Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 148

Cả ba đứa nhỏ khi biết cha mẹ đi tuần trăng mật thì làm loạn cả lên đòi đi theo hai người. Thật là, Uyển Khanh đã dặn Hạ Dĩ Niên trước là phải giữ bí mật rồi, lại không ngờ tới hắn...lỡ miệng nói ra. Uyển Khanh xác định là đêm nay không ngủ được. Mọi người tụ họp lại ở Hạ gia ngồi vây quần bên nhau, không khí ấm cúng mà hòa đồng.

Thao Thao đem trà lên để xuống bàn, Uyển Khanh nói cảm ơn cô bé rồi lại nhíu mày nhìn chằm chằm Thao Thao.

Cô bé cảnh giác: "Chị, chị Uyển Khanh chị nhìn gì thế?"

"Thao Thao năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ?"

"Dạ..."

"Cũng đến tuổi gả đi rồi, có muốn lấy chồng chưa?"

"Hả?"

Uyển Khanh cười: "Bộ dáng này là không muốn sao?"

"Không có!"- Thao Thao nhanh chóng: "Chỉ là ai mà chịu lấy một con ngốc như em chứ."

Lâm Tư Phàm ngồi bên cạnh buông điện thoại trong tay xuống xéo sắc lên tiếng: "Gấp gả lắm rồi hay sao? Là ai nói sẽ cống hiến cả đời cho cái nhà này?"

"Em..."- Thao Thao ủ rũ.

Uyển Khanh lườm một tiếng: "Lâm Tư Phàm, cậu nói vậy là không được. Các người làm ở Hạ gia đến tuổi thì đều phải có cuộc sống của riêng họ, hơn nữa Thao Thao lại như một đứa em tốt của chúng ta, sao lại có thể để con bé về già chỉ côi cúc hiu quạnh chứ? Em nói đúng không Dĩ Niên?"

"Đúng."

"Có mấy người làm nữ cũng thành người lão làng trong nhóm người làm của Hạ gia không phải sao? Họ đâu cần lấy chồng hay gả đi, cái gì mà sống cuộc đời của riêng mình, chị kết hôn rồi thì muốn người trên thế giới này kết hôn cùng chị chắc. Em nói đúng không anh họ?"

"Không đúng!"

Lâm Tư Phàm: "..."

Uyển Khanh đắc chí cười: "Nói vậy là sai rồi, mấy người làm khác là vì diện mạo họ tầm thường không ai thèm để ý tới, nhưng còn Thao Thao của chúng ta? Nhìn xem, càng lớn lại càng xinh đẹp, không nên lãng phí tuổi trẻ của con bé, vậy là tạo nghiệp đấy."

Lâm Tư Phàm nghe nói vậy thì bất giác đánh giá Thao Thao từ trên xuống dưới, cũng phải công nhận, xem cũng không tồi.

"Tôi không đồng ý, Thao Thao là người hầu riêng của bản thiếu gia, tôi chưa đồng ý thì không được gả đi đâu cả."

"Ô hô, Lâm Tư Phàm này nói chuyện ngang như cua ấy nhỉ?"- Uyển Khanh cười khẩy: "Vừa nãy mẹ đã nói ba mẹ phải sang Nam Mỹ một thời gian khá lâu, nên việc ở cái nhà đương nhiên là do cô cô đây quản lý rồi?"

Ngôn Ngôn ló đầu sang: "Mẹ à, mẹ nói giống như nữ chủ hậu cung vậy á..."

"Đương nhiên rồi."

"Chị..."- Lâm Tư Phàm nghiến răng, cuối cùng thì quay đi chỗ khác.

Ngôn Ngôn lại nịnh nọt kéo tay Uyển Khanh: "Mẹ à, cho con đi theo đi, Ngôn Ngôn từ nhỏ tới giờ chưa từng ngồi máy bay... tội nghiệp lắm đó."

"Con cũng vậy này."- San San không chịu thua thiệt chạy qua trưng ra gương mặt như cún con.

Thông Thông: "Hai người thôi đi, hai người đi thì lịch học phải như thế nào đây?"

