Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 73

“Kết quả khám nghiệm ban đầu cho thấy trên người nạn nhân Era có dấu vết bị xâm hại, chất lỏng trong miệng được chứng thực là rượu vang, tuy nhiên hiện trường không có dấu vết ẩu đả, cảnh sát đã thu thập một số dấu vân tay và mẫu tinh dịch trong người Era đi xét nghiệm, rất nhanh sẽ có kết quả vì vậy các vị ở đây vui lòng hợp tác cung cấp mẫu AND để chúng tôi tiến hành đối chiếu.”- Giọng nói Angelina thanh thoát rõ ràng, cùng với một sự lạnh lùng nghiêm túc nói ra từng chữ. 

Sau khi nàng dứt lời, người đầu tiên lên tiếng bất mãn là Lôi Hiệp Vũ: “Cảnh sát trưởng, cô đòi lấy AND của ai?”

Angelina vẫn bình tĩnh: “Tất cả những người là đàn ông, bao gồm hơn ba trăm khách mời, phục vụ, nhân viên nhà hàng.”- Nàng hơi dừng lại, quay sang nhìn Hạ Dĩ Niên: “Bao gồm cả người của hoàng gia anh và… tứ đại gia tộc.”

“Nực cười, cảnh sát các người là cái thá gì? Nói lấy là có thể lấy được sao? AND, hừ, các người dám nghi ngờ cả chúng tôi, chán sống rồi hả?”- Lôi Hiệp Vũ ngạo mạn lên tiếng.

“Lôi lão gia, mong ông hỗ trợ hợp tác điều tra.”

“Cô…”

Ebisu chỉ tay vào mặt Lôi Hiệp Vũ: “Ông không dám cho xét nghiệm, vậy ông chính là hung thủ, ông giết con gái tôi, ông cưỡng bức nó…”

“Ebisu ông, ông nói cái gì vậy? Suốt cả buổi tiệc tôi luôn ở đại sảnh tiếp chuyện với mọi người, lấy đâu ra thời gian làm mấy chuyện như ông nói.”- Lôi Hiệp Vũ bị gán tội lên người, tức đến xanh mặt.

Angelina lên tiếng: “Vậy xin ông hợp tác với cảnh sát.”

“Nhưng mà đây là vấn đề thể diện…”

“Không thành vấn đề!”- Hạ Dĩ Niên ngắt lời Lôi Hiệp Vũ, đứng lên nói một câu: “Mọi người ở lại đây để họ lấy mẫu máu của mình đi xét nghiệm, Angelina, để cấp dưới của chị ở lại làm việc này, chị và Lạc Nhân đi theo tôi.”

Nói rồi Hạ Dĩ Niên đi ra cửa, Uyển Khanh cũng đi theo sau.

Lôi Hiệp Vũ nhìn theo: “Cậu hai, chuyện này…”

Hạ Dĩ Niên, Uyển Khanh, Vu An Di, Lạc Nhân và cả Angelina cùng nhau ra xe rời khỏi. Xe chạy thẳng một mạch tới biệt thự Hạ gia, trên đường đi Vu An Di để tóm lược tình hình của hai vụ án trước mà nàng đang theo cho Uyển Khanh nghe, cô cũng hiểu rõ hơn câu chuyện.

Cánh cổng lớn biệt thự mở ra, xe chậm rãi tiến vào. Cả bốn người theo sau Hạ Dĩ Niên đi thẳng đến phòng quan sát trên tầng cao nhất của biệt thự, lần đầu tiên Uyển Khanh bước chân vào đây, lúc trước cô đoán là biệt thự lớn như vậy chắc chắn sẽ có phòng giám sát đề phòng kẻ gian đột nhập nhưng mà lại không nghĩ tới chỉ là một phòng giám sát mà lại có tới hai mươi cái màn hình, hoành tráng còn hơn cả bộ phận kiểm soát không lưu của Mỹ.

