Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 23

Tọa lạc ở đại lộ lớn của thành Cát An chính là một ngôi biệt thự sang trọng, bên ngoài có tấm biển ghi hai chữ: Lôi gia.

Cánh cổng màu trắng cao hơn hai mét đặc biệt có người đứng canh cả trong lẫn ngoài, con đường hoa khá dài với hai bên là hoa viên bãi cỏ xanh mướt, đi theo đường hoa sẽ nhìn thấy những bậc thang cao tít.

Tòa biệt thự hoàn toàn được thiết kế theo phong cách cổ điển của Châu Âu, nhìn từ bên ngoài thật sự chẳng khác gì một chiếc lồng kính khổng lồ với độc nhất một màu trắng bao phủ vô cùng tinh khôi.

-Rầm

“Cô chủ, cô không sao chứ?”- Người giúp việc kinh hãi chạy tới đỡ lấy cô gái đang không đứng vững phía xa.

Cô gái được người giúp việc đỡ lấy nhưng hiển nhiên sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt nhìn lên màn hình vi tính: “Tại sao… tại sao vẫn còn sống?”

“Tiểu thư, rõ ràng hôm đó cô ta đã bị chúng ta đẩy xuống biển, vùng biển đó nghe nói thường xuyên có cá mập, cô ta không thể nào còn sống được. Đây, chắc chắn là giả mạo.”- Người giúp việc dìu cô gái ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an.

Nàng ta chính là Lôi Ngân Chi, đứa con gái thứ sáu của Lôi Húc – một thương nhân có tiếng ở trên thương trường. Nàng ta được mọi người công nhận là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, năm ngoái còn đạt được giải thưởng nữ diễn viên triển vọng danh giá.

Có điều gương mặt xinh đẹp kia của Lôi Ngân Chi giờ phút này tràn ngập sự kinh hãi, cơ thể yêu điệu cũng toát đầy mồ hôi.

“Thật sự là giả mạo sao? Nhưng….rất giống?”- Lôi Ngân Chi nửa tin nửa ngờ, trên màn hình máy tính chính là chân dung của Lôi Uyển Khanh em gái nàng ta cũng là kẻ nàng ta căm ghét rắp tâm hãm hại.

Dung mạo của Lôi Uyển Khanh nàng vừa nhìn là đã nhận ra.

Người giúp việc nhẹ giọng: “Tiểu thư nghĩ thử xem, nếu cô ta thật sự là Lôi Uyển Khanh thì tại sao thoát chết lại không quay về tố cáo chúng ta? Còn nữa, tại sao cô ta lại trở thành người mẫu cho Hoàng Thịnh, Lôi gia chúng ta và Hoàng Thịnh trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, không lẽ Lôi Uyển Khanh không biết mà lại còn gia nhập với bọn họ?”

Lôi Ngân Chi nghe thuộc hạ thân cận của mình nói thế thì sự khẩn trương vừa rồi cũng vơi đi, nhưng ngay sau đó nàng ta lại nghĩ tới một điều: “Không được, bất kể cô ta là ai đi nữa cũng là một mối họa cho chúng ta. Cô ta giống với Lôi Uyển Khanh, nếu cô ta không phải Lôi Uyển Khanh thật sự thì cũng làm tôi nơm nớp lo sợ, còn nếu cô ta thật sự là Lôi Uyển Khanh nhỡ chẳng may cô ta quay về chẳng phải tôi sẽ vào tù sao? Không được… mối hận này phải diệt tận gốc.”- Lôi Ngân Chi đứng lên, đi qua đi lại một lúc rồi quyết định: “Đem mấy bức ảnh cô người mẫu kia chặn lại hết, tuyệt đối không được để bất kì ai trong Lôi gia nhìn thấy người có diện mạo giống với Lôi Uyển Khanh kia. Còn về phía cô ta, là thật hay giả tôi mặc kệ, để lại cô ta khiến tôi bất an, phái người khử cô ta.”

“Dạ.”



Buổi chiều, một mình Trân Trân tản bộ trên phố, cô cứ đi qua từng ngõ một chủ yếu là để giải khuây. Nào ngờ đi một lúc lại tới biệt thự của Yunus lúc nào không hay, Trân Trân sững người nhìn tòa lâu đài trước mắt, vẫn vô cùng quen thuộc đối với cô.

