Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 56

Giang Ấu Di không nhớ mình đã ngủ như thế nào, khi nàng tỉnh lại trời đã sáng.

Hôm qua Nhan Vị quá mệt nên cô tỉnh muộn hơn Giang Ấu Di. Cô rời giường cùng lúc với các chị.

Giang Ấu Di thích ngủ nướng thì nay là người dậy sớm nhất, nhìn đồng hồ đã qua 9 giờ.

Nàng trở mình, ưỡn người cảm thấy thỏa mãn, sau đó mới từ từ ngồi dậy.

Đêm qua nàng khó vào giấc lại còn mơ thấy giấc mơ kỳ diệu kia, may mắn sau đó nàng không mơ những chuyện kỳ lạ. Vậy nên chất lượng ngủ của nàng không tệ, rất có tinh thần.

Giang Ấu Di vừa cử động, Nhan Vị đã tỉnh giấc.

Màn không được kéo ra, ánh sáng bên ngoài không xuyên vào được, cô không biết mấy giờ, thấy Giang Ấu Di tỉnh, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi cậu?"

Giang Ấu Di đáp: "9 giờ 16."

"Hả?" Nhan Vị ngây ngốc, một lúc sau mới kinh ngạc thốt: "Đã trễ vậy rồi sao?"

Ngoại trừ lần sốt cao trước, cô hiếm khi dậy muộn mà còn đến giờ này mới dậy.

Nhưng cô không để tâm, bước xuống giường, kéo rèm để ánh mặt trời chiếu vào.

Khi các nàng bước ra khỏi phòng, thấy Nhan Sơ và Tô Từ không ở đây, Nhan Vị lẩm bẩm: "Mấy chị đi chơi hay là chưa dậy ta?"

Giang Ấu Di ôm quần áo chuẩn bị đến nhà vệ sinh thay, nghe Nhan Vị nói, nàng lập tức nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt hơi đổi, vờ không nghe thấy, đóng cửa nhà vệ sinh.

Nàng thay quần áo xong, Nhan Vị đang bận việc ở phòng bếp, cô lấy gói sủi cảo đông lạnh ba vị trong tủ lạnh ra, nghe thấy động tĩnh, hỏi: "Bọn mình nên tự lực cánh sinh, nấu sủi cảo ăn, cậu ăn mấy cái?"

"Mười cái." Giang Ấu Di đáp, sức ăn của nàng nhỏ nên dáng người gầy.

Nhan Vị gật đầu, sau đó trong bếp có tiếng nước chảy và tiếng mở bếp.

Giang Ấu Di rãnh rỗi cũng chui vào bếp, thấy Nhan Vị đang nấu nước bèn nói: "Cậu đi rửa mặt đi, ở đây để mình nhìn cho."

Nhan Vị gật đầu: "Ok, nước sôi lên thì cậu gọi mình."

Chờ Nhan Vị rửa mặt xong bước vào phòng bếp. Sủi cảo đã được cho vào nồi, nước sôi lại, Giang Ấu Di đổ nước lạnh vào, tiếp tục nấu.

Chuyện tiếp theo do Nhan Vị đảm nhận, Giang Ấu Di nấu hai mươi cái sủi cảo cho vào dĩa.

Nhan Vị lấy hai dĩa nước chấm, đặt lên bàn.

Hai người cũng không tính để phần hai chị, sủi cảo để lâu sẽ không ngon nên khi nào các nàng dậy sẽ nấu sau.

Giang Ấu Di và Nhan Vị chưa từng thấy đối phương xuống bếp. Lần này các nàng chỉ là nấu sủi cảo đông lạnh, quá trình nấu nhanh chóng cùng đĩa nước chấm ngon thơm, nhìn ra được các nàng có thể xuống bếp.

Giang Ấu Di ăn sủi cảo, khi gắp đến cái thứ hai thì hỏi: "Cậu biết nấu cơm không?"

"Mình biết nấu mấy món đơn giản." Nhan Vị ăn sủi cảo, vẫn là hương vị trong trí nhớ: "Còn mấy món hầm, nướng thì mình phải xem công thức."

Dù sao kiếp trước cô cũng từng sống một mình. Nghỉ đông và nghỉ hè không thể ở lại trường, phải ra ngoài thuê nhà, làm việc bán thời gian, thu nhập có hạn, không thể cứ gọi cơm bên ngoài mãi nên phải học cách nấu ăn.

"Vậy cũng lợi ích thật đó." Giang Ấu Di thật lòng khen ngợi.