Khải Ca đang ngồi trước cả đống màn hình xem xét kỹ lưỡng từ khu vực một, thấy Hạ Dĩ Niên bước vào thì vội đứng lên đi tới: “Cậu hai!”

“Thế nào rồi?”- Hạ Dĩ Niên ngồi xuống ghế, nhìn vào từng màn hình một.

“Vẫn đang quan sát, chưa thấy dấu hiệu gì.”- Khải Ca nói.

Angelina khó hiểu: “Dĩ Niên cậu làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng cái chết của Era và chuyện tư liệu mật bị đánh cắp có liên quan tới nhau?”

Hạ Dĩ Niên vẫn nhìn vào màn hình: “Tạm thời chưa chắc, trước mặt chị bây giờ là hai mươi ba cảnh quay được ghi lại, thiết bị camera này hoạt động liên tục suốt ngày đêm, mỗi một ngóc ngách dù là nhỏ nhất đều được quan sát kỹ lưỡng. Chỉ cần có người đặt chân vào đây, chắc chắn sẽ không qua nổi camera giám sát.”

Lạc Nhân ngồi xuống cạnh hắn, tập trung nhìn màn hình phía trước: “Vụ án lần này có một điểm khác với hai vụ án trước của Megan và Anna đó chính là Era không để lại di thư như hai cô gái kia, tuy rằng hình thức gây án rất giống nhau nhưng nói thật tôi cũng tìm ra điểm khác biệt. Chẳng lẽ… Era là một ngoại lệ của hung thủ?”

“Không để lại di thư là do tình thế cấp bách, Era là cô dâu nên có rất nhiều người sẽ nhanh chóng tìm tới chỗ cô ấy nếu như không thấy cô ấy xuất hiện vì vậy hung thủ không có thời gian ngụy tạo di thư.”- Vu An Di nói.

Uyển Khanh đứng phía sau, tựa vào bức tường,khẽ thở dài sau đó nói: “Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

“Có động tĩnh!”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày lên tiếng: “Khải Ca, phóng to màn hình mười bảy lên.”

“Dạ!”- Khải Ca thao tác trên bàn phím, rất nhanh màn hình mười bảy được phóng đại ra. Đó là khu vực hành lang gấp khúc, con đường này từ vườn hoa dẫn tới thư phòng nơi cất giữ tư liệu mật của Hạ gia. Trên màn ảnh là một người đội mũ lưỡi trai màu đen, khoác chiếc áo khoác màu rêu, từ hình dáng cơ thể cho thấy đây là một người đàn ông, hắn ta cúi thấp đầu, mặt được che kín bởi khẩu trang, bước chân có vẻ khá gấp rút.

Người đàn ông kia đi lướt qua camera chỉ trong sáu giây.

Hạ Dĩ Niên ra lệnh: “Chuyển cảnh!”

Khải Ca quay sang: “Cậu hai, không thấy gì nữa. Thuộc hạ nghĩ có lẽ người này là một hacker chuyên nghiệp, ngoại trừ camera số mười bảy ra thì tất cả camera khác đều bị vô hiệu hóa.”

Uyển Khanh nhíu mày: “Tại sao chỉ có camera số mười bảy hoạt động?”

Vu An Di đứng cạnh, trả lời: “Có thể là sơ xuất của hắn ta.”

“Mọi người nhìn kìa!”- Angelina lên tiếng, tất cả đều căng thẳng  nhìn vào màn hình ghi lại cảnh quay của camera số mười bảy. Trên đó lại xuất hiện một người, ăn mặc khá đơn giản, y phục màu đen, đầu cũng đội mũ lưỡi trai, nhưng mà thân hình cùng chiều cao này so với người khi nãy rõ ràng là nhỏ bé hơn rất nhiều. Vừa nhìn đã biết đây là phụ nữ, người phụ nữ này cúi thấp đầu, đi rất nhanh, có vẻ như vừa từ thư phòng đi ra và đang muốn rời khỏi, cô ta phóng qua cửa sổ nhỏ, nhảy ra hướng vườn hoa.

