Không có sự lãng mạn bẩm sinh cũng có thể đạt được điểm cao trong môn học.
Trình Diên dùng hành động thực tế để chứng minh điều này, cô vẫn thiếu linh cảm nên chỉ biết “Vẽ mèo theo hổ”, bê nguyên xi những tình tiết lãng mạn của người khác vào tác phẩm.
May mà cô đủ nỗ lực, trong thời gian học nghiên cứu sinh, cô đã hoàn thành luận văn trước thời hạn rồi lại tiếp tục dốc sức vào công việc.
Khí lưu không ổn định, máy bay rung lắc một hồi, Trình Diên bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Loa phát thanh thông báo khoảng hai tiếng sau sẽ hạ cánh ở Chicago, cô tháo bịt mắt xuống, dụi đôi mắt ê ẩm của mình rồi gấp gọn chăn lông phủ trên người lại.
Tấm che sáng đang mở, bên ngoài cực kì trong lành, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, cô nheo mắt lại nhưng không nhịn được mà nhìn ra ngoài.
Máy bay đang bay qua một dãy núi cao vút, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng xóa, động cơ phát ra tiếng ầm ầm chấn động. Chỗ cô ngồi ở phía sau, không nhìn thấy cánh máy bay, chỉ có thể thấy đuôi máy bay dài mảnh.
Ngồi bên cạnh là cô đàn em khóa dưới, kém cô hai khóa.
Đàn em mở to hai mắt, ánh mắt lại rời rạc vô hồn.
Trình Diên hỏi cô ấy: “Không ngủ được sao? Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.”
Ngồi máy bay hơn 9 tiếng, công ty lại không thanh toán khoang hạng nhất, sao có thể ngủ ngon chứ.
Đi công tác thường xuyên nên cô đã sớm luyện thành thói quen có thể ngủ mọi lúc mọi nơi, nhưng đối với những người trẻ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu thì ngồi suốt chín tiếng quả thực là tra tấn.
Đôi môi của đàn em trắng bệch, giọng điệu đau khổ: “Em lo quá đàn chị ơi, căn bản không ngủ nổi.”
Trình Diên vừa nghe là hiểu, cô nói: “Còn hơn năm tiếng nữa hội nghị mới bắt đầu, xuống máy bay xong chúng ta đến khách sạn trước, em cố nghỉ ngơi thêm một chút nhé.”
Cô quá quen thuộc với kiểu lo lắng này, lúc còn là người mới, thần kinh cô cũng suốt ngày căng thẳng, nhạy cảm, lo lắng sợ nói sai một câu là mất luôn việc làm.
Gửi một email cho lãnh đạo, nói một câu đều phải cân nhắc cả nửa ngày.
“Cách nói thế này có đúng logic không?”
“Giọng điệu này có quá cứng nhắc không?”
Cô nhìn cô em khoá dưới đang mặc áo hoodie bên cạnh, trên cặp sách treo móc khóa hoạt hình. Bỗng chốc, cô cảm thấy như mình đã xuyên không trở về quá khứ và nhìn thấy chính bản thân mình ngày đó.
Đương nhiên cô gái nhỏ không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô ấy nắm tay lại rồi buông ra, nắm tay lại rồi lại buông ra, sống lưng thẳng tắp, giống như luôn giữ cảnh giác mọi lúc.
Một lúc sau lại ân cần đưa cho cô hai tờ khăn ướt, cẩn thận hỏi: “Đàn chị, chị có muốn khăn ướt không?”
Đây là lần đầu tiên cô ấy đi công tác chung với Trình Diên, bình thường ở công ty cũng ít tiếp xúc, hơn nữa hai người cũng đều không thích nói chuyện, có thể tưởng tượng được là câu nệ đến mức nào.
Trình Diên nhận lấy tờ khăn ướt ấy, nói cảm ơn sau đó cô chủ động mở lời, giúp đỡ người mới đang ngồi không yên này làm dịu bầu không khí.
“Đây là lần đầu tiên em làm phiên dịch cabin thương mại* đúng không?”
