Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 71

Đám cưới của Triệu Trường Bách và công nương Era vốn là sự kiện hot nhất trong thương giới của tháng này chỉ đứng sau việc Hoàng Thịnh lên sàn. Khách mời của buổi tiệc này đa số là người từ hoàng gia Anh và những nhân vật lớn. Điểm thu hút mọi người quan tâm không phải là cô dâu và chú rể mà là cuộc tụ họp của tứ đại gia tộc của thương giới. 

Ai cũng biết, Triệu gia và Lôi gia xưa nay bằng mặt không bằng lòng. Yunus trước giờ lại khá im hơi lặng tiếng, hầu như không dính líu gì tới những lùm xùm tranh giành thị phần của ba gia tộc còn lại, Hạ gia thì khỏi phải nói tới, chính là cán cân giữ thăng bằng trong tứ đại gia tộc. Hôm nay hiếm khi lắm mới có dịp cả bốn nhà họp lại một chỗ, mọi người đều vô cùng háo hức xem sẽ có chuyện gì náo nhiệt.

Triệu Trường Bách tiếp rượu quan khách, ông bà Triệu cũng không thể rảnh rỗi được, hội trường bốn phía đều là tiếng nhạc nhẹ nhàng, một số người cao hứng liền ra giữa sàn khiêu vũ. Bầu không khí vui vẻ đầy tiếng chúc mừng…

Triệu Trường Bách thi thoảng lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Uyển Khanh thì hơi lo lắng, có khi nào cô sẽ không tới hay không?

“Trường Bách, chúc mừng cháu.”- Dương Cẩm Vân đứng bên cạnh, lịch sự nói.

Triệu Trường Bách lễ phép cúi người: “Cảm ơn chủ tịch Dương, sự xuất hiện của bác ngày hôm nay chính là niềm vinh hạnh của Trường Bách.”

Dương Cẩm Vân mỉm “Bác nghe nói cháu quen biết với Uyển Khanh à?”

“Phải, sao bác biết cô ấy?”

“Bác là mẹ nuôi của nó.”

“Mẹ nuôi?”- Triệu Trường Bách không thể tin nổi, Dương Cẩm Vân vậy mà lại nhận Uyển Khanh làm con nuôi? Chỉ xét riêng vào thân phận cô chủ nhỏ Lôi gia của cô thì cũng không hợp lý chút nào.

Dương Cẩm Vân gật đầu: “Trường Bách, không biết bác có thể hỏi cháu một chuyện hay không?”

“Bác cứ hỏi.”

Dương Cẩm Vân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nghe nói cháu cứu được Uyển Khanh, lúc đó nó bị rơi xuống biển?”

“Đúng vậy.”- Triệu Trường Bách gật đầu: “Cô ấy rơi xuống biển, trôi dạt vào thôn Hương Lâm, mất đi trí nhớ, sau này cháu mới biết cô ấy là cô chủ nhỏ của Lôi gia.”

“Vậy…”-Dương Cẩm Vân nói: “Vậy cháu có nhớ hôm đó là ngày nào hay không?”

Triệu Trường Bách suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngày ba tây tháng mười.”

Triệu Trường Bách nhớ rất rõ bởi vì đó là ngày mà Dương Anh Thi mất.

“Ba tây?”- Dương Cẩm Vân nhíu mày, sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa vặn đúng ngay ngày Anh Thi xảy ra chuyện.

“Phải, bác Dương, bác không sao chứ?”- Triệu Trường Bách khó hiểu hỏi.

Dương Cẩm Vân lắc đầu: “Bác không sao, cảm ơn cháu.”

Bà cũng không biết bà đang nghi hoặc điều gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy giữa Lôi Uyển Khanh và Dương Anh Thi có một sự gắn kết nào đó.

Lúc này đột nhiên có người đi tới rất nhanh, va vào Triệu Trường Bách một cái. Anh hơi lui ra sau vài bước, còn đang bực bội trong lòng nhưng khi nhìn thấy người vừa va phải mình thì cố dằn xuống, lịch sự chào một tiếng: “Cậu Lôi, lâu quá không gặp.”

Lôi Gia Thiện phiền chán nhìn anh một cái: “Phải, lâu quá không gặp, sau vừa gặp đã phải va chạm xác thịt rồi nhỉ?”

Triệu Trường Bách mỉm cười: “Có thể là do tôi đứng không đúng chỗ, hoặc có thể là cậu Lôi đi sai hướng.”

“Vậy chắc chắn là cậu Triệu đây đứng không đúng chỗ rồi, hôm nay cậu là chú rể, là nhân vật chính, đáng lý ra bây giờ nên đi tới phòng cô dâu hộ tống tiểu mỹ nhân của mình, mấy việc tiếp khách nhàm chán hạ đẳng này, hừ…”- Lôi Gia Thiện đi tới bàn thức ăn, bóc một ít nho bỏ vào miệng: “Cứ để cho loại người hạ đẳng làm là được, như là cha mẹ cậu đấy.”