Uyển Khanh chăm chú nhìn màn hình, lúc này lại bước lên chỗ Khải Ca: “Anh tua lại lần nữa đi, lúc cô ta chuẩn bị phóng qua cửa sổ đấy.”

Khải Ca gật đầu làm theo.

Đoạn băng lần nữa được phát lại, đúng lúc người phụ nữ bí ẩn kia định phòng qua cửa sổ Uyển Khanh lên tiếng: “Dừng!”

Khải Ca vội vàng làm theo lời cô.

Uyển Khanh lại nói: “Phóng to cô ấy ra một chút.”

Màn hình được phóng to ra.

Uyển Khanh chạy đến bên cạnh Hạ Dĩ Niên: “Dĩ Niên, anh có để ý thấy người phụ nữ này trước khi phóng qua cửa sổ để tẩu thoát đã có một hành động hay không? Cô ta nhìn ra sau, hướng cửa của thư phòng, sau đó hình như là nhìn thấy gì đó rồi mới quay lại liều mạng phóng qua cửa sổ, khu vực đó là lầu một, một người phụ nữ phải nhìn thấy cái gì mới tới mức liều mạng như vậy?”

Lạc Nhân gật đầu rồi lên tiếng: “Rõ ràng là hai người khác nhau, hệ thống an ninh của biệt thự này trước giờ vô cùng tốt, người canh giữ đều là đặc công hạng nhất muốn xông vào đây chắc chắn phải có võ trong người, thân thủ phải vô cùng lợi hại.”

Hạ Dĩ Niên nhìn lên màn hình: “Tư liệu mật đó trước giờ luôn được giấu trong bảy lớp két sắt, mỗi lớp đều được cài mật khẩu riêng chỉ có cha tôi biết, chưa bàn đến vấn đề thân thủ, chỉ nói tới việc hắn có khả năng phá đi lớp bảo vệ này cũng đủ để thấy hắn là một siêu trộm.”

Uyển Khanh bước đến bên cạnh Hạ Dĩ Niên: “Dĩ Niên anh nói anh cũng không biết mật khẩu, vậy tức là anh cũng chưa từng thấy qua bản tư liệu kia sao?”

Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Bản tư liệu đó là tối mật, chỉ có trưởng bối trong nhà mới có thể biết.”

Cô đã hiểu ra vì sao lúc trước Dương Cẩm Vân lại kiên quyết không cho cô xem bản tư liệu kia. Rốt cuộc bên trong chứa cái gì mà ngay cả hậu bối con cháu trong nhà cũng phải giữ bí mật?

Hạ Dĩ Niên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bí ẩn trên màn hình một lúc rất lâu, mọi người đều biết hắn đang suy nghĩ nên nhất quyết giữ  im lặng. Sau một lúc, hắn chậm rãi lên tiếng, giọng đầy nghi vấn hiếm có: “Khanh nhi em có thấy… dáng người của cô ta rất quen mắt không?”

Uyển Khanh không chút chần chừ gật đầu, kì thực lúc người phụ nữ kia vừa xuất hiện trên màn hình thì Uyển Khanh đã có cảm nhận khá quen thuộc, cô mím môi sau đó bạo gan nói ra suy nghĩ của mình: “Em thấy rất giống chị Giãn Tình.”

Hạ Dĩ Niên nhíu chặt hàng mày lại, ánh mắt mỗi lúc một sắc lạnh.

