Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 63

 
Sau chuyến bay đường dài lại khóc mất nửa buổi chiều, Trình Diên mệt đến mức đầu óc không còn hoạt động nổi. Lúc nhân viên phục vụ bảo cô đổi phòng thì cô đổi ngay, sau đó ngả đầu xuống gối ngủ luôn.

Mãi đến sáng hôm sau bị cuộc gọi của Mạnh Miểu Miểu đánh thức cô mới uể oải nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia ồn ào, tiếng người xen lẫn cả tiếng phát thanh vang dội, Mạnh Miểu Miểu hét to: “Tớ đến ga tàu cao tốc rồi! Cậu mau bắt xe ra đây ăn cơm đi!”

Trình Diên nhắm mắt nằm trên giường, suy nghĩ hai giây sau đó vội vàng xoay người xuống giường, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.

Nơi được chọn là một nhà hàng Quảng Đông chính gốc, bảng hiệu không lớn, quanh co bảy ngõ tám hẻm mới tìm được. Khi Trình Diên nhận được lương tháng đầu tiên, hai người họ từng đến đây ăn mừng.

Cô vừa tới cửa nhà hàng Mạnh Miểu Miểu đã từ bên trong lao ra, ôm cô một cái thật chặt.

“Lâu quá không gặp, nhớ cậu chết đi được, mau ôm cái nào!”

Trình Diên bị cô ấy đụng đến mức lảo đảo, cười nói: “Mau vào trong đi, mọi người đang nhìn đó.”

“Ui chao, sợ cái gì, chẳng lẽ tớ là người không thể lộ mặt sao?”

Hai người khoác tay nhau, vừa nói chuyện vừa thân thiết đi vào nhà hàng.

Giờ này trong nhà hàng có không ít khách, Trình Diên đã đặt bàn từ trước nên khi họ vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ rót trà.

“Sao không ở nhà thêm mấy ngày? Khó khăn lắm cậu mới về một chuyến mà.”

Mạnh Miểu Miểu nói: “Ở nhà thì có gì đâu, sức khoẻ của bố mẹ tớ đều ổn, ăn một bữa sủi cảo là đủ rồi. Phòng vẽ tranh có chút việc nên ông chủ gọi tớ về xử lý. Vừa hay cậu nói về nước nên tớ lập tức đặt chuyến tàu sớm nhất chạy về đây.”

Trình Diên đặt túi xuống: “Ôi, đột nhiên thấy cảm động ghê.”

“Đừng giở cái kiểu sến súa ấy ra nhé. Nhà ở đó thì chạy đi đâu được, năm nào cũng có thể về nhưng nếu tớ không tới gặp cậu, chỉ sợ chẳng biết lúc nào cậu lại bay đi mất.” Mạnh Miểu Miểu liếc nhìn cô bằng nửa con mắt.

“Tớ có vô tình đến thế đâu.”

“Còn nói nữa, đi một cái là đi suốt hai năm, cậu có về một lần nào không?” Cô ấy đưa thực đơn qua rồi hỏi tiếp: “Bao giờ đi?”

Trình Diên cúi đầu xem thực đơn: “Còn chưa quyết định.”

“Được, trước khi đi nhớ báo tớ một tiếng, tớ ra sân bay tiễn cậu. Tớ đã gọi món bồ câu quay và chân gà mà cậu thích rồi, xem còn muốn ăn gì không?”

“Gọi thêm bánh cuốn gạo đỏ với canh nhé, cảm ơn bà chủ Mạnh đã chiêu đãi, tớ không khách sáo đâu.”

Lâu ngày không gặp, bữa cơm này vừa ăn vừa trò chuyện hơn hai tiếng vẫn chưa xong.

Rượu vang trắng rót đầy ly thủy tinh nhỏ, hai người dứt khoát cụng ly.

“Cảm giác tửu lượng của cậu khá hơn nhiều, trước đây chỉ nhấp vài ngụm, bây giờ một ly nhỏ cũng chẳng sao.” Mạnh Miểu Miểu liếc mắt đánh giá cô một lượt.

Trình Diên không có gì phải giấu cô ấy nên nói thật: “Thường xuyên mất ngủ nên buổi tối uống chút rượu cho dễ ngủ.”

