Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 32

 
Rèm cửa phòng bệnh đóng kín, không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài.

Khoảnh khắc Trì Nghiễn Hành nói xong, Trình Diên vẫn còn thoáng ngẩn ngơ.

Cô hỏi: “Anh…… đang nói gì?”

Người kia lại không nói nữa.

Trình Diên khó hiểu, đường đường là tổng giám đốc mà lại nhỏ nhen như vậy, có chuyện muốn nói nhưng lại không nói ra, còn muốn cô phải đoán ý.

Nhưng vì anh là bệnh nhân nên cô không so đo, người lớn không chấp trẻ con, cô vẫn chu đáo bóc cho anh một quả cam.

“Ăn đi, em cố tình bóc vỏ cho anh đấy.”

Trì Nghiễn Hành lạnh lùng liếc cô: “Thứ anh muốn là cam sao?”

Trình Diên thắc mắc: “Không phải sao?”

Trì Nghiễn Hành muốn nói lại thôi, dứt khoát không nói nữa.

“Thế anh có ăn quả cam này hay không đây?”

Cuối cùng tổng giám đốc Trì vẫn phải hạ mình, khoan dung nhận lấy quả cam đáng thương kia rồi chủ động mở lời dẫn dắt câu chuyện sang chủ đề khác.

“Ngày mai là thứ Hai rồi, em không về đi làm à?”

Trình Diên: “Đợi anh xuất viện rồi tính.”

“Không cần, có Dương Hạo ở đây là được, em không về đi làm là đồng nghiệp sẽ có ý kiến đấy.”

Anh lo lắng cũng đúng, lãnh đạo sẽ không cho phép nghỉ dài ngày mà không có lý do, huống hồ việc xin nghỉ chắc chắn sẽ làm chậm tiến độ công việc.

“Không sao, mấy ngày này em đều hoàn thành việc dịch thuật online, cũng không làm phiền đến đồng nghiệp.”

Công việc dịch thuật này có tính chất đặc thù, không cần phải giao tiếp với mọi người. Lãnh đạo giao nhiệm vụ, chỉ định người dịch, cô nhận nhiệm vụ và hoàn thành công việc thuộc bổn phận của mình là được.

Nhưng cô vẫn không lay chuyển được Trì Nghiễn Hành, anh liên tục nói rằng mình đã gần khỏe rồi, không muốn cô phải vất vả chạy tới chạy lui.

Thứ Hai, Trình Diên vẫn trở lại công ty đi làm.

Mấy ngày không gặp cô, Hiểu Hiểu bưng cà phê đến chào hỏi: “Yara, bạn trai của em thế nào rồi?”

Trình Diên vừa đặt túi xuống, mỉm cười: “Đã không sao rồi, cảm ơn chị Hiểu Hiểu đã xin nghỉ giúp em.”

Đồng nghiệp lục tục tiến vào và hỏi thăm chuyện cô xin nghỉ, sự quan tâm thiện ý đến từ bạn bè làm người ta cảm thấy ấm lòng.

Trình Diên liên tục nói lời cảm ơn: “Mấy ngày qua tôi xin nghỉ, vất vả cho mọi người rồi.”

“Ôi! Chuyện nhỏ mà, có thể giúp được người đẹp là niềm vui của tôi!”

Bề ngoài nói vậy nhưng Trình Diên vẫn thấy hơi ngại, cô đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người, gói trong hộp giấy tinh xảo, bên trong là bánh kẹo nhập khẩu, đặt trên bàn làm việc của mọi người.

Đến cả Ian cũng có một phần.

Cô tranh thủ giờ nghỉ trưa để đặt quà lên bàn của cậu ta, coi như là lời cảm ơn vì sự giúp đỡ thân thiện giữa đồng nghiệp.

Dù Ian không giúp cô bất cứ điều gì, nhưng các đồng nghiệp khác đều có, nếu bỏ sót cậu ta thì khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào.

Tháng Ba đến rất nhanh, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, cảnh Xuân quyến rũ lòng người.

Vết thương của Trì Nghiễn Hành đã được cắt chỉ.

Ngày làm thủ tục xuất viện, Trình Diên dậy từ rất sớm và đi thẳng đến bệnh viện, định đưa anh về nhà rồi mới đi làm.

Kết quả vừa đến cổng bệnh viện, Dương Hạo đã làm xong thủ tục xuất viện cho anh.

