Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 67

Sau khi gọi món, cả hai ngồi đối diện nhau, Nhan Vị mới mở màn hình, xem tin nhắn.

Giang Ấu Di. Ăn ngon lắm. Còn cậu thì sao? Hôm nay căn teen có món gì?

Nhan Vị chụp phần của mình gửi đi. Phần ăn của cô có cháo trắng, đậu que, hai cái bánh bao và một cái trứng luộc nước trà. Suất ăn không phong phú nhưng cân bằng dinh dưỡng.

Cô cũng cố tìm góc nào đẹp để chụp nhưng vẫn không thấy góc nào ổn.

Sau khi gửi hình, Nhan Vị bắt đầu ăn cháo. Cô vừa trò chuyện với Trương Vũ Đồng vừa trả lời tin nhắn của Giang Ấu Di.

Vài giây sau, điện thoại rung lên. Nhan Vị suýt nghẹn bánh.

Giang Ấu Di. Đối diện cậu là ai vậy?

Nhan Vị mở ảnh mình vừa chụp, phát hiện phần ăn của Trương Vũ Đồng cũng lọt vào ống kính.

Cái mùi ghen tuông tràn khỏi màn hình.

Thay vì trả lời, Nhan Vị lại trêu nàng. Cậu đoán xem là ai.

Sau đó Giang Ấu Di offline đến khi Nhan Vị ăn xong vẫn không thấy nàng trả lời.

Nhan Vị thấy vậy, hơi mất tự nhiên.

Ăn sáng xong, Trương Vũ Đồng đến khu giáo vụ, còn cô về ký túc xá, gọi cho Giang Ấu Di. Chuông đổ năm hồi, Giang Ấu Di trầm giọng hỏi: "Gì!"

Ui ui, giận rồi.

"Mình muốn hỏi xem cậu về đến nhà chưa." Nhan Vị tựa vào cửa sổ phòng rửa mặt hỏi. Cô nhìn bên ngoài mưa còn đang râm râm, vài học sinh dưới đường rảo bước đến căn teen, hương hoa thoang thoảng theo gió bay đến.

Đầu dây kia im lặng một lúc, Giang Ấu Di mới đáp: "Vẫn chưa, còn mấy trạm nữa."

Nhan Vị nghiêng người, đổi tay cầm điện thoại, tay còn lại vẽ bậy trên tường gạch men. Cô nói: "Người ngồi đối diện mình lúc nãy là Trương Vũ Đồng. Trên đường mình về ký túc xá thì bắt gặp cậu ấy nên bọn mình đi cùng."

Giang Ấu Di: "Ừm."

Nhan Vị: "Cậu đang giận sao?"

Giang Ấu Di: "Không."

"Vậy cậu cười đi."

"........" Giang Ấu Di, "Cậu nhạt nhẽo thật đó."

Nhan Vị: "Cậu đừng giận nữa nha. Mình xin lỗi, sau này không trêu cậu nữa."

"Cậu đừng xin lỗi." Giang Ấu Di đáp, sau đó lặp lại: "Cậu không có lỗi nên đừng làm vậy."

Nhan Vị vừa tính lên tiếng, bên kia vang lên tiếng "ầm". Giang Ấu Di ngắt lời cô: "Bên chỗ mình xảy ra tai nạn nên mình gác máy trước."

Sau đó gác máy.

Nhan Vị: "...." Nghe không giống tiếng xe bus va nhau, sao lại gác máy?

Cô cúi đầu soạn tin. Xe bus có sao không? Cậu có bị thương không?

Giang Ấu Di nhanh chóng phản hồi. Không.

Tin nhắn thứ hai hiện lên. Về đến nhà tụi mình nói sau nha.

Nhan Vị nhìn hai dòng tin nhắn, lát sau đáp. Vậy mình chờ cậu.

- -----------------------------------------------------

Xe bus tránh vụ tai nạn, Giang Ấu Di ngồi trên xe, tay nắm chặt điện thoại.

Vì nàng gây sự vô cớ mà buổi gặp mặt hôm nay trở nên tồi tệ.

Nàng biết Nhan Vị chỉ trêu mình nhưng nàng thật sự không thể bỏ qua cảm giác mất mát lúc ấy.

Các nàng thật sự thích nhau nhưng vì chưa xác nhận quan hệ nên nàng không có tư cách yêu cầu Nhan Vị làm điều gì.

Chỉ một chuyện nhỏ bé nhưng đã khiến nàng nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Nàng nhìn chiếc ô dưới chân, đôi mắt dịu xuống.

Bên cạnh con gấu đáng yêu là hàng chữ "good luck!"