Trân Trân từng bước đi tới cổng, không biết giờ này mọi người bên trong đang làm gì, mẹ cô đang làm gì?

“Đứng lại, cô định đi đâu?”

“Tôi…tôi là bạn của Dương Anh Thi, vừa từ nước ngoài trở về, nghe tin cô ấy qua đời thì muốn tới để cúng viếng.”- Trân Trân nhìn hai người canh cửa trước mặt, bọn họ là Đạt và Tuấn, đều là thuộc hạ thân cận lúc trước của cô, có điều thuộc hạ của cô sao lại phải đi gác cửa thế này?

Đạt và Tuấn đều là đặc công hàng đầu, họ đều lớn tuổi hơn cô, từ lúc cô tám tuổi họ đã được đưa từ trại mồ côi về đào tạo mất ba năm mới có thể đảm nhận vị trí vệ sĩ thân cận của cô. Trong mắt mọi người họ đều là thuộc hạ cấp cao của Yunus, là đại diện cho Dương Anh Thi vậy mà… sao hôm nay cô chỉ mới ‘qua đời’ hai tháng mà họ phải đi gác cổng chứ?

Đạt nghe cô nói thế, sắc mặt có chút nghi ngờ: “Cô chủ chúng tôi trước giờ không giao du với bạn bè, cô ấy vốn dĩ không có người bạn nào. Còn nữa, nếu cô thật sự là bạn của cô ấy, cô ấy cũng mất hai tháng rồi sao bây giờ cô mới tới viếng?”

Tuấn trầm mặc một lúc, cũng không khỏi nghi hoặc: “Tôi cảm thấy cô rất khả nghi, nói cô phải cô là người Lý Gia Hân đưa tới công kích bà chủ không?”

“Tôi không phải…”

“ĐỪng nhiều lời nữa, cút đi.”- Đạt lạnh lùng đẩy mạnh cô khiến Trân Trân lui ra sau vài bước ngã xuống đất, bàn tay có chút trầy xướt nhẹ. Trân Trân lắc đầu, người thuộc hạ của cô ngày trước cũng đâu có nóng tính đến mức động chân động tay với con gái như vậy, rốt cuộc trong khoảng thời gian cô đi vắng thì chuyện gì đã xảy ra?

Trân Trân đứng lên định rời đi, lúc này từ trong biệt thự Yunus vang lên một tiếng gầm thật lớn, kế tiếp người ăn kẻ ở bên trong đều chạy tán loạn vừa chạy vừa kêu cứu mạng rất thảm thương. Cả tòa biệt thự yên tĩnh bỗng chốc như ong vỡ tổ, không khí náo nhiệt vô cùng.

“Mặt Trắng xổng chuồng rồi, Mặt Trắng xổng chuồng rồi…”

Đạt và Tuấn lúc này nhìn nhau, cũng không có thời gian quan tâm tới cô nữa, cả hai người chạy vào trong phụ giúp người bên trong. Đứng ở cửa Trân Trân có thể nhìn thấy có hơn mười người trong hoa viên chạy qua chạy lại đuổi bắt một con vật có bộ lông trắng tinh.

Đó là Mặt Trắng, là thú cưng của cô nuôi lúc trước. Mặt Trắng là một con cáo nhỏ thuộc giống Fennec, do một lần vào sở thú cô đã đem về nuôi. Đặt tên nó là Mặt Trắng là bởi vì toàn thân nó đều là màu trắng chỉ riêng mặt của nó là có màu trắng đậm hơn so với những nơi khác, Mặt Trắng rất ngoan nhưng tại sao hôm nay nó lại ngang nhiên xổng chuồng ra thế này?

Người làm nhào vào chụp lấy thì Mặt Trắng đã nhanh nhẹn phóng qua chỗ khác khiến mọi người ngã nhào ra đất kêu la, cảnh tượng phút chốc vô cùng hỗn loạn.