Dương Cẩm Vân nhìn sang, giọng điệu ngông cuồng không xem ai ra gì của Lôi Gia Thiện khiến bà khó chịu, với tư cách một trưởng bối khi nhìn thấy chắc chắn phải lên tiếng xen vào: “Gia Thiện lời nói phải có chừng mực một chút.”

“Cháu rất có chừng mực mà, chủ tịch Dương, ba cháu dạy cháu làm người phải ăn ngay nói thẳng, cháu nhìn thấy một con chó chạy ngang cũng không thể nói đó là con mèo được.”- Lôi Gia Thiện nhổ ra một mớ hạt nho dưới đất.

Triệu Trường Bách nhíu mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Đức tính này quả thật rất tốt, tôi tin rằng hôm nay cậu Lôi tới đây là để chung vui chứ không phải để phô trương đức tính tốt đẹp này của mình.”

Lôi Gia Thiện nhìn chằm chằm Triệu Trường Bách, ánh nhìn như có thể phóng ra tia lửa giận. Sau một lúc thì phá lên cười, cầm hai ly rượu bước tới đưa cho Triệu Trường Bách một ly: “Đúng vậy, bản thiếu gia tới đây là để chung vui, dù gì thời này là thời của tiền bối, cuộc chiến trên thương trường cũng là cha mẹ chúng ta đối đầu với nhau, chúng ta cần gì phải mất đi hòa khí, cậu Triệu nói có đúng không?”

Triệu Trường Bách nhận lấy ly rượu, cười nhẹ: “Nói rất chí lý.”

Lôi Gia Thiện cười lạnh, ngửa đầu uống hết ly rượu rồi đưa cái ly không cho Triệu Trường Bách cầm sau đó rời đi.

….

Lúc xe của Hạ Dĩ Niên chạy đến nhà hàng lớn nơi tổ chức tiệc cưới của Triệu Trường Bách và Era, các quan khách xung quanh đều đã có mặt, nhìn thấy một đại đội xe hơi từ đâu chạy tới thì ai cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn sang.

Hai xe vệ sĩ trước và sau cũng ngừng lại, Khải Ca bước xuống đi đến chiếc xe ở giữa mở cửa ra, mọi người liền biết nhân vật ngồi trong xe là ai.

Hai vợ chồng nhà họ Triệu, Lôi Hiệp Vũ và Dương Cẩm Vân đều chạy ra cổng lớn.

Hạ Dĩ Niên bước xuống, bên cạnh là Uyển Khanh khoác tay hắn. 

“Cậu hai!”- Các quan khách xung quanh đồng loạt chào hỏi.

Uyển Khanh đi bên cạnh cũng phải hít một hơi căng thẳng, cô thật không hiểu nổi tại sao bọn họ lại làm lố quá như thế. Uyển Khanh nhìn sang Hạ Dĩ Niên, hắn lạnh lùng cao ngạo tới mức không thèm nhìn tới mấy con người đang cuối đầu phía xa, cô liền nghĩ tới bộ dáng cười tới chảy nước mắt của hắn cách đây  nửa tiếng, nhất thời Uyển Khanh cũng phì cười. Bây giờ cô mới biết hóa ra bộ dáng lạnh lùng này của hắn là bày ra cho người khác xem.

Hai vợ chồng Triệu gia vừa thấy Hạ Dĩ Niên liền có chút ngập ngừng bước tới, bà vợ đỡ lấy ông chồng đang chống nạn, Uyển Khanh nhìn tới hai người họ, cô đoán chắc là phát súng đợt trước của Hạ Dĩ Niên đã lấy đi một chân của ông già kia rồi.

Mà bà Triệu cũng không dám nhìn thẳng vào cô nữa.

“Cậu hai, cậu đến đây chung vui, thật quá quý hóa quá.”- Ông Triệu khách sáo nói.

Uyển Khanh không tin nổi, bị bắn một phát đạn mất đi một cái chân mà ông già này vẫn dùng giọng điệu dè dặt vậy để nói chuyện với hắn? Trên nét mặt ông ta viết rõ bốn chữ ‘’vô cùng sợ hãi’, Uyển Khanh thở dài, xem ra uy quyền của Hạ Dĩ Niên quả thật không thể xem thường.

Uyển Khanh nhìn thấy Triệu Trường Bách, cô lén Hạ Dĩ Niên vẫy tay chào anh. Triệu Trường Bách mỉm cười cũng vẫy tay chào lại.

Nhưng mà sức lực của bàn tay đang nắm tay cô của Hạ Dĩ Niên lại siết chặt lại. Uyển Khanh đau đớn nhìn sang, hắn vẫn không nhìn về phía bên này, nhưng mà sức lực mạnh mẽ dưới bàn tay rõ ràng là mang ý cảnh cáo.

