Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 43

"Em thích Nhan Sơ, thích từ lâu rồi."

 

Lý Cầm nói xong câu đó, không gian trong xe im lặng hồi lâu.

 

Người phụ nữ ở ghế lái vẫn chăm chú lái xe, một lúc sau mới nhàn nhạt đáp lại: "Ừ."

 

Lại có một vệt đèn vàng nhạt chiếu qua khuôn mặt người phụ nữ, bóng tối nhanh chóng che phủ đôi mắt cô, nữ sinh ở ghế sau không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt người phụ nữ qua gương chiếu hậu.

 

"Chị Tô không có gì muốn nói sao?" Lý Cầm kiên trì hỏi.

 

Cô bất mãn với thái độ quá mức hờ hững của đối phương, muốn biết rõ ý nghĩ thật sự của Tô Từ.

 

Giọng Tô Từ bình tĩnh: "Em muốn chị nói gì?"

 

Lý Cầm: "Em thích Nhan Sơ, em muốn theo đuổi cậu ấy, chị cảm thấy có được không?"

 

"Vì sao không được?" Người phụ nữ lái xe qua khúc cua, bình tĩnh trả lời, "Muốn nói các em bây giờ còn nhỏ, nên lo học hành không nên yêu sớm thì quá sáo rỗng. Tương lai các em có vô vàn khả năng, thích thì cứ cố gắng tranh thủ, rất tốt."

 

"Vậy..." Lý Cầm muốn nói rồi lại thôi, câu cuối cùng, cô không biết có nên nói rõ hay không.

 

Chiếc xe hơi màu trắng dừng lại dưới lầu nhà cô, nhưng cô chậm chạp không mở cửa xe.

 

Tô Từ cũng không vội, dựa vào ghế ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, yên tĩnh chờ Lý Cầm đưa ra quyết định.

 

Ước chừng năm phút sau, Lý Cầm cuối cùng cắn răng nói: "Chị Tô, thực xin lỗi, chị đừng trách em ích kỷ. Em không biết chị có ý gì với Nhan Sơ không, nhưng cách Nhan Sơ đối xử với chị, không giống với người khác. Cho nên, chị Tô, sau này chị có thể... có thể cố gắng đừng gặp riêng cậu ấy không?"

 

Lời cô vừa dứt, trong xe lại im lặng vài giây, vang lên giọng nữ vững vàng dịu dàng: "Thực xin lỗi, chị không thể đồng ý với em."

 

"Vì sao?" Lý Cầm đột nhiên nâng cao giọng, cảm xúc xao động khó che giấu, trong giọng nói lộ ra vẻ không thể tin, cùng với... chút hoảng hốt nhàn nhạt.

 

Tô Từ không trả lời ngay.

 

Cô hạ cửa sổ xe xuống, để gió mát lạnh bên ngoài thổi vào không gian xe chật hẹp. Tay trái chống lên bệ cửa sổ, năm ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt cằm, đường nét khuôn mặt nghiêng dịu dàng, dưới ánh đèn đường rực rỡ đẹp đến mơ màng tao nhã, toát ra vẻ đẹp thành thục mà những cô gái trẻ không có được.

 

Lý Cầm cũng không kìm được bị gương mặt ấy thu hút ánh mắt. Chính vì cô hiểu sâu sắc sức quyến rũ ra từ nhân cách của người phụ nữ này, mà cô không thể không cảm thấy cảnh giác và nguy cơ.

 

"Em thích Nhan Sơ, đó là chuyện của em. Em muốn theo đuổi em ấy, đó cũng là quyền lợi chính đáng của em." Giọng người phụ nữ bình tĩnh, ý nghĩ rõ ràng, "Nhưng em không thể vì thế mà hạn chế em ấy giao du với người khác. Em có thể đường hoàng mà tranh thủ kết quả em muốn, nhưng với tư cách là người trong cuộc, Nhan Sơ cũng nên có quyền tự do lựa chọn ở bên ai."

 

Lý Cầm dùng sức nắm chặt tay nắm cửa xe, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ, hồi lâu mới nói: "Chị Tô, chị nói như vậy, thật sự không phải vì chị cũng thích cậu ấy sao?"