“Công việc áp lực lớn lắm à?”

Trình Diên cắn một miếng há cảo tôm, thịt tôm tươi ngon đầy đặn: “Cũng ổn, công việc cũng vậy, chắc là quen uống rồi.”

Mạnh Miểu Miểu cầm lấy ly của cô, không cho uống nữa.

“Không được, uống rượu để ngủ toàn là nói vớ vẩn, thực chất là tê liệt thần kinh rồi khiến người ta ngất đi thôi, cậu vẫn nên uống ít lại.”

Món gà luộc rất nhanh đã ăn xong, Trình Diên cầm muỗng, múc một bát canh hầm trên lửa nhỏ đưa cho Mạnh Miểu Miểu: “Được, tớ biết rồi, sau này sẽ hết sức chú ý.”

Vẻ mặt của cô thản nhiên không có chút gì là chắc chắn, giống như cơ thể chẳng phải chuyện quan trọng gì khiến Mạnh Miểu Miểu thấy xót xa. Tối qua gọi điện cô ấy mới biết, rõ ràng cô đã về nước, thế mà vẫn ở khách sạn, vốn dĩ muốn hỏi sao không về nhà, lời sắp ra đến miệng Mạnh Miểu Miểu mới sực nhớ.

Về nhà nào?

Ngoài khách sạn ra, cô còn có thể về đâu?

Từ cấp ba đến đại học, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy. Mạnh Miểu Miểu chỉ biết ngày nào cô cũng rất bận, dù thần kinh thép đến mấy, khi bất ngờ gặp lại cũng suýt chút nữa bật khóc.

Trình Diên chú ý tới ánh mắt của cô ấy: “Cứ nhìn tớ làm gì?”

“Hai năm nay sống ở Anh thế nào?”

“Cũng rất bình thường thôi, mỗi ngày đúng giờ dậy đi làm, chen lên tàu điện ngầm chật kín người, buổi tối thức đêm tăng ca, tiện thì mua ít bánh mì trong cửa hàng để đối phó. Cuối tuần thì ở nhà ngủ, dậy rồi mua một cốc cà phê lại tiếp tục làm việc.”

Mạnh Miểu Miểu đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi cô, “Cậu gọi đây là cuộc sống bình thường à?”

Trình Diên khó hiểu, “Sao thế?”

Mạnh Miểu Miểu thật sự bắt đầu tính toán kỹ lưỡng, “Hay là cậu cứ về đi, cái phòng vẽ nhỏ của tớ ít ra nuôi nổi hai cái miệng, chỉ cần một mối làm ăn cũng đủ cho hai đứa mình sống ba tháng.”

“Làm gì có ai có cuộc sống như cậu chứ? Cậu ra nước ngoài là đi mạ vàng hay đi chịu nạn vậy?” Cô ấy thở dài, “Hơn hai năm không về, tớ còn tưởng cậu ở nước ngoài ngày nào cũng có rượu ngon, trai đẹp, biển xanh cát trắng vây quanh, vui đến quên cả lối về rồi chứ!”

Khách ăn cơm lần lượt rời đi, góc nhỏ họ ngồi dần yên tĩnh lại, Trình Diên cũng đặt đũa xuống, rũ mắt nghe cô ấy nói.

“Thật ra cũng không đến nỗi, tớ quen rồi, đồng nghiệp ai cũng cạnh tranh dữ lắm, ngoài công việc ra cũng chẳng có chuyện gì khác để làm.”

Lúc nào cô cũng điềm tĩnh, gương mặt luôn mang vẻ có thể tăng ca thâu đêm, đến nỗi khi đồng nghiệp giới thiệu cô với nhân viên mới đều nói: “Tôi đảm bảo cậu sẽ không bao giờ gặp người nào điềm tĩnh hơn cô ấy.”

Mạnh Miểu Miểu cắt ngang, sắc bén chỉ ra vấn đề, “Đây không phải là điềm tĩnh đâu bà chị à, đây gọi là tê liệt rồi!”

Bị cô ấy nói một hồi, Trình Diên ngẩn ra trước rồi trong lòng cũng hơi dao động.

