Lola Chạy Trốn

Chương 7

Lola chui vào giữa lớp chăn đệm của chiếc giường lớn và nằm nghiêng người. Cô không phải một ả đàn bà thích trêu ngươi. Ahôn cô, và cô đã đáp trả, hôn lại anh. Anh mới là người có đôi bàn tay nhanh như điện xẹt. Anh rất khéo léo, cô hầu như không cảm thấy anh cởi khuy áo mình ra nữa ấy chứ. Cô thậm chí còn không biết anh đang làm gì cho tới khi anh đẩy áo cô xuống cánh tay cô. Không, cô không phải một ả đàn bà thích trêu ngươi. Cô chỉ thực tế mà thôi.

Dù vậy chính xác thì cô cũng không giữ rịt tay vào người. Nhưng mà , cô tự nói với mình, áo anh vốn đã cởi nút rồi. Cô chẳng còn chỗ nào để đặt tay ngoài những cơ bắp rắn chắc trên ngực anh... và bụng anh nữa. Được rồi, cô đã để các ngón tay mình lê la đôi chút, nhưng điều đó cũng chẳng biến cô thành một ả đàn bà thích trêu ngươi cho được. Max quá ảo tưởng.

Cô lăn ngửa ra và che cánh tay lên mắt. Sau hai đêm vừa rồi, một chiếc giường thông thường với drap giường sạch sẽ đúng là thiên đường. Cô đẩy ý nghĩ về Max ra khỏi đầu, và được ru ngủ bởi chuyển động dập dềnh của con thuyền, rất nhanh cô chìm vào một giấc ngủ sâu. Nhưng thậm chí trong giấc ngủ, cô cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi Max. Cô mơ về anh, khuôn miệng và bàn tay anh đưa cô tới một vòng đu quay đầy hoang dại của cảm giác.

“Lola.”

Cô mở mắt ra trong căn phòng tối om, chẳng nhìn thấy gì, và lại nhắm mắt lại.

“Dậy đi, Lola.”

“Sao thế?” Cô rên lên. Ánh sáng từ phòng giải trí tràn qua cánh cửa mở rộng và chiếu sáng một góc giường cùng nửa thân dưới của Max từ đầu gối trở xuống. Anh đã đổi sang chiếc quần jean đen, đi bốt, và chân anh đang xoài rộng.

“Cô phải dậy mau.”

“Mấy giờ rồi?” cô hỏi, rồi nhận ra anh cũng chẳng có cách nào biết được.

“Cô đã ngủ thiếp đi vài giờ rồi.”

Lola ngồi dậy và ngay lập tức chú ý tới những chuyển động tròng trành nhấp nhô của con thuyền.

“Chúng ta bị một cơn bão tấn công,” anh giải thích. “Cô cần mặc một cái áo phao vào đi.”

“Tệ thế sao?”

“Nếu không thì tôi đã chẳng đánh thức cô dậy.”

“Bé Cưng đâu rồi?”

Max cúi người và đặt chú cún lên giường. Bé Cưng nhảy vào vòng tay cô khi mũi tàu Dora Mae chúi xuống và nước đập mạnh vào cửa sổ ở mạn tàu. Lola ngước nhìn những cửa sổ tròn nhỏ nhưng chẳng thể nhìn thấy gì. Chuông báo động gióng lên dọc xương sống tới tận đỉnh đầu cô. “Con thuyền này sắp chìm ư?”

Anh không trả lời và cô ném cái chăn ra. “Max?”

Từ bên kia phòng, anh bật đèn lên. Tóc anh ướt đẫm, dính bết lên đầu, và anh đang mặc một cái áo đi mưa màu vàng. “Cô muốn biết sự thật không?”

Không hẳn, nhưng cô đoán mình thà biết điều tệ nhất còn hơn là ngồi đoán bừa. “Có.”