Mặt Trắng rất nhanh nhẹn, rất xảo quyệt, muốn bắt nó dựa vào mấy người này thì là chuyện không thể nào. Trân Trân đứng một bên cửa xem trò vui, lúc này Dương Cẩm Vân ở bên trong nghe tiếng động thì chạy ra, vừa đúng lúc Mặt Trắng lao về phía bà.

Dương Cẩm Vân trợn to mắt, vốn nghĩ chỉ còn một chút nữa thôi thì Mặt Trắng sẽ đáp vào mặt bà một cú thật đau.

Mọi người ai cũng kinh hoảng.

-Huýt- Trân Trân đưa hai ngón tay lên miệng, thổi hai tiếng sáo.

Ngay lập tức Mặt Trắng nhìn qua phía cô, sau đó con cáo nhỏ tỏ vẻ rất vui mừng chạy đến phóng vào lòng cô. Trân Trân cười bế nó lên cọ cọ mặt vào bộ lông mịn màng của nó, cũng may mắn cho cô là lúc trước đã kiên nhẫn dạy cho Mặt Trắng hiệu lệnh này, cũng may mắn một điều nữa là Mặt Trắng vẫn còn nhớ cách huýt sáo này của cô.

“Mặt Trắng, có khỏe không? Sao lại không ngoan thế này, suýt chút thì làm mẹ ta bị thương rồi.”- Trân Trân nói nhỏ vào tai Mặt Trắng, không biết nó nghe có hiểu hay không mà kêu lên hai tiếng.

Tất cả mọi người ai cũng khó hiểu nhìn cảnh này. Bởi vì Mặt Trắng là con cáo ngang ngược nhất ở đây, bản tính của nó khó thuần phục tới nỗi chuyên gia huấn luyện động vật cũng phải chào thua, trên đời này người duy nhất có thể khiến Mặt Trắng nghe lời không ai khác chính là Dương Anh Thi. Vậy mà giờ đây một cô gái xa lạ lại có thể khắc chế được bản tính này của Mặt Trắng, khiến mọi người không khỏi khó hiểu.

“Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.”- Dương Cẩm Vân đi tới, mỉm cười nhẹ nói với cô.

Trân Trân ôm Mặt Trắng trong lòng, lễ phép chào bà một tiếng: “Chào bác, có lẽ lần trước cháu chưa kịp giới thiệu. Cháu là Trân Trân, là… bạn thân của Anh Thi, bọn cháu đã nhiều năm mất liên lạc với nhau, cháu mới nghe tin cô ấy… gặp chuyện không may ngày hôm qua nên hôm nay mới tới viếng thăm.”

Dương Cẩm Vân nghe cô nói thế thì rõ ràng trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ không khác gì Đạt và Tuấn khi nãy, bà nói: “Anh Thi… nó có bạn sao bác lại không biết nhỉ?”

“Chính vì đã mất liên lạc từ lâu, thật ra chính bản thân của cháu cũng không nhớ rõ gương mặt của Anh Thi trông như thế nào.”- Trân Trân nhanh trí tìm cách ứng phó.

Dương Cẩm Vân nghe cô nói thế, trong lòng cũng hơn phân nửa là tin lời cô nói. Dù sao không hiểu tại sao mà đối với cô gái trước mặt, bà luôn có một cảm giác thân thiết khó tả. Dù chỉ mới gặp, nhưng lại như là đã quen biết lâu rồi, chính là cảm giác thân thiết giống như giữa bà và Dương Anh Thi vậy.

“Được rồi, nếu là vậy thì vào bên trong thắp cho nó nén hương.”

Đạt và Tuấn lúc này bước lên: “Phu nhân!”

Dương Cẩm Vân đưa mắt ra hiệu Đạt Và Tuấn không nói nữa, bà dẫn đường đi trước,Trân Trân vẫn ôm Mặt Trắng trong tay theo sau.

Khung cảnh và cách bày trí vẫn không khác trước là bao, chỉ có điều giờ đây từ cái bàn đến cái ghế đều là sự ảm đạm, ngay cả trong không khí cũng vô cùng lạnh lẽo.

Di ảnh của cô được đặt chung một chỗ với di ảnh của chị gái, Trân Trân vừa nhìn thấy liền trong nháy mắt khụy ngã, cô khóc lớn không thể dừng lại được.

