Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ------------
Tiết tiếng Anh đầu tiên, Trình Âm lại ngủ thiếp đi.
Giáo viên đang giảng ngữ pháp trên bảng đen đây là quá trình cô đau đầu nhất.
Giáo viên tiếng Anh nhìn Trình Âm đang ngủ rất ngọt ngào trên bàn vì thế đi đến cạnh Trần Nhiên gõ gõ trên bàn anh.
Trần Nhiên ngước lên không hiểu nhìn giáo viên tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh hất cằm chỉ Trình Âm.
Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn sang Trình Âm đang ngủ say, rồi lại nhìn giáo viên tiếng Anh.
Sau đó, vô cùng tự nhiên cởi áo khoác của mình khoác lên người Trình Âm.
Giáo viên tiếng Anh: "......"
Ý tôi là muốn em nhắc nhở Trình Âm không ngủ nữa chứ không phải bảo em đắp chăn cho em ấy.
-
Cuối cùng cô giáo đành phải đích thân đi đánh thức Trình Âm.
Trần Nhiên chống cằm trong mắt đầy ý cười.
"Trình Âm, em đọc đoạn đầu tiên của bài đọc này."
Trình Âm còn chưa tỉnh ngủ nên không để ý áo khoác của Trần Nhiên trên người mình.
Cô dụi mắt đứng lên, áo rơi xuống đất cô cũng không phát hiện ra.
Trần Nhiên xoay người nhặt đồng phục lên thì nghe thấy giọng nói thanh thúy vang lên trên đầu.
Sạch sẽ, lưu loát, còn thuần khiết hơn so với giáo viên Tiếng Anh, thậm chí còn mang theo khẩu âm của người Anh.
Trần Nhiên không thể tin được cái âm thanh chết tiệt đấy là của Trình Âm, mặc dù anh đã nhìn lên và nghe Trình Âm đọc từng chữ một.
Thật ra tiếng Anh của Trình Âm khá tốt nhưng cũng chưa đến trình độ giỏi được.
Cha mẹ đều nói Tiếng Anh lưu loát mà Trình Thanh lại nói rất chuẩn bởi vậy nên khẩu ngữ TIếng Anh của Trình Âm đều tốt hơn so với đa số các bạn học khác.
Nhưng khác với những học sinh bình thường là người ta có thể soàn soạt làm được 130 điểm đề Tiếng Anh nhưng không có cách nào sử dụng lưu loát Tiếng Anh được, thỉnh thoảng chỉ nói được chút tiếng Anh vẫn mang theo kiểu Trung. Mà Trình Âm không biết ngữ pháp không hiểu cái gì gọi là câu đảo hay tân chủ vị nhưng lại có thể giao lưu thoải mái với người nước ngoài có thể nghe hiểu nhạc phim tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh cũng biết điểm này, nên lúc nào yêu cầu đọc diễn cảm bài thì đều gọi Trình Âm lên đọc. Thứ nhất là nghe rất thoải mái, hai là hy vọng các bạn có thể học theo khẩu âm của cô.
Lúc Trình Âm đọc bài giáo viên tiếng Anh cầm sách đi vòng quanh lớp, thi thoảng lại gật đầu trong miệng còn lẩm bẩm cách phát âm của Trình Âm.
Chờ Trình Âm đọc xong đoạn thứ nhất, cô "Ừ" rồi nói: "Ngồi xuống đi."
Ngay sau đó nhìn sang người bên cạnh, chỉ Tiếu Tư Nhiên.
"Tiếu Tư Nhiên, em đọc đoạn hai đi."
Tiếu Tư Nhiên cầm sách đứng lên ho một tiếng rồi mới bắt đầu đọc.
Vừa đọc được hai câu, cô ta nói lắp một chút đọc đến hai từ đơn "Alpha betical" còn dừng lại.
Giáo viên tiếng Anh cho cô ta đọc lần nữa sau đó mới tiếp tục đọc tiếp.
Đoạn thứ hai đọc xong, Tiếu Tư Nhiên đỏ mặt ngồi xuống, cúi đầu đọc sách, không dám nhìn vào mắt của người khác.
Thật ra cũng không có ai nhìn cô ta hết.
Tình huống này đều hết sức bình thường với học sinh trung học, hơn nữa tiếng Anh của cô ta thật ra cũng rất trôi chảy nhưng lại quá nghiêm túc.