Hạ Dĩ Niên lên tiếng: "Thông Thông nói đúng, thứ nhất là ba đứa kẹt lịch thi học kì, thứ hai là độ tuổi này ngồi máy bay thì không thích hợp lắm."

Hi con người kia liền ủ rũ chán đời.

Karen hỏi: "À này, Uyển Khanh, hai người đi đâu trăng mật thế?"

"Phần Lan."- Uyển Khanh mỉm cười: "Được rồi, ba đứa ở nhà học bài, Thao Thao, em cứ tùy ý chọn một người mình thích, tới khi đó muốn đi thì chị cũng không giữ. Quyết định vậy đi, bất cứ ai cũng không có quyền kháng án."

Hạ Dĩ Niên và Uyển Khanh rời khỏi, Lâm Tư Phàm ngồi lại vẫn còn mang theo sự không phục trong lòng mà hậm hực: "Đúng là không nói lý lẽ mà, trái một người ngang ngược phải một người dung túng. Cái nhà loạn hết cả rồi."

Thông Thông lắc đầu: "No no no! Chú nói như vậy là sai rồi chú nhỏ, cha cháu là chồng của mẹ cháu, không dung túng mẹ cháu chẳng lẽ lại dung túng cho người lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp phụ nữ hay sao? Thật ra vừa rồi mẹ cháu nói không sai, thầy giáo cũng dạy rằng... là con người thì phải nam nữ bình đẳng, có quyền con người... hà cớ gì mà chị Thao Thao phải cả đời dựa vào chú chứ?"

Nói rồi thằng nhóc hiên ngang bỏ đi.

Lâm Tư Phàm bị bộ dáng như giáo sư giảng bài của Thông Thông làm cho tức tới mức suýt chút máu tuôn trào theo đường mũi anh chỉ tay: "Trời cái thằng này..."

...

Cánh cửa gỗ mở ra mang theo tiếng kẻo kẹt, Vu An Di bước vào ngôi nhà lúc trước của mình. Mọi vật vẫn không thay đổi, từ cái bàn tới cái ghế qua mười năm đều không có một hạt bụi nào.

"Tại sao..."- Vu An Di nhíu mày, không tin nổi vào mắt mình. Rõ ràng trước khi rời khỏi cô đã bán ngôi nhà này đi rồi? Bây giờ mọi thứ vẫn không khác gì mười năm trước...

Lạc Nhân bước vào, đáp: "Anh đã mua lại từ tay thương nhân kia. Ngày ngày đều có người đến quét dọn chỗ này, đây cũng chính là nhà của anh."

Vu An Di quay lại nhìn anh như thế có bao nhiêu điều muốn hỏi.

Lạc Nhân nhìn thấy nhưng lại cố tình lờ đi, nắm tay cô dắt vào thư phòng. Trên bức tường màu nâu sẫm có hàng loạt các ảnh được treo, tất cả đều là khung cảnh sinh hoạt bình thường trong mười năm này. Lạc Nhân vào bếp, Lạc Nhân đọc sách, Lạc Nhân pha cà phê, từng khoảnh khắc một đều được ghi lại...

Vu An Di cũng không hiểu vì sao mình lại bật khóc...

Lạc Nhân khoát vai cô, xua đi hơi lạnh trên hai bả vai nhỏ nhắn. Đôi vai này, anh nghĩ nó luôn muốn tự mình đứng lên mà không muốn dựa dẫm vào bất kì ai, nó thà tự mình gánh lấy tất cả cũng không muốn đứng nấp sau một vòng tay an toàn nào đó. Trước kia Lạc Nhân cho rằng Vu An Di đã quá cố chấp, một người con gái thì cần gì phải mạnh mẽ? Con gái chẳng phải là có quyền được yếu đuối, có quyền được nâng niu hay sao?

Nhưng qua mười năm, có lẽ anh đã có một cách nhìn khác về sự độc lập này của cô.

"Sao lại khóc?"

Vu An Di quẹt đi nước mắt trên mặt: "Anh không nhất thiết phải làm nhiều việc như vậy..."

