Mùa Hè lặng lẽ đến.
Sáng nay cô đã trả lời tin nhắn của Mạnh Miểu Miểu, hẹn cô ấy uống cà phê sau giờ làm vào thứ Sáu tuần này. Trước thứ Sáu cô phải bận rộn với một tài liệu dịch thuật, quản lý hối thúc rất gắt gao, cô đã phải mang máy tính về nhà làm việc liên tục mấy ngày.
Trình Diên đã nghĩ rằng rất có thể bộ phận sẽ phát sinh thay đổi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Cô vẫn lái xe đến công ty như mọi ngày, mua một cốc cà phê nóng rồi lên lầu, buộc tóc và mở máy tính, bắt đầu dịch tài liệu khẩn cấp đó.
Một vị lãnh đạo nam có dáng người hơi mập mạp mà cô không quen biết, vẻ mặt có chút nghiêm nghị đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng.
“Mọi người trong bộ phận Dịch thuật có mặt đầy đủ chưa, chúng ta đến phòng họp số ba, có chuyện cần nói với mọi người.”
Các đồng nghiệp đều ngẩng đầu, cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm nay không phải thứ Hai, cũng không cần tổng kết công việc, tất cả nhân viên đều phải cùng đi họp thì có hơi kỳ lạ.
Trình Diên không nghĩ nhiều, cô ôm máy tính đứng dậy, định vừa họp vừa hoàn thành công việc đang làm dở.
Sau khi mọi người đã ngồi ổn định, vị lãnh đạo nam đóng cửa lại.
“Hơi đột ngột, nhưng vẫn phải chọn hôm nay để thông báo với mọi người. Một số vị lãnh đạo đã nhất trí quyết định sẽ có một chút thay đổi trong cơ cấu tổ chức của công ty, cụ thể là…… Sau này quyết định sẽ không có bộ phận Dịch thuật riêng nữa.”
Trình Diên đang gõ bàn phím lạch cạch nghe vậy thì chợt khựng lại, động tác trên tay cô đột nhiên dừng hẳn.
Tin tức bất ngờ này như một tiếng sét mùa Hè giáng xuống, làm tất cả mọi người choáng váng.
Vốn dĩ cô đang cúi đầu nhìn màn hình, sau khi hiểu lời người đàn ông kia nói thì cô vô thức nhìn sang Hiểu Hiểu, phát hiện Hiểu Hiểu cũng đang nhíu mày nhìn cô. Những người khác đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Phòng họp rộng rãi trống trải, nhưng không một ai phát ra âm thanh.
“Ừhm…… Tôi biết khó mà tiêu hóa tin tức này ngay được, nhưng công ty vẫn phải hoạt động bình thường. Chúng ta phải xử lý nốt những vấn đề sau đây trước thứ Hai tuần sau……”
Cuộc họp chỉ diễn ra chưa đầy bốn mươi phút, trong suốt quá trình chỉ có người đàn ông nói. Các đồng nghiệp bất động như những bức tượng hình người không hề có cảm xúc.
Mãi đến khi người đàn ông đóng cửa rời đi, mọi người mới đứng dậy về lại văn phòng trong trạng thái hồn bay phách lạc, ngồi phịch xuống ghế. Giây tiếp theo khi họ mở máy tính đã nhận ra có điều không ổn.
Bộ phận không còn nữa thì làm việc cái quái gì!
Ngô Miệng Rộng là người tiên phong thốt lên câu hỏi từ tận tâm can: “Trời đất! Cả một bộ phận, nói không còn là không còn sao?”
“Nhanh quá, tôi còn chưa kịp phản ứng.”
“Vốn đang bận rộn làm dự án, kết quả đột nhiên nói với tôi dự án bị đình chỉ? Làm không công cả tháng trời!”
Văn phòng như bị bao phủ bởi một đám mây đen kịt đến mức làm người ta khó thở, không có cảnh tượng bàn tán ồn ào như đã tưởng tượng, chỉ có vài ba tiếng kéo ghế, và vài nữ đồng nghiệp khe khẽ thở dài, tám chuyện.
Trình Diên chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng, cô mở điện thoại lên một cách vô hồn nhưng không biết nên nhắn tin cho ai.