Hạ Dĩ Niên chào hỏi sơ qua với mọi người sau đó giơ tay ra hiệu, Khải Ca từ phía sau đem lên một hộp quà đưa cho hai vợ chồng Triệu gia: “Đây là quà cưới cậu hai đặc biệt chuẩn bị cho cậu chủ Triệu, một chút lòng thành, mong mọi người nhận cho.”

Có trời mới biết bốn chữ ‘đặc biệt chuẩn bị’ kia của Khải Ca đã khiến cho bà Triệu túa mồ hôi lạnh.

Lúc này Lôi Hiệp Vũ bên cạnh mới lên tiếng: “Uyển Khanh, sao mấy ngày nay con không trở về nhà?”

“Con bận chút việc ạ.”- Uyển Khanh thầm nói trong lòng hai chữ ‘giả tạo’ con người trọng nam khinh nữ như ông thì việc Lôi Uyển Khanh có về nhà hay không ông cũng chẳng thèm quan tâm tới, đừng tưởng tôi không biết ông quan tâm tôi như vậy là vì có Hạ Dĩ Niên đứng bên cạnh, hừ.

Ông Triệu nhìn sang Uyển Khanh, hơi nhíu mày hỏi: “Cô gái này là…”

Lôi Hiệp Vũ lên tiếng: “Đây là đứa con gái út của tôi, Lôi Uyển Khanh.”

Mọi người xung quanh nãy giờ đều nghi ngờ thân phận của cô gái bên cạnh cậu hai Hạ gia, bây giờ nghe Lôi Hiệp Vũ nói vậy thì bàn tán xôn xao.

“Ồ, hóa ra đây là cô chủ nhỏ của Lôi gia. Chả trách tôi lại cứ thấy quen mắt, nghe nói cô chủ nhỏ và cậu hai đã có hôn ước rồi, hai người đúng là trai tài gái sắc xứng lứa vừa đôi vô cùng.”

Những lời này khiến Lôi Hiệp Vũ cười lớn hưởng ứng: “Đúng, đúng vậy.”

Hai vợ chồng họ Triệu nhìn nhau chau mày. Ở hội trường chỉ có hai người có vẻ mặt bình thản nhất chính là Hạ Dĩ Niên và Uyển Khanh.

Dương Cẩm Vân lên tiếng: “Lôi lão gia, có chuyện này tôi nghĩ phải nói cho ông biết thì tốt hơn, cũng tại tôi không tốt, vừa gặp đã quá yêu thích Uyển Khanh, chưa hỏi qua ý ông mà đã thu nhận nó làm con nuôi rồi.”

Lôi Hiệp Vũ nhìn sang Uyển Khanh đánh giá Uyển Khanh một lược: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, có thể được chủ tịch Dương bà coi trọng chứng minh con bé ưu tú hơn người.”

Dương Cẩm Vân gật đầu: “Đúng vậy, Uyển Khanh đúng là một cô bé thông minh.”

Lôi Hiệp Vũ cười lớn: “Cậu hai, tôi nói cậu này, dù đối với Uyển Khanh có yêu thích thế nào thì cũng phải để con bé thi thoảng về nhà cùng lão già này ăn một bữa cơm, sao lại giữ con bé lại bên cạnh mãi như thế?”

Một số thương nhân khác đứng cùng đám người phía xa cùng lên tiếng: “Đúng đó, gần đây tôi nghe nói ở lâu đài của Hạ gia có giấu một cô gái nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn. Cậu hai có được người đẹp lại xài chiêu kim ốc tàng kiều, thật là cao tay.”

Những lời này làm mặt Uyển Khanh đỏ bừng cả lên. Cô âm thầm kéo tay Hạ Dĩ Niên chỉ mong hắn có thể lên tiếng phá tan cái cục diện trước mắt, hôm nay là đám cưới của Triệu Trường Bách và Era không phải sao? Nhưng mà nãy giờ hình như cô mới là trung tâm của buổi tiệc này?

Lôi Hiệp Vũ rõ ràng là đang muốn cáo mượn oai hùm, muốn dùng quan hệ giữa cô và Hạ Dĩ Niên để nâng vị trí của Lôi gia lên một tầm mới. Uyển Khanh cảm thấy lão già này thật đáng ghét, gọi ông ta một tiếng cha cô thật là vô cùng khó chịu.

Hạ Dĩ Niên bên cạnh bị Uyển Khanh kéo tay, khẽ mỉm cười: “Mọi người đừng mãi nói về tôi, hôm nay nhân vật chính là cậu Triệu và công nương Era, những lời bàn tán này của các vị tốt nhất nên thu lại để dành nói trong đám cưới của Hạ Dĩ Niên tôi.”

Mọi người bị lời nói của hắn làm cho ngạc nhiên sau đó cười lớn.

Hạ Dĩ Niên nói tiếp: “Mọi người không cần khách sáo, hôm nay chúng ta đều là khách của Triệu gia, không phân lớn nhỏ, tất cả cứ ngồi xuống hết đi.”