Vu An Di lúc này lên tiếng: “Không thể nào, Uyển Khanh cô nói người phụ nữ trong đoạn băng kia liều mạng phóng qua cửa sổ nhưng trên thực tế tôi thấy lời của Lạc Nhân nói không sai chút nào. Cô ta có thể xông vào đây mà không bị vệ sĩ của Hạ gia phát hiện cũng đủ chứng minh thân thủ của cô ta không thể xem thường, phóng xuống từ tầng một đối với một người học võ mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Mấu chốt ở đây là, người phụ nữ bí ẩn này có võ nhưng mà còn Giãn Tình, cô cũng biết cô ấy yếu mềm, sức trói gà cũng không chặt, làm sao có thể cùng với người phụ nữ trong đoạn băng kia là một người? Mặc dù tôi cũng thấy có tám phần giống nhau nhưng mà đây là một suy nghĩ cảm tính, trên thực tế nó không hợp lý.”

“Giản Tình thực tế không liên quan gì tới chuyện này cả, tôi cũng không thể vô cớ lại liên tưởng giữa chị ấy và người phụ nữ kia. Chỉ là…”- Uyển Khanh lưỡng lự, nhớ lại cảnh mà cô thấy lúc đi ngang qua vườn hoa kia: “Lúc Era xảy ra chuyện, ở vườn hoa của nhà hàng tôi cũng nhìn thấy một bóng lưng rất giống người phụ nữ trong đoạn băng kia, lúc đó tôi còn tưởng đó là Giản Tình.”

Bóng lưng của một người tuy có thể không chính xác, vì trên thực tế có rất nhiều người có dáng người giống nhau. Nhưng mà cảm giác mang lại cùng với lý trí phán đoán trong giây phút đầu tiên nhìn thấy bóng lưng đó chưa hẳn là không chính xác.

Angelina xen vào: “Vậy là người phụ nữ bí ẩn kia đã từng xuất hiện ở hiện trường vụ án của Era, cũng đồng thời xuất hiện ở ngôi biệt thự này vào đúng lúc tư liệu mật bị đánh cắp. Rất có thể cô ấy chính là hung thủ… Nếu như vậy thì có thể chứng minh, cái chết của Era và việc tư liệu mật của tứ đại gia tộc bị đánh cắp là có liên quan với nhau.”

“Không hợp lý đâu Angelina.”- Lạc Nhân phản bác: “Cô cũng nói khi nãy là trên người Era có dấu vết bị xâm hại tình dục, một người phụ nữ làm sao có thể làm ra chuyện đó chứ?”

“Cậu quên khi nãy trên đoạn băng còn xuất hiện một người đàn ông sao?”- Hạ Dĩ Niên lên tiếng: “Rất có thể họ là đồng bọn.”

Vu An Di thở dài: “Nếu là đồng bọn vậy tại sao cả hai người, một thì vào trước một thì vào sau, người rời đi trước người rời đi sau như thế?”

“Cũng rất có thể bọn chúng muốn đánh lạc hướng chúng ta thì sao?”- Uyển Khanh nói.

“Được rồi, mọi người xem tiếp đi.”- Hạ Dĩ Niên ngắt ngang cuộc bàn luận này.

Sau khi người phụ nữ kia rời đi, khoảng mười phút sau thì người đàn ông xuất hiện ở đầu video lần nữa lọt vào camera. Hắn ta đi rất nhanh, lướt qua màn hình chỉ khoảng năm sáu giây là biến mất ở lối rẽ ngang của hàng lang. 

Lạc Nhân hô lên: “Dừng lại!”- Đoạn băng dừng lại, bóng lưng của người đàn ông kia đứng yên: “Dĩ Niên nhìn kia, thứ hắn ta cầm trong tay có phải là bản tư liệu mật không? “

Trên tay người đàn ông cầm một tập hồ sơ khá dày màu nâu nhạt.

“Đúng là nó, tôi từng nhìn thấy qua không sai được. Khải Ca, phóng to màn hình.”- Khải Ca gật đầu sau đó bàn tay di chuyển nhanh trên bàn phím, màn hình được phóng to ra, bóng lưng của người đàn ông kia càng thêm rõ ràng.

Có điều hắn ta ăn mặt kín mít từ đầu tới chân, có thể nói ngoại trừ hai lỗ tai  ra thì không có một miếng da thịt nào lộ diện.