Đứng trước di ảnh của chính mình, Trân Trân lại vô cùng ân hận. Tuy rằng nỗi ân hận đó cô đã trải qua nhiều lần rồi, nhưng giờ đây lúc nhìn ấy vẻ xót thương của Dương Cẩm Vân khi nhìn di ảnh của chính cô, khiến cô cảm thấy mình ngay cả súc vật còn thua xa.

Dương Cẩm Vân thở dài, u sầu nói: “Đời người quả thật ngắn ngủi, chỉ mới chớp mắt mà hai đứa con gái bác yêu quý đều bỏ bác mà đi.”

“Con xin lỗi, con xin lỗi…”- Trân Trân đứng lên ôm lấy bà, liên tục vừa khóc vừa nói xin lỗi khiến Dương Cẩm Vân khó hiểu.

“Đứa trẻ ngốc, sao lại nói xin lỗi? Tay con bị làm sao thế, là bọn họ đẩy con à?”- Dương Cẩm Vân vừa nhìn thấy vết rướm máu trên tay cô thì sốt ruột không thôi.

Trân Trân lắc đầu, bây giờ là thời điểm tốt để cô hỏi thăm tình hình: “Hiện giờ Yunus thế nào rồi ạ?”

Đạt đứng phía xa lúc này lên tiếng: “Còn thế nào nữa, Lý Gia Hân kia đã bán hết chi nhanh kép của Yunus rồi, nói không chừng nay mai sẽ bán cả Yunus.”

“Làm sao có thể chứ, bác gái vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty, sao Lý Gia Hân lại có quyền bán đi Yunus?”- Trân Trân nhíu mày, khó tin chuyện đang xảy ra.

Tuấn tiếp lời: “Hai tháng trước, sau khi tang lễ của cô chủ hoàn thành, Lý Gia Hân đem đến một đại đội luật sư đưa ra đủ bằng chứng chứng minh cô chủ đã từng kí tên giao lại số cổ phiếu trong tay mình cho cô ả, hiện giờ cô ả mới là cổ đông lớn nhất của Yunus.”

Trân Trân nghe tới đây, nhớ tới lúc trước vì cô tin tưởng Lý Gia Hân quá mà mỗi hợp đồng cô ta đưa tới cô đều không do dự mà sơ xài kí tên vào. Thật không ngờ, cái bẫy này đã được Lý Gia Hân dàn xếp từ rất lâu về trước rồi.

Không được, hy vọng của cô chính là khôi phục lại Yunus, cô tuyệt đối không cho phép chuyện Lý Gia Hân có thể bán đi tâm huyết của cô một cách dễ dàng như vậy.

Trân Trân nắm lấy tay của Dương Cẩm Vân: “Bác gái, trước tiên bác có tin tưởng cháu không?”

Dương Cẩm Vân dường như không hiểu lắm câu hỏi của cô. Trân Trân không biết giải thích thế nào, cô nghiêm túc nhìn bà: “Trước hết bác gọi cho Vu An Di, bảo cô ta chuẩn bị gấp một số hồ sơ chứng minh quyền sở hữu đối với Yunus. Cho dù Dương Anh Thi có kí tên vào giấy tờ do Lý Gia Hân đem tới nhưng đó chỉ có thể chứng minh cô ta là cổ đông lớn nhất của Yunus. Yunus là doanh nghiệp gia tộc hợp pháp, không phải nói muốn bán là bán, càng không có quyền bán đi khi chưa có được sự đồng ý của 80% cổ đông, trừ khi…”

Dương Cẩm Vân rõ ràng nghe rất nhập tâm, đến lúc thấy cô chần chừ thì hỏi: “Trừ khi cái gì?”

Trân Trân nhìn bà: “Trừ khi là trong di chúc của Dương Anh Thi có ghi rõ là chuyển nhượng lại số tài sản của Yunus cho Lý Gia Hân.”

Dương Cẩm Vân bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc không thôi, bà vốn dĩ không nghĩ tới điểm này, lời của Trân Trân làm cho con đường tăm tối phía trước như được khai sáng.