 

Người phụ nữ phía trước quay đầu lại, đối diện với Lý Cầm hai giây, thần thái tự nhiên nói: "Nếu chị có tư tâm, em cũng đã không có cơ hội rồi. Em nên hiểu rõ, con đường duy nhất để đạt được nguyện vọng là tự mình nỗ lực, chứ không phải cầu xin người khác nhường cơ hội cho em."

 

*

 

Lý Cầm xuống xe rồi, tâm trạng cô trùng xuống, bóng dáng tiêu điều, có lẽ đã đoán được điều gì đó từ câu trả lời của Tô Từ.

 

Chiếc xe hơi màu trắng vẫn dừng lại dưới lầu nhà Lý Cầm, một thời gian dài không nhúc nhích.

 

Năm ngón tay trắng nõn của người phụ nữ đặt trên mép cửa sổ, giữa kẽ ngón tay kẹp một điếu thuốc thon dài, không có bật lửa.

 

Không biết bao lâu trôi qua, cửa sổ xe một lần nữa đóng lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ. Tiếng động cơ gầm rú trong đêm tĩnh lặng có vẻ hơi buồn bã, chiếc xe vững vàng rời khỏi khu biệt thự, rẽ qua con phố không rộng.

 

Tô Từ về đến nhà, vừa bước vào huyền quan, điện thoại di động trong túi đã reo lên.

 

Cô đặt túi xuống, tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày cạnh cửa, vừa thay giày vừa lấy điện thoại ra. Khi đến phòng khách, điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng cười hì hì của Kỳ Nhược Nghi: "Có muốn ra ngoài chơi không?"

 

"Không được, hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút." Tô Từ trả lời, dùng vai giữ điện thoại, đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi trở lại phòng khách ngồi xuống.

 

"Mới chín giờ mag." Kỳ Nhược Nghi cảm thấy không thể tin nổi, "Bình thường cậu ngủ sớm vậy sao? Không phải thường tăng ca đến một hai giờ?"

 

Tô Từ bị giọng điệu đương nhiên của đối phương làm cho bật cười, lạnh lùng nói: "Cũng không biết cái đống công việc phải tăng ca đến một hai giờ là do ai tạo ra."

 

Kỳ Nhược Nghi không hề xấu hổ, cười vô tư lự: "Vậy ra ngoài uống rượu đi, tớ mời, coi như bồi tội cho cậu."

 

"Thôi, không cần." Người phụ nữ lắc đầu.

 

"Thật không cần à?" Kỳ Nhược Nghi bám riết không tha, "Tô Từ, cậu chia tay cũng mấy tháng gần nửa năm rồi, nên ra ngoài đi, buông tha cho bản thân đi, ra ngoài chơi bời, giao lưu bạn bè mới, biết đâu lại có người lọt mắt xanh, đừng cứ như cái xác không hồn nữa, nhìn chán lắm rồi."

 

Bị lải nhải đến đầu váng óc, trong đầu ong ong, Tô Từ bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, không khách khí mỉa mai: "Cậu là mẹ tớ hay sao mà quản rộng thế?"

 

"Ấy! Con gái ngoan! Mau ra đây, xuống lầu, mẹ đến khu nhà con rồi này!" Cô Kỳ hớn hở nói xong, không đợi Tô Từ trả lời đã cúp điện thoại.

 

Tô Từ: "..."

 

Thôi vậy.

 

Nếu không phải Kỳ Nhược Nghi giúp thu thập chứng cứ tham ô của bố Ngô Tuấn, liên hệ những cô gái bị hại kia, chuyện của Nhan Sơ lần trước đã không dễ dàng giải quyết như vậy. Cô nợ Kỳ Nhược Nghi một ân tình, phải trả.

 

Tô Từ đứng dậy, đến quần áo cũng lười thay, lập tức đi về phía huyền quan, đổi giày, cầm chìa khóa xuống lầu.

 

Cô Kỳ quả nhiên đang đợi ở ngoài cổng khu nhà, lái một chiếc siêu xe hai chỗ màu xanh nõn chuối đục lỗ rất nổi bật.

 

Cách chọn xe của cô cũng ồn ào như chính con người cô vậy.

 

Kỳ Nhược Nghi liếc mắt một cái đã thấy Tô Từ đi ra từ cổng khu nhà, quét mắt nhìn bộ quần áo hôm nay đặc biệt giản dị của bạn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, huýt sáo trêu ghẹo.

 

Tô Từ đi qua trước mặt mọi người, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, thần thái tự nhiên hỏi: "Đi đâu?"

 

"Quán rượu nhỏ, cái quán nhỏ mới mở ở phố Du Thắng." Kỳ Nhược Nghi vuốt vuốt tóc, mái tóc xoăn lớn màu hạt dẻ của cô đã được nhuộm thành màu nâu sẫm trầm hơn, chất tóc mềm mại.

 

Cô không vội lái xe, lấy từ hộp đựng đồ ra một bao thuốc, rút nửa điếu đưa cho Tô Từ.

 

Tô Từ lắc đầu, không nhận.

 

Kỳ Nhược Nghi tặc lưỡi hai tiếng: "Một người phụ nữ chất lượng như cậu, còn lo không tìm được đối tượng sao?"

 

Tô Từ không đáp lời, hỏi ngược lại: "Hẹn mấy người?"

 

"Cậu muốn mấy người?" Kỳ Nhược Nghi nháy mắt tinh nghịch, hỏi với ý đồ xấu.

 

Người phụ nữ ở ghế phụ coi như không nghe thấy: "Tùy cậu sắp xếp."

 

"Vậy thì tốt." Kỳ Nhược Nghi đột nhiên bật cười, "Biết cậu sợ phiền phức, chỉ có hai chúng ta thôi, bất ngờ không?"

 

Tô Từ không có ý kiến, dựa vào cửa sổ xe không trả lời.

 

Từng sợi gió đêm thổi qua tóc nàng, nàng hiếm khi thả lỏng suy nghĩ, ngừng suy tư, mọi phòng bị cũng nhờ đó mà nghỉ ngơi, vẻ mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó che giấu.

 

Ước chừng hai phút sau, Kỳ Nhược Nghi mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ.

 

Quán rượu của người quen, không cần hẹn trước, đến nơi là có người tiếp đón.

 

Giờ này đến quán rượu giải trí rất nhiều người trẻ tuổi, trong đại sảnh có ca sĩ hát nhạc buồn, không khí náo nhiệt, hơi ồn ào.

 

Kỳ Nhược Nghi quen đường quen nẻo đi qua đại sảnh, cùng Tô Từ ngồi vào góc ghế dài, gọi một đống rượu đắt tiền, rất có tư thế không say không về.

 

Tô Từ nhìn mấy chai rượu bày ra trên bàn, cười nói: "Sao vậy? Muốn chuốc say tớ?"

 

"Không thử sao biết không được?" Kỳ Nhược Nghi cũng cười, mang tới một ly pha lê, rót một phần ba, đẩy cho Tô Từ.

 

Đã đồng ý đi uống rượu với Kỳ Nhược Nghi, Tô Từ không từ chối nữa, cầm ly uống một hơi cạn sạch, đặt ly rỗng xuống, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy dựa vào lưng ghế sofa, tư thái ưu nhã, thái độ lại hiếm khi lộ ra vẻ ngạo mạn: "Vậy hôm nay cậu chỉ sợ tốn kém rồi."

 

Nàng tốt nghiệp đại học liền tự mình gây dựng sự nghiệp, đi không ít đường vòng, trên bàn tiệc bàn hợp đồng càng là chuyện thường ngày, từng bước một đi đến vị trí hiện tại. Dù so với bạn bè đồng trang lứa tính là xuất sắc, nhưng những thăng trầm và thất bại nàng trải qua không phải người bình thường có thể thản nhiên chấp nhận.

 

"Gọi Tiểu Hạ mang hết rượu trong quán ra đây, còn chưa đủ cậu uống sao?" Khóe miệng Kỳ Nhược Nghi trước sau treo nụ cười nhạt, giọng điệu mạc danh ôn nhu.