Rất nhanh người đàn ông kia cầm theo tư liệu biến mất khỏi tầm giám sát của camera.

Hạ Dĩ Niên đứng lên: “Angelina, chị cùng Khải Ca ra vườn hoa xem có tìm được điểm nào bất thường hay không. Lạc Nhân Vu An Di hai người tới Triệu gia một chuyến, tôi muốn đoạn video ghi lại từ camera giám sát của toàn bộ trên dưới nhà họ Triệu, nếu bọn họ có ý kiến cứ nói nếu muốn lấy lại tư liệu mật thì ngoan ngoãn hợp tác.”

“Được rồi, tôi đi nhanh về nhanh.”- Lạc Nhân và Vu An Di nhanh chóng rời khỏi.

Khải Ca và Angelina cùng ra vườn hoa tìm kiếm manh mối.

Uyển Khanh nhìn Hạ Dĩ Niên, cô thở dài bước lên vài bước: “Anh không sao chứ?”

Hạ Dĩ Niên lắc đầu, mỉm cười kéo tay cô: “Anh thì có thể có sao chứ?’

“Em thấy anh mệt rồi.”- Uyển Khanh nói: “Tập tư liệu mật kia rốt cuộc là chứa cái gì trong đó, trước kia khi em còn ở Yunus cũng chưa từng được nhìn qua nó.”

“Trong đó có thể là những đường lối kinh doanh được hoạch định sẵn, kẻ lấy nó đi chắc chắn có âm mưu lật đổ cả tứ đại gia tộc chúng ta.”- Gương mặt Hạ Dĩ Niên vẫn rất bình tĩnh: “Muốn đấu với anh, anh sẽ tiếp hắn tới cùng.”

“Dĩ Niên kẻ đó chắc chắn là kẻ rất nguy hiểm, có thể ra tay giết nhiều người như thế…”- Uyển Khanh lo lắng.

Hạ Dĩ Niên khoát vai cô, nhẹ nhàng trấn an: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Nếu như giết nhiều người chính là nguy hiểm, vậy thì so ra Hạ Dĩ Niên hắn nguy hiểm hơn tên đàn ông bí ẩn kia gấp trăm lần.

Uyển Khanh lo lắng, lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện kinh hãi như thế này. Cô còn nhớ lúc trước Era còn đứng nói chuyện với cô, một người sống sờ sờ đó khi nãy chỉ là một thi thể lạnh băng đang treo lơ lửng giữa không trung… vừa nghĩ tới Uyển Khanh đã vô cùng sợ hãi.

Hạ Dĩ Niên biết cô đang bị ám ảnh, hắn đau lòng ôm lấy cô, để Uyển Khanh cảm nhận được rằng hắn sẽ bảo vệ cô, cho dù thế nào đi nữa, cô chính là nàng công chúa duy nhất tồn tại dưới bầu trời mà hắn tạo ra, bất kì kẻ nào cũng sẽ không thể tổn thương công chúa bé nhỏ của hắn được.

“Khanh nhi đừng sợ, anh ở đây, sẽ không có ai có thể làm hại em.”- Giọng nói của Hạ Dĩ Niên thấp đến say lòng người lại chứa đựng sự kiên định có thể đánh bay mọi bất an trong lòng cô lúc này.

Uyển Khanh vòng tay qua hông hắn, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc vững chãi của hắn: “Dĩ Niên, em vô dụng lắm phải không? Chỉ có như vậy mà đã bị dọa cho sợ, thật ra lá gan em nhỏ lắm, không to như anh nói…”

Hạ Dĩ Niên đau lòng siết chặt vòng tay, khẽ nở nụ cười trấn an: “Em là cô gái nhỏ, trước giờ chưa nhìn thấy mấy chuyện này nên sợ hãi là chuyện thường thôi. Ai dám nói Khanh nhi của anh vô dụng? Em là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp. Khanh nhi ngoan, đừng lo lắng, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết thôi.”

