"Không được, đổi cái khác." Tô Từ không hề do dự.
Cô hiếm khi từ chối yêu cầu của Nhan Sơ, trừ phi cô bé thông báo cô sẽ không đáp ứng, mọi thứ cô bé đòi hỏi cô đều đáp ứng, cô cho bạn nhỏ ở lại phòng mình, còn dung túng nàng đòi hôn mình.
Bất quá hiện tại, danh sách những điều khoản bị từ chối lại thêm một mục, cô kiên quyết không xóa video.
Video đáng yêu như vậy, lưu lại càng có ý nghĩa.
Nhan Sơ vừa thẹn vừa bực, tức giận đến phồng má, ra vẻ hung ác kỳ thực ngớ ngẩn trừng mắt nhìn người phụ nữ một cái.
Ý cười trong mắt Tô Từ càng thêm sâu, cô ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, dịu dàng dỗ dành: "Điện thoại chị chỉ có một video này về em, cứ vậy xóa đi, tiếc lắm."
Người phụ nữ dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe như vậy nói cô không nỡ, Nhan Sơ nghe mà ruột gan cồn cào.
A, hình như có lý.
Đầu óc nàng choáng váng, suýt nữa đã bị Tô Từ thuyết phục, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, không đúng.
"Vậy chị có thể xóa rồi chụp lại không, chụp bao nhiêu cũng được, chỉ là đừng xấu như vậy!" Chỉ số thông minh đang lung lay của bạn nhỏ một lần nữa online, đưa ra phương án giải quyết ưu việt hơn.
"Cũng đúng ha." Tô Từ bừng tỉnh ngộ nói, sau đó cười một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra, "Đây chính là em nói đó, chụp bao nhiêu cũng được."
Nhan Sơ vui mừng vì người phụ nữ cuối cùng cũng nhượng bộ, đầu thò lại gần xem Tô Từ xóa video.
Ai ngờ...
Tách.
Vẻ mặt Nhan Sơ trống rỗng, không phản ứng lại.
Tách, tách...
Màn hình điện thoại của người phụ nữ nhắm ngay Nhan Sơ, không chỉ không xóa video trước đó, còn chụp thêm mấy tấm ảnh cận mặt.
"A a a a! Chị Tô! Sao chị có thể như vậy!!!" Nhan Sơ nổi trận lôi đình, giống như con hổ con xù lông.
"Ha ha ha ha!!" Người phụ nữ cười lớn sảng khoái, chụp xong liền chạy.
Nhan Sơ đuổi theo hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nhân viên cửa hàng trà sữa chào đón: "Ai! Ca cao nóng và trà sữa pudding của quý khách ạ!"
Đó là đồ uống nàng vừa gọi!
Cô bé phát điên quay lại quầy lấy túi đồ uống, lại chạy ra, Tô Từ đã ở cách đó hơn mười mét, mặt mày hớn hở, vẻ mặt tùy ý trêu chọc nàng.
Nhan Sơ gắng sức nhào về phía người phụ nữ, Tô Từ lại muốn xoay người bỏ chạy, lại nghe phía sau một tiếng kinh hãi "Ái da", cô theo bản năng quay đầu lại, thấy cô bé ngồi xổm trên mặt đất, như thể bị ngã.
Cô đâu còn lòng dạ nào mà vui đùa nữa, ba bước thành hai bước chạy trở lại, vẻ mặt lo lắng hỏi Nhan Sơ có bị thương không.
Nhưng đầu ngón tay cô vừa chạm vào vai cô bé, cô bé đột nhiên bật dậy, ngang nhiên ôm lấy eo cô.
Nhan Sơ lộ ra nụ cười đắc ý, cười hì hì mở miệng: "Bắt được chị rồi!"
Sợ cô lại chạy, khuỷu tay cô bé siết rất chặt, thân thể họ cách mấy lớp vải vóc gần sát nhau, không chỉ hơi thở quấn quýt, mà tiếng tim đập dường như cũng có thể nghe rõ.
Người phụ nữ bị ôm lấy trong nháy mắt liền hiểu Nhan Sơ đang giở trò, trái tim đang treo lơ lửng lại rơi xuống bụng, nghe thấy tiếng hô to như báo được mối thù lớn của cô bé, Tô Từ khó nén ý cười, theo lời Nhan Sơ nói: "Bị bắt rồi đây."
Giọng điệu mềm mại, như lông chim thiên nga, trêu chọc tim Nhan Sơ đập loạn.
Nhan Sơ ôm chặt Tô Từ, mặc dù xung quanh người qua lại, nàng không buông tay, người phụ nữ cũng không từ chối cái ôm của nàng.
"Vậy không xóa video cũng được." Cô bé nhượng bộ một bước nhanh chóng, đưa ra yêu cầu khác, "Đổi lại ba nụ hôn của chị, mặc kệ thời gian, mặc kệ địa điểm, em muốn hôn là hôn, chị không được tức giận."
Người phụ nữ không ngờ Nhan Sơ lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nghe có vẻ hơi bá đạo, hơn nữa điều kiện che giấu cũng rất không ổn, nhưng ánh mắt cô bé quá sáng, con ngươi nóng bỏng và sự chờ đợi đều khiến người ta mềm lòng.