Cấp trên cho những người trong bộ phận Dịch thuật hai sự lựa chọn.
Nếu có bộ phận muốn chuyển đến thì có thể xin luân chuyển, nhưng điều này cũng có nghĩa là phải tham gia phỏng vấn và sát hạch lại, sau khi thông qua sát hạch mới có thể tiếp tục ở lại Lam Dịch.
Nếu quyết định nghỉ việc, công ty sẽ cấp khoản bồi thường n+3.
Cô không tiếp tục gõ bàn phím nữa mà im lặng ngồi đó, trong buổi sáng bình thường này, bộ phận Dịch thuật mà cô đã phấn đấu suốt nửa năm đã tan rã như thế.
Quản lý Lâm được chuyển sang làm lãnh đạo ở một bộ phận khác, dù các đồng nghiệp đều chọn ở lại thì mọi người cũng không thể tụ tập cùng nhau. Lần trước khi trải qua sự chia ly như bị tách nhà như thế này là hồi học cấp ba, lúc phân ban tự nhiên và xã hội.
Cô không chút do dự mà chọn ban xã hội, cùng mấy người bạn học chuyển ra khỏi lớp ban tự nhiên, bất lực đứng chờ trước cửa lớp mới giống như học sinh chuyển lớp.
Nhưng sự chia ly của khi đó mang theo niềm vui và hy vọng, cô có thành tích xuất sắc đáng tự hào, dù ở đâu cũng có đủ tự tin để đứng một mình.
Bây giờ, Trình Diên lắng nghe những lời an ủi và tiếng thở dài khe khẽ xung quanh mà đầu óc rối như tơ vò.
Có nên luân chuyển không? Nhưng cô không có bộ phận muốn đến, hơn nữa ngoài dịch thuật ra thì cô không biết làm gì.
Vậy có nên nghỉ việc không? Nhưng đây là công ty cô yêu thích và đây đã là lần thứ hai sắp được chuyển chính thức lại xảy ra sự cố, cứ rời đi như thế cô không cam lòng.
Còn cả một buổi chiều mới đến giờ tan làm, Trình Diên vẫn ở trong trạng thái mơ hồ vô định. Cô đang trốn tránh việc lựa chọn, dùng một cách thức vụng về để chống lại sự thật, chống lại sự thật rằng bộ phận đã giải tán.
Tất cả các đơn xin luân chuyển và nghỉ việc đều phải hoàn thành trong tuần này, bắt đầu từ thứ Hai tuần sau sẽ khôi phục công việc bình thường.
Tình hình của Hiểu Hiểu được xem là khá khẩm hơn, cô ấy có mục tiêu và đường lui rõ ràng. Nhưng trên mặt cô ấy cũng không có chút phấn khởi nào khi mở trang web chính thức một cách máy móc, tải đơn xin nghỉ việc về.
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Trình Diên làm mới tin nhắn trên điện thoại mấy lần, không có ai liên lạc, cô ấn lần lượt vào từng ứng dụng như Hoàng Đế lật thẻ bài rồi lại thấy vô vị, chỉ hai ba giây sau lại thoát ra, vào ứng dụng kế tiếp.
Cho đến khi gần đến giờ tan làm, một chị gái trong văn phòng tìm cô.
“Yara, chị muốn mời em một ly cà phê, có thể cùng chị xuống quán cà phê dưới lầu trò chuyện không?”
Trình Diên vốn đang buồn chán, cô không nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý, “Được.”
Chị gái mời cà phê tên là Emma, là người cũ trong bộ phận, còn tên tiếng Trung là gì thì Trình Diên không có ấn tượng. Mọi người trong công ty thường không gọi tên tiếng Trung, cô và Emma cũng không có mấy quan hệ riêng tư.
Nhưng Trình Diên có ấn tượng rất tốt về cô ấy, không chỉ vì cô ấy có vẻ ngoài hiền lành mà còn xuất phát từ một chuyện rất nhỏ.
Hồi mới thực tập cô còn bỡ ngỡ, lóng ngóng không biết gì và cô đã trải qua khoảng thời gian rất khó khăn dưới trướng Phương Vân. Vì nghiệp vụ không thành thạo mà phải tăng ca thường xuyên, mọi người trong bộ phận đều đã về hết mà cô vẫn ở lại văn phòng ôm máy tính.