“Được, vẫn là cậu hai sáng suốt nhất.”- Mọi người phấn khởi nói, sau đó đi tìm chỗ ngồi cho mình.

Uyển Khanh trừng lớn mắt, cô có thể cảm nhận được đang có vô số ánh mắt của các thiếu nữ xung quanh ghim thẳng vào cô, giống như là muốn đem cô đi phanh thây vậy.

Sau đêm hôm nay cô được mọi người biết đến với quá nhiều thân phận, vừa là cô chủ nhỏ của Lôi gia vừa là con nuôi của chủ tịch đương nhiệm Yunus vừa là người phụ nữ kiêm vợ tương lai của cậu hai Hạ gia.

Chính vì vậy mà cả buổi tiệc này Uyển Khanh được các lão thương nhân đối đãi như thần thánh, ai vừa nhìn thấy cô đều như là nhìn thấy quan âm mà kính cẩn chào hỏi. Nhưng mà ngặt nỗi kiếp trước cô rất ít khi đi tham dự mấy buổi tiệc tùng nhàm chán này, đa số đều là chị gái hoặc trợ lý đại diện cho cô đi dự tiệc, Uyển Khanh luôn chán ghét mấy cách nói chuyện giả tạo của đám người kia, chính vì vậy nên đối với chuyện ứng phó cô không có kinh nghiệm gì. Lúc bị mấy lão già kia đặt câu hỏi mang tính gài bẫy, Uyển Khanh cũng không biết nên trả lời thế nào, cũng may là có Hạ Dĩ Niên bên cạnh khéo léo thay cô đáp trả.

Uyển Khanh thở dài, mấy chuyện giao tiếp này nếu mà không nhìn thấu lòng người thì thể nào cũng sẽ bị gài cho vào tròng. Bàn tay vô thức cầm ly rượu đỏ trên tay lên nhưng sau đó liền bị Hạ Dĩ Niên giật lấy, hắn nhàn nhạt nói: “Em uống thứ này để đập nát đám cưới của người ta à?”

Uyển Khanh lườm hắn: “Anh không phải là chồng em, không được quản em.”

Hạ Dĩ Niên nhìn cô: “Em chạy loạn trong tim anh rồi bảo anh không quản em, làm gì có chuyện đó?”

“Hạ Dĩ Niên anh quá tự cao rồi đó.”

“Anh tự cao có cơ sở, ngại gì chứ?”- Hạ Dĩ Niên đem ly rượu đỏ vừa giật lấy trong tay cô uống một ít: “Bây giờ cả cái thành Bách Nhật này đều biết em là phụ nữ của anh, anh mà không quản em cho tốt vào thì lời em nói trước kia sẽ thành sự thật đấy.”

Uyển Khanh ngẫm nghĩ một lúc rồi cảnh giác nhìn hắn: “Ý anh là… bị toàn thể phụ nữ đè chết?”

Hạ Dĩ Niên mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô như đang vuốt ve thú cưng: “Rất thông minh.”

“Xì!”- Uyển Khanh lườm hắn một cái, sau đó chuyển đề tài: “À phải rồi Dĩ Niên, em thấy ông bà Triệu rất lạ, rõ ràng bị anh bắn một phát đạn vậy mà lại không dám hó hé gì, hơn nữa thái độ đối với anh còn kính cẩn hơn cả thấy hoàng thượng nữa, anh nói có khi nào họ âm mưu gì đó để hại anh không?”

Hạ Dĩ Niên bật cười, ôn tồn nói từng chữ một: “Bọn họ không dè dặt với anh thì  có thể làm gì? Đối với Hạ Dĩ Niên anh, ba nhà trong tứ đại gia tộc bao gồm cả Yunus của em tất cả đều là một hạt cát nhỏ, chỉ cần anh muốn dồn bọn họ vào đường cùng, bọn họ đều không có đường lui. Triệu gia cũng vậy, lần đó họ đụng tới em anh vốn dĩ có thể sử dụng một vài chiêu thức khiến cả nhà họ một đêm mất trắng, cho dù là hoàng gia Anh cũng không giúp họ được.”

Uyển Khanh nuốt một ngụm nước bọt, thắc mắc hỏi lại: “Vậy, vậy tại sao anh không ra tay?”

Hạ Dĩ Niên nhìn cô, khóe môi khẽ nâng lên: “Còn không phải là vì em sao?”

“Em?”- Cô làm sao? Cô nhớ cô đâu có van xin cho Triệu gia?

Hạ Dĩ Niên véo nhẹ mũi cô: “Thả dây dài để câu cá lớn.”