Cô vẫn cho rằng mình trưởng thành không tệ, bỏ đi sự non nớt ban đầu, cô không còn bốc đồng, dần dần cũng rèn cho mình một bộ quy tắc sinh tồn.

Gặp chuyện thì bình tĩnh, kiểm soát cảm xúc, cố gắng không để bản thân có một chút giao động nào.

Cô có thể không dứt khoát đi thẳng về phía trước khi bánh ngọt rơi xuống đất, cũng có thể bình thản đi thi sau khi điện thoại bị cướp giật mất.

Trong thời gian học thạc sĩ, mỗi môn cô đều có thể đạt điểm cao nhất, tất cả giảng viên đều khen cô vừa có thiên phú vừa chịu khó.

Cô rõ ràng là một người thành đạt tỏa sáng rực rỡ.

Ngoài công việc và tiền tài ra, từ đầu đến cuối cô đều không có gì, vì thế cũng chẳng có gì là không thể mất. Từ khi hiểu rõ đạo lý này, cô bắt đầu học cách hạ thấp mong đợi.

Mạnh Miểu Miểu có vẻ rất do dự, vừa uống canh vừa mấy lần ngẩng đầu nhìn cô nhưng vẫn không mở miệng.

“Tớ nói với cậu một chuyện, cậu đừng giận tớ nhé.”

Vẻ mặt của Trình Diên thản nhiên, “Còn phải xem là chuyện gì.”

“Thật là vô tình.”

Cô cong mắt cười khẽ: “Nói mau đi, có chuyện gì vậy?”

“Chính là…… Dạo này người nhà cậu không tìm cậu nữa à?”

“Đúng là không có.” Trình Diên tự mình nói tiếp: “Thật ra tớ vẫn cảm thấy khá kỳ lạ, trước đây cứ liều mạng muốn tìm tớ vay tiền, hai năm nay lại đột nhiên chẳng gây chuyện gì, cũng đâu thể nào là chợt tỉnh ngộ rồi thay đổi hẳn đâu.”

“Đây chính là chuyện tớ muốn nói với cậu.” Mạnh Miểu Miểu nói.

“Hửm?”

“Thật ra, lúc cậu đi chưa được bao lâu chồng cậu có tìm tớ, hỏi chuyện hồi nhỏ của cậu, trọng điểm là hỏi về chuyện bố dượng cậu.”

Trình Diên ngừng đũa, đột ngột ngẩng đầu lên, trong lòng dấy lên dự cảm: “Rồi cậu nói với anh ấy sao?”

“Không, tớ không nói. Tớ nghĩ để cậu tự mình nói thì chắc chắn sẽ tốt hơn.” Mạnh Miểu Miểu nói, “Nhưng mà, lúc anh ấy tìm tớ thì đã tra được gần hết rồi, những gì tớ biết cơ bản anh ấy đều biết, tớ nghĩ là anh ấy chỉ muốn tới để xác nhận thôi.”

Trình Diên thong thả lau miệng, “Khi nào vậy?”

Cô ấy suy nghĩ một lát, “Tìm tớ hai lần, lần đầu là không bao lâu sau khi cậu đi, lần thứ hai chính là gần đây, chắc khoảng một tháng trước.”

“Nói thật, một tháng trước anh ấy tìm tớ thì tớ đã có dự cảm rồi.” Mạnh Miểu Miểu nói: “Tớ thấy có lẽ cậu sắp về.”

……

Trời cũng đã tối nhưng hai người ăn xong mà câu chuyện vẫn chưa dứt, Trình Diên đề nghị muốn đi dạo dọc theo thành phố một chút.

“Một tháng trước, tớ nhận được một email từ đại sứ quán, là giấy triệu tập của tòa án.”

Mạnh Miểu Miểu ngạc nhiên: “Ai làm?”

“Họ kiện tớ tội không nuôi dưỡng bố mẹ, nói ngắn gọn là bắt tớ mỗi tháng phải gửi tiền để thực hiện nghĩa vụ.” Khi Trình Diên nói những lời này cũng chẳng có biểu cảm gì, cô không giận dữ, cũng không thấy ấm ức, “Nhưng ở nước ngoài làm thủ tục rất phiền, nên giấy triệu tập của tòa mới gửi đến chỗ Trì Nghiễn Hành.”