Giang Ấu Di xé viên kẹo cho vào miệng, mở điện thoại soạn tin nhắn.

- -----------------------------------------------------

Nhan Vị dựa tường một lúc nhưng điện thoại vẫn chưa rung lên. Tuy cô biết khi về đến nhà Giang Ấu Di sẽ nhắn tin cho mình nhưng trong tình huống hiện tại, cô không biết khi nào nàng mới về.

Cô không biết nên làm gì.

Sau khi hít sâu, cô thầm nghĩ, nửa tiếng nữa lại gọi cho nàng.

Điện thoại chợt run lên, màn hình hiện lên thông báo có tin nhắn mới.

Giang Ấu Di. Mình lấy cây dù này luôn nha.

Nhan Vị sửng sốt, nhắn lại. Vậy mai mình ra ngoài thế nào được?

Giang Ấu Di. Thì cậu dùng cây của mình.

Nhan Vị. Ý cậu là cây dù cậu xếp hàng ba tiếng để mua không bằng cây dù bé gấu của mình?

Giang Ấu Di. Nếu cậu thấy ngại thì trả mình cây đó rồi cậu mua cây mới. Dù sao mình cũng không trả cây này lại đâu.

Nhan Vị bật cười nhắn lại. Cậu lấy dù của mình còn muốn mình tự bỏ tiền mua cây mới?

Sau đó nhắn tiếp. Không được, vậy thì mình lỗ quá. Cậu mau trả bé gấu cho mình.

Xe bus đến trạm, Giang Ấu Di mang túi xuống. Vừa bước xuống, nàng đã thấy tin nhắn của Nhan Vị.

Nàng bật cười nhớ đến lúc cả hai đi công viên, Nhan Vị từng nói: "Đợi bọn mình tốt nghiệp, hai đứa mình yêu nhau, của cậu sẽ là của mình". Nghĩ đến câu ấy, bên tai nàng đỏ lên.

Nếu ngày mai tốt nghiệp thì tốt biết bao.

Nhưng khoan, có gì đó không đúng. Mình nghĩ như vậy có phải quá vội không? Có phải giống hối hả muốn gả đi không?

Nàng nắm cán dù, lẩm bẩm: "Chắc... của cậu là của mình."

- -------------------------------------------------------

Buổi chiều, Nhan Vị đang làm bài, chợt nhận được điện thoại của Giang Ấu Di.

Cô nhanh chóng bắt máy, nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu lại bất ngờ gọi cho mình? Có phải có bài nào không biết làm không?" Cô ngừng bút, vớ lấy quyển tập nháp bên cạnh.

"Ừm, có chỗ này mình chưa giải được." Giang Ấu Di dứt lời, điện thoại truyền đến tiếng lật sách.

Nhan Vị hỏi: "Vậy cậu nói đi, xem mình có giúp được không."

"Đề thứ hai của bài tập Lý, mình không phân biệt được mấy loại lực trong này."

"Ừm... cậu đợi chút...." Nhan Vị mở quyển bài tập của mình, tìm thấy đề Giang Ấu Di nói. Sau đó, cô đọc lại đề hỏi: "Phải câu này không?"

"Ừ."

"Cậu có thể vẽ được hình minh họa của lực tương tác không?" Nhan Vị hỏi.

Giang Ấu Di: "Này mình chịu."

Nhan Vị vô thức cắn bút, sau đó giải thích: "Đầu tiên là cậu..."

Năm phút sau, Giang Ấu Di hiểu bài, gật gù đáp: "Mình nhớ rồi, để mình làm thử."

Nói rồi gác máy.

Nhan Vị buông điện thoại, cô lại nhìn đề bài Giang Ấu Di đang thử làm. Độ khó của bài này đã cao hơn các bài ban đầu Giang Ấu Di hỏi cô.

Mấy tháng qua, Giang Ấu Di thật sự rất tiến bộ, với đà này, cuối kỳ này nàng có thể lọt vào top 20 của lớp.

Tất cả đều đang phát triển theo hướng tích cực, ngoại trừ quả bom hẹn giờ Giang Khang Quốc.

Hè sắp đến, có vài việc cô phải tranh thủ.

- -------------------------------------------------------

Giang Ấu Di theo Tiết Ngọc đến bệnh viện cắt chỉ. Bác sĩ bảo miệng vết thương đã lành, lại dặn nàng chú ý khẩu phần ăn của mẹ. Giang Ấu Di vừa nghe vừa ghi vào sổ.