Uyển Khanh biết hắn không có ý định giải thích, vì vậy cô phải động não…

Hạ Dĩ Niên muốn lợi dụng Triệu gia để khiến cô phải cùng hắn đánh cược, tạo nên một mối dây dưa giữa hai người. Hắn cho Triệu gia một con đường sáng chính là để Uyển Khanh nhìn thấy được cơ hội chiến thắng của mình để cô mạo hiểm cùng hắn đánh cược ván này.

Với chỉ số thông minh của mình, Uyển Khanh rất nhanh đã nghĩ ra.

Cô hít sâu một hơi đập vào tay hắn, nghiến răng: “Hay lắm Hạ Dĩ Niên, anh nói em tính kế anh, thực tế là anh tính kế em. Hừ, em đi một bước anh liền đón đầu em hai bước, vậy cuối cùng vụ của ngân hàng Siva và Triệu gia em tuy thắng cuộc nhưng chẳng có gì vẻ vang cả.  Hạ Dĩ Niên, anh đúng là xấu xa.”

Hạ Dĩ Niên ôm lấy cô: “Đâu có, cô gái nhỏ, lần đó em thật sự rất xuất sắc,  anh thật sự thua em, đó là việc ngoài dự kiến của anh. Chỉ là Khanh nhi, em có đầu óc, có chiến lược rất tốt nhưng mà đôi khi lại quá cố chấp thiếu sự phòng bị, đó chính là nhược điểm của em, cũng là thứ khiến em đánh mất đi Yunus.”

Uyển Khanh im lặng không phản bác.

Hạ Dĩ Niên hôn nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói: “Khanh nhi em nhìn đi, đám người kia vì sao không dám phản bác anh nửa lời? Là vì anh có Hạ gia, có ngân hàng ngầm lớn nhất, có nhiều tiền nhất, có cả một Hoàng Thịnh nắm giữ huyết mạch kinh tế của một nửa đại lục địa Châu Âu này. Bọn họ là kẻ yếu hơn, vì vậy buộc lòng họ phải quỳ dưới chân anh, nhìn sắc mặt của anh mà sống. Nhưng em thử nghĩ xem, nếu như anh không có gì trong tay hết, chỉ là một Hạ Dĩ Niên, lúc đó bọn họ sẽ thay phiên nhau dẫm đạp anh không thương tiếc. Khanh nhi em lớn lên từ nhỏ ở đây nhưng em lại chưa hề nhìn thử thế giới hào nhoáng bên ngoài kinh tởm tới mức nào, muốn trụ vững ở thành Bách Nhật chính là phải có quyền lực trong tay, không có địa vị sẽ rất nhanh thôi em sẽ bị xã hội này đào thải. Khanh nhi, em có biết tính cốt yếu của quyền lực là gì không?”

Uyển Khanh lắc đầu, đợi nghe hắn nói tiếp.

“Tính cốt yếu của quyền lực chính là phi luân lý, đây là một cuộc chơi tập thể mà đám người kia chẳng qua chỉ là một lũ đang diễn hài kịch trước mặt anh mà thôi.”- Hạ Dĩ Niên nhìn cô, sự lùng trong mắt dần tan đi: “Khanh nhi, nhớ kỹ những lời này, em là người phụ nữ của anh, chỉ với cái danh phận này thôi thì quyền lực mà em nắm trong tay là vô cùng lớn. Em không cần phải sợ bất kỳ ai, bất kì người nào. Nắm giữ nhiều quyền lực thì em phải biết cách vận dụng nó, nếu không người bị quyền lực hại ngược lại chính là em.”

Uyển Khanh gật đầu, tiếp thu hết những lời mà Hạ Dĩ Niên nói. Cô chỉ cảm thấy mấy lời này đều vô cùng sâu xa, tuy rằng không được chính nghĩa cho lắm nhưng mà lại vô cùng hiện thực, không thể không thừa nhận rằng thế giới này thật ra chỉ là một sàn diễn.

“Vậy…Dĩ Niên, nếu như có kẻ muốn đối đầu với anh, anh sẽ xử lý chúng như thế nào?”- Uyển Khanh tò mò hỏi.

Hạ Dĩ Niên cười lạnh, đặt ly rượu trong tay lên bàn: “Anh trước giờ không phải quân tử, kẻ dám đối đầu với anh, cho dù là phải dùng thủ đoạn ti tiện nhất anh cũng sẽ đạp kẻ đó xuống chân.”

Uyển Khanh rung lên một cái, nuốt nước bọt cái ực.

Hạ Dĩ Niên quay sang, buồn cười nhìn cô: “Em sợ cái gì, anh cũng không đối phó em.”

“Em phải cảm ơn anh, Dĩ Niên anh quá rộng lượng rồi, lúc trước mấy lần em đối đầu với anh cảm ơn anh đã nương tay để em còn mạng tới tận bây giờ.”- Uyển Khanh phải thầm niệm a di đà phật một trăm lần, cô biết con người Hạ Dĩ Niên nguy hiểm vô cùng chỉ là khi nghe những lời lẽ này từ chính miệng hắn phát ra lại khiến cho cô không rét mà run.