Thấy cô vẫn đến, Trì Nghiễn Hành nói: “Không phải đã nói em cứ ở nhà đợi là được sao.”

“Em không yên tâm về anh lắm, về nhà trước đã.”

Trì Nghiễn Hành nhìn đồng hồ, hỏi: “Có kịp đi làm không?”

Trình Diên: “Ừhm, hôm nay em xin nghỉ nửa ngày, em đã báo với nhóm trưởng buổi sáng sẽ làm việc tại nhà, buổi chiều mới đến.”

“Được, lên xe đi.”

Mấy vết thương ngoài da trên cánh tay và chân anh đã đóng vảy, quần áo che chắn nên hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của vụ tai nạn, chỉ có vết thương ở bụng bây giờ vẫn hơi yếu, nhưng bác sĩ nói tĩnh dưỡng một tuần là sẽ ổn.

Tuổi còn trẻ, trao đổi chất nhanh, vài ngày nữa là sẽ ổn.

Lâu rồi mới về nhà, giọng nữ quen thuộc của hệ thống thông minh vang lên, khóa cửa mở ra, mùi hương đặc trưng của Trình Diên ập đến.

Vừa nãy trên xe Trì Nghiễn Hành đã được mùi hương của cô bao quanh. Buổi sáng cô đã tắm rửa, không biết là mùi sữa tắm hay sữa dưỡng thể mà rất ấm áp và dễ chịu.

Công ty không thể thiếu người, Dương Hạo đặt hành lý xuống rồi vội rời đi, để lại Trình Diên đang cúi người sắp xếp đồ đạc.

Cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi đứng thẳng người lên, phải mất một lúc mới đứng vững được.

“Anh có muốn nghỉ ngơi chút không?”

Trì Nghiễn Hành: “Không cần, bác sĩ nói không sao, với lại anh đâu có yếu ớt đến thế?”

Trình Diên lườm anh.

“Vậy được, em đi họp đây, khoảng nửa tiếng là xong, nếu thời gian kéo dài thì anh không cần đợi em ăn cơm.”

Trì Nghiễn Hành nói: “Em đi đi, anh đợi em.”

Lần trước, sau khi ông bà nội đến bệnh viện thăm anh, họ đã cẩn thận chọn một dì giúp việc từ công ty quản gia để chuyên lo việc nấu ăn cho hai người.

Hôm nay là ngày đầu tiên dì ấy đi làm, dì giúp việc này tay chân cũng nhanh nhẹn và rất chuyên nghiệp, chỉ trong vòng một tiếng đã nấu xong một bàn đầy món ăn, tiện thể dọn dẹp cả nhà bếp sạch sẽ.

“Cậu chủ dùng cơm thong thả, không còn việc gì nên tôi xin phép về trước, nếu cần gì cậu có thể gọi điện cho tôi.”

Làm cơm xong là đi ngay, không quấy rầy hai người dùng bữa.

Trì Nghiễn Hành gật đầu và đi vào bếp vắt hai ly nước cam.

Một tiếng đã trôi qua mà cuộc họp của Trình Diên vẫn chưa kết thúc.

Trì Nghiễn Hành đi đến cửa phòng làm việc, cửa hé mở, cô không đeo tai nghe nên âm thanh trong cuộc họp truyền ra ngoài.

Chàng trai nhẹ nhàng gõ cửa, Trình Diên lập tức cảm nhận được và quay đầu nhìn lại.

Trì Nghiễn Hành dựa vào khung cửa, dùng khẩu hình nói: “Còn bao lâu nữa?”

Trình Diên bất lực lắc đầu.

Anh nhíu mày, có hơi không hài lòng.

Một cuộc họp nhỏ thôi mà đã làm chậm trễ nghiêm trọng thời gian ăn cơm của họ.

Cuộc họp không bật video, Trì Nghiễn Hành dứt khoát đi đến, cứ thế ngang nhiên chen chúc ngồi chung một chiếc ghế với cô.

Vòng bàn tay to lớn qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Bị ôm bất ngờ, Trình Diên giật mình.

Cô chột dạ, chỉ vào màn hình máy tính, nhỏ giọng nói: “Đang họp mà, anh làm gì thế!”

Chưa đến lượt Trình Diên phát biểu, nên cô đã tắt mic.

Nhưng vẫn sợ.

Nhỡ máy tính gặp sự cố thì sao.