Nhan Vị cười: "Mình cảm thấy cậu mới giấu nghề đó." Nhan Vị không ngờ Giang Ấu Di thành thạo như vậy. Khi cô còn học cấp ba, mười ngón tay không dính nước, hoàn toàn không bì kịp với Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di cho sủi cảo vào miệng, nói: "Mình không biết nấu cơm, thường ngày chỉ gọi thức ăn nhanh, đôi khi thì mình sẽ nấu mì gói."

Các nàng vừa ăn vừa nói, cơm nước xong, hai người kia còn chưa dậy, Nhan Vị và Giang Ấu Di cùng nhau dọn dẹp. Một người rửa xà bông, một người trán qua nước, rất nhanh chén dĩa đã được đặt lên kệ.

Dọn xong phòng bếp, hai người ngồi ở phòng khách, tìm tiết mục pháp luật xem nửa tiếng, Nhan Sơ mới bước ra khỏi phòng ngủ, thấy hai bạn trẻ đang ngồi ở phòng khách, tự nhiên chào hỏi: "Sắp đến trưa rồi, mấy đứa ăn sáng chưa?"

"Bọn em ăn rồi, ăn sủi cảo đông lạnh." Nhan Vị trả lời: "Mấy chị muốn ăn không hay muốn ăn trưa luôn?"

Nhan Sơ: "Mình ăn trưa luôn đi, lát nữa bốn người ra ngoài ăn. Ăn xong rồi mình đi dạo trung tâm thương mại, chiều Tô Từ đưa hai đứa về trường."

Nhan Vị và Giang Ấu Di đồng ý, hai người tiếp tục trò chuyện xem TV còn Nhan Sơ thì vào thư phòng.

Khoảng 11 giờ trưa, Tô Từ sửa soạn xong ra phòng khách, nhìn hai bạn trẻ, hỏi: "Tiểu Sơ đâu mấy đứa?"

Điều khiển trong tay Giang Ấu Di suýt rơi xuống, mất tự nhiên, Nhan Vị không chú ý, thành thật đáp: "Dạ chị hai ở thư phòng."

Tô Từ cảm ơn, một lát đã dẫn Nhan Sơ ra, bốn người xuống lầu, Tô Từ lái xe dẫn các nàng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố cũng là chỗ lần trước Nhan Vị và Giang Ấu Di mua sách.

Ở chung với chị không cần ngượng ngùng, muốn ăn gì thì gọi đó, muốn mua gì cũng có thể hỏi.

Giang Ấu Di không muốn làm khách mà chủ động nhưng Nhan Sơ vốn lười, sao cũng được, Nhan Vị chỉ cần chọn là được.

Cho nên chỉ có Nhan Vị và Tô Từ gọi món, còn hai người kia, một người xem điện thoại, một người thờ thẫn.

Chờ món lên, Nhan Sơ nói với Nhan Vị: "Lát nữa hai chị mua điện thoại cho em, em cầm đi có gì cũng tiện liên lạc." Nhưng tiền đề là ba mẹ không biết.

"Dạ." Nhan Vị không từ chối.

HIện tại cô thật sự cần điện thoại. Không phải lúc nào cũng có điện thoại công cộng để dùng mà cũng không thể cứ mượn điện thoại người khác.

Giang Ấu Di luôn im lặng lúc này lên tiếng: "Em cũng muốn sửa điện thoại, hôm qua nó bị ném hư." Cả ngày không mở máy, nàng không lo Giang Khang Quốc nổi điên, nàng chỉ sợ mẹ không gọi được cho mình sẽ lo lắng.

Tuy đêm qua nhân lúc Nhan Vị gọi cho cô Từ xin nghỉ, nàng cũng đã gọi về nhà, báo với mẹ mình sẽ ngủ lại nhà bạn nhưng vẫn nên nhanh chóng sửa lại điện thoại.

Tô Từ gật đầu: "Vậy lát nữa mình đi luôn."

Hôm nay các nàng ăn ở tiệm cơm Âu, Nhan Vị gọi một phần beef steak bảy phần chín và món salad.

Giang Ấu Di không thường ăn cơm Tây nên gọi món thế nào. So với nhà hàng sang trọng như này, nàng thà rằng vào KFC giải quyết bụng đói nên nàng cũng gọi một phần giống Nhan Vị.

Xong bữa trưa, Nhan Vị và Giang Ấu Di đi theo hai chị chọn điện thoại, lưu lại mấy số quan trọng. Chờ điện thoại của Giang Ấu Di sửa xong, các nàng ngồi trên xe Tô Từ về trường.