Hạ Dĩ Niên xoay người lại đối diện với cô, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại, khóe môi khẽ nâng lên: “Còn không phải là vì anh nhìn trúng em sao? Nếu không em nghĩ anh sẽ tha cho một cô gái to gan dám đem cả thùng sơn trắng hất vào người anh à?”

Uyển Khanh uống nước trái cây nhưng khi nghe câu này của hắn thì liền ho sặc sụa. Hạ Dĩ Niên nhíu mày vỗ nhẹ lưng cô, có chút hết cách: “Đứa nhỏ này…”

Sau khi cơn ho qua đi, Uyển Khanh điều chỉnh lại hơi thở, cười hì hì nịnh nọt kéo tay hắn: “Hì hì, Dĩ Niên, anh nói xem anh yêu em từ lúc nào vậy?”

“Không biết.”

Uyển Khanh nhíu mày: “Sao lại không biết? À, hay là từ lúc em đem sơn trắng tưới lên người anh khiến anh không khác gì một cụ già bảy mươi tuổi, anh cảm thấy ‘ồ, cô gái này thật thú vị’ nên đã yêu em từ lúc đó có phải không?”

Hạ Dĩ Niên dở khóc dở cười, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Lúc đó là lúc anh muốn đem em lên bàn giải phẫu mổ ra xem xem lá gan của em to đến cỡ nào đấy.”

Uyển Khanh mím môi ai oán xoa xoa cái trán của mình, bất mãn nhưng lại không chịu thua cái miệng của hắn, cô đáp trả: “Còn em, lúc đó em thật sự muốn đem anh đi giải phẫu, xem xem trái tim của anh rốt cuộc có màu gì? Tại sao lại có thể đối với một cô gái đáng yêu xinh đẹp người gặp người thích hoa gặp hoa nở như em mà lạnh lùng cùng khinh thường nói ra một câu, e hèm ‘thương lượng? cô có tư cách đó sao?’”

Uyển Khanh hắng giọng, bắt chước theo giọng điệu đáng ghét lúc đó của hắn. Có trời mới biết lúc đó cô tức tới mức cảm thấy một thùng sơn còn chưa đủ, phải đem cái bản mặt lạnh lùng kia nhấn vào hồ sơn, cho đầu cổ hắn nhuộm toàn là màu trắng. Nhưng mà, có ngu cô mới nói ra chuyện này.

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Thật không tin nổi, cô bé em thù dai tới mức này sao? Câu nói đó chắc chắn khiến em rất ức chế có phải không?”

“Còn phải nói, hừ, lúc đó em chỉ muốn nhấn anh…”- Uyển Khanh đang khí thế nói thì im bặt, cô hận tới mức cắn nhẹ vào lưỡi của mình để cảnh cáo.

Hạ Dĩ Niên lại nhướng mày, ánh mắt sắc bén như tia X – quang quét qua một lượt, dễ dàng nhìn ra chút tâm tư nhỏ bé của Uyển Khanh, khóe môi khẽ nâng lên: “Em muốn nhấn anh vào thùng sơn màu trắng kia à?”

Uyển Khanh che miệng, mở to mắt nhìn hắn, biểu cảm này của cô đã gián tiếp khẳng định suy nghĩ của Hạ Dĩ Niên là đúng.

Hắn cong môi: “Hay lắm Lôi Uyển Khanh, xem ra trên đời này không có gì khiến em thật sự hoảng sợ.”

Uyển Khanh cười hì hì, quay sang chỗ khác: “Ai nói chứ, bộ dáng này của anh thật sự khiến em hoảng sợ rồi…”

“Em nói cái gì?”

“Không có gì ạ! Không có gì!”- Uyển Khanh lắc đầu, nịnh nọt chủ động bước lên ôm lấy cánh tay hắn, lại thấy Hạ Dĩ Niên nghiêm mặt thì chạm vào khóe miệng hắn: “Hôm nay là ngày vui, là ngày vui mà, cười lên một cái đi, anh nghiêm mặt nhìn đáng sợ lắm đấy.”

Hạ Dĩ Niên nhìn sang đám đàn ông phía xa cứ liếc nhìn Khanh nhi của hắn, Hạ Dĩ Niên đưa tay ôm lấy cô: “Cũng không phải ngày vui của anh, anh vui làm gì?”

Uyển Khanh có chút mất tự nhiên, xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó khiến cô đỏ bừng mặt muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị Hạ Dĩ Niên ôm càng chặt, Uyển Khanh ai oán ngẩng đầu nhìn hắn, cả hai người cứ như thế âm thầm đấu tranh với nhau.

Cô nghĩ đấu sức cô sẽ không đủ sức đẩy hắn ra, nhưng nếu đấu mắt thì chưa chắc Uyển Khanh sẽ thua.