Nhưng một mình mày mò rất lâu, không biết vẫn là không biết, đúng lúc cô đang lo âu đến suýt khóc thì Emma đột nhiên quay lại văn phòng.
Trước đó hai người chưa từng giao thiệp, Trình Diên hơi xấu hổ khi bị người khác thấy, cô cúi đầu không chủ động nói chuyện, ngược lại Emma đã chủ động đến vỗ vai cô.
“Em là thực tập sinh mới đến đúng không?”
Cô gật đầu.
Emma nói: “Em có thể giúp chị một việc không? Chị có một tài liệu bàn giao cần kiểm tra lỗi chính tả, sau đó phải gửi cho quản lý. Chị đã kiểm tra một lần nhưng sợ còn bỏ sót, muốn tìm một người giúp chị xem lại lần nữa.”
Tất cả nhân viên chính thức trong bộ phận đều có thể giao việc cho cô, cô không nghĩ ngợi gì mà đồng ý.
Emma rất vui vẻ, “Vậy cảm ơn em nhé! Lát nữa chị sẽ gửi tài liệu cho em, cái này không gấp, em gửi lại cho chị sau một tuần là được.”
Cô ấy nói xong thì rời đi, Trình Diên mở tài liệu đó ra xem, khi ấy đã xúc động đến suýt bật khóc.
Cả tập tài liệu được đánh dấu mục lục rõ ràng, bảy tám mươi trang là những hướng dẫn chi tiết cho tất cả các công việc cơ bản trong bộ phận. Cụ thể đến từng địa chỉ trang web, tài khoản chung, mật khẩu, thậm chí mỗi bước thao tác đều có đính kèm ảnh chụp màn hình minh họa.
Đó là thứ cô cần nhất lúc bấy giờ.
Thứ này vốn dĩ phải được gửi đến tay cô vào ngày đầu tiên thực tập, nhưng quản lý hoàn toàn không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt của thực tập sinh, khiến cô phải tự mày mò từng bước một, không chỉ tốn rất nhiều thời gian và công sức mà còn liên tục mắc lỗi và bị mắng.
Về phần cái gọi là tìm lỗi chính tả của Emma, đó chỉ là cái cớ, tài liệu có chức năng tự động nhận diện và sửa lỗi chính tả, làm gì đến lượt hai người dùng mắt thường để kiểm tra.
Trình Diên gửi cho cô ấy mấy tin nhắn cảm ơn trong khung chat, trong lòng thầm ghi nhớ hành động tốt bụng của cô ấy.
Nhưng sau đó hai người cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhiều nhất là khi gặp mặt sẽ mỉm cười chào hỏi. Vì vậy trong lúc đợi cà phê mang đến, hai người ngồi nhìn nhau có chút ngại ngùng.
Đoán chừng Emma cũng là kiểu người hướng nội, cô ấy đan hai tay vào nhau và cứ xoa đùi, rõ ràng đang bồn chồn.
Cũng may cà phê được mang đến rất nhanh, Trình Diên chủ động mở lời, “Chị Emma tìm em để nói về chuyện giải tán bộ phận đúng không?”
Cô ấy gật đầu, dường như bị người ta đoán trúng suy nghĩ mà do dự một lúc lâu mới mở lời, “Thật ra…… Hôm nay chị đến tìm em là muốn nhờ em một việc.”
Trình Diên thoáng ngạc nhiên, không ngờ lại có chuyện cô có thể giúp được, nhưng cô trấn an, “Không sao, chị cứ nói thẳng đi, chỉ cần em giúp được thì nhất định sẽ cố hết sức.”
Emma uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Tháng trước chị xin nghỉ đến bệnh viện, kiểm tra thì phát hiện có thai.”
Trình Diên bất ngờ và vui mừng, tiện thể nói: “Vậy tốt quá rồi, chúc mừng chị nhé.”
“Cảm ơn em,” Đầu tiên cô ấy mỉm cười, “Bác sĩ nói đã hơi ba tháng, chị cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, đây là đứa con đầu lòng của chị, người nhà cũng rất vui.”
