Lời chất vấn hùng hổ của Lý Cầm vừa dứt, trong phòng khách lại không ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, xấu hổ đến khó chịu.
Người phụ nữ cau mày, khó xử mím môi.
Trong tình huống này, dường như bất kể cô nói gì, đều giống như đang biện minh, khó có thể xoa dịu cơn giận của Lý Cầm.
"Sao hai người không ngồi xuống nói chuyện?"
Cửa bếp trượt kêu lên một tiếng, Nhan Sơ bưng hai cốc nước ấm đi vào phòng khách.
Nàng nhìn về phía Lý Cầm mắt đẫm lệ, lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Cầm rất nhanh phản ứng lại, đưa tay áo lên quệt vội mấy cái cho khô nước mắt trên mặt, trước khi Nhan Sơ kịp hỏi, giọng khàn khàn nói: "Tớ không sao, mắt bị hạt cát bay vào, mượn nhà vệ sinh một chút."
Nói xong không đợi Nhan Sơ đáp lời, nhanh chân lướt qua giữa Nhan Sơ và Tô Từ, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Hai người trong phòng khách nhìn nhau, Nhan Sơ luống cuống: "Chị Tô..."
Vừa rồi Lý Cầm kích động, mấy câu chất vấn Tô Từ nàng đều nghe thấy, nếu không cũng sẽ không vội vàng chạy ra cứu vãn tình thế.
Nàng nào hiểu được Lý Cầm lại nổi giận với người phụ nữ như vậy.
"Là chị sai." Tô Từ thở dài, vẻ mặt áy náy mở lời, "Chị vì lợi ích cá nhân mà làm tổn thương em ấy."
Lời Lý Cầm nói với Tô Từ đều như lọt vào sương mù, Nhan Sơ nghe có chút ngơ ngác.
Cái gì lợi ích cá nhân? Họ làm sao vậy?
Nhưng chưa đợi nàng hỏi rõ ràng, cửa nhà vệ sinh lại mở ra, Lý Cầm từ bên trong đi ra, cũng không thèm nhìn Tô Từ, lập tức đi về phía Nhan Sơ, sau đó túm chặt tay nàng, kéo nàng không chút đoái hoài đi về phía huyền quan, vừa đi vừa nói: "Đi, đi nhà tớ, đến chỗ tớ ở, cậu thích ở bao lâu cũng được."
Nhan Sơ nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, bị Lý Cầm vừa lôi vừa kéo đi được vài bước.
Đến khi cửa chống trộm "cạch" một tiếng mở ra, Nhan Sơ mới đột ngột dừng bước, không đi theo Lý Cầm về phía trước nữa.
"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên muốn đi?" Nàng dùng giọng nửa nghi hoặc nửa oán giận chất vấn Lý Cầm.
Lý Cầm quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe nhìn nàng: "Cậu không thể ở đây, đi theo tớ đi."
Nhan Sơ nhíu mày không lay chuyển, hỏi cô: "Tại sao?"
Hỏi xong câu này, nàng còn quay đầu lại nhìn Tô Từ.
Người phụ nữ đứng im tại chỗ, ánh đèn phòng khách lạnh lẽo chiếu rọi lên người cô, vô cớ hiện ra vẻ lạnh lùng cổ sơ và cô đơn.
"Không có tại sao, chính là không được." Giọng Lý Cầm kiên quyết, tay lại thêm chút sức lực, muốn lập tức mang Nhan Sơ rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nhan Sơ dùng sức hất tay cô ra.
"Thực xin lỗi." Nàng nói, "Tớ không thể đi."
Bàn tay bị hất ra treo lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt Lý Cầm không thể tin tưởng, sau đó hốc mắt càng đỏ hơn.
Ban đầu chỉ là mơ hồ có chút dự cảm, giờ khắc này gần như đã thành kết cục đã định.
