến anh nghỉ ngơi.

Mất ngủ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, chỉ hai ngày ngắn ngủi mắt cô đã xuất hiện quầng thâm mắt rõ rệt.

Trì Nghiễn Hành thấy cô không nghỉ ngơi đủ nên cố ý ra phòng khách họp, để Trình Diên nằm trên chiếc giường lớn của anh.

Cô quá buồn ngủ, chỉ muốn chợp mắt một lát.

Ngủ một giấc thì không sao, nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Chiếc giường dành riêng cho bệnh nhân nghỉ ngơi mềm mại vừa phải, anh vừa mới đứng dậy, bên trong vẫn còn hơi ấm của anh.

Anh đã ngủ hai ngày nên trên giường vẫn còn vương mùi tùng bách dễ chịu, thanh mát và thơm tho.

Chưa đầy năm phút sau Trình Diên đã ngủ say.

Thế là lúc y tá đến tiêm thuốc, vừa đẩy cửa vào đã thấy Trình Diên vùi mình trong chăn.

Cô nằm ngửa, tóc xõa trên gối, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Y tá nghi ngờ, liếc nhìn thông tin bệnh nhân dán ở đầu giường.

Đúng lúc này Trì Nghiễn Hành vừa họp ở bên ngoài xong, đẩy cửa bước vào.

Y tá quay đầu nhìn anh rồi nhìn chằm chằm vào băng gạc y tế trên cánh tay và eo anh.

Khựng lại hai giây, cẩn thận xác nhận một lần.

“Trong hai người ai là bệnh nhân?”

Cuộc đối thoại đã thành công đánh thức Trình Diên, cô vừa mở mắt ra đã thấy y tá đang bưng khay kim tiêm đứng cạnh giường, có vẻ sắp tiêm cho cô một mũi.

Cô giật mình tỉnh dậy, chỉ nghe thấy y tá thấp giọng dặn dò gì đó.

Chờ cô ấy rời đi, Trình Diên mơ màng ngồi dậy.

“Y tá vừa nói gì vậy?”

Trì Nghiễn Hành liếc nhìn cô, ánh mắt anh đầy ẩn ý sâu xa.

“Không có gì, nhắc nhở chúng ta mấy ngày này không nên có sinh hoạt vợ chồng.”

 

Bình Luận (0)
Comment