Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 58

"Tớ chỉ muốn biết, có phải cậu thích cái em học sinh cấp ba đó không!"

 

Tiếng hét của Kỳ Nhược Nghi vang lên xé gió, chấn động đến cả cửa kính văn phòng rung rinh.

 

Hai tai Tô Từ ù đi, may hôm nay không phải ngày làm việc, trong công ty không có mấy người, nếu không hôm nay dù cô đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm "chú ý" của mọi người.

 

Người phụ nữ ngồi sâu trong ghế, im lặng ước chừng hai phút.

 

Dù người trước mặt hiểu rõ cô đến tận xương tủy, muốn mạnh mẽ xé toạc chiếc mặt nạ ngụy trang của cô, vẫn khiến lòng cô sinh ra chút nhút nhát.

 

Cô khép mắt lại, môi mấp máy, nhỏ giọng thốt ra mấy chữ.

 

Kỳ Nhược Nghi hất đổ tập tài liệu trên bàn cô, giận dữ rời khỏi văn phòng.

 

Văn phòng rộng hơn 30 mét vuông đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ong ong đều đều của thùng máy tính.

 

*

 

Điện thoại reo lên khi Tô Từ vẫn còn ngơ ngác trước bàn, tiếng chuông di động kéo sự chú ý của người phụ nữ trở lại, cô nhìn dòng chữ "Nhan Sơ" hiển thị trên màn hình theo bản năng ngừng thở, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt rồi cố tình thả ra sau khi cảm thấy mình quá rõ ràng là đang căng thẳng.

 

Cô nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, vẻ mặt gượng gạo cầm lấy điện thoại ấn nghe.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tươi tắn tràn đầy sức sống của cô bé: "Chị Tô, chị còn đang bận ạ?"

 

Tô Từ liếc mắt nhìn tập văn kiện bất động trên bàn, giọng bình tĩnh: "Không, xong rồi."

 

"Hì hì." Cô gái nhỏ vui vẻ cười một tiếng, "Vậy chị sắp về rồi ạ? Ăn ở nhà hay ra ngoài ăn nha? Có cần em lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra trước không ạ?"

 

Người phụ nữ lúc trước còn nhíu chặt mày không khỏi thả lỏng, tay trái vô thức cầm lấy chiếc bút máy trên bàn vuốt v e, khẽ suy nghĩ hai giây mới trả lời: "Ra ngoài ăn đi."

 

Cô nói, rồi liếc mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, tính toán sơ qua thời gian lái xe từ công ty đến khu dân cư, nói với Nhan Sơ: "12 giờ rưỡi, chị đợi em ở ngoài cổng khu dân cư."

 

Nhan Sơ vui mừng đáp ứng, lại nói với Tô Từ một câu "Chị lái xe cẩn thận", sau đó cúp điện thoại.

 

Bạn nhỏ rất trang trọng, riêng thay một bộ quần áo, váy sơ mi kẻ sọc màu cam đậm, phối thêm một chiếc áo len dệt kim màu trắng, xõa mái tóc dài, trông hơi trưởng thành hơn tuổi thật một chút.

 

Bộ quần áo này là mấy ngày trước Tô Từ đưa nàng đi trung tâm thương mại mua, hơn nữa còn do Tô Từ chọn giúp.

 

12 giờ 25 phút nàng đã đến cổng khu dân cư, bất ngờ là xe của Tô Từ đã dừng ở ven đường chờ.

 

Thấy Nhan Sơ đến, chiếc xe hơi màu trắng nháy đèn hai lần.

 

Cô bé bất giác mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới, kéo cửa xe, cười rạng rỡ với người phụ nữ trên ghế lái: "Chị Tô nhanh quá nha! Chị đợi lâu chưa ạ?"

 

"Không, vừa đến." Tô Từ đáp lại Nhan Sơ bằng một nụ cười nhạt dịu dàng, "Đường đi không tắc."

 

Hôm nay người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đỏ rượu cô mặc khi ra khỏi nhà, khoác ngoài chiếc áo vest trắng.