Nhìn vào mắt cô bé, Tô Từ không hề do dự lâu, dịu dàng nhỏ nhẹ đáp lại Nhan Sơ: "Được, chị đồng ý với em."
Kỳ thật, trước khi đồng ý với cô bé, cô còn tưởng Nhan Sơ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức giữa đường sử dụng quyền lợi của mình.
Nhưng Nhan Sơ thật sự kiềm chế, đòi được lời hứa của cô, liền rộng rãi bỏ qua hết những trò đùa trước đó, vui vẻ thả tay ra, lấy ca cao nóng vừa mua từ trong túi đưa cho Tô Từ, cười nói: "Chị Tô, uống nóng đi ạ."
Thật đúng là một bạn nhỏ khiến người ta bó tay hết cách.
Ngược lại cô bắt đầu cảm thấy tò mò, cô bé sẽ đòi ba nụ hôn kia vào lúc nào, ở đâu.
*
Từ lúc trước mặt Hạ Niệm nắm tay Tô Từ, lá gan Nhan Sơ liền lớn hơn, đi dọc phố chưa được mấy bước, nàng dường như vô tình tiến sát đến bên cạnh Tô Từ, ngón tay như có như không khẽ chạm vào mu bàn tay người phụ nữ, tâm tư nhỏ bé rõ như ban ngày.
Người phụ nữ giống như không cảm thấy sự cẩn thận dò xét của cô bé, vẻ mặt như thường trò chuyện phiếm với Nhan Sơ, tham khảo ý kiến của Nhan Sơ chọn bữa trưa hôm nay.
Tất cả sự thông minh tài trí của Nhan Sơ đều dùng vào việc suy nghĩ làm sao không bị phát hiện lén nắm tay người phụ nữ, vì chột dạ, nàng nhìn xung quanh, lực chú ý phân tán, kết quả không đợi đến khi nàng đủ can đảm hành động, không cẩn thận chân dẫm lên một viên đá, thoáng chốc mất thăng bằng, lảo đảo trẹo chân.
Nàng kinh hô một tiếng, ngã về phía trước hiểm hóc bám lấy cánh tay Tô Từ, rồi thuận thế nắm lấy tay người phụ nữ.
Ly trà sữa mới uống mấy ngụm suýt nữa rơi khỏi tay, nhưng vì vừa rồi theo bản năng siết chặt năm ngón tay, trà sữa từ ống hút bắ n ra một ít, cũng may không làm bẩn quần áo của họ.
Đây rõ ràng là ngã thật, Tô Từ vội đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi: "Chân có đau không? Còn đi được không? Hay là nghỉ ngơi một lát?"
"Không sao không sao." Nhan Sơ xua tay, ý bảo Tô Từ nàng không bị thương, nhưng nàng cau mày, vẻ mặt không hề nhẹ nhàng.
Nàng cảm thấy chân mình bị đau, là vì vẫn luôn lén lút có ý đồ xấu với Tô Từ, gặp phải quả báo.
Đây có tính là trộm gà không thành còn mất nắm gạo không?
Nàng vừa không muốn làm người phụ nữ lo lắng, cũng ngại ngùng nói thẳng ý nghĩ của mình với Tô Từ.
Nhưng Tô Từ rất giỏi quan sát sắc mặt, thoáng nhìn vẻ mặt Nhan Sơ, trong lòng liền hiểu bạn nhỏ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhìn quanh không thấy chỗ nào có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, Tô Từ đỡ Nhan Sơ đứng vững, nói với nàng: "Dừng lại một chút, chân nào bị đau?"
Người phụ nữ muốn xem xét vết thương của nàng, thái độ kiên quyết, Nhan Sơ không tiện giấu giếm, chỉ có thể thật thà duỗi chân phải ra một chút.
Tô Từ bỏ ca cao nóng vào túi giấy, đưa cho Nhan Sơ cầm, sau đó cúi người bên đường, xắn ống quần phải của Nhan Sơ lên, rất tự nhiên xoa bóp mắt cá chân cho nàng, rồi dùng tay nâng mũi chân nàng, nhẹ nhàng vặn vẹo theo khớp mắt cá chân, hỏi: "Như vậy có đau không?"
Nhan Sơ đã xem đến ngây người.
Cho đến khi Tô Từ hỏi cô bé lần thứ hai: "Đau không?"
"A... Không, không đau ạ." Cô bé ngơ ngác trả lời.
"Ừ." Người phụ nữ gật đầu, rồi đổi hướng vặn vẹo sang trái, "Như vậy thì sao?"
Nhan Sơ thật thà trả lời: "Một chút ạ."
Không lâu sau, Tô Từ kiểm tra xong, dựa vào sự thay đổi vẻ mặt của Nhan Sơ và câu trả lời của nàng để phán đoán: "Vẫn ổn, chắc là không bị tổn thương đến xương, chị đỡ em vào trung tâm thương mại, chúng ta tìm chỗ ngồi một lát."