Sáng hôm sau, Giang Ấu Di thu dọn cặp sách xong, lúc chuẩn bị ra ngoài, miệng còn đang dặn dò: "Mẹ ở nhà nghỉ ngơi đừng làm gì. Nếu mẹ thấy buồn thì làm gì đó tiêu khiển nhưng đừng nâng gì nặng quá. Mẹ nhớ chưa?"

"Mẹ biết rồi. Mẹ thấy con còn dài dòng hơn cả mẹ." Tiết Ngọc mất kiên nhẫn vẫy tay: "Đi nhanh đi, đừng để lát nữa bị muộn."

Sau khi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, Giang Ấu Di đi bộ đến trạm xe bus đợi xe về trường. Ở nhà, Tiết Ngọc ra ban công lấy quần áo khô vào, bà chợt thấy cây dù lạ được đặt dưới đất.

Cây này chắc là hôm qua Giang Ấu Di mang về nhưng bà nhớ con mình không thích kiểu dáng và màu sắc của chiếc dù này. Không chỉ dù, quần áo, giày dép của nàng đều theo phong cách đơn giản, trái ngược với phong cách đáng yêu như này.

Huống hồ còn là màu hồng tím đầy nữ tính.

Bà nhớ con mình luôn trề môi bảo màu này nhìn chẳng ngầu, lại còn ấu trí.

Tiết Ngọc đặt dù vào phòng Giang Ấu Di, lại thấy con khủng long ngây thơ nằm cạnh đèn học trên bàn của nàng.

Hình như sau khi kết bạn, sở thích của con bé cũng thay đổi.

Tiết Ngọc cười, bước ra khỏi phòng.

- -----------------------------------------------------------

Sau khi Nhan Vị vệ sinh cá nhân, cô không vội đến lớp mà đi ngược dòng người, đến cổng trường.

Điện thoại hiện tin nhắn của Giang Ấu Di vào 5 phút trước. Mình sắp đến trường.

Cô muốn gặp nàng trước.

Rõ ràng trước kia các nàng lâu ngày không gặp, Nhan Vị cũng cảm thấy bình thường. Nhưng hiện tại chỉ một ngày không thấy, lòng cô đã cồn cào, nôn nao chờ đợi Giang Ấu Di.

Khi Giang Ấu Di mang balo đen xuất hiện trong mắt cô, trái tim cô nhảy nhót như mùa xuân đã đến.

Cùng lúc đó, cô nhận ra, Nhan Vị, mày tiêu rồi.

"Sao cậu lại ở đây?" Giang Ấu Di vui vẻ hỏi. Nàng không ngờ lại được cô đón ở cổng trường.

Nhan Vị mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: "Mình đến để xem cậu có bị lạc không."

"Từ trạm xe bus đến trường chỉ cách vài bước, sao mình lạc được? Huồng hồ, đây cũng không phải lần đầu mình đi học. Cậu nghĩ mình ngốc à!" Giang Ấu Di xem thường cười nói.

"Mình không thấy sao mà biết được." Nhan Vị cũng cười, "Vậy cậu ăn sáng chưa? Có muốn đến căn teen với mình không?"

Giang Ấu Di xoa ót nói: "Mình ăn rồi."

Nàng thấy Nhan Vị chu môi, không vui, thế là đổi giọng: "Mình không biết cậu đón mình, nhưng mình cũng có thể đến căn teen cùng cậu."

Nàng tưởng Nhan Vị không trả lời tin nhắn vì không thấy, nào ngờ cô muốn tạo bất ngờ cho mình.

Nàng chạm vào mũi Nhan Vị nói: "Mình nhìn cậu ăn."

Nhan Vị không phản bác vì Giang Ấu Di đã đỏ mặt.

Hành động vừa rồi rất thân mật, may mắn xung quanh vắng người.

Nhan Vị nhận ra nên cố nhịn cười.

Thấy Giang Ấu Di đỏ mặt, cô mới ngừng lại, không trêu cô nàng hay ngại này. Cô cười tủm tỉm đổi chủ đề: "Vậy sáng nay cậu ăn gì? Mình nhớ dưới nhà cậu có bán nhiều món lắm."

"Ừm, thật sự nhiều món lắm..." Giang Ấu Di cố nhớ nhưng nghĩ mãi không ra. Đi được một lúc, nàng mới nhớ sáng nay ăn gì: "Là món bún gạo bò."

Nói xong, nàng ngừng lại, lí nhí: "Ăn ngon lắm, có dịp mình dẫn cậu đi ăn."

- ------------------------------------------------

Ngoại truyện:

Nhan Vị: "Đầu tiên là cậu làm vậy nè, rồi vậy nè, sau đó vậy nè. Cậu biết làm bài chưa?"

Giang Ấu Di: "......."
Bình Luận (0)
Comment