Trì Nghiễn Hành lại thản nhiên: “Đừng động đậy, trên người anh còn có vết thương đấy.”

Thật ra nội dung chính của cuộc họp đã được truyền đạt xong từ lâu, nhưng hầu hết các lãnh đạo đều có tật xấu này, nói chuyện chính xong lại còn muốn thao thao bất tuyệt một hồi.

Toàn những lời nói vô nghĩa, nhưng lại không dám không nghe.

Hiện giờ Trình Diên đang ở trong một tình huống xấu hổ thế này, bên cạnh là cơ thể nóng bỏng và rắn chắc của chàng trai, trước mắt là màn hình máy tính.

Lãnh đạo vẫn đang thao thao bất tuyệt nói gì đó về văn hóa doanh nghiệp, lại khuyến khích họ vươn lên, vẽ ra hết chiếc bánh lớn đến chiếc bánh nhỏ, PUA khắp nơi khắp chốn.

Cô nhíu mày, đẩy anh ra ngoài, “Anh ra ngoài đợi em.”

Chàng trai cứ cố tình ngồi yên: “Anh đâu có làm phiền công việc của em, ngồi đây cũng không được sao?”

Trình Diên lo lắng, lo sẽ bị đồng nghiệp phát hiện có gì đó không ổn, vội nói: “Không được…… Anh mau đi ăn cơm đi, em sắp xong rồi!”

Cương không được thì cô phải nhu.

Cô vừa dỗ dành vừa dụ dỗ: “Xin anh đấy, ra ngoài trước được không? Bác sĩ nói anh phải ăn uống đúng giờ, đúng chứ? Em nghĩ rằng anh nên nghe lời bác sĩ một cách cẩn thận.”

Quả nhiên Trì Nghiễn Hành thực sự nghe lời, anh đứng dậy định rời đi.

Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ chàng trai lại ngồi phịch xuống, khóe miệng anh mang theo nụ cười tinh quái.

“Căng thẳng thế sao? Anh không đi đấy.”

Trình Diên tức giận, “Anh……!”

“Sợ bị đồng nghiệp phát hiện?” Anh cố tình hỏi.

Nói xong còn trưng ra vẻ mặt buồn bã, cố tỏ ra kiên cường.

“Anh không đáng được người khác thấy sao? Vậy thì anh đau lòng lắm.”

Trong cuộc họp, lãnh đạo đang phát biểu lời kết: “Chúng ta nhất định phải duy trì thái độ tích cực và tinh thần chuyên nghiệp này, cùng nhau đón nhận những thách thức tiếp theo……”

Trình Diên nhỏ giọng, thì thầm như gió phản bác anh: “Em không nói anh không đáng được người khác thấy, nhưng bây giờ em đang làm việc, nếu bị phát hiện thì một Tổng giám đốc như anh không thấy mất mặt sao?”

Trì Nghiễn Hành cười khẽ, véo má cô, mềm mềm đáng yêu vô cùng.

“Cũng biết nghĩ cho anh cơ à.”

Anh đột nhiên nổi hứng trêu đùa, “Nếu em đã không ngại, hay nhân cơ hội này công khai luôn nhỉ? Mở camera lên để anh cũng tham gia cuộc họp?”

“Không được!” Trình Diên buột miệng thốt lên như gặp phải kẻ địch, “Vậy sao được?”

Cô tức đến nỗi giơ tay muốn đánh người, nhưng lại lo cho cơ thể anh nên chỉ có thể bĩu môi, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.

Chàng trai vẫn trêu chọc, “Giận thật rồi?”

Trình Diên không thèm trả lời.

Đúng lúc này, lãnh đạo phát biểu xong bài diễn văn dài dòng và gọi tên cô.

“Trình Diên có đó không? Cô nói về phương án này một chút đi?”

Bị gọi tên đột ngột, cô hoảng loạn xốc lại tinh thần, nhanh chóng bật micro lên.

Còn chưa kịp chạm tay vào chuột thì đã bị một bàn tay to phủ lên, nắm lại.

“Ưhm……!”

Trì Nghiễn Hành nhếch môi, cố tình hôn xuống.

Trình Diên bị ép ngửa ra sofa, hai tay cô không ngừng cào cấu loạn xạ.

Trong màn hình máy tính, giọng chất vấn của lãnh đạo vang lên, kèm theo tiếng rè rè của dòng điện.