Giáo viên tiếng Anh lại gọi mấy người nữa đọc bài, cứ một đoạn lại một đoạn tiếp theo rất nhanh chỉ còn lại hơn 10 phút.
Sau khi tan học, mọi người đi uống nước, nộp bài tập cười đùa ầm ĩ.
Tiếu Tư Nhiên vẫn đang đắm chìm trong xấu hổ vì sự khác biệt về khẩu âm, muốn quay đầu lại nhìn xem Trình Âm có phải đang rất đắc ý không.
Cô ta quay xuống, lại thấy đầu Trình Âm đang bị Nhiếp Nam dùng đồng phục chùm lên hai đôi tay vẫy vẫy giống như con bướm.
Trần Nhiên ngồi bên cạnh nhìn cười rất vui vẻ.
Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ.
Tiếu Tư Nhiên yên lặng mà quay lại.
-
Trình Âm cùng Nhiếp Nam chơi đùa xong thì chuông cũng vang lên, lớp học lại trở nên yên tĩnh.
Giáo viên vẫn chưa đến, chỉ có mấy học sinh đi lại trong lối nhỏ.
Đột nhiên, Nhiếp Nam hắt xì làm rung chuyển trần nhà của lớp học.
"Mẹ kiếp!" Nhiếp Nam xoa mũi, nói, "Cái mùi gì vậy"
Đúng lúc Tiếu Tư Nhiên đi qua bên người họ.
Nghe tiếng của Nhiếp Nam cô ta bước nhanh hơn cúi đầu đi ra phía sau tủ khóa.
Thật ra mấy ngày hôm nay cô ta không ngủ được.
Mặc dù Trương Dược Hải đã giữ mặt mũi cho cô ta không nói chuyện chocolate với người khác nhưng Tiếu Tư Nhiên biết tâm tư nho nhỏ của cô ta trước mặt Trần Nhiên đã bị nghiền nát không sót thứ gì.
Bây giờ cô ta làm gì còn tâm tư thiếu nữ nữa chỉ cần chỗ nào có Trần Nhiên thì cô ta hận không thể chôn mình vào trong lỗ.
Tiếu Tư Nhiên lấy đồ trong tủ rồi đi qua, lại mang theo mùi hương.
Trình Âm khẽ nói: "Jo Malone Freesia."
Nhiếp Nam: "Cái gì"
Tạ Dĩnh lấy sách đập vào đầu cậu ta, "Nước hoa, có hiểu hay không?"
Nói xong lại nhìn chằm chằm vào hình dáng của Tiếu Tư Nhiên, xùy nói: "Cũng không phải đi lên sàn catwalk, cần gì phải nước hoa, quay phim tuyên truyền thôi mà có phải lên trời đâu."
"Tớ cũng có một lọ." Trình Âm nói, "Nhưng chưa dùng lần nào."
Vào sinh nhật năm ngoái chị họ tặng cho cô. Nhưng cô chỉ là học sinh cấp ba cả ngày mặc đồng phục thì cần gì phải xịt nước hoa.
Nghe được mọi người nói chuyện về nước hoa, Trần Nhiên theo bản năng ngửi ngửi.
Mùi hương sữa buổi sáng vẫn chưa tan đi chỉ còn lại mùi rất nhạt như có như không.
Trần Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi: "Vậy em dùng nước hoa gì?"
Trình Âm: "Xà phòng cao cấp Safeguard."
Trần Nhiên: "......"
-
Tiết thứ hai là môn ngữ văn của Trương Dược Hải, hôm nay không nói về đề, mà bàn luận về chuyên đề, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi tan học ông cầm sách vừa đi vừa nói: "Trình Âm, đến văn phòng với tôi."
Trình Âm quan sát vẻ mặt của Trương Dược Hải thấy không có gì đặc biệt chắc không phải mời uống trà lúc này mới yên tâm đi cùng.
Khi đến cửa thì thấy Tiếu Tư Nhiên cầm bình giữ ấm đi ra ngoài.
Trương Dược Hải thấy cô ta thuận miệng khen: "Em không mang kính nhìn xinh lắm."
Tiếu Tư mím môi cười mắt lại liếc sang Trình Âm bên cạnh Trương Dược Hải, mặt mũi ảm đạm.
Trương Dược Hải mang theo Trình Âm đến văn phòng bảo cô ngồi xuống còn mình thì xoay người đi lấy nước uống.