(*Đây là hình thức dịch mà người phiên dịch sẽ ngồi trong một buồng cách âm (cabin), nghe người nói qua tai nghe và phiên dịch gần như cùng lúc (chỉ chậm hơn vài giây) vào microphone. Lời dịch sẽ được truyền đến tai nghe của người nghe. Kèm “thương mại” sẽ yêu cầu cao hơn về kiến thức chuyên sâu, tốc độ, khả năng, phong cách…)
Cô gái nhỏ quả nhiên như nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức phấn chấn tinh thần, than thở với Trình Diên: “Đúng vậy, trước đây em ở công ty đều làm biên dịch, lần này mấy chị trong bộ phận không rảnh nên vội vàng sắp xếp em đi.”
Cô ấy im lặng hai giây, nói ra nỗi lo lắng, “Đàn chị, em không luyện tập lâu lắm rồi, chỉ sợ đến lúc đó bị kẹt, đầu óc phản ứng không kịp.”
Trình Diên khẽ chớp mắt, “Em nghĩ thế này này, cho dù đến lúc đó có nói bừa một tràng thì cũng chẳng ai nghe hiểu được đâu, đúng không?”
Đàn em trông còn căng thẳng hơn.
“Như vậy sao được hả đàn chị, chắc chắn ở hội trường có không ít sếp lớn, lỡ như em dịch sai thì thật sự quá xấu hổ. Không giấu gì chị, buổi tối trước khi xuất phát em đã mất ngủ đến hai giờ sáng, vừa chợp mắt đã mơ thấy em ngồi ở đó không nói được một câu nào, khiến em giật mình tỉnh ngủ luôn.”
Trình Diên dịu dàng an ủi cô ấy, “Yên tâm đi, chẳng phải còn có chị đây sao, nếu em phản ứng không kịp thì chọc chị một cái, chị sẽ đỡ cho em.”
Đàn em nói cảm ơn, chắc là muốn giảm bớt căng thẳng nên nói với cô thêm mấy câu.
“Chúng ta ở lớp luyện tập đều là phát âm chuẩn, nhưng em nghe bạn học nói, đa số người bản địa nói chuyện đều có giọng địa phương, còn có mấy tiếng lóng này kia, em sợ giọng họ nhỏ quá em nghe không rõ……”
Trình Diên nói: “Đúng vậy, rất nhiều người nói không chuẩn, nhưng cũng khá thú vị, trước đó chị còn từng gặp khách hàng người Ấn Độ, em thử tưởng tượng khẩu âm đó đi.”
Đàn em bật cười khúc khích, “Em chắc chắn sẽ lìa đời tại chỗ.”
Hai người cười một hồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Vậy em sẽ đọc lại sách, không đọc sách thì trong lòng em không yên.” Cô gái nhỏ sột soạt mở giấy bút ra, cầm bút hết khoanh lại chấm, làm chuẩn bị cuối cùng.
“Ừhm, được.” Trình Diên tiếp tục nhắm mắt dưỡng sức, dạo gần đây cô thường xuyên đau lưng, người làm văn phòng ngồi lâu đều mắc phải căn bệnh này, thỉnh thoảng phải đứng dậy hoạt động một chút, bình thường cũng phải thường xuyên đấm lưng.
Máy bay hạ độ cao, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, dòng sông như một dải lụa ngọc trắng hẹp uốn lượn xuyên qua đồng bằng.
Thế là Trình Diên hỏi: “Em có muốn chụp ảnh không?”
Đàn em nào có tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh, nghĩ đến việc sau khi hạ cánh phải đối mặt với những gì, cô ấy hận không thể nhảy khỏi máy bay.
Thế nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên tắc đã đến thì phải làm, cầm điện thoại nghiêng người về phía Trình Diên, tách tách chụp mấy tấm.
“Đàn chị, khi nào thì em mới có thể rèn luyện được trái tim lớn* như chị thế.”
(*trái tim lớn: Chỉ người có tinh thần vững vàng, tinh thần thép)
Trình Diên hoàn hồn trở lại.
Đàn em gấp sách lại, mở miệng nói không ngừng.
“Ở trường em cũng luyện tập không ít về phiên dịch, nhưng cứ lên sân là quên sạch, giọng người phát biểu nhỏ thế, làm sao nghe rõ được chứ? Có lúc bọn họ vừa ăn vừa bàn chuyện hợp tác, em thì phải đứng bên cạnh nhịn đói vì ăn sẽ ảnh hưởng đến việc nói. Kết thúc được một cái hội nghị thì đã vừa mệt vừa đói, về sau căn bản dịch không nổi, đầu óc em cũng không vận hành luôn.”