“Sau khi tốt nghiệp đại học chị vẫn luôn tập trung vào công việc, ở Lam Dịch hơn mười năm, mãi đến hai năm trước khi công việc ổn định mới dám mang thai, nhưng……”
Trình Diên ngước mắt lên, nghe ra ý ngoài lời nói của cô ấy.
Nhưng bây giờ bộ phận giải tán, thậm chí cô ấy phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.
“Chị cũng đã nghĩ đến chuyện nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, nhưng bây giờ mới ba tháng, chị còn phải ở nhà thêm một năm nữa, chi phí trong khoảng thời gian này quá nặng nề, thật sự không dám mạo hiểm.”
“Nhưng nếu luân chuyển, quản lý bên kia chắc chắn cũng sẽ ngại chuyện chị mang thai, vừa vào làm vài tháng đã phải xin nghỉ thai sản. Ngoài ra chị đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngoài dịch thuật ra thì những kỹ năng khác chị không biết gì hết. Nếu trẻ hơn bốn hoặc năm tuổi sẽ có thời gian và sức lực đến học lại……”
“Sáng nay họp xong chị đã bắt đầu tìm những công ty gần đây có thể chuyển sang, nhưng lương của công ty nhỏ không thể so với ở đây, công ty lớn thì lại ngại tuổi của chị, thật sự cùng đường rồi mới đến tìm em.”
Trình Diên cầm ly cà phê nhưng quên uống, nghe vài câu mà lòng cô nặng trĩu, dâng trào cảm xúc chua xót.
Với một người mẹ mang thai mà nói thì cuộc sống ổn định, sự nghiệp thuận lợi, đón nhận một sinh mệnh mới ở độ tuổi vừa đẹp vốn là một chuyện tốt đáng mừng. Thế nhưng công việc nói mất là mất, chỉ sau một cuộc họp ngắn ngủi bốn mươi phút, cuộc sống của cô ấy đã đổi khác hoàn toàn.
Tính tình Emma trầm tĩnh ít nói, có chuyện gì trong bộ phận tự làm được thì tuyệt đối sẽ không làm phiền người khác, là một người chị tốt bụng được mọi người công nhận.
Nhưng lúc này đây một người đã hơn ba mươi tuổi lại phải hạ mình, trải lòng với một cô gái trẻ còn chưa tốt nghiệp đại học, không màng đến cái gọi là lòng tự trọng hay vẻ kiêu ngạo của người lớn mà bóc trần những khó khăn của bản thân, phơi bày tr*n tr** trước mặt Trình Diên.
“Thật sự rất ngại, nhưng nếu, nếu em có cách, có thể giúp chị nói một lời với bên bộ phận dự án không.”
Giọng cô ấy rất nhỏ, rối rắm mãi mới mở lời: “Nghe nói quản lý dự án cũng cần người dịch thuật, chồng chị làm về dự án nên chị cũng hiểu chút ít. Mấy ngày này chị sẽ chuẩn bị thật tốt để phỏng vấn luân chuyển, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua, nhưng chị chỉ lo chuyện mang thai và tuổi tác, rất có thể quản lý sẽ không muốn nhận chị……”
Emma cũng tiến thoái lưỡng nan, cô ấy không chắc Trình Diên có hiểu nỗi khổ của mình không, ví dụ như sự bất tiện trong công việc khi mang thai, khoản vay mua nhà mua xe, sau khi sinh con còn cần nghỉ thai sản và ở cữ, vân vân.
Nhưng cô ấy đoán chắc là Trình Diên sẽ không hiểu, vì đối tượng kết hôn của Trình Diên là ông chủ. Chỉ cần Trì Nghiễn Hành nói một câu, cô muốn đến công ty nào thì đến công ty đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ thấu hiểu những chuyện vụn vặt lộn xộn này.
Vì thế Emma nói trong sự căng thẳng một hồi lâu, cuối cùng giọng cô ấy có hơi nghẹn lại, “Chỉ là…… Chị thật sự rất cần công việc này.”
Trời dần tối, càng về cuối cô ấy nói năng có hơi lộn xộn.
Ly cà phê nóng hai người gọi đã nguội, nhưng không ai có tâm trạng uống một ngụm mào.