Nhưng mà ánh mắt của Hạ Dĩ Niên quá mức điềm tĩnh, hầu như không hề động đậy mà nhìn cô, trong ánh mắt ấy chứa một sự cưng chiều cùng nhẫn nại trước giờ chưa từng có. 

Giây phút này Uyển Khanh thật sự muốn say chết trong đôi mắt ấy.

Nhưng mà không được, mọi người đang nhìn.

Uyển Khanh mếu máo, chịu thua nài nỉ: “Dĩ Niên anh ôm em như vậy em sẽ chết ngạt mất, anh định mưu sát em à?”

Hạ Dĩ Niên không buông cô ra, nhưng vòng tay cũng nới lỏng hơn một chút: “Ai bảo đàn ông khác cứ nhìn em mãi.”

Uyển Khanh bật cười: “Thế nào, anh ghen hả?”

“Nói bừa!”- Hạ Dĩ Niên nói: “Trong từ điển của anh chưa từng có chữ này.”

Một người cao ngạo như Hạ Dĩ Niên, có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đang ghen.

Uyển Khanh thu lại nụ cười trên mặt: “Được rồi, cậu hai anh có thể buông em ra hay không?”

Hạ Dĩ Niên hừ một tiếng, đang định nói gì đó thì phía khác có giọng nói truyền đến…

“Cậu hai, đã lâu không gặp rồi.”- Một người phụ nữ bước tới, trên người cô ấy không mặc lễ phục như những cô gái khác mà chỉ mặc một bộ vest chững chạc, tuy vậy nhan sắc của cô ấy phải nói là rất thanh tú, phong thái ôn hòa nhã nhặn, vừa nhìn là biết đây là một người cao siêu. Cô ấy bước tới, nhìn sang Uyển Khanh mỉm cười gật đầu một cái.

Uyển Khanh cũng gật đầu chào hỏi cô ấy, cô lại tò mò thân phận của người phụ nữ xuất chúng này là gì?

Cô ấy nhìn Hạ Dĩ Niên: “Cậu không phải đã quên luôn tôi rồi đấy chứ? Lâu như vậy rồi không gặp, vừa gặp thì cậu đã dẫn theo một tiểu mỹ nhân bên cạnh, khiến tôi đây quá mức ngỡ ngàng.”

Hạ Dĩ Niên cười khẽ: “Quá lời rồi, có thể khiến chị ngỡ ngàng cũng thật không biết đối với Hạ Dĩ Niên em đây là họa hay là phúc.”

Uyển Khanh thầm suy xét trong lòng, trước giờ đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ khiến Hạ Dĩ Niên gọi một tiếng ‘chị’ nhưng mà theo như trí nhớ của cô thì Hạ gia chỉ có hai đứa con trai, làm gì có đứa con gái nào nữa?

Hạ Dĩ Niên biết Uyển Khanh đang thắc mắc, vì vậy quay sang cô giới thiệu: “Khanh nhi chào hỏi đi, đây là cảnh sát trưởng đứng đầu thành Bách Nhật này, là tinh anh của tổ trọng án Angelina.”

Uyển Khanh mở to miệng, cảnh sát trưởng lại là phụ nữ sao?

Có lẽ Angelina cũng đã lường trước được sự kinh ngạc của Uyển Khanh, cô ấy mỉm cười chủ động lên tiếng: “Khi nãy chị có nghe mọi người nói về em, em là Uyển Khanh à? Cái tên rất đẹp, có thể khiến Hạ Dĩ Niên công khai với tất cả mọi người như ngày hôm nay, em là người đầu tiên đấy.”

Uyển Khanh đỏ mặt cười nhẹ.

Hạ Dĩ Niên lên tiếng: “Chị tới rồi, mẹ em đâu? Bà không phải cùng chị tới đây à?”

Angelina cười: “Bác trai và bác gái vừa tới đây, chỉ là không muốn bị quá nhiều người tới bắt chuyện, dù gì thì tiệc cưới cũng chưa bắt đầu nên chị đã đưa ông bà tới phòng nghỉ phía đông của nhà hàng rồi, à phải rồi Dĩ Niên, cha cậu tìm cậu đấy.”

Hạ Dĩ Niên gật đầu sau đó nhìn sang Uyển Khanh: “Em ở đây tìm cái gì đó ăn đi, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng…”

“Đừng uống rượu chứ gì?”- Uyển Khanh nhàm chán ngắt ngang lời hắn: “Anh yên tâm đi, em sẽ không phá hoại hôn lễ của Trường Bách đâu.”

Dù gì thì anh cũng là bạn cô, cô cũng đâu có tàn nhẫn như vậy.

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Cái gì mà Trường Bách? Là Triệu Trường Bách, gọi lại.”

Angelina đứng ở giữa liếc mắt nhìn Hạ Dĩ Niên rồi lại nhìn sang Uyển Khanh.

