Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 67

Ngày đó lâm triều có một quan viên Lại Bộ đứng ra dùng ngôn từ chính đáng dốc lòng nói

“Lúc trước tình hình cấp bách Thái Hậu nương nương mới phải buông rèm nhiếp chính, hiện giờ Hoàng thượng đã lớn có thể tự mình chấp chính, Thái Hậu nương nương nên tuân thủ bổn phận của nữ tử” này nọ.

Vị quan viên này nhìn qua tuổi còn khá trẻ, Trương Chiêu Hoa, hình như ca ca nàng đã từng tiến cử một lần, lúc trước thi đình cũng không thấy được thứ hạng gì, mở mồm ra chính là giáo huấn cũng thật sự không thể làm ra được chuyện gì, điển hình của những con mọt sách vũ khí chính là cán bút. Tuổi trẻ khí thịnh nghé con mới sinh không sợ hổ, chưa từng trải qua chinh biến quan trường, nhìn thấy Thái Hậu có vẻ khinh thường nghĩ Liễu Thanh Đường không biết làm gì chỉ biết khoa tay múa chân, thời điểm hắn nói những câu này trên mặt không có chút e ngại.

Phàm là quan viên trên triều đình này lâu một chút đều nhìn ra được, tên quan viên này là bị người đẩy ra thăm dò, nếu vị trên kia mà tức giận thì chỉ có đường chết, ngày sau cũng không có kết cục tốt gì, loại người trong lòng suy nghĩ gì đều viết cả trên mặt, không chút che dấu ai cũng nhìn thấy rành mạch, không có người chỉ điểm, lại còn không có đầu óc, không biết nhìn sắc mặt người khác, làm sao có khả năng ngồi lên chức quan phụ mẫu chứ, chờ lần này bị lợi dụng xong, không nghi ngờ gì nhất định là không có ngày được ngóc đầu dậy.

Chỉ là lúc này cũng không có nhiều người chú ý đến viên quan kia, bọn họ đều chú ý nét mặt của Thái Hậu nương nương, thời gian lâu như vậy cho đến bây giờ người nào cũng nhìn ra được Thái Hâu nương nương cùng Hoàng thượng hình như đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, mặc kệ bọn họ muốn tranh chấp vì quyền lực hay bất kì nguyên nhân nào, tất cả quan lại đều muốn nhìn xem đối với chuyện này Thái Hậu sẽ có thái độ gì.

Thái Hậu cùng phe phái của hai vị thủ phụ trong lúc tranh đấu đều ái muội không rõ, cho dù có tranh đấu nhưng bề ngoài nhìn qua giống như không ảnh hưởng gì đến toàn cục, nhưng những năm gần đây càng ngày càng có những xung đột làm cho người ta cảm giác được cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lúc này toàn bộ triều đình là một mảng an tĩnh, hồi lâu mới nghe Thái Hậu nương nương lạnh nhạt hỏi một câu:

“Vậy sao, các vị đều có cùng suy nghĩ như vậy?”

Giọng điệu của Thái Hậu nương nương hay nét mặt cũng đều lạnh nhạt, không ai nhìn ra chút manh mối gì lại càng không biết được nàng đang suy nghĩ gì, phần lớn quan viên không ai lên tiếng.

Một số quan viên tuy rằng là phe cánh của Liễu Thanh Đường, nhưng để cho mắt Thủ phụ cùng để cho Hoàng đế thả lỏng cảnh giác, bề ngoài liền thành lập phái trung lập. Những người này dù nhiều dù ít đều đã biết trước một số tin tức, lúc này đều giả bộ thành người gỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng ở đại điện, rất phù hợp với thân phận “trung lập” của bọn họ.

Các võ quan nét mặt đều xuất hiện biểu tình căm phẫn, thế nhưng có Ngụy Chính trông coi, nên cũng không ai đứng ra nói gì. Mặc kệ nói cái gì, thời điểm này vì lợi ích của Liễu Thanh Đường quan võ không thể làm người đứng mũi chịu sào.

“Thái Hậu nương nương vì Nam Triều vất vả cực nhọc đã nhiều năm, quan viên vừa rồi nói quả thực có chút quá phận.”

Phùng Thủ Phụ là người đầu tiên đứng ra khom người nói.