Cô như một con thú bị dồn vào đường cùng, lý trí trong nháy mắt tan vỡ, nôn nóng phẫn nộ phá tan phòng tuyến, ôm quyết tâm cá chết lưới rách cùng chút may mắn ngàn cân treo sợi tóc, lướt qua vai Nhan Sơ chỉ vào người phía sau nàng, kích động quát: "Cậu có biết chị ấy là người đồng tính không hả? Ở đây mà nói, cậu sẽ rất nguy hiểm!"
Đèn cảm ứng trong hành lang đột nhiên sáng lên, nhưng không khí ở cửa lại trở nên nặng nề lạ thường.
Nhan Sơ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức thu lại vẻ mặt, cách nửa thước, ánh mắt nghiêm túc đối diện với Lý Cầm.
Ánh mắt nàng trầm mặc nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, như búa tạ nện vào lòng Lý Cầm.
Thật ra lời vừa thốt ra, Lý Cầm đã hối hận.
Không màng hậu quả mà la lối khóc lóc, dùng thái độ giận dữ để trút bỏ cảm xúc, chẳng qua là hành vi vụng về "đánh người một ngàn, tự tổn hại tám trăm".
"Nếu người đồng tính khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, vậy tớ càng không thể đi theo cậu." Nhan Sơ mặt không biểu cảm lùi về sau một bước, "Lý Cầm, thực xin lỗi, tớ cũng là người đồng tính."
"Sở dĩ tớ giận nhau với gia đình, chính là vì tớ nói với họ người tớ thích cũng là người đồng tính."
Lý Cầm sững sờ hồi lâu, Nhan Sơ cho rằng cô muốn từ bỏ, không ngờ hai phút sau, cô lại tái mặt hỏi: "Cậu thích ai?"
Hai câu vừa rồi đã chỉ rõ đối tượng, nhưng Lý Cầm dường như không hiểu.
Bất quá không sao cả.
"Tớ thích chị Tô, cho nên tớ ở đây, không đi đâu hết."
*
Lý Cầm khóc lóc bỏ đi, Nhan Sơ không đuổi theo.
Nàng đóng cửa lại, quay đầu đối diện với Tô Từ, vẻ mặt người phụ nữ phức tạp, dường như có chuyện muốn nói, lại không biết mở lời thế nào.
Nhưng trước khi cô lên tiếng, Nhan Sơ đột nhiên cúi đầu, thành khẩn xin lỗi: "Chị Tô, thực xin lỗi."
Tô Từ cảm thấy bất ngờ, khóe môi mỉm cười thoáng chút khổ sở: "Xin lỗi vì chuyện gì?"
"Em xin lỗi vì thái độ vô lễ vừa rồi của Lý Cầm, nhưng em cảm thấy cậu ấy chắc không cố ý, chị Tô đừng để bụng."
Dù sao đi nữa, Lý Cầm là vì nàng mà đột nhiên gây khó dễ cho Tô Từ, điều này khiến Nhan Sơ cảm thấy mình có trách nhiệm không thể trốn tránh trong chuyện này.
Người phụ nữ nghe vậy, vẻ chua xót trong nụ cười dịu đi chút, ánh mắt càng thêm nhu hòa: "Em không cần xin lỗi, là chị có lỗi trước, em ấy tức giận cũng là chuyện có thể tha thứ."
Cô ngừng lời, do dự một lát, vẫn không nói ra những lời quanh quẩn nơi đầu lưỡi.
Chuyện đã đến nước này, mặc kệ là xuất phát từ lòng riêng của cô, hay còn điều gì khác băn khoăn, nếu Lý Cầm không tự mình thẳng thắn với Nhan Sơ, cô không cần làm điều thừa.
Tô Từ đi rửa bát, Nhan Sơ trở lại phòng khách rửa sạch đống túi mua sắm kia.
Thời gian sau bữa tối tương đối rảnh rỗi, Tô Từ dọn dẹp xong bếp liền đi thư phòng, chắc vẫn còn công việc ban ngày chồng chất chưa hoàn thành.