Uyển Khanh cắn môi một cái, đành thỏa hiệp: “Rồi rồi, là Triệu Trường Bách, có được chưa? Anh ấy là Triệu Trường Bách, còn anh là Dĩ Niên, có được chưa?”

Hạ Dĩ Niên hài lòng gật đầu: “Không được chạy lung tung, rõ chưa?”

“Yes sir!”- Uyển Khanh hô một tiếng, vẻ mặt không cam tâm.

Hạ Dĩ Niên cảnh cáo cốc nhẹ vào trán cô một cái rồi cùng với Angelina rời đi. Uyển Khanh bĩu môi thầm làm mặt quỷ, hừ, còn không chịu nhận là đang ghen.

Cô đi đến bàn để thức ăn chọn cho mình một góc bánh kem rồi tìm cái ghế ngồi xuống chậm rãi dùng bữa.

“Còn tưởng là em không tới.”- Một ly rượu đỏ đặt trước mặt Uyển Khanh.

Cô mỉm cười đẩy ly rượu về phía anh: “Em không uống rượu đâu.”

Triệu Trường Bách nhận lại ly rượu, ngồi xuống đối diện cô: “Xem ra em hiện giờ rất tốt.”

Uyển Khanh cười nhẹ: “Rất tốt, vô cùng tốt là đằng khác.”- Cô nhìn sang anh: “Anh cũng rất tốt không phải sao, công nương Era là đóa hoa vạn người mê của nước Anh đấy, người ta hạ mình gả cho anh, anh có phúc quá còn gì.”

“Cô ấy đúng là rất tốt, vừa dịu dàng vừa thấu hiểu lòng người.”- Triệu Trường Bách cười: “Hoa cưới hôm nay anh hy vọng em sẽ chụp được.”

“Hoa cưới?” – Uyển Khanh phẩy tay: “Bỏ đi bỏ đi, em không tin mấy chuyện đó đâu.”

“Cái gì mà không tin? Mấy chuyện này thực tế rất linh nghiệm.”- Triệu Trường Bách nhíu mày.

Uyển Khanh buồn cười vừa ăn bánh kem vừa nói: “Bác sĩ Triệu, anh theo chủ nghĩa duy tâm hả?”

“Tóm lại lát nữa anh sẽ nói Era ném về phía em, em nhất định phải chụp.”- Triệu Trường Bách nói.

Uyển Khanh thở dài, sau một lúc thì nhìn anh: “Thật ra so với hoa cưới thì em mong rằng sẽ nhận được một lời chúc phúc từ anh hơn.”

Triệu Trường Bách nghe thấy lời cô nói, đầu mày khẽ nhíu lại: “Chúc phúc?”

Uyển Khanh gật đầu: “Em mong anh chúc phúc cho em và Dĩ Niên.”

Triệu Trường Bách im lặng không đáp.

Uyển Khanh nhìn anh: “Thế nào? Là bạn bè, ngay cả một câu chúc phúc anh cũng tiết kiệm sao?”

Triệu Trường Bách uống một ít rượu, sau đó thở dài: “Trân Trân em thật sự yêu Hạ Dĩ Niên sao?”

“Đúng vậy.”- Uyển Khanh không chần chừ trả lời.

Có lẽ Triệu Trường Bách cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, trên mặt không có chút gì gọi là ngạc nhiên, anh trầm mặc một lúc lâu sau đó lên tiếng: “Trân Trân, Hạ Dĩ Niên là người đàn ông không có trái tim, là người máu lạnh vô cùng, em chưa nhìn thấy bộ dáng lúc cậu ấy chém chém giết giết ở Hạ gia năm đó, chưa nhìn thấy gương mặt dính đầy máu tanh của cậu ấy…”

“Anh ấy là người, anh ấy cũng có trái tim có tình cảm, ít nhất em cảm nhận được điều đó. Trên thế giới này không có bao nhiêu người hiểu được Hạ Dĩ Niên, nhưng em hiểu anh ấy.”

Triệu Trường Bách im lặng nhìn cô.

Uyển Khanh khẽ cười: “Được rồi, anh mau đi xem Era thế nào rồi đi, làm gì có chú rể nào lại bỏ mặt cô dâu trong phòng trang điểm như anh chứ? Cẩn thận cô ấy mà nổi giận không chịu làm lễ thì em sẽ không có hoa cười mà chụp đấy.”

Triệu Trường Bách thở dài, để ly rượu xuống bàn rồi đứng lên: “Được rồi, anh không tiếp em nữa. Vẫn là đi xem cô vợ nhỏ của anh thì hơn.”- Trước khi đi anh quay lại: “À mà Trân Trân, người anh trai Lôi Gia Thiện kia của em đấy, cậu ta quá đáng lắm, nói ra lời nào thì công kích anh lời đó.”

Uyển Khanh nhún vai: “Vậy thì xui cho anh rồi, em với anh ta không thân cho lắm.”

Triệu Trường Bách lắc đầu hết cách rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment