Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 46

Đúng như Nhan Sơ dự liệu, không chỉ có diễn đàn trường Nhị Trung điên cuồng lan truyền tin đồn nàng và Phó Hải yêu đương, các diễn đàn lớn của trường Thất Trung cũng rất nhanh xuất hiện bức ảnh kia.

 

Nhà trường khẩn cấp phong tỏa cổng diễn đàn, nhưng đã muộn, các bạn học bàn tán xôn xao, truyền miệng nhau, tin tức Nhan Sơ yêu sớm với nam sinh trường khác tựa như mọc thêm chân, chỉ trong một buổi sáng gần như tất cả học sinh và giáo viên đều đã biết.

 

Nhan Sơ không về phòng học đi học, bị Nhan Đình Việt và Hà Bình dẫn đi, trực tiếp đưa về Di Châu.

 

Trước khi rời trường, Nhan Đình Việt còn ở phòng giáo vụ lớn tiếng trách mắng, yêu cầu lãnh đạo nhà trường đưa ra lời giải thích và phương án xử lý về chuyện này, nếu không ông sẽ lấy lý do trường học quản lý lỏng lẻo để khiếu nại lên bộ giáo dục.

 

Nhan Vị ở cấp hai cũng nghe thấy chuyện này, biết Nhan Sơ là chị gái Nhan Vị, liên tục có bạn đến hỏi cô xác nhận chuyện học tỷ Nhan ở cấp ba yêu sớm có phải là thật không.

 

Bị những bạn học nhiều chuyện này hỏi đến đầu óc choáng váng, Nhan Vị một mực khẳng định không biết, không thể nào, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, chẳng lẽ chuyện của chị nhanh như vậy đã bại lộ?

 

Cô đang lo lắng thì Hà Bình đến trường cấp hai tìm cô, làm thủ tục xin nghỉ cho cô, sau đó đưa cô về nhà.

 

Nhan Đình Việt và Nhan Sơ đã đợi lâu trên xe, sắc mặt cả nhà đều rất khó coi.

 

Trong xe không ai nói chuyện, không khí trầm ngưng. Hà Bình và Nhan Vị vừa lên xe, Nhan Đình Việt lập tức đạp mạnh chân ga, rời khỏi trường Thất Trung.

 

Trên đường về, Nhan Đình Việt và Hà Bình tựa như hai ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khiến Nhan Vị nơm nớp lo sợ, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể cẩn thận nắm tay chị gái, khổ sở vượt qua từng giây từng phút.

 

Trước đây mỗi lần ngồi xe về nhà, trên đường còn có thể chợp mắt một lát, nhưng lúc này buồn ngủ lại tan hết, hai ba tiếng đồng hồ đi xe ngắn ngủi mà cô cảm giác dài như cả thế kỷ.

 

Xem thái độ của ba mẹ, tin đồn chị gái yêu sớm có lẽ là thật.

 

Nhan Vị rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng ba mẹ đều ở đó, cô không tiện mở miệng, đành thôi.

 

Nhan Sơ thì cả quãng đường mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không hề hay biết bầu không khí căng thẳng trong xe.

 

Đến Di Châu chưa đến 11 giờ sáng, Nhan Đình Việt lái xe về khu dân cư. Về đến nhà, Hà Bình im lặng đi vào bếp nấu cơm, Nhan Đình Việt bảo Nhan Vị về phòng trước, sau đó lạnh lùng nhìn Nhan Sơ: "Lại đây."

 

Nhan Sơ đi theo ông vào phòng khách. Nhan Đình Việt ngồi xuống sofa, mặc kệ Nhan Sơ đứng. Nhan Sơ cảm thấy mình giống như một tội phạm bị tòa án thẩm vấn, tội ác tày trời, sắp bị tuyên án tử hình.

 

"Nói đi, con và cái cậu Phó Hải kia, quen nhau khi nào?" Nhan Đình Việt mặt nghiêm nghị, giọng nghiêm khắc.

 

Cách hỏi như vậy cho thấy ông không tin Nhan Sơ, vẫn cho rằng giữa Nhan Sơ và Phó Hải tồn tại mối quan hệ vượt quá mức bạn bè bình thường.

 

Trong mắt Nhan Đình Việt, mức độ đáng tin của bức ảnh vượt xa lời giải thích của Nhan Sơ. Những gì nàng nói sáng nay ở văn phòng đều vô ích.

 

Mặt Nhan Sơ lạnh lùng, lòng còn lạnh hơn: "Con đã nói con và Phó Hải không có bất kỳ quan hệ gì. Ba hỏi con như vậy là có ý gì?"