“Trình Diên, cô có đang nghe không?”

Điện thoại của cô rung lên, chắc là đồng nghiệp nhắn tin hỏi cô có ngủ quên không.

Lãnh đạo còn thấy khó hiểu, có lẽ do tín hiệu không tốt.

Nhưng mà, ở sau màn hình nơi không ai thấy được——

Trong phòng làm việc nhỏ tràn ngập những âm thanh mờ ám dính dấp, vị sếp đạo mạo lạnh lùng thường ngày đang hôn cô thực tập sinh nhỏ này đến mức mê muội.

Cô dùng tay đẩy lồng ngực anh ra, trong lòng vừa lo vừa giận.

Nhưng tiếc là khoảng cách sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, huống hồ cô không dám dùng sức thật, sợ đụng vào vết thương của anh.

Mười mấy giây sau, cuối cùng Trì Nghiễn Hành cũng buông môi cô ra.

Sau đó, như thể cố tình, anh nhấp chuột lạch cạch, chu đáo bật micro giúp cô.

Trì Nghiễn Hành cong môi, bày ra tư thế “Mời trả lời”.

“Khụ khụ khụ——”, Trình Diên bị sặc, vội vàng trả lời.

“Tôi đây, tôi đang nghe!”

Có lẽ do ám ảnh tâm lý, bóng lưng cô cũng toát lên vẻ căng thẳng và bất an.

“Ồ, vậy cô nói về vấn đề vừa nãy đi?”

Trình Diên tức thì hoảng loạn.

Vấn đề vừa nãy gì cơ?

Lúc này một chiếc điện thoại đột nhiên được đưa qua.

Trình Diên nhìn theo, Trì Nghiễn Hành vừa hay đối diện với ánh mắt cô, anh hất cằm chỉ vào điện thoại.

Trên màn hình hiện ra mấy dòng chữ nhỏ.

Vài từ ít ỏi, nhưng lại là câu trả lời cho vấn đề vừa nãy.

Trình Diên hắng giọng, mặt cô đỏ bừng, đọc hết một cách cực kỳ mất tự nhiên.

“Ừhm, câu trả lời này rất hay! Góc nhìn rất mới mẻ, khả năng thực tế rất cao, xem ra Trình Diên thật sự đã dốc lòng suy nghĩ về phương án này, mọi người đều có thể học hỏi cách suy nghĩ này……”

Lãnh đạo không ngừng khen ngợi, Trình Diên lặng lẽ tắt micro, lườm Trì Nghiễn Hành.

Thế nhưng kẻ chủ mưu vẫn giữ thần thái “Vẫn phải nhờ tới anh” đầy tự hào và đáng ghét.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, cơm trên bàn đã nguội lạnh, Trình Diên thoát khỏi cuộc họp, đứng dậy xắn tay áo chuẩn bị tìm ai đó để tính sổ.

Tiếc là cô quá nhỏ bé, đứng lên chỉ miễn cưỡng tới cổ Trì Nghiễn Hành.

Cô chống hai tay lên hông, ngước lên đối mặt với anh.

Giây tiếp theo đã bị anh ngang nhiên hôn một cái lên môi.

Trình Diên nhíu mày, giận dữ: “Anh không thể làm như thế!”

Lại hôn một cái nữa.

Trì Nghiễn Hành nhướng mày: “Thế nào cơ?”

Cuối cùng, cuộc chiến mà cô nhân viên nhỏ phản kháng tổng giám đốc đã thuận lợi chuyển sang chiến trường trên giường.

Biệt thự rất lớn, đủ lớn để hai người mặc sức làm xằng làm bậy, tất cả những sự bất mãn và tủi thân không thể nói thành lời đều có chỗ để trút bỏ.

Mãi đến khi cả hai kiệt sức, Trì Nghiễn Hành mới ôm cô từ phía sau, dịu dàng hôn l*n đ*nh đầu cô.

Mấy ngày nay đã quá mệt mỏi nên cô ngủ rất sâu trong vòng tay anh, yên tâm và vững chãi.

Cỏ cây xanh tươi ngoài cửa sổ báo hiệu vạn vật đang hồi sinh, hai người trong phòng gắn kết thân mật, đi qua con đường dài gập ghềnh lầy lội, tất cả sắp đón chào cuộc sống mới.
 

Bình Luận (0)
Comment