 

Bộ trang phục trang trọng này, thoạt nhìn, rất hợp với bộ quần áo của Nhan Sơ lúc này.

 

Ánh mắt người phụ nữ đã dừng lại trên người Nhan Sơ từ xa khi nàng đi tới, lúc này nàng mở cửa xe, hai người nhìn nhau, sau đó người phụ nữ tự nhiên dời mắt đi.

 

Nhan Sơ ngồi vào ghế phụ lái, thuần thục thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi: "Chúng ta ăn gì ạ?"

 

Tô Từ liếc nhìn vẻ mặt tươi rói của Nhan Sơ, khẽ mỉm cười: "Em có gợi ý gì không?"

 

"Không ạ." Cô gái nhỏ lắc đầu, khuỷu tay phải chống cửa sổ xe, nhìn người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Chị Tô quyết định là được ạ, em không kén."

 

Câu trả lời trước sau như một, người phụ nữ nghe vậy cười, không hỏi thêm, chỉ đáp một tiếng: "Ừ."

 

Nàng không khách sáo với Tô Từ, mà thật sự không kén chọn, ăn gì chơi gì, căn bản không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh có phải là Tô Từ hay không.

 

Hơn mười phút sau, xe hơi rẽ vào một khu phố yên tĩnh.

 

Dọc phố không ít cửa hàng trông rất sang trọng, nhưng trên đường không có nhiều người qua lại.

 

Nhan Sơ nhìn ngó xung quanh, không có ấn tượng gì về đoạn đường này, nghĩ chắc không phải là nơi nàng có thể chi tiêu nổi.

 

Ô tô cuối cùng lái vào một trang viên, khi dừng xe có người hầu dẫn đường, xuống xe rồi lại đi bộ hai ba phút, xuyên qua khu vườn xanh um tươi tốt, cuối cùng cảnh vật bừng sáng.

 

Cuối con đường nhỏ là một nhà hàng Tây.

 

Đây là lần đầu tiên Tô Từ đưa Nhan Sơ đến một nơi như thế này. Trước đây, hai người họ thường ăn ở những quán đồ ăn Trung Quốc gần đó, gọi vài món xào bình dân, chưa bao giờ đến một nơi trang trọng như vậy.

 

Nhan Sơ vô cùng may mắn vì đã thay bộ quần áo này trước khi ra ngoài. Nàng lén nhìn chiếc váy trên người mình và bộ vest của Tô Từ, trong lòng có một người tí hon đang cười trộm.

 

Không chỉ cười trộm, mà còn có một chút hồi hộp khó tả.

 

Từ khoảnh khắc bước vào trang viên, nàng đã cảm thấy bữa cơm hôm nay không giống với những lần trước.

 

Tô Từ đã đặt chỗ trước, dù nhà hàng này ngày thường vốn không có nhiều khách, nhưng người phụ nữ vẫn chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo.

 

Hai nhân viên lễ tân tóc vàng mắt xanh là người nước ngoài, nhưng lại nói tiếng Trung lưu loát.

 

Họ dẫn Nhan Sơ và Tô Từ đến một bàn ăn ngoài trời, Tô Từ chọn một chỗ ngồi có phong cảnh rất đẹp, bên ngoài hàng rào là một hồ nhân tạo trong veo, trên hồ còn có vài chiếc du thuyền đang lướt nhẹ.

 

Chỗ ngồi của họ nằm dưới bóng cây, không bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, lại có những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá rậm rạp rải xuống người họ.

 

Người phục vụ mang đến hai cuốn thực đơn rất dày, một cuốn cho Nhan Sơ, một cuốn cho Tô Từ, nhưng rõ ràng họ biết ai là người quyết định, nên chỉ đứng chờ bên cạnh Tô Từ, kiên nhẫn đợi người phụ nữ gọi món.

 

Nhan Sơ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, cầm lấy thực đơn tùy ý lật xem.