Nhan Sơ không tiện làm phiền cô, đem quần áo mới mua giặt qua, mang ra ban công phơi, tự mình xem TV một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm sắp đến 10 giờ, nàng liền tự lấy một chiếc áo thun dài cũ làm đồ ngủ tối nay, đến nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Nàng tắm xong, đẩy cửa kính nhà vệ sinh ra, vừa vặn gặp Tô Từ từ thư phòng đi ra, hai người gặp nhau ở hành lang.
Động tác đóng cửa của người phụ nữ khẽ dừng lại, ánh mắt lướt qua người Nhan Sơ, sau đó không dấu vết mà dời đi, vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Sơ đỏ bừng, bên dưới chiếc áo thun không mặc gì, tuy vạt áo tương đối dài, cũng chỉ vừa che khuất qu@n lót, hai b ắp đùi trắng nõn làm người ta chói mắt.
Ánh mắt Tô Từ lướt qua Nhan Sơ, dừng lại ở bức tranh trang trí trên tường bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi: "Uống sữa bò không?"
Nhan Sơ bắt gặp vẻ lúng túng trong mắt Tô Từ, cũng ý thức được bộ dạng hiện tại của mình có chút nguy hiểm.
Má nàng nóng lên, theo bản năng muốn kéo kéo vạt áo, nhưng lý trí ngăn lại hành động của nàng, chỉ cúi đầu, không nhìn vào mắt người phụ nữ, nhỏ giọng trả lời: "Muốn uống ạ."
"Lát nữa chị mang lên phòng cho em, em đi mặc quần áo trước đi, bây giờ trời vẫn lạnh, đừng bất cẩn." Tốc độ nói của Tô Từ dường như nhanh hơn bình thường, nói xong câu đó liền xoay người đi về phía bếp.
Nhan Sơ không kịp nói lời cảm ơn, chớp chớp mắt sau lưng người phụ nữ, nghịch ngợm làm mặt quỷ với bóng lưng cô.
Chưa đến năm phút, người phụ nữ bưng ly sữa bò ấm đã pha xong đi vào phòng ngủ.
Để tránh nhìn thấy những thứ không nên thấy, cô gõ cửa được cho phép mới vào nhà, cô bé đã mặc quần áo xong, khoác chiếc áo khoác ngồi ở đầu giường sắp xếp giá vẽ, mái tóc dài nửa ướt xõa trên vai.
Tô Từ đi đến bên cạnh nàng, giọng trách móc: "Sao không sấy tóc trước?"
"Không biết máy sấy ở đâu, định chờ chị lại đây hỏi chị." Nhan Sơ nhận lấy sữa bò, lại nói tiếng cảm ơn.
Tô Từ nhớ ra phòng ngủ không có máy sấy, không khỏi bật cười: "Xem trí nhớ của chị này, em đợi chút, chị giúp em lấy lại đây."
Máy sấy được lấy tới, cô bé ngồi trên giường "ù ù" sấy tóc, Tô Từ tạm thời không rời đi, cúi đầu thưởng thức mấy bức ký họa trải trên bàn sách.
Nhan Sơ xuyên qua những sợi tóc rối nhìn trộm Tô Từ, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ đẹp lạ thường.
Cô không nhận thấy ánh mắt của cô bé, nâng ngón út khẽ vén một sợi tóc mai ra sau tai, giơ tay nhấc chân, đều là vẻ quyến rũ dịu dàng của người phụ nữ trưởng thành.
Hình ảnh tốt đẹp trước mắt như lắng đọng xuống, Nhan Sơ không tự chủ được ngừng thở, động tác sấy tóc tự nhiên chậm đi rất nhiều.
Cứ như vậy qua lại, đợi đến khi nàng làm khô tóc, đã gần 11 giờ.
Tô Từ dường như không nhận ra thời gian trôi nhanh như vậy, đợi Nhan Sơ buông máy sấy, hai người nói ngủ ngon với nhau, Tô Từ đi trước, còn khen những bức vẽ tĩnh vật của Nhan Sơ đều vẽ rất đẹp.