 

Nhan Đình Việt liếc nhìn nàng, đương nhiên trả lời: "Con bây giờ lớn rồi, có suy nghĩ riêng, căn bản không muốn nói thật với chúng ta. Lý Cầm là lớp phó của các con không sai, nhưng thành tích của bạn ấy ở lớp hai mươi mấy, con gọi đó là không tệ sao?"

 

"Trước đây có chuyện con lén lút liên lạc với cô Tô, ba đã nhịn rất lâu, muốn xem con đến khi nào mới chịu chủ động khai thật. Không ngờ bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn. Học sinh nên ở lại trường cuối tuần lại không ở trường, ngược lại xuất hiện ở bệnh viện, còn ôm ấp công khai với bạn nam. Con còn dám nói giữa hai đứa không có gì? Thật là vô liêm sỉ!"

 

Ngón trỏ Nhan Đình Việt gõ lên bàn trà, cộc cộc vang không ngừng.

 

Mỗi lời ông nói như roi quất vào người Nhan Sơ. Nàng luôn biết Nhan Đình Việt sĩ diện, ích kỷ đến quá đáng, nhưng không ngờ ông lại vì một bức ảnh không rõ ràng mà dùng từ "vô liêm sỉ" để hình dung con gái mình.

 

Đôi mắt bình tĩnh của Nhan Sơ càng thêm sâu thẳm, càng thất vọng, ngược lại càng bình tĩnh.

 

Chính Nhan Đình Việt đã dập tắt những ý nghĩ ít ỏi còn sót lại trong lòng nàng. Ngay cả ba mẹ cũng không thể có được sự thông cảm, vậy cái gia đình này làm sao có thể được gọi là bến đỗ bình yên?

 

"Sao không nói gì? Câm rồi à?" Nhan Đình Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Sơ, ý đồ dùng uy nghiêm của người chủ gia đình ép nàng nhận lỗi.

 

Nhan Sơ nhìn thẳng ông hai giây, giọng bình thản nói: "Ba có biết vì sao chân Phó Hải bị gãy xương không?"

 

Câu hỏi này quá đột ngột, Nhan Đình Việt sững người, sau đó nhíu mày. Nhan Sơ đọc được tâm lý ông lúc này qua vẻ mặt. Ông chắc chắn cảm thấy lời nàng nói rất vô lý và vô lễ.

 

Nhưng trước khi ông kịp bác bỏ, Nhan Sơ nói nhanh như gió: "Cậu ấy bị Ngô Tuấn đẩy ngã từ trên cầu thang xuống."

 

Nhan Đình Việt hiển nhiên không ngờ Nhan Sơ lại đột nhiên nhắc đến Ngô Tuấn, thoáng chốc nghẹn lời, liền nghe Nhan Sơ tiếp tục: "Ngô Tuấn làm cậu ấy gãy chân, nhưng ba mẹ cậu ấy sợ thế lực của Ngô Tuấn, không dám kiện, nuốt giận vào lòng. Sau này Ngô Tuấn hại con, nếu không có chị Tô giúp đỡ, kết cục của con sẽ giống hệt Phó Hải!"

 

"Con không biết vì sao cảm xúc của cậu ấy lại kích động như vậy, nhưng chẳng qua cũng là những người cùng cảnh ngộ, thấy con thì đồng cảm như thấy chính mình vậy thôi. Vậy mà chuyện này cũng có thể bị đem ra làm đề tài. Ba căn bản không quan tâm đ ến sự thật, ba chỉ cảm thấy bức ảnh này bị người khác nhìn thấy làm ba mất mặt!"

 

Mặt Nhan Đình Việt đầy vẻ không thể tin, không ngờ Nhan Sơ lại nói ra những lời trắng trợi sắc bén như vậy.

 

Sắc mặt ông trầm xuống, đột ngột đứng dậy.

 

Nhan Sơ hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau, lại bị Nhan Đình Việt nhanh tay lẹ mắt giữ chặt vai, móc từ túi áo nàng ra một chiếc bút máy màu đen, trầm giọng nói: "Con nói con và cái thằng nhóc kia không có quan hệ gì, vậy chiếc bút này là chuyện thế nào?"

 

Ông đập mạnh chiếc bút máy xuống bàn trà: "Đây là thứ con tự mua nổi sao? Còn có tờ giấy kẹp trong sách trước đây, có phải Phó Hải viết cho con không? Nếu không có ý đồ gì, con giữ lại tờ giấy đó làm gì?! Nhan Sơ, con còn muốn giảo biện sao?!"