“Thái Hậu nương nương càng vất vả, công lao càng lớn cả triều đình bá quan văn võ đều rõ ràng như ban ngày. Mặc kệ Thái Hậu nương nương hay Liễu Quốc Công tất cả đều là vì bá tánh bình dân, dân chúng ai mà không khen ngợi. Ít nhiều Thái Hậu nương nương năm xưa trong lúc nguy nan đã đứng ra buông rèm nhiếp chính, ngày nay mới có thiên hạ thái bình, đến nay Hoàng thượng đã có thể một mình đảm đương chính sự, thiên hạ cũng thái bình, Thái Hậu nương nương cũng có thể yên tâm ở hậu cung nghỉ ngơi, hưởng thụ.”

Mặt đỏ mặt trắng thay phiên nhau nói, Phùng Thủ Phụ là quan viên nhất phẩm đầu tiên lên tiếng sẽ không khinh xuất đến nỗi không lợi dụng cơ hội trách mắng quan viên kia, sau đó lại ca tụng công đức của Thái Hậu. Chỉ là lời nói cho dù êm tai, nói bóng nói gió ý tứ vẫn là muốn nàng lăn khỏi đại điện. Những người này trong đầu chỉ ước sao nàng không chết đi cho xong, vậy mà vẫn phải tìm từ ngữ uyển chuyển để che mắt thiên hạ. Kiếp trước Hoàng đế hạ thánh chỉ ban cái chết cho nàng cũng viết cực kì thân thiết lòng người, nói là nàng cùng Liễu gia cùng nhau âm mưu soán vị, để cho xã tắc Nam Triều bình an nên mới phải ban cái chết. Kiếp trước nàng thật sự làm cái chuyện âm mưu soán vị kia nói không chừng, khi đọc thánh chỉ do đích thân cháu ngoại trai viết sâu sắc như thế, vì địa nghĩa không quản ngươi thân như vậy, chắc cũng sẽ cảm thấy xúc động.

Khi đó nàng lại không làm chuyện mưu nghịch như vậy, kiếp này nàng muốn đảo lộn lại cái tội danh này. Kể cả cho dù nàng có âm mưu nghịch nàng cũng muốn một cái tội danh nghe xuôi tai, Liễu gia không thể vì nàng mà bị hủy hoại danh tiếng.

Sau khi Phùng thủ phụ nói xong lập tức có hơn mười quan viên đứng ra khỏi hàng đồng loạt quỳ xuống trăm miệng một lời nói

“Thỉnh Thái Hậu nương nương lui về hậu cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Liễu Thanh Đường không giận ngược lại còn cười. Nàng đã sớm đoán được sẽ có ngày này cũng không cảm thấy có gì hoảng sợ, thậm chí lúc này vốn phải giương cung bạt kiếm nàng lại cảm thấy buồn chán đứng dậy.

Kiếp trước không có chuyện này xảy ra, có lẽ vì khi đó nàng toàn tâm toàn ý vì cháu ngoại trai dọn dẹp chướng ngại, vì hắn lựa chọn quan viên cùng nô tài trung thành cho ngày sau, cứ lo lắng hắn tuổi còn nhỏ sẽ bị hai tên cáo già Thủ Phụ khống chế. Nàng lúc đó như thế quả là người hiểu rõ tình hình, bọn họ ung dung nhìn nàng như một kẻ ngu si cúc cung tận tụy vì Hoàng đế, sau đó cười cười nhìn nàng moi móc tim gan phèo phổi, kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, quyền lực, nhân lực, tiền tài đưa đến tận tay Hoàng đế, để hắn nắm vững quyền lợi địa vị của hắn trong tay.

Kiếp trước nàng một lòng suy nghĩ vì cháu ngoại trai, hoàn toàn “đủ tư cách” tự nhiên không cần hai vị Thủ Phụ lo lắng như vậy, thế cho nên ở trên triều mới giả bộ sợ hãi nàng như vậy.