“Sóng từ khoảng hai tới ba mét, và tôi ước lượng gió vào khoảng năm mươi hải lí. Nếu tôi có cách lái được tàu, mọi việc sẽ không quá tệ, nhưng chúng ta sắp bị xô qua lại như một cái nút bần.” Như để chứng minh luận điểm của anh, một con sóng đập vào mạn trái. Con thuyền Dora Mae nghiêng sang phải và bóng đèn chập chờn. Max nắm chặt lấy tay nắm cửa còn Lola và Bé Cưng bị trượt tới mép giường.

“Nếu nước tràn vào phòng máy, chúng ta sẽ mất điện,” anh thêm vào phần tin tức vốn đã đầy hãi hùng.

Khi con thuyền tự đứng thẳng dậy, Lola đứng lên. “Chúng ta sẽ làm gì?”

“Không gì cả ngoài việc cố trụ qua nó.” Anh di chuyển về phía cô và giơ ra một cái áo phao. “M cái này vào đi.”

Cô lấy nó từ chỗ anh và xỏ một tay, rồi tay kia qua cái áo màu vàng sọc ngang màu đỏ. “Thế còn anh thì sao?”

Anh mở áo mưa ra và cho xem áo phao màu xanh lục của anh. Cô đưa Max chú cún của cô rồi đóng khóa lại ngang bụng và dạ dày cô. Ngang ngực, các dây đeo không với được tới nhau, nên cô để chúng rơi lủng lẳng.

“Thế còn Bé Cưng thì sao? Nó cần một cái áo phao.”

“Không có cái nào đủ bé để vừa với con chuột nhắt đó cả,” anh nói và rời khỏi phòng nghỉ.

Cô theo sát phía sau, các giọt nước rơi xuống từ chân tóc anh và lăn dọc sau gáy anh. “Anh đã kiểm tra rồi à?” Ngoại trừ vài cái gối sô pha mềm nằm trên sàn cạnh tờ tạp chí mà Lola đã đọc lúc trước, đồ đạc bên trong con thuyền đều đã đóng chặt xuống sàn nhà.

“Rồi.”

Con thuyền Dora Mae chúi sang trái, và Lola cảm thấy dạ dày cô cuộn sóng sang bên phải. “Nó có thể chìm mất.” Cô túm lấy lưng áo đi mưa của Max. “Max, chúng ta phải làm gì đó chứ.”

Max nhận thấy lưng áo anh bị giần giật và ngoảnh qua vai nhìn vào đôi mắt nâu đầy sợ hãi của Lola. Cô mong anh làm gì đó để cứu chú chó của cô. Mong mỏi ấy nằm trọn vẹn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô cũng mong anh sẽ cứu cả cô nữa. Nó mang lại gánh nặng như thòng lọng quấn quanh cổ anh. Anh chẳng phải là vị cứu tinh của một ai hết. Công việc anh làm cho chính phủ không bao giờ có tính cá nhân. Ngoài thông tin từ chỉ dẫn, anh không hề biết các bên có liên quan. Anh không biết mình giúp ai, hay giúp thanh trừ ai. Anh không muốn biết.

Lola nắm chặt lấy cánh tay anh khi thuyền nghiêng sang trái. Cô bắt đầu trông hơi xanh. Anh biết cảm giác đó. Anh cũng đã nôn mất bữa tối của mình qua thành tàu một tiếng trước. “Ngồi xuống ghế đi trước khi cô ngã xuống.”

Thay vào đó, cô lần đường tới phòng tắm nhanh hết mức có thể. Làn mưa xối xả và cơn thịnh nộ của đại dương đã bịt kín mọi âm thanh từ nhà vệ sinh. Max không cần nghe cũng biết được cô đang nôn. Trong một cơn bão, ai cũng bị nôn.