“Lần này tớ về cũng là vì chuyện này.”

Mạnh Miểu Miểu hỏi: “Mẹ cậu làm à?”

Cô gật đầu, “Chắc là vậy.”

Mạnh Miểu Miểu tức giận không thôi: “Chắc chắn là tên họ Vu kia ở phía sau nói bậy bạ, tớ đã nói rồi, lòng dạ của người này quá thâm độc, thật chẳng ra gì!”

“Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ có từng nuôi nấng cậu không, thế mà còn có mặt mũi bắt cậu đưa tiền cho bọn họ, ghê tởm chết đi được!”

Cô ấy mắng mấy câu vẫn không hả giận, lại quay sang trách móc Trình Diên: “Hơn một tháng nay rồi, chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không nói cho tớ biết. Tớ nói này, sao cậu vẫn chưa sửa cái tật này, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh, học ai vậy?”

Cô thở dài: “Không có, tớ cũng không biết phải làm sao, chỉ muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi mới nói với cậu, không muốn để cậu nhúng tay vào.”

“Cậu còn khách sáo với tớ làm gì? Cho dù tớ không có tiền giúp cậu cũng có thể ở bên cạnh cậu mà, hơn nữa tớ cần kết quả sao? Tớ cần được biết rõ đó, cục cưng ơi!”

Trình Diên giải thích: “Tớ sẽ xem tình hình rồi nói với cậu, cậu bình thường bận như vậy, tớ cũng không thể ngày nào cũng nhắn dồn dập cho cậu được.”

Vừa buột miệng nói xong mấy giây, suy nghĩ của cô bỗng khựng lại, thoáng sững sờ.

Vừa nãy Mạnh Miểu Miểu đã trách cô cái gì?

Chuyện gì cũng muốn một mình gánh, không cho người khác quyền được biết.

Phản ứng đầu tiên, câu thoại này nghe quen quá.

Suy nghĩ đột nhiên trôi về mấy năm trước, khi đó cô cũng thất vọng và sụp đổ mà chất vấn Trì Nghiễn Hành: “Nhưng ngay cả quyền cơ bản nhất là được biết mà em cũng không có.”

Còn Trì Nghiễn Hành thì bình tĩnh như thể đang lên bục trình bày, “Anh không phải mù quáng giấu em, nhiều chuyện đều đã được suy xét cẩn thận rồi.”

Gió mang theo hơi lạnh thổi tới, cô lạnh đến co rúm người lại, đầu óc tỉnh táo hơn.

Ngày hôm nay, sau hai năm thời gian xoay vòng, người tranh cãi đã đổi, khi cô gặp phải cùng một vấn đề, cô lại vô thức chọn đứng cùng hàng ngũ với Trì Nghiễn Hành, chọn câu trả lời giống hệt anh.

Đứng ở hai năm sau, trong cơn hoảng hốt cô đã hiểu được Trì Nghiễn Hành khi đó.

Đây là vấn đề mà hai năm nay Trình Diên không muốn đối diện nhất.

Khi ấy cô là một cô gái nhỏ ngây ngô vừa tốt nghiệp đại học, còn Trì Nghiễn Hành thì đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm. Cô muốn sự thiên vị kiên định không lay chuyển, còn anh thì từng phút từng giây đều đang cân nhắc thiệt hơn.

Cô cố chấp cho rằng, hai người có quan niệm không hợp thì tuyệt đối không thể đi đến cuối cùng, thay vì bị động chờ mâu thuẫn bùng nổ rồi làm ầm ĩ đến không thể cứu vãn thì chẳng thà sớm mỗi người một ngả.

Vì vậy, khi điện thoại của Trì Nghiễn Hành gọi tới, cô đã nói với anh: “Nếu  không thể thay đổi đối phương, vậy thì chúng ta cứ giữ vững chính mình, làm điều mà bản thân cho là đúng, trước sau như một.”

Sau đó chặn số anh, mỗi người giữ lấy sự yên ổn riêng mình.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm nay cô bước đi chậm chạp nhưng vẫn đi theo hướng đã định.

