1.
Sau khi tân hôn, một hôm, Diệp Vân đột nhiên nhớ tới người sinh viên học y đã giúp mình, không khỏi bắt đầu cảm thán.
“Bây giờ thật không phải dễ gặp những người như vậy, làm chuyện tốt cũng không cần báo đáp!”
“Em biết anh ta?” Tần Tử Tấn lật xem tạp chí kinh tài chính – kinh tế trên tay, lơ đãng hỏi.
“Anh ta đến
tiệm sách mua sách một lần, là sinh viên, nghe nói rất ưu tú.” Nhớ tới
lời của Tiểu Ngụy, cô cảm thấy anh ta không tệ chút nào.
“Là trường Massachusetts?”
Diệp Vân lắc đầu, sao cái gì cũng lôi nước Mỹ ra thế, cô không thích người Mỹ, chỉ toàn những người bá quyền.
“Princeton?”
Diệp Vân lại lắc đầu, lại là nước Mỹ!
“Harvard?”
Diệp Vân tức giận, thống hận nước Mỹ!
“Là trường đại học Y tổng hợp!”
“À.” Tần Tử Tấn gật gật đầu, xoa xoa cằm, “Quả nhiên rất ưu tú!”
Diệp Vân lặng người, người này, đang nghĩ cái gì trong đầu vậy!
2.
“Chị, em còn tưởng mình đang nằm mơ, không nghĩ tới hai người oan gia mà lại thành!” Diệp Vân nhìn chị mình trang điểm, mặc váy áo lộng lẫy, nhất thời trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
“Ừ, chị cũng hiểu được, không ngờ đây lại là sự thật, nếu không, em nói xem, hôn lễ
nào sao có thể tổ chức được?” Diệp Tuệ cũng có cảm giác như em gái.
Diệp Vân vừa định trả lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, một người đàn ông hổn hển chạy vào.
“Bà xã,
không để ý tới, em liền biến mất! Mọi người bên ngoài đang chờ, tuy em
da mặt dày không để ý nhưng anh về sau vẫn phải gặp mặt mọi người đấy!”
Nhìn vẻ mặt
vừa mệt vùa giận của Lý Triết, Diệp Tuệ ngược lại tỏ ra rất vui vẻ: “Sao có thể nói da mặt em dày hơn anh chứ, lúc trước là ai cứ bám dính lấy
em, chỉ cần em bằng lòng cưới là được, mọi chuyện để anh lo mà. Giờ anh
tự lo lấy mọi việc đi!”
Lý Triết
phát hỏa, nhưng chỉ im lặng, bất ngờ lao tới ôm lấy Diệp Tuệ khiêng lên
vai, mặc kệ bộ dáng gào thét của người bị vác lên, anh vỗ vỗ mông của
Diệp Tuệ, được rồi, đi gặp khách!
Chỉ còn lại Diệp Vân ngây ngô cười cùng với Tần Tử Tấn đang bế con trai, vừa rồi anh cũng theo sau Lý Triết vào phòng.
Bé con hướng mẹ duỗi tay, khuôn mặt phấn nộn tỏ vẻ khẩn trương nhìn hai người vừa rời khỏi, miệng không ngừng bi bô.
“Vác vác, vác vác …”
Nghe thanh âm ngắn ngủi của con, Diệp Vân mỉm cười, đưa tay tiếp nhận con trai mới hơn một tuổi, nhẹ nhàng trêu chọc con.
Tần Tử Tấn nhìn hai bảo bối của mình, một lớn một nhỏ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Ông xã!” Diệp Vân ngước mắt, nhìn ông xã anh tuấn, mỉm cười vui vẻ.
“Ừ?”
“Em đã từng nói với anh, em yêu anh?”
Tần Tử Tấn sững sờ, sau đó nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt mừng rỡ thâm tình, “Ồ, bây giờ đã nghe đến!”
Sau đó, anh
chậm rãi cuối xuống, đang muốn hôn bà xã thân yêu, một cánh tay non nớt
đột nhiên chặn anh lại, bàn tay nhỏ đặt ở trên mặt anh.
Tiểu Tần Diệp vẻ mặt tức giận nhìn ba mình, dường như không hài lòng việc mình bị bỏ quên.
Tần Tử Tấn bất đắc dĩ nhìn con trai, ánh mắt đầy sủng nịnh, còn nhỏ mà tính tình không nhỏ chút nào!
Anh thích thú, hôn mạnh lên mặt con một ngụm.
Một nhà ba người, trong khoảnh khắc ấy khiến cho ôn nhu tràn ngập căn phòng.