 

Thì ra Nhan Đình Việt biết nội dung tờ giấy kia, có lẽ còn tận mắt nhìn thấy. Hèn chi tối hôm khai giảng, ông và Hà Bình kẻ xướng người họa, bắt nàng nhận lỗi, là tự cho nàng cơ hội "thẳng thắn" sao?

 

Trước đây nàng cho rằng, Nhan Đình Việt và Hà Bình chỉ là nghiêm khắc hơn một chút, ít nhất trong sinh hoạt và các mặt khác, vẫn rất quan tâm nàng.

 

Có lẽ họ chỉ không giỏi biểu đạt, quá mức lo lắng, nên muốn quản lý nàng, muốn nàng một lòng một dạ đặt vào việc học, không đi vào đường lầm.

 

Nhưng sau này, nàng dần dần phát hiện, tình yêu của họ dành cho nàng thực ra không thuần khiết.

 

Nàng cần thực hiện những mong muốn của họ, thỏa mãn những kỳ vọng của họ, thuận theo mọi sắp xếp của họ, trở thành vốn liếng để họ khoe khoang trước người thân và bạn bè.

 

Dù những người cùng trang lứa với họ không thăng tiến nhanh chóng, ít nhất họ cũng xuất sắc trong việc giáo dục con cái, con gái họ nhất định sẽ làm nên chuyện phi thường.

 

Không phủ nhận họ cũng yêu nàng, nhưng họ yêu bản thân mình hơn, chỉ để ý đến cảm xúc của mình, ngay cả sự tin tưởng cơ bản cũng không thể đảm bảo, cũng không đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, cũng không thông cảm cho sự khó xử của nàng.

 

Nhưng hiện tại, con gái họ bị phát hiện yêu sớm, chẳng khác nào viên ngọc quý bị vấy bẩn, từ nay khiến họ hổ thẹn.

 

Ở cái nhà này, nàng chưa từng một khắc cảm thấy được tôn trọng.

 

"Con trước nay chưa từng giảo biện." Nhan Sơ lòng như tro tàn, giọng bình tĩnh nói, "Con và Phó Hải không có quan hệ, chiếc bút này không liên quan đến cậu ấy, tờ giấy kia cũng không phải cậu ấy viết."

 

"Ba mẹ cứ nhất định hỏi nguyên nhân, vậy con nói cho ba mẹ biết, con có người mình thích, nhưng người đó không phải Phó Hải, con căn bản không thích con trai, con là người đồng tính."

 

Rầm ——

 

Từ phòng ăn truyền đến một tiếng vang giòn tan, Hà Bình hai tay không đứng ở cửa bếp, chiếc bát sứ trắng rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

Trong phòng khách thoáng chốc im lặng như tờ.

 

Hai mắt Nhan Đình Việt trợn trừng như chuông đồng, như thể nghẹn thở, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, gân xanh trên thái dương ông giật mạnh, giọng nói không kìm được kinh hãi phẫn nộ: "Mày có biết mình đang nói cái gì không?"

 

Nhan Sơ không chịu yếu thế trừng mắt lại ông: "Con tỉnh táo hơn bao giờ hết."

 

Lời còn chưa dứt, Nhan Đình Việt vung tay tát mạnh vào mặt nàng, khiến mặt nàng nghiêng hẳn sang một bên, âm thanh giòn tan như tiếng chiếc đ ĩa sứ vừa vỡ.

 

"Là ai?" Người đàn ông chỉ vào mũi nàng, vẻ mặt dữ tợn, như ác quỷ bò ra từ địa ngục, "Có phải cái con Tô Từ đó không?!"

 

"Đúng vậy, con thích chị ấy, nhưng chị ấy không thích con." Má trái Nhan Sơ sưng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhưng thần thái nàng vẫn thong dong, giọng bình tĩnh nói, "Ba cứ việc đi tìm chị Tô gây phiền phức, chị ấy đã có thể thu thập được Ngô Tuấn, đương nhiên cũng sẽ không sợ ba."

 

Ngô Tuấn làm ra chuyện điên rồ như vậy, Nhan Đình Việt còn có thể nén giận, nàng không cho rằng người đàn ông này có gan nổi trận lôi đình mạo phạm Tô Từ.

 

"Mày..." Nhan Đình Việt tức giận đến môi trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng, lại không nói nên lời.

 

Hà Bình cuối cùng cũng hoàn hồn, bước qua những mảnh sứ vỡ đầy đất, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nhan Đình Việt, đỡ lấy vai ông, vỗ về ngực ông giúp ông thuận khí, đồng thời không thể tin nổi nhìn về phía Nhan Sơ, kinh hãi nói: "Nhan Sơ, con có phải điên rồi không? Sao con có thể nói chuyện với ba như vậy?"