Có lúc Trình Diên cũng sẽ nghi ngờ, rốt cuộc con đường cô đi có đúng hay không?

Có ai để lại dấu vết gì không, để cô có thể lần theo dấu chân mà tìm kiếm?

Cô một mình trong đêm tối ngập ngừng rất lâu, nhưng vẫn không thấy được ánh bình minh. Cho đến tận khoảnh khắc này, cô khựng chân lại, sương mù xung quanh dần tan đi, trong ánh sáng trắng mịt mùng cô bỗng nhiên nhận ra, mình đang đứng trên dấu chân của Trì Nghiễn Hành.

Cái gọi là sự trưởng thành tự cho là đúng của cô, hóa ra lại là tiến về phía anh.

Trong đầu liên tục đấu tranh.

Mạnh Miểu Miểu ở bên cạnh vẫn đang càm ràm gì đó, bước chân của cô cứng ngắc, chẳng nghe lọt tai điều gì.

“Tớ biết là cậu bận, nhưng bận đến mấy cũng không thể sống như thế này được, bình thường cậu cũng không ra ngoài kết bạn à?”

“Tớ nghe nói mùa Đông ở Luân Đôn hai giờ chiều là trời đã tối, ngày nào cũng ngủ thì chẳng phải trầm cảm à? Tớ còn lạ gì việc cậu quen thức đêm, giao tiếp giữa chúng ta vốn chẳng có chênh lệch múi giờ đâu!”

Nếu cô là Trì Nghiễn Hành của năm đó, sẽ chọn lựa thế nào?

Trình Diên cúi đầu, dường như muốn tránh cơn gió lạnh ập tới.

Thật ra đáp án đã hiển hiện ngay đó, cô không thể chọn.

Cô không làm được như anh, xử lý đâu ra đấy. Nếu không có giải pháp vẹn cả đôi đường, cô thà tự mình hy sinh.

Cho nên hai năm trước, cô đang ép anh làm một bài toán lựa chọn vốn dĩ không có đáp án.

Gió lạnh thổi trên mặt, gào thét kể lại từng chút chuyện cũ, Trình Diên nhắm mắt đối diện với cơn gió, để mặc ký ức thổi về phía cô, thổi cho cô tỉnh táo.

Những quyết định trông có vẻ lạnh lùng, vô tình, thực ra đã là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô.

“Dù sao thì, cậu chịu khó bớt chút thời gian báo cho tớ hai câu cũng coi như tốt rồi.”

Mạnh Miểu Miểu nói một tràng, thấy cô không đáp lại, lại đổi sang chủ đề khác.

“Nói chứ cậu thật sự không định cân nhắc lại chuyện với sếp Trì sao?”

Trình Diên hoàn hồn, suy nghĩ còn chưa theo kịp, cả người ngẩn ngơ, “Cậu nói gì cơ?”

“Tớ nói, lần này cậu về không định tái hợp lại với sếp Trì à?”

“À,” Cô kéo chặt áo phao, cưỡng ép kéo suy nghĩ quay về. “Bây giờ tớ sống một mình cũng khá tốt, rất tự do, sao phải tự rước thêm lắm phiền toái?”

Mạnh Miểu Miểu nói: “Nhưng bây giờ cậu không vui.”

“Tớ ở bên anh ấy thì sẽ vui sao?” Trình Diên gượng cười khổ, “Bây giờ tớ cũng chẳng có năng lực, tiền đồ cũng không, nghĩ gì nữa chứ?”

“Nhưng những thứ cậu nói thì liên quan gì đến anh ấy đâu?” Cô ấy không hiểu, “Cậu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cậu, vậy ở bên nhau chẳng phải đủ rồi sao? Hơn nữa, hai người còn chưa ly hôn, càng tiện hơn đấy.”

“Đâu có đơn giản thế?” Trình Diên cau mày nói.

Đã qua lâu như vậy, lòng người sớm đã khác. Hai năm trước anh còn có thể đau buồn một hồi ngắn ngủi vì cô lặng lẽ rời đi, nhưng hai năm sau chưa biết chừng đã thản nhiên bỏ qua, chỉ cười xong rồi quên.