Thành thật mà nói, nghe thấy chữ “Trái tim lớn” này, Trình Diên hơi ngẩn người một chút.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể gắn liền với loại từ này.
Đàn em vẫn đang chờ câu trả lời của cô, Trình Diên nói: “Nếu như em có thể hoàn thành 200 buổi phiên dịch đồng thời trong vòng một năm, phiên dịch hết 80 nghìn sản phẩm, đồng thời còn giúp người khác hiệu đính xong một trăm vạn chữ tạp chí văn học nước ngoài——”
Ánh mắt của đàn em sáng lên: “Vậy thì em có thể tự mình đảm đương rồi sao?”
Trình Diên lắc đầu: “Không, vậy thì em sẽ thu hoạch được một cơ thể toàn bệnh khớp và một trái tim lúc nào cũng có thể buông xuôi.”
“Ah——” Đàn em thở dài, lén lút nói với Trình Diên: “Thế giới của người trưởng thành thật quá tàn khốc, đàn chị này, có lúc em nhìn tốc độ hoàn thành công việc của chị trong công ty, em còn nghi ngờ rằng chị căn bản không ngủ.”
Cô trả lời: “Vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới đó.”
Đàn em khẽ cười, lại vùi đầu vào xem sách.
Trình Diên chỉ ngủ được mấy tiếng, cô khẽ xoa bả vai đau nhức, ngồi yên suốt thời gian dài khiến xương cốt trên người cô cứng ngắc cả rồi.
Một năm trước, cô vào công ty phiên dịch địa phương ở Luân Đôn, bắt đầu thường xuyên bôn ba giữa châu Âu và Anh, Mỹ, tự mình sống như một con quay xoay với tốc độ cao.
Ban đầu chỉ là chỉnh sửa bản thảo hiệu đính, đến sau này dần rèn luyện thành người phiên dịch, mỗi bước đi của cô đều vững vàng và xinh đẹp.
Một buổi hội nghị tiêu chuẩn sẽ có hai phiên dịch viên, cứ cách 15 phút thay nhau dịch, 15 phút mặc định là cực hạn vận hành tốc độ cao của não bộ.
Lúc khó khăn nhất, cả công ty không gom đủ hai phiên dịch viên mà hội nghị lại khẩn cấp, cô cũng cắn răng tự mình lên sân khấu.
Cuộc họp kéo dài 40 phút, cổ họng cô khô khốc như vùng hoang mạc tám trăm năm chưa mưa, không thể phát ra thêm một âm tiết nào.
Trong công ty ai cũng biết cô gái phiên dịch tài giỏi kia, vừa xinh đẹp vừa có thực lực, chỉ là không quá thích nói chuyện mà thích đọc sách một mình.
Sau khi cô đưa đàn em chiến thắng trở về thì phát hiện trên bàn có thêm mấy hộp quà màu đỏ.
Sau một cuộc họp, đàn em đã trở thành fan cuồng nhỏ của cô, suốt dọc đường cứ lẩm bẩm với Trình Diên: “Cảm ơn đàn chị đã cứu em một mạng lớn! Nhớ mãi không quên!”
Cô cười nhạt, chỉ vào đống quà nhỏ: “Đây đều là em chuẩn bị sao?”
“Không phải, em vừa mới về thôi,” đàn em vỗ trán một cái, “À đúng rồi! Quà của em còn ở chỗ ngồi, em đi lấy ngay đây!”
Trình Diên tiện tay chạm vào hộp nhỏ, lại hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
“Đây là cô tặng sao?”
Đồng nghiệp nhướng mày với cô, “Đương nhiên không phải rồi, buổi chiều tôi thấy có mấy anh đẹp trai đi ngang qua chỗ ngồi của cô, lần này cô lời to rồi.”
Trình Diên bất lực, khẽ cười: “Đừng nói bừa, cô cũng đâu phải không biết tôi đã kết hôn rồi.”
Đồng nghiệp bĩu môi, “Tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ cô bịa ra một người bạn đời ảo để chặn đào hoa.”
“Tôi đảm bảo với cô, anh ấy là có thật, được không?”