Ngày đầu tiên "sống chung", có lẽ là hơi lạ giường, dù trước khi ngủ đã uống sữa bò, Nhan Sơ vẫn trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.
Nàng nhắm mắt trong bóng tối, cố gắng bình ổn tâm trạng, nỗ lực dỗ giấc ngủ, mấy lần mơ màng như ngủ, lại đột nhiên tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, mới 1 giờ sáng.
Nàng ngồi dậy, buồn ngủ dụi dụi mắt, vén chăn xuống giường, định đi vệ sinh, tiện thể hít thở không khí.
Đẩy cửa ra, Nhan Sơ bất ngờ phát hiện phía trước truyền đến ánh sáng mờ ảo, đèn phòng khách vẫn sáng.
Nàng men theo hành lang đi về phía trước, nghe thấy tiếng ly chạm nhau.
Người phụ nữ ngồi ở quầy bar nhỏ giữa huyền quan và phòng khách, tay trái chống cằm, tay phải bưng chiếc ly chân cao, khẽ khàng ngân nga một giai điệu không tên, vẻ mặt thư thái tự nhiên.
Trong ly chỉ còn một lớp rượu vang đỏ mỏng, nhưng chai rượu bên cạnh đã vơi đi nhiều.
"... chị Tô?" Nhan Sơ kinh ngạc khi thấy người phụ nữ giờ này vẫn chưa ngủ.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, người phụ nữ quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, sau đó áy náy cười: "Đánh thức em rồi à?"
Nhan Sơ lắc đầu, đi đến bên cạnh Tô Từ.
Nàng nhìn chiếc chai rượu trống không, nghi hoặc nói: "Chị Tô sao lại chưa ngủ?"
"Đang nghĩ chuyện, hơi khó ngủ." Người phụ nữ nhỏ giọng trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Sơ, con ngươi hơi sương mù, mỉm cười hỏi nàng, "Còn em? Sao lại tỉnh?"
Ly rượu đến gần, Nhan Sơ mới thấy rõ bên má Tô Từ có vệt hồng không rõ ràng.
Người phụ nữ dường như có chút say, giọng nói khác với vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày, hơi thở nóng rực cũng mang theo nồng nàn mùi rượu.
"Em cũng ngủ không được." Nhan Sơ thành thật nói, "Chị Tô uống rượu để dễ ngủ sao?"
Người phụ nữ gật đầu: "Lúc suy nghĩ, sẽ quen uống một chút."
"Vậy có thể nói cho em biết, chị đang nghĩ gì không?" Giọng cô bé rất nhẹ.
Nàng tiến lên một bước, rồi một bước nữa, khoảng cách với Tô Từ rút ngắn lại, một tay chống lên quầy bar, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt người phụ nữ.
Người phụ nữ há miệng, lại không thành tiếng, sau đó thở ra một hơi rượu, khẽ cười: "Hồ ly nhỏ, không thể nói cho em."
Âm cuối của từ "hồ ly nhỏ" hơi cong lên, như móng mèo cào nhẹ vào lòng Nhan Sơ.
Nàng tin rằng Tô Từ có chút say.
Nhan Sơ khẽ nhếch khóe môi, đáy mắt ánh lên nụ cười: "Vì sao gọi em là hồ ly nhỏ?"
"Bởi vì em quá thông minh."
"Thông minh không tốt sao?"
"Tốt." Người phụ nữ nói xong, do dự một chút, rồi lại lắc đầu, "Không tốt."
"Vì sao không tốt?" Nhan Sơ truy hỏi.
Nàng cảm thấy bộ dạng mơ màng của người phụ nữ rất thú vị.
"Luôn cảm thấy..." Tô Từ muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt do dự, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Có phải chị đang dẫn sói vào nhà không?"
Cô bé không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ôi trời!