Cô còn có thể trưởng thành, huống hồ là anh.

“Không phải, tớ thấy là cậu nghĩ phức tạp quá rồi!” Mạnh Miểu Miểu không đồng ý.

“Trước đây cậu còn mắng anh ấy là đồ tệ bạc nữa mà.”

“Đấy là lúc tớ chưa hiểu rõ tình hình, sau đó tớ suy nghĩ kỹ lại, anh ấy thật lòng muốn đối xử tốt với cậu. Cậu đừng cứ suy nghĩ mãi, cậu phải nhìn hành động thực tế của anh ấy chứ.”

Trình Diên huých nhẹ cô ấy một cái, “Đúng là kẻ phản bội!”

“Được được được, tớ là kẻ phản bội, thế còn cậu là gì? Người ta đã bước chín mươi chín bước tới rồi, thậm chí bước cuối cùng mà cậu cũng không chịu bước là sao?”

Mạnh Miểu Miểu vỗ vai cô, “Có thấy hèn nhát không hả?”

“Không biết,” Trình Diên đá mấy viên đá nhỏ trên đường, “Có lẽ đúng là tớ chẳng có dũng khí bước được bước đó.”

Trên người cô gánh nhiều phiền toái như vậy, ai dính vào cũng sẽ rước lấy rắc rối, khổ thì thôi tự mình chịu, kéo người khác vào chẳng phải là hại họ sao.

“Thật ra…… Cũng không cần.” Mạnh Miểu Miểu bỗng dừng lại.

“Hửm?” Trình Diên không hiểu.

“Cậu cũng không cần phải bước bước đó.” Cô ấy thoáng nhíu mày: “Biết đâu chỉ cần cậu quay đầu lại là đủ.”

Trình Diên sững người, trong đầu lóe lên một suy đoán táo bạo.

Phản ứng đầu tiên của cô lại là mong đợi.

Gió mùa Đông gào thét trên phố, sau lưng là xe cộ tấp nập, người qua lại không dứt.

Cô từ từ quay đầu lại, nhìn về phía sau.

Ở phía sau cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc đang đứng. Trì Nghiễn Hành mặc chiếc áo gió dài màu đen, gió thổi tung vạt áo, anh đứng xoay lưng về phía ánh sáng, bóng sáng khắc họa dáng người cao ráo anh tuấn, trong tiết trời lạnh lẽo thế này vẫn phong độ tao nhã.

Anh rũ mắt xuống, nhưng trong chân mày ánh mắt vẫn hiện ra vẻ sắc lạnh.

Khoảnh khắc cô quay đầu, ánh mắt anh chạm vào mắt cô, như thể cảm nhận được tín hiệu gì đó, anh sải bước đi tới.

Đợi đến khi Trì Nghiễn Hành đứng ngay trước mặt, cô mím môi nửa ngày mới nặn ra được một câu khô khốc: “Sao anh lại ở đây……”

“Chuyện này không phải tớ sắp đặt trước đâu, cậu đừng đổ oan cho người ta.” Mạnh Miểu Miểu chớp mắt: “Thôi đi, anh ấy theo tụi mình suốt cả đoạn, cậu đúng là chậm tiêu thật.”

Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ, cô không biết anh đã đến gần từ lúc nào, nghe được bao nhiêu.

Trình Diên cúi đầu, bấm mũi chân hết lần này đến lần khác để che dấu sự lúng túng.

May mà Trì Nghiễn Hành không khiến tình huống trở nên khó xử, anh lịch sự hỏi: “Tiếp theo hai người muốn đi đâu?”

Mạnh Miểu Miểu bĩu môi: “Anh đã đến rồi thì bọn tôi còn đi đâu nữa, tất nhiên là ai về nhà nấy đi ngủ thôi.”

Anh nói: “Không cần, tôi không làm chậm trễ việc của hai người, hôm nay để tôi làm tài xế.”

“Thôi đi, tôi nào dám phiền anh như thế.” Mạnh Miểu Miểu quay sang Trình Diên: “Về thôi, hôm nay lạnh quá, lần sau mình lại hẹn nhau đi ăn, cái bóng đèn to tướng như tớ phải chuồn sớm đây.”

Trì Nghiễn Hành gọi một chiếc xe giúp cô ấy, khi mở cửa còn thuận miệng nói cảm ơn.

“Cảm ơn tôi gì chứ? Đừng hiểu lầm, tôi với Diên Diên là vợ chồng liền đôi, tôi đâu có đứng về phía anh đâu!”

Trình Diên khoanh tay đứng cạnh xe, “Về tới nơi nhớ báo bình an đấy.”

“Biết rồi mà, về nhanh đi.”

Con đường nhỏ chỉ còn lại hai người họ.

Đèn đường lần lượt sáng lên, bóng hai người đổ xuống mặt đất, họ giẫm lên bóng, sánh vai bước đi.

Trình Diên phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Anh đến đây từ khi nào vậy?”

“Hôm nay có một buổi tiệc, ở ngay nhà hàng sát vách chỗ các em.”

“Không phải cố ý đi theo bọn em sao?”

Trì Nghiễn Hành khẽ cười: “Thật sự không phải, vừa hay nhìn thấy em nên mới ra xác nhận chút thôi.”

Cô khẽ gật đầu, “Ồ.”

“Hôm qua nghe bà nội nói, em chỉ định ở lại 5 ngày thôi sao?”

“Ừhm, chắc vậy, bên kia em còn công việc.”

Trì Nghiễn Hành gật đầu: “Vậy là phải quay về.”

Cô khẽ “Ừhm”, không nói thêm gì nữa.

Hình như sắp có tuyết, hai người tán gẫu câu được câu không với nhau, Trình Diên khẽ ngẩng đầu, chờ đợi những bông tuyết rơi xuống, thế rồi lại đợi được giọng nói của Trì Nghiễn Hành.

Anh hỏi: “Vậy khi nào anh có thể lại đi gặp em?”

Cô hoàn hồn nhìn anh: “Anh muốn đi thì mua vé máy bay lúc nào mà chẳng được?”

Trì Nghiễn Hành nói: “Không giống nhau.”

“Khác thế nào?”

“Anh nên lấy thân phận gì để gặp em?” Trì Nghiễn Hành hỏi, “Bạn bè, người yêu, hay là chồng hợp pháp?”

Họ bước đến dưới một ngọn đèn đường, ánh đèn nhuộm mái tóc cô thành màu vàng óng, dịu dàng mà rực rỡ.

Trình Diên khẽ cười, anh nói năng vẫn thẳng thắn, chỉ còn thiếu điều phơi bày lòng mình ra ngay trước mắt cô.

Khi cô còn chần chừ không biết sự mập mờ giữa họ có thật hay không, thì anh đã sớm bước 99 bước kiên định hướng về phía cô.

Cô hỏi: “Câu hỏi này nhất định phải trả lời sao?”

Trì Nghiễn Hành nhìn cô, “Em có thể nghe thử xem đáp án của anh có đúng không.”

“Anh nói đi.”

Trì Nghiễn Hành nói: “Trước đây em từng nói, hai người nên tìm hiểu lẫn nhau, cùng nhau dung hòa rồi từng bước một cầu hôn, kết hôn mới là tiến trình bình thường. Nhưng chúng ta đã bỏ qua bước giữa, đó là sự thật không thể thay đổi.”

Bàn tay Trình Diên nắm chặt trong túi áo, gương mặt cô bình tĩnh nhưng nội tâm không kìm được mà run rẩy.

Ánh sáng cũng phủ lên người anh, hàng mi anh như được dát một tầng ánh sáng vàng.

Anh nói một cách nghiêm túc và chân thành, giống như một lời nguyện cầu dâng lên trước thần linh.

“Chúng ta thật sự không thể quay lại quá khứ, nhưng nếu em đồng ý, có lẽ chúng ta có thể thử bắt đầu lại.”

Trình Diên hỏi: “Bắt đầu từ bạn bè?”

Trì Nghiễn Hành lắc đầu, sửa lại: “Là bắt đầu từ bạn bè khoác trên mình lớp áo vợ chồng hợp pháp.”
 

Bình Luận (0)
Comment