Sau khi về trường, quan hệ của các nàng vẫn như bình thường. Trước buổi tối tự học, hai người cùng nhau đến lớp, Giang Ấu Di vào cửa đã thấy Chu Hiểu Hiểu, vì chuyện hôm qua nàng cũng không đến chỗ của Nhan Vị mà lập tức về chỗ ngồi của mình.

Chiều hôm qua bị nhiều chuyện dính lấy, còn không được đi vòng đu quay làm Nhan Vị tiếc nuối.

Cô nghĩ khi khác lại hẹn Giang Ấu Di đi chơi nhưng đã sắp tới cuối kỳ, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không có cơ hội thích hợp.

Nhan Đình Việt đã quyết định dựa vào thành tích cuối kỳ của cô để xem có nên chuyển trường cho cô không. Vì để ổn định cảm xúc của ba mẹ, cô phải ra sức học tập rồi mới có thể suy xét việc của mình.

Cảm xúc của Nhan Vị không cao, cô ngồi sửa bài tập, bất ngờ có tờ giấy nháp, bên trên viết: "Mình có việc muốn nói với cậu, bọn mình ra ngoài hành lang nha."

Chữ trên giấy là của Chu Hiểu Hiểu. Nét chữ nết người, nét chữ tròn tròn giống với gương mặt phúng phính của nàng. Tuy không quá xinh xắn nhưng rất dễ gây thiện cảm với người đối diện.

Nhan Vị gật đầu, không quấy rầy bạn học khác, cô và Chu Hiểu Hiểu cùng nhau ra ngoài hành lang.

Chỗ ngồi của Giang Ấu Di cạnh cửa sổ, thấy hai người ra khỏi lớp, nàng không nhìn nhiều. Khi Nhan Vị nhìn về phía này, nàng cúi đầu, tiếp tục tự học.

"Nhan Vị, mình xin lỗi vì chuyện cuối tuần." Chu Hiểu Hiểu vào thẳng chủ đề chính, hiển nhiên nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần.

Nhan Vị nhấp môi, không đáp.

Hôm qua cô thật sự vì chuyện này bực bội nhưng cũng không thể trách Chu Hiểu Hiểu, chỉ là vì sự nhiệt tình của Chu Hiểu Hiểu nên các nàng mới đi cùng Văn Đàm.

"Mình xin lỗi." Chu Hiểu Hiểu tiếp tục: "Thật ra hôm qua khi Văn Đàm mời cậu, mình đã thấy cậu và Giang Ấu Di không vui nhưng vì khi ấy nhiều người, hơn nữa mình cũng muốn cậu đi cùng bọn mình nên mới nhiệt tình rủ cậu dẫn đến mọi người ai cũng không vui."

"Là do mình xử sự không khéo, làm khó người khác, mình xin lỗi."

Chu Hiểu Hiểu nói xong cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại lo lắng.

Nhan Vị sẽ trả lời thế nào?

Sẽ cho qua chuyện này hay là lạnh nhạt với nàng, các nàng sẽ còn giống như trước kia?

Nhan Vị cúi đầu suy nghĩ một lúc mới đáp: "Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Ánh mắt ảm đạm của Chu Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ, trước khi nàng cười lên Nhan Vị bỗng nói: "Chuyện này mình cho qua nhưng nếu sau này có mấy hoạt động như này thì mình và Giang Ấu Di sẽ không tham gia, hy vọng cậu hiểu cho.

Nếu lớp trưởng tìm cậu hỏi về mình thì cậu cứ bảo cậu ấy có chuyện gì giáp mặt nói với mình.

Chuyện cuối cùng chính là, tuy chúng ta là bạn nhưng mình cảm thấy bạn bè cũng nên giữ khoảng cách, mình không thích ai chạm vào mình."

Nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt Chu Hiểu Hiểu trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ như chậc khóc.

Tuy Nhan Vị không nói rõ nhưng thái độ rất rõ ràng. Hôm qua ở nhà ma, cô không vui khi Chu Hiểu Hiểu ôm lấy mình nên hy vọng chuyện này đừng tái diễn.

Nhìn thấy Chu Hiểu Hiểu chịu đả kích lớn, Nhan Vị nhíu mày, cô công nhận những lời này không có vấn đề chỉ là hơi lạnh nhạt nhưng cô không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cô chỉ để ý mỗi Giang Ấu Di.

Cô thích Giang Ấu Di đã định sẵn sẽ vì nàng bất công người khác.
Bình Luận (0)
Comment