 

Nửa đầu thực đơn là các món chính, phần sau là đồ uống và tráng miệng, hình ảnh minh họa màu sắc tươi sáng, khiến người ta rất muốn ăn, nhưng tên món ăn thì lạ lẫm.

 

Điều thu hút sự chú ý hơn cả là giá tiền bên cạnh mỗi món ăn, đắt đến nỗi Nhan Sơ thầm líu lưỡi.

 

Nàng chỉ nhìn lướt qua hai mắt rồi tâm trí đã không còn ở trên thực đơn nữa, ánh mắt theo vân gỗ trên mặt bàn dịch chuyển về phía trước, thấy tay Tô Từ đang cầm thực đơn, ngón tay trắng nõn thon dài, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc đồng hồ công sở nhỏ nhắn, dây đeo màu bạc làm nổi bật làn da người phụ nữ càng thêm tinh tế mềm mại.

 

Khi xuống xe, Tô Từ không tiện tay tháo kính đặt trên xe như thường lệ, cô đeo một chiếc kính nửa gọng màu vàng kim trên chiếc mũi cao thẳng, những tia nắng rải rác chiếu lên tròng kính, vựng ra một tầng ánh sáng vàng nhạt mờ ảo, khí chất dịu dàng đến không ngờ.

 

Nhan Sơ bị vẻ đẹp mê hoặc, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, đợi người phục vụ đi rồi khẽ nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Chị Tô thường đến đây dùng cơm ạ?"

 

Không khí cho phép, nàng còn cố ý lựa chọn từ ngữ, đổi "ăn cơm" thành "dùng cơm" nghe có vẻ tao nhã hơn một chút.

 

Người phụ nữ bưng ly nước chanh trong veo khẽ nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng, nghe vậy vẻ mặt thư thái mỉm cười, trả lời Nhan Sơ: "Không thường, chỉ ghé qua hai lần, đều là tiếp khách, nhà hàng Tây này cảnh đẹp, tiếng tăm cũng không tệ."

 

Nhan Sơ chớp chớp mắt, tiến thêm một bước hỏi: "Sao chị Tô đột nhiên nghĩ đến việc đưa em đến đây ạ? Cảm giác trang trọng quá."

 

Tô Từ tự nhiên đặt ly thủy tinh xuống, giọng tùy ý: "Vì hôm nay thời tiết đẹp, muốn thử cơm Tây, vừa hay cũng chưa cùng em đến đây bao giờ."

 

Ba câu nói này dường như không logic, nhưng ý tứ sâu xa đều lộ ra vẻ "Chỉ là vừa khéo như vậy, em không cần nghĩ nhiều".

 

Không nghe được câu trả lời mong muốn, Nhan Sơ bĩu môi.

 

Bất quá nàng cũng biết trong lòng mình có chút ý nghĩ kỳ lạ, không dám đặt quá nhiều hy vọng, nên lặng lẽ thử dò xét, không nhận được câu trả lời trực diện của người phụ nữ, nàng liền không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Nàng nhìn về phía mấy chiếc du thuyền xa xa trên mặt hồ, khơi gợi một câu chuyện khác: "Mấy chiếc du thuyền bên kia có chở người được không ạ?"

 

"Được." Người phụ nữ theo ánh mắt nàng nhìn theo, "Buổi chiều không có việc gì khác, lát nữa ăn cơm xong có thể đi du thuyền ngắm cảnh."

 

Lời này khiến Nhan Sơ vui vẻ, cười hì hì đáp: "Vâng ạ."

 

Tô Từ lại nói: "Mùa hè còn có một số hoạt động dưới nước, nhưng mùa này vẫn còn hơi lạnh, nếu em muốn đi, đợi nhiệt độ không khí tăng lên mấy độ, chúng ta có thể lại đến."

 

Cô bé cười đến không thấy mắt, càng vui vẻ hơn: "Nói chắc chắn rồi nhé?"

 

"Ừ." Tô Từ khẽ gật đầu, "Nói chắc chắn rồi."

 

Lòng Nhan Sơ như được rót mật, vui đến có chút lạc lối, nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

 

Đúng hơn là, sau vài câu đối thoại này giữa nàng và Tô Từ, cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng ngày càng mạnh mẽ.