Đồng nghiệp nắm lấy sơ hở: “Tuần trước Lau còn nói cuối tuần cô ấy đi dạo phố với chồng, ai ngờ chồng cô ấy lại là một cái móc khóa acrylic đấy?”
Trình Diên không hề né tránh, ngày đầu đi làm cô đã thành thật điền phiếu thông tin, chỉ cần có người chịu khó mở ra, sẽ phát hiện trong mục tình trạng hôn nhân của cô viết ba chữ.
Đã kết hôn.
Nhưng chưa có ai từng nhìn thấy người chồng trong miệng cô, mọi người đều mặc định phiếu thông tin là cô tùy tiện bịa ra, thậm chí sau này còn có đồng nghiệp khuyên cô: “Hay là dứt khoát viết thành ‘ở góa’ đi, thì càng quỷ dị hơn ‘đã kết hôn’.”
Trình Diên dở khóc dở cười, “Không có thâm thù đại hận lớn đến thế đâu.”
Mùa Đông càng lúc càng lạnh, Luân Đôn lại bắt đầu mưa, vừa bước sang tháng Mười Hai đã có không khí Giáng Sinh.
Trên cửa kính và bàn lớn dán ảnh chân dung ông già Noel phóng đại, có đồng nghiệp đã bắt đầu khuân từng thùng dây ruy băng và bóng bay, hộp quà đỏ trên bàn Trình Diên cũng in hình cây thông Noel.
Cô không để tâm đến xung quanh, mở bảng lịch trình viết kế hoạch, vừa chuẩn bị đặt bút đã nghe thấy tiếng quản lý đi tới.
Bình thường trong văn phòng đều trao đổi qua email, không có tình huống đặc biệt thì không cần đến công ty. Sau khi cô hoàn thành công việc hôm nay, ba ngày tiếp theo đều có thể xin làm việc tại nhà.
Quản lý khẽ gõ bàn cô: “Yara, một tuần trước khi Giáng Sinh sẽ có một buổi hội nghị cần chúng ta hỗ trợ phiên dịch, vốn định để Lau đi, nhưng cô cũng biết là mấy hôm trước cô ấy vừa phẫu thuật xong, chưa chắc có thể đến được, tuần đó cô rảnh không?”
“Xin chờ một chút,” Trình Diên bắt đầu lật lịch trình: “Ừhm…… Tôi không có sắp xếp đi công tác, nhưng tuần đó vốn dĩ tôi đã đặt lịch nghỉ phép.”
Cô khẽ cười ngượng ngùng: “Chỉ tiêu nghỉ phép năm nay của tôi vẫn chưa dùng hết, cần phải tranh thủ dùng hết trước Giáng Sinh.”
Quản lý tỏ vẻ đã hiểu, nói một câu “Đương nhiên”, sau đó đi làm phiền đồng nghiệp khác.
Sau khi quản lý rời đi, đồng nghiệp bước tới nói với cô mấy câu: “Nhân lực không đủ thì sẽ xảy ra tình huống thế này, thường xuyên không tìm được phiên dịch.”
Trình Diên nói: “Hỏi qua cô rồi à?”
“Chưa, năng lực của tôi không đủ, nghe nói là một cuộc họp buôn bán có tính bảo mật rất cao, tôi vừa nghe mấy chuyện tài chính chính trị gì đó là đã đau đầu rồi,” đồng nghiệp nói: “Cũng không thể tính là họp, nhiều nhất là buổi đàm phán, cô hiểu mà, chính là tiệc rượu.”
Trình Diên khẽ gật đầu, hỏi: “Vẫn là việc xuất bản sách sao?”
Tháng này cô đã nhận mấy cái phiên dịch liên quan đến xuất bản sách, đây cũng là lĩnh vực tập trung mũi nhọn của công ty.
“Hình như không phải, có vẻ là kiến trúc?”
“Vậy tôi cũng không giỏi rồi,” Trình Diên mỉm cười, “Vậy để cơ hội cho người trẻ thôi.”
Đồng nghiệp trêu cô: “Được thôi, chị già 24 tuổi của chúng ta đã nói vậy rồi mà.”
Ba giờ chiều, sau khi hoàn thành công việc cô đi siêu thị một chuyến, bỏ thêm nước sốt salad rau củ và bánh mì vòng vào giỏ hàng.
Sau khi quen thuộc, cơm Tây với cô cũng không còn khó nuốt đến thế.
Nửa năm đầu khi mới tới Anh, em trai vẫn còn gửi cho cô mấy tin nhắn. Cô đã sớm chặn hết liên lạc của bố mẹ, chỉ giữ lại của em trai để dùng khi khẩn cấp.
Nội dung tin nhắn cũng đều là một chuỗi dài tin nhắn thoại, cô bật lên, tiếng mắng chửi khản cả giọng của Du Nguyệt Bình xuyên qua điện thoại truyền đến.
Trình Diên cũng có thể đoán được đại khái lời sau đó.
Bọn họ cứ việc nổi giận ầm ĩ ở trong nước đi, cô lạnh lùng nghĩ vậy.
Trong siêu thị, cô vừa đẩy xe hàng vừa đi dạo vô định rồi tiện tay lấy hai chiếc mũ nhung đỏ ông già Noel.
Sau khi hẹn trước với đồng nghiệp sẽ xin nghỉ một ngày vào trước Giáng Sinh, cô lập tức bắt đầu làm kế hoạch du lịch cho kỳ nghỉ lễ.
Trình Diên và bạn học đã có chuyến du lịch đi Pháp hồi tốt nghiệp, cô đã ngắm được Paris từ lâu, sau đó lại đến Provence, dãy núi Alps, còn có công viên Mercantour giáp với Ý.
Giáng Sinh lần này cô có hơn hai tuần nghỉ phép, nhưng vẫn chưa nghĩ được địa điểm cụ thể.
Về đến căn hộ nhỏ sống một mình, Trình Diên bật đèn, từ trong tủ lấy ra một cây nến thơm nhiều màu như thường lệ rồi châm lửa.
Cô ngồi trước bàn một cách vô vị, gõ máy tính vài cái, suy nghĩ điểm đến cho chuyến đi.
Nến xanh tỏa ra mùi thông nhàn nhạt, giống như sông băng tan chảy vào đầu Xuân.
Cô rất thích loại hương thơm thanh mát này, không nồng nặc cũng không gay mũi, còn xen lẫn một cảm giác an tâm quen thuộc.
Trình Diên buông chuột, chợt nhớ tới điều gì đó.
Cô kéo tấm chăn mùa Đông đặt phía trên ra, lôi ra một cái túi nhỏ màu nâu từ tầng thấp nhất.
Kéo khóa ra, vài tờ giấy lộn xộn đập vào mắt.
Cô như ý rút ra một tấm thẻ trắng, lật xem hàng chữ nhỏ phía sau.
Còn chưa đến hai tháng nữa là chứng minh nhân dân hết hạn, cô đang suy nghĩ mùa Đông này có nên về nước một chuyến hay không.
Sáng hôm sau, cơn mưa tí tách ngoài cửa sổ đập vào kính, Trình Diên ngồi trên giường mở máy tính, chưa rời giường đã xem email là thói quen kiên trì nhất của cô.
Email của quản lý nhảy ra.
【Xin lỗi Yara, tôi đã hỏi một vòng nhưng chỉ có cô là phù hợp nhất cho buổi phiên dịch hội nghị mà hôm qua chúng ta bàn, cô có thể dời kỳ nghỉ sớm hơn không? Hoặc tôi sẽ bàn với HR, cho phép cô giữ lại kỳ nghỉ đến năm sau.】
Trình Diên nhíu mày, chống cằm ngẩn người một lúc.
Cô không trực tiếp đồng ý, một là chưa hiểu rõ “Phù hợp nhất” nghĩa là gì, hai là cô thật sự không muốn thay đổi kế hoạch kỳ nghỉ.
Vì thế Trình Diên cẩn thận hỏi:【Là kiểu hội nghị gì vậy?】
Nếu thật sự giống như đồng nghiệp nói, là lĩnh vực cô không giỏi, vậy thì chỉ có thể nhờ quản lý tìm người khác giỏi giang hơn.
Quản lý nhanh chóng trả lời:【Ngành tài chính.】
Quá tốt, không giỏi.
Trình Diên đang định gõ câu trả lời, vụt một cái lại nhận thêm một email, ngôn từ của quản lý vẫn ngắn gọn nhưng cực kì có sức thuyết phục.
Nội dung email viết:【Công ty hợp tác đến từ Trung Quốc.】