Lạc Nhân im lặng một lúc, dừng ánh mắt trên gương mặt trắng nõn của cô nhẹ nhàng hỏi lại: "Em thật sự thấy không cần thiết sao?"

Lần này tới Vu An Di không trả lời mà hỏi lại một câu khác: "Tại sao không đi tìm em?"

"Anh sợ."

"Sợ gì?"

"Sợ em nói rằng, em không hối hận."

Trong căn phòng bị bao trùm một mảng yên tĩnh lúc lâu. Vu An Di mới lên tiếng: "Lạc Nhân, anh của lúc trước sẽ không sợ tới sợ lui như vậy. Anh của lúc trước, vừa bồng bột vừa nóng nảy sẽ không kiên nhẫn chụp lại những bức ảnh vô vị này như vậy... anh thay đổi rồi."

"Em cũng thay đổi rồi, Vu An Di của lúc trước sẽ không thấu hiểu như vậy. Vu An Di của lúc trước sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, Vu An Di của lúc trước sẽ không biết cách thu lại cái tôi của mình...mà có lẽ chúng ta của lúc trước đều quá đề cao cái tôi của mình rồi."- Lạc Nhân khẽ cười một tiếng như để tưởng nhớ về mười năm trước, rồi lại quay qua, thâm tình nhìn Vu An Di: "An Di, ở lại cạnh anh và đừng rời khỏi đây nữa. Mười năm, con số nàycó lẽ đã đủ để khẳng định anh đối với em không phải là nhất thời hứng thú, nhất thời bồng bột. Anh sẽ không hứa hẹn nhiều điều, anh sẽ không nói sau này khi cả hai chúng ta đều già rồi thì phần tình cảm này sẽ không theo năm tháng mà phai đi. Lạc Nhân anh chỉ hứa và nói những điều mà mình cam đoan sẽ làm được, và điều duy nhất anh sẽ hứa với em chính là...anh sẽ không phụ em, càng sẽ không để em lại một mình. Mười năm nay anh đã sống một cuộc sống tưởng chừng như một cái xác không hồn rồi, anh nghĩ nếu như những chuỗi ngày này còn tiếp tục không có em thì mình có thể sẽ phát điên lên. Có thể trong mắt em đàn ông trên đời này ai cũng giống như cha mình, nhưng xin em hãy cho vào danh sách đặc biệt. Lạc Nhân anh có thể đối xử tệ bạc với tất cả mọi người xung quanh, chỉ duy nhất em."

Trái tim của cô giống như ngừng đập, mọi hơi thở đều không thể thoát ra... một sự cảm động, vui vẻ và một thứ cảm xúc gì đó không rõ tên bùng nổ trong lòng. Vu An Di nhất thời không biết nói gì. Cô đã từng nghe mẹ nói, tuy rằng mẹ bị người đàn ông đó phụ... nhưng bà chưa bao giờ oán hận ông. Lúc đó cô cho rằng mẹ thật ngốc, thật khó hiểu, nếu như người bị phụ bạc là cô chắc chắn cô sẽ mọi biện pháp khiến người đó sống không bằng chết. Tới bây giờ cô mới hiểu, hóa ra suy nghĩ của mẹ vô cùng đơn giản... chỉ đơn giản là...hận gì chứ? Cho dù người đàn ông kia phụ bạc bà thì ít ra từng có thời gian ông ta yêu bà thật lòng, lỗi của một cuộc tình tan vỡ ngoài lòng người ra thì còn có thời gian nữa. Ai dám chắc rằng phần tình cảm mà mình cho là thật lòng này sẽ theo thời gian biến mất không chút dấu vết chứ? Bà cảm ơn ông ta, vì đã để bà yêu và được yêu, đã để lại cho bà một đứa con gái, dù tất cả đều là quá khứ nhưng bà vẫn cảm ơn vì điều đó.

Huống gì, một người đã dùng mười năm đợi cô?

"Lạc Nhân, không cần thử nữa... chúng ta đi tới đích luôn đi."
Bình Luận (0)
Comment