Mắt cá chân vẫn còn hơi đau, Nhan Sơ chỉ có thể tùy ý Tô Từ đỡ đi, nàng được như ý nguyện nắm tay Tô Từ, chỉ là cái giá này so với nàng dự đoán hơi lớn hơn một chút.
Không bao xa đã đến cổng trung tâm thương mại, Nhan Sơ ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút, chân rất nhanh đã hết đau.
Tô Từ cùng nàng uống xong trà sữa, không giống như trước đây đi quán ăn Trung Quốc, mà tìm một nhà hàng nướng BBQ trong trung tâm thương mại.
So với đồ ăn Trung Quốc và món Tây trang trọng, đồ nướng BBQ và bia tươi dường như thích hợp với giới trẻ hơn, khách hàng đến quán hầu hết là các cặp tình nhân tuổi đôi mươi, ăn cơm thì nũng nịu, anh một miếng em một miếng, như thể không tự gắp thức ăn được, nhất định phải đối phương gắp cho vào miệng.
Nhan Sơ cũng thoáng nhìn những cặp đôi đang đút cho nhau ăn xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, muốn cười nhưng lại thôi.
Tô Từ thích đồ ăn Trung Quốc, hay tự nấu cơm, đi ăn với đối tác thường đến những nơi sang trọng, ngày thường bận công việc có lẽ sẽ gọi cơm hộp, Nhan Sơ và Tô Từ sớm chiều ở chung cũng gần một tháng, liền chưa từng thấy Tô Từ ăn đồ nướng BBQ uống bia tươi.
Ngược lại, người phụ nữ trừ khi đêm khuya thỉnh thoảng uống một hai ngụm rượu vang đỏ để dễ ngủ, ngày thường ăn uống khá điều độ, phần lớn ăn đồ thanh đạm, coi như mẫu mực dưỡng sinh, Nhan Sơ thực sự không ngờ Tô Từ cuối cùng lại chọn cùng nàng ăn cá nướng, trong lòng cảm thấy rất mới lạ.
Không biết có phải ảo giác của nàng không, lần này, Tô Từ cho nàng cảm giác rất khác.
Chính xác hơn thì, là bắt đầu từ sau lần họ trở về từ tiệm cơm Tây.
Tô Từ vẫn dịu dàng cẩn thận, chu đáo trong mọi việc, nhưng cô dần dần thay đổi một chút gì đó, sự dịu dàng này dường như lẫn lộn thêm những điều phức tạp hơn.
Nhan Sơ không nói rõ được, cảm giác không rõ ràng này khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa họ vô hình trung lại gần hơn một chút.
Nàng có lẽ có thể táo bạo hơn, nghịch ngợm hơn, trực tiếp hơn.
Nghĩ như vậy, nàng liền gắp một miếng cá nhỏ, nhẹ nhàng thổi hai hơi, đợi đến khi gần nguội, liền lập tức đưa đến trước mặt người phụ nữ.
Tô Từ trước không phản ứng lại, nhìn miếng cá gần trong gang tấc, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ trong chốc lát.
Sau đó Nhan Sơ nhẹ nhàng giơ đôi đũa lên, ý bảo cô há miệng.
Người phụ nữ hiểu ý, thoáng chốc không nhịn được bật cười.
Nhưng không giống như suy đoán của cô bé, cô không để Nhan Sơ gắp miếng cá vào bát để từ chối đối phương đút một cách uyển chuyển, mà là ưu nhã vén những sợi tóc dài rủ xuống bên tai, đôi môi khẽ nhếch, ngậm lấy miếng thịt cá non mềm vào miệng.
Thình thịch, thình thịch, trong lòng Nhan Sơ lại bắt đầu nai con chạy loạn.
Rõ ràng là nàng chủ động đút cho người phụ nữ một miếng cá, Tô Từ bình tĩnh đón nhận, vậy mà cô gái nhỏ lại hậu tri hậu giác mà xấu hổ.
Không biết có phải vì cá nướng quá cay không, nàng cảm thấy cả người khô nóng, đầu lưỡi tê dại, vì thế ra vẻ tự nhiên cầm lấy ly nước ô mai ướp lạnh trên bàn, tàn nhẫn uống một ngụm lớn.
Đồ uống lạnh vị táo, hiệu quả rõ rệt.
Ăn cơm xong, họ theo thang cuốn lên lầu vào rạp chiếu phim.
Nhan Sơ đánh bạo nắm lấy tay người phụ nữ, mắt liếc nhìn nơi khác, ngón tay lại theo đốt ngón tay vuốt v e, lướt qua lòng bàn tay mềm mại, từng chút từng chút luồn vào kẽ ngón tay.
Mặc dù không có lý do chân đau, cũng không hề buông tay.
Người phụ nữ cảm nhận được lực truyền đến từ lòng bàn tay, quay đầu nhìn về phía cô bé bên cạnh, Nhan Sơ cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, thế nhưng không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Tô Từ vẻ mặt dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi: "Coca và bỏng ngô đều phải có?"
Cô bé nhếch khóe miệng: "Đương nhiên rồi ạ."