Ông nhúng một vài bông hoa cúc rồi lại bỏ thêm cây lười ươi lúc này mới thảnh thơi đi tới nói: "Sau giờ học sáng mai, em đi gặp Cô Vương Oái Quyên để làm phim tuyên truyền."
"A" Trình Âm hỏi, "Sao lại thế ạ!"
Lúc này, ủy viên sinh hoạt đi vào đặt một chồng tiền trên bàn Trương Dược Hải
"Thưa thầy, phí tư liệu đã thu xong ạ."
Trương Dược Hải gật đầu, thuận tay để tiền sang một bên nói với Trình Âm: "Là phim tuyên truyền kỷ niệm ngày thành lập trường, em đi quay cũng không lâu đâu, cứ làm theo lời cô Vương là được."
Trình Âm: "..."
Cô chỉ vào mình "Em á!"
"Đúng, em." Trương Dược Hải cầm tiền lên bắt đầu đếm, không thèm để ý nói, "Mai nhớ mặc đồng phục mới."
"Có nhầm không thầy?" Trình Âm hỏi, "Trong lần bỏ phiếu vừa rồi Tiếu Tư Nhiên mới là người được cao nhất."
Trương Dược Hải dừng tay lại, "Phiếu gì?"
Trình Âm nói qua chân tướng với Trương Dược Hải, ông cũng không hiểu lắm vì thế nói: "Để thầy gọi điện hỏi xem như nào."
Trương Dược Hải cầm điện thoại ra hành lang, vài phút sau đã quay lại.
Ông cười tủm tỉm ngồi xuống, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: "Hỏi cô Vương rồi, ban tuyên truyền không bầu chọn gì hết, các em cũng không nhìn những phiếu kia cũng không phải người trong trường chúng ta làm. Cô Vương đã xem rồi, không biết ai tự tiện đứng lên như thế, các em không cần phải để ý."
Trình Âm đại khái có thể hiểu được, sung sướng trong đầu như muốn nổ tung.
"Vậy em là người sẽ quay ạ!"
"Là em." Trương Dược Hải nói, "Ngay từ đầu lúc chuẩn bị làm phim tuyên truyền này đã định sẵn là em, tôi sợ em bốc đồng nên không nói sớm."
Trương Dược Hải hất tay với cô, "Đi đi, tối nay ngủ sớm, ngày mai ăn mặc sạch sẽ đi tìm cô Vương là được, đừng có trang điểm gì hết trông chẳng ra sao."
-
Cái gì mà gọi là mất mà tìm lại được, cái gì mà sợ bóng sợ gió, lúc này Trình Âm thấy mình đúng kiểu tiểu nhân đắc chí.
Nhưng không có cách nào cả, cô vẫn không nhịn được mà vui vẻ.
Nhưng không nên biểu hiện quá rõ được.
Rốt cuộc hôm trình diễn nghệ thuật vừa rồi cô đã tâm phục khẩu phục với Tiếu Tư Nhiên.
Trình Âm đi nhanh về lớp, vừa vào cửa đã thấy mấy người nhìn cô chầm chằm.
Một nữ sinh ngồi hàng đầu tiên hỏi: "Trình Âm, nghe nói là cậu à, thật hay giả đấy?"
Trình Âm không trả lời đi thẳng về chỗ ngồi.
Còn chưa kịp ngồi đã thấy Tạ Dĩnh cười tươi như hoa, "Thầy Trương nói với cậu rồi à!"
Trình Âm hơi xấu hổ, nhìn Tiếu Tư Nhiên đang ngồi ở phía trước.
Cô ta ngồi lưng thẳng tắp, ngay ngắn đọc sách.
Trình Âm nói nhỏ: "Sao các cậu lại biết thế?"
"Hà San San nói." Nhiếp Nam nói, "Cậu ấy đi đến văn phòng nghe thấy bây giờ cả lớp đều biết rồi."
Nhưng Hà San San chỉ nghe được nửa trước cũng không biết nội tình bên trong, cho nên mọi người trong lớp đang biết tình huống là —— không biết chuyện xảy ra như thế nào, dù sao Trình Âm sẽ đi quay phim tuyên truyền, còn Tiếu Tư Nhiên người có số phiếu cao nhất thì bị đánh bại.
Đến nỗi ánh mắt mọi người bây giờ nhìn Tiếu Tư Nhiên hơi khác thường.
Tất nhiên cũng có người không phục, cảm thấy người được phiếu cao nhất mới là thắng sao cuối cùng lại là Trình Âm.
Nhưng do mấy hôm trước Tiếu Tư Nhiên mật báo chuyện của Trình Âm và Trần Nhiên nên bây giờ đa số mọi người trong lớp là vui sướng khi người gặp họa.
Kính áp tròng cũng mang rồi, tóc cũng làm, nước hoa còn xịt rồi hận không thể viết trên mặt mấy chữ " Nữ chính quay phim tuyên truyền trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường" to đùng, kết quả cuối cùng lại là giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Trần Nhiên nghe nhóm Tạ Dĩnh nói chuyện một lúc mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thua phiếu bầu.
Anh không nói gì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Hoài Tân.
"Chỉ có một đám học sinh trung học mà không thắng được, phế vật."
Sau khi nhận được tin nhắn Kỷ Hoài Tân thiếu chút nữa gọi ngay điện thoại để mắng chửi.
"Cậu đúng là đồ chó."
-
Tiết thứ ba vốn là tiết thể dục nhưng đột nhiên trời mưa, nên đổi thành tự học.
Giáo viên Thể dục lúc đầu cũng ở trong lớp nhưng mấy phút đã không ngồi yên được thấy học sinh đều rất ngoan nên lại đi về văn phòng.
Trần Nhiên định đi nhưng anh không mang ô mà trời lúc này mưa rất to vì thế đành ngồi đợi một lát.
Trong lớp rất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tí tách của mưa rơi.
Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn Trình Âm đang làm bài vật lý, nói: "Đừng viết nữa công thức đầu tiên đã làm sai rồi."
Trình Âm không ngẩng đầu, dựng ngón trỏ đặt ở trên môi nói.
"Hừ, anh cứ ngủ đi nếu lạnh thì tôi đưa đồng phục cho anh mượn."
Trần Nhiên nhịn xúc động muốn trợn mắt,, rút cái bút trong tay cô ra viết lại công thức vào chỗ trống trong bài làm của cô.
Trình Âm nhìn anh viết, ngẩn người, đột nhiên đâm đâm vào lưng Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh quay đầu, "Có chuyện gì?"
Trình Âm: "Cậu cho Trần Nhiên chép bài sao không cho mình"
Trần Nhiên: "......"
Tạ Dĩnh đang muốn nói thì tiếng thủy tinh vỡ làm gián đoạn.
Mọi người tò mò nhìn lên phía trước.
"Cậu có bệnh à!"
Tạ Trường Tinh tức giận đứng lên, nhìn mảnh thủy tinh trên đất, giận sôi máu, "Không phải tôi chỉ định Trình Âm cậu muốn giận thì lên hiệu trưởng mà nói, mẹ nói chứ ai chọc đến cậu!"
Lời này nói ra cả lớp đều yên ắng đến mức nghe được cả tiếng châm rơi.
Tiếu Tư Nhiên cắn chặt răng, tức giận đến run rẩy mặt đỏ bừng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn chằm vào Tạ Trường Tinh.
Tạ Trường Tinh hùng hổ đi lấy chổi để dọn đống thủy tinh trên mặt đất.
Có người hỏi cậu chuyện gì xảy a, cậu nổi cáu đá vào cái xẻng nói: "Đúng là đồ thần kinh, mình không được chọn thì liên quan gì tới tôi chứ, đang học cũng tức giận với tôi, mẹ nó uống nước cũng khó chịu với ông đây."
Vì sao mà cái cốc thủy tinh này bị vỡ là do Tạ Trường Tinh không cẩn thận đặt sách bài tập của mình lên sách của Tiếu Tư Nhiên, Tiếu Tư Nhiên bực mình đẩy ra sau đó chạm vào cái cốc.
Sự tức giận này của Tạ Trường Tinh tạo nên mạch nước ngầm kích động trong lớp.
Có người nhìn Tiếu Tư Nhiên cũng có người nhìn Trình Âm.
Họng Trình Âm như nghẹn lại cả người cứng đờ không biết nên làm cái gì.
Trần Nhiên nhìn đám học sinh cấp ba này, dựa người vào ghế ngửa đầu, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng gặp mỹ nữ à!"
-
GBB: các có thấy ông Nhiên hài quá koooo, tui kết bộ này lăm luôn éeee