Hạ Dĩ Niên biết Uyển Khanh trưởng thành trong một thế giới trong sáng đầy màu hồng, cô quá ngây thơ so với những con người mưu mô ngoài kia. Hắn từng muốn ép buộc cô, khống chế cô, đem cô dung nhập vào thế giới đen tối của hắn, bắt cô phải học làm người phụ nữ bên cạnh một ác quỷ là hắn, hắn muốn cô phải làm quen với sự nhơ nhuốc của xã hội ngầm này.

Nhưng mà dần dần sau này Hạ Dĩ Niên lại phát hiện ra Khanh nhi quá mức thuần khiết, cô trong sáng tới mức có thể phản chiếu sự ích kỷ của hắn. thế giới của cô sạch sẽ như vậy, hắn không nhẫn tâm vấy bẩn lên sự sạch sẽ đó. Hắn muốn bảo vệ cô, để cô không bị những thứ dơ dáy làm cho mù mờ, muốn cô mãi mãi như vậy, đơn giản mà chân thật xuất hiện trước mặt hắn.

Hạ Dĩ Niên không cần Lôi Uyển Khanh phải học cách làm người phụ nữ bên cạnh ác ma là hắn, ngược lại hắn muốn học cách làm người đàn ông bên cạnh công chúa là cô.

Khanh nhi của hắn, mãi là cô công chúa nhỏ bé duy nhất mà ác ma để ở trong tim.

Uyển Khanh không biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Hạ Dĩ Niên đã nghĩ nhiều như thế, thấy hắn không trả lời thì ngẩng đầu: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Hạ Dĩ Niên từ trong suy nghĩ của mình thoát ra, ánh mắt chứa đựng sự nuông chiều đầy tình ý hôn nhẹ lên trán cô một cái, tì cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ thở dài mãn nguyện: “Anh đang nghĩ, có nhiều lúc anh thật sự rất muốn đóng một khung kính rồi đặt em vào trong đó khóa lại thật chặt không cho ai chạm tới, ngay cả anh cũng không chạm được.”

“Tại sao?”- Uyển Khanh khó hiểu.

Hạ Dĩ Niên cười khẽ: “Nhìn em cứ như con búp bê thủy tinh, anh sợ chạm nhẹ một cái rồi em sẽ vỡ tan tành.” 

Uyển Khanh bất mãn nhìn hắn: “Hạ Dĩ Niên anh đừng xem thường em, em không yếu đuối thế đâu.”

Chẳng qua là do Era là người quen của cô, lại chết trước mặt cô nên cảm xúc của cô có phần hoảng loạn mà thôi. Hắn lại xem cô thành búp bê thủy tinh gì gì đó, ý nói cô nhát gan nhu nhược à?

“Nói vậy em muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ à?”- Hạ Dĩ Niên nhướng mày.

“Tất nhiên rồi.”- Uyển Khanh không chần chừ: “Em muốn như mẹ em, làm một người phụ nữ có thể gánh vác tất cả. Ít ra em phải cố gắng không để bản thân trở nên vô dụng, lúc anh cần em giúp đỡ em có thể giúp đỡ anh, lúc anh gặp nguy hiểm em có thể đứng ngang hàng cùng anh giải quyết vấn đề.”

“Khanh nhi ngốc…”- Hạ Dĩ Niên thở dài, trong lòng như có nguồn nước ấm chảy qua khiến hắn xao động kịch liệt lần nữa đem cô ôm lấy: “Em không cần làm gì cả chỉ cần yêu anh là đủ rồi, những chuyện khác cứ để anh giải quyết.”

Uyển Khanh mỉm cười ngọt ngào, được người đàn ông này ôm chặt như vậy, mọi cảm giác bất an ban đầu đều biến đi đâu mất. Chỉ còn lại dư vị của rung động, xao xuyến, lưu luyến và ấm ám.
Bình Luận (0)
Comment