 

Ánh mắt Tô Từ chạm phải mắt cô, đột nhiên hoảng hốt.

 

Ánh đèn lờ mờ, không thấy rõ mặt Kỳ Nhược Nghi, nhưng ánh mắt cô lại đặc biệt sáng ngời chuyên chú.

 

Nhìn kỹ lại, dường như lại giống như bình thường.

 

"Hôm nay cậu sao thế? Lần trước em gái nhỏ ở thủ đô bỏ rơi cậu à?" Tô Từ ra vẻ tự nhiên nhíu mày, thầm nghĩ lâu rồi không uống rượu, tửu lượng hình như không ổn lắm, mới một ly mà đã hơi hoa mắt.

 

Kỳ Nhược Nghi rót cho Tô Từ ly rượu thứ hai, nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Từ trước đến nay chỉ có tớ bỏ người khác, làm gì đến lượt người khác bỏ tớ?"

 

Tô Từ vì lời nói tự tin của Kỳ Nhược Nghi mà líu lưỡi, bất quá người phụ nữ này cũng vốn kiêu ngạo ngang ngược.

 

Tình cảm đều là tự nguyện, nói khó nghe đôi khi là lợi dụng lẫn nhau, theo nhu cầu. Kỳ Nhược Nghi dù có chơi bời thế nào, cũng không đến lượt cô hỏi đến.

 

Các cô không tiếp tục đề tài này nữa, Kỳ Nhược Nghi không biết dây thần kinh nào không đúng, cư nhiên cùng Tô Từ trò chuyện về công việc, người một câu tôi một câu, nói nói, liền rượu quá ba tuần, trên bàn chai rượu vơi đi hơn nửa.

 

Kỳ Nhược Nghi có vẻ hơi say, khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm, miệng phả ra hơi thở nồng nặc, mắt mơ màng hỏi Tô Từ: "Cậu có nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới không?"

 

Đề tài nhảy quá nhanh, Tô Từ có chút không phản ứng kịp, im lặng một lát rồi lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa."

 

So với Kỳ Nhược Nghi đã có men say, mặt Tô Từ không đỏ, hơi thở không gấp, những ly rượu vừa uống dường như không có tác dụng gì.

 

"Nếu là tạm thời..." Kỳ Nhược Nghi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Tô Từ, cười nói, "Vậy cậu hay là bây giờ suy xét một chút đi."

 

Tô Từ không hiểu, theo bản năng hỏi: "Suy xét cái gì?"

 

Nhưng đồng thời khi nói ra những lời này, trong đầu nàng lại hiện lên một cảnh tượng.

 

—— Nếu... em nói là nếu thôi nhé, nếu chị định bắt đầu một mối quan hệ mới...

 

—— Xin nhất định, ưu tiên, suy xét em.

 

Người phụ nữ say khướt giơ một ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ chỉ vào mũi mình.

 

"Cậu?" Tô Từ lấy lại tinh thần, cảm thấy bất ngờ trước hành động của cô Kỳ, ngay sau đó bật cười, búng nhẹ trán người say đẩy cô trở lại, "Cậu say rồi, đầu óc không tỉnh táo."

 

Kỳ Nhược Nghi không chịu, đột ngột đứng lên, một chân quỳ trên bàn, hai tay duỗi dài đè lên vai Tô Từ.

 

Tô Từ nhìn ra ý đồ của đối phương, kinh ngạc đồng thời phản xạ có điều kiện đẩy cô ra, rồi mở miệng, vẻ mặt mang theo chút không thể tin và giận dữ, giọng thoáng nghiêm khắc hơn: "Kỳ Nhược Nghi, đừng có đùa kiểu này, cậu nên biết chúng ta không hợp nhau."

 

"Vậy ai hợp với cậu?" Kỳ Nhược Nghi bị mạnh mẽ ấn trở lại ghế sofa, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, bĩu môi hỏi nàng, "Cái cô bé học sinh cấp ba lớp mười một trường Bảy, bạn học Tiểu Nhan?"

Bình Luận (0)
Comment