Có điều rất nhanh Dương Cẩm Vân lại phát hiện ra sơ hở: “Như không hợp lý, thứ nhất cái chết của Anh Thi là do tai nạn, đã là tai nạn thì làm sao có thể viết trước di chúc chứ? Thứ hai, Anh Thi còn quá trẻ, viết di chúc rõ ràng là một hành động không phù hợp với lứa tuổi, nó cũng không có viết di chúc gì cả.”

Trân Trân đi tới trước di ảnh của mình và chị gái, nhìn một lúc rất lâu, cuối cùng giọng nói cũng lạnh đi, chứa một sự kiên quyết vô cùng: “Nếu không viết di chúc, thì mình có thể tạo ra di chúc. Còn việc cái chết của Anh Thi, bác gái, bác biết rõ hơn ai hết đó là màn kịch do Lý Gia Hân sắp đặt, nhằm mục định giết người bịt đầu mối. Cái chết của Anh Thi không phải tai nạn, mà là một vụ mưu sát, có điều… hiện giờ chúng ta không cần lật tẩy vụ mưu sát này.”- Cô chậm rãi quay lại, suy nghĩ một lúc rồi nhìn Dương Cẩm Vân: “Khi ra tòa, chúng ta cứ nói rằng do tinh thần sa sút nên Anh Thi đã nghĩ quẩn mà tự tử, nếu đã là tự tử vậy thì việc viết di chúc là hoàn toàn hợp lý rồi.”

“Không được, như vậy chẳng khác nào nói ra bên ngoài rằng chủ tịch của Yunus bị túng quẫn tới mức tự tử? Như vậy là bôi nhọ danh dự của Anh Thị, hơn nữa còn là lừa dối luật pháp.” Dương Cẩm Vân dứt khoát từ chối kế hoạch này, trước giờ gia tộc Yunus là gia tộc uy nh chính vì uy tính mới có thể đạt đến địa vị cao như hiện tại. Nếu bây giờ lừa gạt để có thể lấy lại cơ nghiệp, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, chẳng khác gì hành vi đáng khinh bỉ của Lý Gia Hân kia.

“Bác gái, thế giới này chính là khắc nghiệt như vậy, chúng ta không phản công Lý Gia Hân sẽ được nước lấn tới. Chúng ta không toan tính không lừa gạt thì người bị toan tính lừa gạt chính là chúng ta, hơn nữa chúng ta là đang lấy đạo của người trả lại cho người, chúng ta không làm gì sai trái.”- Kể từ sau khi sống lại, gặp được Hạ Dĩ Niên cô mới biết rằng hóa ra thứ gọi là pháp luật không hề minh bạch như mình vẫn tưởng. Nếu đã là như vậy cô cần gì phải kiêng nể gì nữa, cho dù là có dùng thủ đoạn ti bỉ nhất để dìm Lý Gia Hân xuống dưới chân cô cũng sẽ làm.

Dương Anh Thi lúc trước luôn là quân tử, nghĩa khí với bạn bè, hết lòng với mọi người. Nhưng bây giờ cô là Trân Trân, cô không hề quân tử và sẽ không cả tin như Dương Anh Thi.

Nhưng rõ ràng là Dương Cẩm Vân nghe không vào những gì cô nói: “Rất cảm ơn cháu đã có thiện ý này, nhưng bác sẽ không sử dụng cách lừa gạt này.”

“Bác gái…”

“Đạt, tiễn khách.”

“Mời.”- Đạt bước lên, lịch sự ra hiệu.

Trân Trân biết cô không thể thuyết phục được Dương Cẩm Vân, xem ra nước cờ này của cô đã thất bại rồi.

Trước khi rời khỏi cô quay lại nhìn Dương Cẩm Vân nói: “Thật ra lúc trước là do Anh Thi không hiểu đạo lý, giết hoặc bị giết, đâm hoặc bị đâm. Bác gái, chẳng lẽ bác cũng không hiểu?”

Dương Cẩm Vân nghe xong, nhất thời ngã xuống ghế sofa, thẫn thờ nửa ngày trời. Sau đó bà đi tới trước di ảnh, đốt một nén hương.

“Hai đứa nói, mẹ phải làm gì đây?”
Bình Luận (0)
Comment