Bay giờ cùng với dự tính của Liễu Thanh Đường không khác là mấy, lần này bọn họ bị nàng dọa sợ chỉ có thể cải biến sách lược, vào lúc Tiêu Hoài Húc có hậu cung sẽ không chờ đợi nữa, đầu tiên sẽ bồn chồn lo sợ ép buộc nàng lui bước. Sống lại ba năm, ba năm cũng đủ cho nàng làm rất nhiều sự việc. Cho dù lúc này nàng lùi bước thì đã sao, chẵng lẽ bọn họ cho rằng chỉ đơn giản như vậy có thể cắt đứt ảnh hưởng của nàng ở triều đình sao. Nếu bất ngờ trong lúc nàng không kịp phòng bị giam lỏng ở trong cung thì mới có thế thay đổi bố cục. Thế nhưng hôm nay bọn họ không chỉ không thể giam lỏng nàng, hoặc cắt đứt tin tức của nàng đều không làm được. Ở trong cung điện, những gì Hoàng đế có thể làm so với nàng chỉ là bé nhỏ.

Phủ nội vụ còn có cung ngục, đều đã bị Tần Thúc nắm trong tay, ra vào cung bọn họ cũng không bắt được nhược điểm của nàng, Nàng hông nay trong tối ngoài sáng đã nắm giữ vô số quyền lợi, dù thế nào cũng sẽ không giống kiếp trước chỉ có thể cùng đường chờ chết.

Về phần hiện tại, nàng quả thực cần lùi một bước, dù sao con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, nàng sẽ cho bọn họ chút hy vọng, sau đó lại nắm chặt tất cả trong tay. Chờ đến khi bọn hắn phát hiện tất cả đều đã nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ, khi đó mới thú vị.

Liễu Thanh Đường đột nhiên cười, khiến cho trên điện một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Thái Hậu luôn luôn nghiêm túc, đoan trang vào thời điểm này lại có thể cười được, mà không phải giận dữ? Nghĩ như vậy đám quan lại liền đóng chặt miệng, lúc này đây hiện tại là lúc đang giao chiến giữa hai phe, bọn họ… nếu không muốn liên lụy vẫn là im lặng đi thôi.

Liễu Thanh Đường nhìn phía trên ngai vàng Tiêu Hoài Húc đang ngồi, đối với nét mặt giả vờ vô tội cảm thấy châm chọc, sợ rằng việc này do hắn bày đặt mưu kế, còn có thể làm ra vẻ mặt này được, chả trách người ta đều nói người hoàng gia trời sinh là con hát.

“Hoàng thượng người cũng nghĩ như thế sao?”

“Việc này… Trẫm còn chưa học được ba phần tác phong làm việc của ngài, nghe các ái khanh nói như thế trong lòng thật lo lắng, sợ rằng chính mình ít tuổi còn nhiều việc không làm được chu đáo. Thế nhưng nghĩ đến mẫu hậu luôn luôn kỳ vọng đối với trẫm, nhi thần cũng chỉ có thể hết sức vì mẫu hậu san sẻ.”

Tiêu Hoài Húc làm bộ đứa con có hiếu nói một lúc giống như không phải bọn họ ép nàng lui vào hậu cung, mà là nàng chính mình giao nộp quyền lực, chỉ là còn lo lắng hắn làm không tốt. Liễu Thanh Đường còn chưa kịp nói, con cáo già Vương Thủ Phụ đang đứng chắp tay đứng bất động như núi rốt cuộc cũng đứng ra khỏi hàng nói:

“Thần nguyện ý dốc hết sức lực phụ tá Hoàng thượng, cầu xin Thái Hậu nương nương yên tâm.”

Nói xong hắn liền quỳ xuống. Vương Thủ Phụ và Phùng Thủ Phụ tuy rằng đều là người trợ giúp Hoàng thượng nhưng địa vị của Phùng Thủ Phụ vẫn thấp hơn Vương Thủ Phụ một bậc, Vương Thủ Phụ quỳ xuống như vậy, phía sau nhất thời liền lập tức quỳ xuống một mảng lớn.

Nghĩ đến tin tức của con Phùng Thủ Phụ truyền đến, Liễu Thanh Đường nhìn qua hai tên Thủ Phụ đang quỳ ở dưới, hai người này sẽ có lúc nội đấu, dù sao cũng đều là cựu thần, cùng là Thủ Phụ chẳng ai nguyện thấp hơn người kia, từ khi Huyên Ca được dâng tặng bị Hoàng đế sủng ái độc chiếm hậu cung, Phùng Thủ Phụ chắc chắn càng tính toán nhiều hơn.

“Đã như vậy thì theo ý các vị ái khanh đi.”

Liễu Thanh Đường lập tức đứng dậy phất tay áo rời đi, vừa đi ra khỏi điện đến chỗ không người, nét mặt tức giận liền tan biến, không những vậy còn mang theo chút chờ mong. Sự việc ngày hôm nay nhiều hay ít cũng có một phần do nàng cố ý thúc đẩy, bằng không cứ chờ bọn họ lề mề như vậy vài năm sau mới nghĩ đến đối phó nàng, bọn họ có thể chờ nhưng nàng không muốn chờ, phải nhanh chóng thúc đẩy chuyện này.

Liễu Thanh Đường ở Từ An Cung đóng cửa không ra ngoài, quả thực truyền đến tai Thủ Phụ bắt đầu ba phương bốn hướng thu mua quan viên phe phái, cùng với lôi kéo một ít quan viên Liễu gia thu mua tin tức. Liễu Thanh Đường cười cười hạ lệnh xuống dưới, những quan viên cấp bậc thấp phía dưới giả vờ nghe theo mệnh lệnh của Thủ Phụ.

Nhóm quan viên này một số là quan văn, còn một số ít là từ bên ngoài lựa chọn vào, quan hệ với Liễu gia không sâu. Chỉ có những người này mới có thể giãy giụa giữa được và mất, những người phe cánh bên kia mới không thể hoài nghi, về phần Ngụy Chính là người trung thành của Liễu gia đương nhiên sẽ không thế như thế, nếu bọn họ có thể bị cám dỗ quay đầu, có ngốc cũng sẽ hoài nghi Liễu gia.

Có Liễu Thanh Đường bày mưu đặt kế, phe cánh Thủ Phụ ở trong triều từ từ nước lên thì thuyền lên. Sau khi con Phùng Thủ Phụ hiến tặng kế sách quan hệ của hai cha con cùng hòa thuận nhiều, bắt đầu để hắn tiếp xúc với nhiều việc. Chỉ có Vương Thủ Phụ là không đắc ý như Phùng Thủ Phụ, ngược lại càng thêm cảnh giác đa nghi Liễu gia. Từ thời điểm này có thể nhìn ra được vì sao Phùng Thủ Phụ kém hơn Vương Thủ Phụ, Vương Thư Huy người này trăm mưu nghìn kế, nhẫn nhịn được cũng có đủ sự cẩn thận, chỉ tiếc hắn đã lớn tuổi mà con cháu đời sau cũng không nghe nói có ai làm nên trò trống gì.

Trong cung bởi vì tin Thái Hậu nương nương thất thế mà lòng người dao động một lượt, chỉ là rất nhanh đã bị Tần Thúc dùng máu tươi trấn áp tất cả. Ở trước mặt lợi ích càng nhiều người bỏ mạng. Ngoài cung đã có Ngụy Chính cùng quân lính cuả hắn, hơn nữa còn có ca ca nàng, hiện tại cũng không cần Liễu Thanh Đường xử lý việc gì, mà nàng dự đoán trong cung có một chút khó khăn cũng đều được Tần Thúc giải quyết nhanh gọn, một chút cũng không cần nàng quan tâm.

Từ sau khi nàng trốn cung nhân đi đến cung ngục nhìn một vòng, Liễu Thanh Đường thường xuyên nghĩ, ở một nơi nàng không nhìn thấy, Tần Thúc có một mặt khác, khác biệt với khi ở trước mặt nàng dung túng, khác với kiếp trước lãnh đạm, mà là thù hận. Liễu Thanh Đường nghĩ nếu có thể thay đổi lại, tuyệt đối sẽ không để Tần Thúc làm như vậy… tuyệt đối không.

Những người mà Liễu Thanh Đường nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ như giọt nước, ở bên dưới mới là địa ngục. Bị sự việc lần này liên lụy số người chết không ít, nếu chỉ đơn giản là nghe nói thì không có cảm giác gì, nhưng tận mắt nhìn thấy lại khác biệt hoàn toàn. Liễu Thanh Đường không cần tự tay làm việc này, Tần Thúc có nói cho nàng nghe, nàng nghe xong cũng bỏ qua không để ở trong lòng. Tất cả những việc này đều đã có Tần Thúc làm thay nàng. Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, Tần Thúc vì nàng hai tay dính đầy máu tươi, lại chỉ cho nàng nhìn thấy cảnh thiên hạ thái bình, khung cảnh tươi đẹp. Hắn một mình chịu đựng như vậy có phải sẽ cảm thấy khó chịu?
Bình Luận (0)
Comment