 

"Chẳng lẽ không phải chính ba mẹ vô cớ gây sự sao?" Nhan Sơ cũng lạnh mặt, "Rốt cuộc là ai từ đầu đã không chịu nói chuyện đàng hoàng? Ba mẹ thẩm vấn con như tội phạm, chẳng phải là muốn con thừa nhận yêu sớm sao? Bây giờ con thừa nhận rồi, ba mẹ lại còn gì không hài lòng?"

 

Nhan Đình Việt gạt tay Hà Bình ra, giận đến hai mắt đỏ ngầu: "Mày cút cho tao! Về phòng đóng cửa mà suy nghĩ!"

 

Nhan Sơ không tranh cãi nữa, nhưng bước lên phía trước, trước mặt Nhan Đình Việt nhặt chiếc bút máy trên bàn trà lên.

 

"Bỏ xuống!" Nhan Đình Việt giận dữ đập bàn, rất có tư thế một lời không hợp là động tay.

 

Nhan Sơ làm ngơ, xoay người nhanh chóng trở về phòng mình, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại.

 

*

 

Sau cánh cửa, Nhan Sơ lưng tựa cửa phòng, suy sụp trượt xuống.

 

Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh băng, lại cảm thấy ngực lạnh hơn mặt đất, lạnh đến tê dại cả tứ chi, cảm xúc uất ức nghẹn ứ trong cổ họng, nước mắt ào ào chảy xuống.

 

Nếu không phải không còn cách nào khác, không ai có thể tuyệt tình như vậy trước mặt cha mẹ, nhưng trong lòng nàng có những thứ trân trọng, nên không muốn lại giả câm vờ điếc, nhẫn nhịn cầu toàn như trước nữa.

 

Nàng muốn vứt bỏ, là sự an ổn từ nhỏ đến lớn và tất cả những gì đang có trước mắt.

 

Vì đánh cược vào một tương lai không biết.

 

Nàng không biết lấy trứng chọi đá có đáng giá hay không, chỉ là một lòng dũng cảm quyết tuyệt, chết tâm nhận định nàng phải làm như vậy.

 

Nếu nhất thời mềm lòng, không thể dốc toàn lực thoát khỏi gông xiềng, vậy nàng tuyệt đối không có cơ hội tự do lựa chọn.

 

———
Tác giả có lời muốn nói: Đáp án cho câu hỏi hôm qua là người nhà của tên cặn bã Ngô Tuấn trả thù.

 

Giải thích một chút lý do loại trừ các lựa chọn:

 

A. Lý Cầm, bạn học Lý nhìn ra Nhan Sơ có thể thích chị Tô, vì thế trực tiếp nói chuyện với chị Tô, hỏi rõ thái độ của chị Tô, cho thấy cô ấy là người thẳng thắn. Nếu cô ấy bày mưu hãm hại Nhan Sơ, bị phát hiện thì đến bạn bè cũng không làm được, đi ngược lại với mong muốn ban đầu của cô ấy, nên không phải Lý Cầm.

 

B. Kỳ Nhược Nghi, cô Kỳ tuy khá phóng khoáng và ăn chơi, nhưng nếu cô ấy muốn hại tiểu Nhan thì không cần dùng thủ đoạn này. Quan trọng nhất là trước đây chính cô ấy đã giúp lật đổ Ngô Tuấn. Cô ấy và Tô Từ ở bên nhau mười năm cũng không hề có ý định chen chân, cho thấy cô ấy rất tôn trọng lựa chọn của Tô Từ, nhân phẩm tuy có tì vết nhưng không đến mức thấp kém.

 

C. Hạ Niệm, những xung đột trước đây đã nói rõ mọi chuyện, cô ấy không cần thiết phải biết rõ sẽ chọc Tô Từ nổi giận mà vẫn lén lút hại Nhan Sơ.

 

Vậy nên đáp án cuối cùng là: Người nhà Ngô Tuấn trả thù.

 

Vì cùng lúc nhắm vào cả Phó Hải và Nhan Sơ, tôi còn tưởng mọi người sẽ dễ dàng đoán ra (:з" ∠) Năm bạn trả lời đúng đầu tiên sẽ nhận được bao lì xì nhỏ!

 

Cuối cùng, các bạn nhỏ hãy để lại bình luận cho tôi nhé! Ngày mai sẽ đăng hai chương để đền bù cho mọi người!

Bình Luận (0)
Comment