Ôm Bé Cưng trong tay, anh đi vào phòng ăn, ở đó anh gom lấy hộp cấp cứu, phao cứu hộ, và bè hơi gấp gọn. Cân nhắc đến năm thanh tra cái bè là 1989, anh ngờ là cái bè này thậm chí còn chả nổi được. Hộp cấp cứu, giống các thiết bị dùng cho tình trạng khẩn cấp khác trên boong, chẳng có gì đáng kể. Có một hộp đựng dụng cụ câu cá loại nhỏ và hai ngọn đèn không thấm nước – kèm pin hỏng.

Max đặt chú chó lên băng ghế trong phòng ăn, ném áo mưa của anh lên bàn, rồi với lấy con dao ăn cá mà anh đã nhét vào thân đôi bốt. Anh cắt đi hai khúc vải nhựa Styrofoam dài một mét hai khỏi phao, rồi lục tìm trong cái túi vải len mà anh đã chất đầy những đồ dữ trữ họ sẽ cần nếu phải rời Dora Mae . Anh rút ra một cuộn băng dính bạc mà lúc trước anh đã quấn quanh cửa cabin để ngăn nước biển. Khi mũi thuyền dốc lên, anh với lấy chú cún của Lola. Max nhướn mắt tới dãy cửa sổ trài dài dọc phòng ăn và phòng giải trí, nhưng anh chẳng nhìn được chút gì cảnh hỗn mang bên ngoài. Thứ anh nhìn thấy là hình phản chiếu của anh đang ôm chú cún của Lola sát vào ngực, như thể anh giải quyết được hết các rắc rối của họ. Chỉ là anh không thể giải quyết được. Trong sự nghiệp lính hải quân, anh đã từng trải qua nhiều trận sóng hung dữ và nhiều cơn bão nhiệt đới, nhưng những lúc ấy anh ở trên những con thuyền khu trục. Năm 1988, anh đã vượt qua bão Mitch trên tàu ngầm tấn công lớp Sói Biển. Không mất một sợi lông nào dưới mặt nước biển.

Bé Cưng liếm cằm Max và anh cúi xuống nhìn đôi mắt đen long lanh của chú cún. Thậm chí cả chó của Lola cũng nhìn anh như thể anh có đủ sức mang phép màu đến. Như thể anh có thể lôi phép màu ra từ không khí mỏng và cứu tất cả bọn họ, gánh nặng của anh lại tăng thêm. Dây thòng lọng lại siết chặt.

Anh đặt nhựa Styrofoam lên hai bên người chú cún. Rồi anh quấn băng dính quanh bụng, lưng Bé Cưng và các khúc phao. Khi anh làm xong, chú chó con trông như một cái khay bạc có chân. Nó chắc sẽ không thể cứu được mạng sống của Bé Cưng, nhưng nó sẽ giữ con chó nổi trên mặt nước.

Cánh cửa vào nhà vệ sinh bật mở và Lola lảo đảo bước ra. Mặt cô trắng như tờ giấy, và môi cô gần như bạc phếch. Cô liếc về hướng phòng ăn khi chuyển về chỗ tràng kỉ. Con thuyền quay mạnh sang trái, và cô gục đầu gối xuống và bò nốt quãng đường còn lại. Từ bên ngoài, những hạt mưa và nước biển không thể nhìn thấy đập mạnh vào cửa sổ.

Max níu lấy bàn ăn và chờ một khoảng lặng trong cơn quay cuồng rồi đi tới tràng kỉ. “Đây là thứ tốt nhất tôi có thể nghĩ ra,” anh nói, và đặt chú cún vào lòng cô.

“Cảm ơn anh, Max.” Cô nằm xuống nghiêng người và ôm Bé Cưng sát vào ngực. “Tôi vốn biết, sâu trong tim anh, anh thích Bé Cưng mà.”

“Phải rồi, vị trí của nó đang lớn dần lên trong tôi.”

“Như rêu mốc ấy à?”

“Ừ, như rêu ấy.”

Một nụ cười yếu ớt chạm tới khóe miệng của cô. “Tôi và Bé Cưng và rêu mốc.”

“Có lẽ tôi vừa quyết định thích cô hơn rêu mốc một tí.”

“Ừ, tôi biết.”