 

Nhưng cụ thể là chỗ nào kỳ lạ, nàng lại không thể nói ra.

 

Nhan Sơ ôm chiếc ly thủy tinh của mình, cắn nhẹ vào thành ly ngơ ngác nhìn Tô Từ.

 

Vài phút sau, người phụ nữ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô gái nhỏ.

 

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Nhan Sơ không chút che giấu, đáy mắt cô khẽ động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Sao vậy?"

 

"Em thích chị." Nhan Sơ dứt khoát và thẳng thắn nói.

 

Nói xong, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện bàn ăn.

 

Chiếc kính hơi phản quang che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt Tô Từ, nhưng Tô Từ không giống như trước đây chỉ khẽ mỉm cười rồi coi như không có gì xảy ra bỏ qua lời tỏ tình của bạn nhỏ, mà sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, cô cực kỳ khẽ gật đầu, đáp: "Ừ."

 

Nhan Sơ đột nhiên trợn to hai mắt.

 

"Chị Tô, em thích chị." Nàng nói lại một lần nữa.

 

Người phụ nữ dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng, kiên nhẫn gật đầu: "Ừ."

 

Trái tim nhỏ bé trong lồ ng ngực đột nhiên không chịu sự khống chế mà đập nhanh dồn dập, thình thịch thình càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng nàng.

 

Nhan Sơ hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, sau đó cười hì hì, nghiêng mặt hỏi người phụ nữ tao nhã đối diện: "Chị Tô, chị nói xem, đời này của em, có khả năng nghe thấy chị đồng ý làm bạn gái em không?"

 

Người phụ nữ đan năm ngón tay dưới bàn khẽ cuộn lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Lời chị nói không vừa ý em, em có phải sẽ từ bỏ không?"

 

Nhịp tim cô bé lại dần chậm lại, nàng không kìm được siết chặt hai tay, vẻ mặt thản nhiên lè lưỡi với người phụ nữ, cười nói: "Đương nhiên sẽ không."

 

Nàng ngẩng mặt lên, xuyên qua tán lá rậm rạp nhìn lên bầu trời.

 

Hôm nay thời tiết rất đẹp, trên mặt hồ xa xa có vài đám mây trắng xốp như kẹo bông trôi lững lờ, màu sắc trong trẻo.

 

Khung cảnh và bầu không khí tốt đẹp như vậy, có lẽ nàng không nên tiếp tục truy hỏi nữa.

 

Cho nên nàng mím môi, khép miệng lại, không hỏi thêm.

 

Nhưng khi nàng cho rằng chủ đề này đã kết thúc, bên kia lại truyền đến giọng nói cực khẽ cực khẽ của người phụ nữ, như thể lẩm bẩm: "Vẫn là có khả năng."

 

Hai câu nói cách nhau hơn năm phút, Nhan Sơ mất vài giây mới phản ứng lại ý tứ trong lời Tô Từ.

 

Hô hấp nàng cứng lại, tim đập đột nhiên rối loạn, còn loạn hơn, còn hoảng hơn vừa rồi.

 

Ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Từ vài giây, Nhan Sơ lén lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cắn chặt răng đánh bạo hỏi ra một câu mấu chốt: "Có thể hé lộ một chút không ạ, đại khái là khi nào?"

 

Nàng tự cho là ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng khi nói ra âm thanh lại vô cùng cẩn trọng, nhỏ đến mức như sợ bị ai nghe rõ.

 

Người phụ nữ rũ hàng mi xuống, cặp kính làm mờ đi đôi mắt cô.

 

Ngực Nhan Sơ chợt thắt lại, nàng chưa từng cảm thấy mình vô duyên như hôm nay.

 

Nhưng người phụ nữ đối diện lại dịu dàng bật cười, dùng giọng điệu chậm rãi trả lời nàng: "Ít nhất... cũng phải đợi em trưởng thành đã."

Bình Luận (0)
Comment