Đáy lòng Trình Diên run khẽ, cô nắm lấy tay cô ấy, Emma chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, không biết là vì căng thẳng hay vì lạnh mà ngón tay cô ấy lạnh buốt.
Sau khi công khai mối quan hệ với Trì Nghiễn Hành, quả thật có không ít người đến tìm cô, không có gì khác ngoài mục đích muốn tăng lương thăng chức. Bọn họ mang theo những món quà nặng trĩu đến hỏi han ân cần, sau khi nịnh nọt xong thì không nhanh không chậm nêu ra mục đích.
Nhưng Trình Diên đã tỏ thái độ rõ ràng, trong công việc cô chỉ là một thực tập sinh, muốn nói thì tự đi tìm Trì Nghiễn Hành mà nói, nếu không có can đảm tìm anh thì ngoan ngoãn mà đợi.
Nhưng chuyện của Emma lại khác, cô ấy không hề lôi tình nghĩa đồng nghiệp cùng bộ phận ra, không lôi phần tài liệu bàn giao đáng phải cảm ơn kia ra, thậm chí cũng không gây áp lực cho cô.
Được thì tốt, không được thì chị sẽ nghĩ cách.
Tuy chị nhờ em giúp, nhưng chị cũng sẽ làm tốt phần việc của mình, sẽ không để em khó xử.
Cũng là một cô gái rụt rè không biết nhờ vả người khác, cô hiểu rõ việc này không dễ dàng. Đặt mình vào vị trí của cô ấy, cô cảm thấy Emma xứng đáng có cơ hội công việc này, thế nên cô ngay lập tức mềm lòng.
Trình Diên nắm tay cô ấy, ánh mắt cô chân thành và dịu dàng: “Chị Emma, em biết, những khó khăn của chị em đều hiểu.”
Nhưng cô không dám cam đoan, chỉ có thể nói, “Em sẽ dốc hết sức thử xem, chị đừng lo lắng quá.”
Emma liên tục cảm ơn, giọng cô ấy kích động, “Cảm ơn em nhiều lắm, chị biết có hơi ép buộc, nhưng dù không thành công cũng không sao cả. Thật đấy, em có thể nói giúp chị là đã tốt lắm rồi, cảm ơn!”
Trình Diên cười khẽ, “Đừng khách sáo, em nên chúc mừng chị sắp làm mẹ mới phải.”
Hai người ngồi thêm một lát thì chia tay, trước khi đi Emma lại nói cảm ơn một lần nữa và bày tỏ rằng sau này nhất định sẽ mời cô ăn cơm.
Trình Diên không từ chối, cô cũng không vội lên lầu, tính toán thời gian thì lúc này chắc anh không bận nên cô gọi cho Trì Nghiễn Hành.
Cầm điện thoại đợi gần một phút, không kết nối được.
Nhưng một lát sau, cô đang định đứng dậy rời khỏi quán cà phê thì điện thoại của Trì Nghiễn Hành đột nhiên gọi lại.
Ánh mắt Trình Diên tức thì sáng lên, cô bắt máy mà lòng đầy mong đợi.
“Alo? Bây giờ anh có bận không?”
Đầu dây bên kia khựng lại, giọng điệu lễ phép, “Cô Trình, tổng giám đốc đang họp, điện thoại của anh ấy ở chỗ tôi.”
Trình Diên im lặng hai giây, “À, tôi biết rồi.”
Giọng thư ký rất trang trọng, được huấn luyện như một người máy đang thực hiện chương trình.
“Cô Trình có chuyện cần tìm sếp Trì sao, có cần tôi giúp cô hẹn trước không?”
Cảm giác thất vọng tràn ngập trái tim, cô nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại.
“Không có gì, không cần đâu.”
Cúp điện thoại xong, cô lên lầu một mình, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc về nhà.
Bước từng bước lên cầu thang, vừa đi vừa lướt điện thoại, xem những tin nhắn Trì Nghiễn Hành đã gửi trước đây.
【Có chuyện gì thì gọi cho anh.】
【Có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.】
【Về nhà sớm, đợi em ăn cơm.】
Anh luôn thích bảo Trình Diên gọi điện cho mình nhiều hơn, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Từ bao giờ mà việc liên lạc với anh cũng biến thành chuyện phải hẹn trước rồi.