“Bằng cách nào thế?”

“Anh đã hôn tôi như là anh thích tôi hơn rêu mốc.”

Một con sóng đập mạnh vào đuôi phải của tàu Dora Mae đến mức làm Max khuỵu gối xuống. Anh đập mạnh và trượt ngang sàn nhà. Đèn nhấp nháy chập chờn, rồi động cơ tắt phụt, ném cả cabin vào bóng tối mờ mịt đến mức Max không thể nhìn thấy xa hơn ba mươi phân trước mặt.

“Max!” Tiếng gào hoảng loạn của Lola lấp đầy bóng tối đen như mực.

“Cô ổn chứ?” anh hỏi. “Cô vẫn ở trên ghế đấy chứ?”

“Tôi không biết mình ở đâu nữa. Bé Cưng đâu rồi?” Vài giây căng thẳng trôi qua rồi cô lại cất tiếng. “Nó đây rồi,” cô nói cách chân Max vài chục phân. “Đèn sẽ sáng lại chứ?”

Đêm đầu tiên máy phát điện khẩn cấp đã không hề hoạt động, và anh ngờ rằng tối nay cũng sẽ không. “Không cho đến khi tôi khởi động lại động cơ.”

“Đừng ra ngoài.”

“Cưng à, tôi cũng không có ý định đó đâu.” Qua bóng tối, anh bò về hướng phòng bếp và thấy túi vải len thô trên sàn. Khi anh kéo cái túi về hướng tràng kỷ, mắt anh đã điều chỉnh đôi chút, tiếp nhận các mức độ đen xám khác nhau. “Cô có bị đau ở đâu không?”

“Chỉ khuỷu tay của tôi thôi. Tôi nghĩ mình sẽ sống.” Cô im lặng một giây, rồi hỏi, “Max, anh có nghĩ...” Cô không nói hết, nhưng anh cho là mình biết cô định hỏi gì.

“Tôi nghĩ gì cơ?”

Anh hầu như không thể nghe thấy âm thanh giọng cô qua tiếng gió đang gào rú từ bên ngoài. “Anh có nghĩ chúng ta sẽ vượt qua được hay không?”

Lola và Bé Cưng đã bò lại lên ghế, và Max ngồi trên sàn, tựa lưng vào tay ghế. “Có cơ hội.” Anh nói với cô sự thật. Quá nhiều lần trong đời anh từng nghĩ rằng mình đã tiêu, nhưng anh vẫn ở đây. Vẫn sống và vẫn đang thở.

Cô túm lấy ống tay áo anh và xoắn nó lại trong các ngón tay dài của mình. “Anh đã từng suýt chết chưa Max?”

Nhiều hơn số anh có thể đếm. “Một hai lần gì đó.”

Vài giây trôi qua, rồi cô nói vừa đủ nghe được trên tiếng biển cả giận dữ. “Tôi từng suýt chết một lần. Nó thật đáng sợ và tôi không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.” Đầu cô sát gần cạnh vai trái của anh, và anh gần như có thể cảm nhận hơi thởấm áp của cô trên tay mình.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Anh mở khóa túi và rút ra một cái đèn pin.

“Tim tôi đã ngừng đập trong phòng vệ sinh ở nhà hàng Quán trọ trong Rừng xanh.”

Anh chiếu đèn lên vai cô và ánh đèn soi sáng miệng cô và đỉnh đầu Bé Cưng. Chú cún đang run lên dữ dội. Max nhìn xuống màn bóng tối phủ ngang mặt cô, và anh tự hỏi có phải cô từng có tiền sử bệnh tim mạch hay không, vì nó mà cô phải uống rất nhiều thuốc giảm đau chẳng hạn. Một lần nữa anh lại hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi tọng vào mình đầy tôm hùm và khoai tây nghiền với bơ lỏng đi kèm, rồi tôi làm trò thọc ngón tay xuống họng như thường lệ,” cô nói như thể cô đang trò chuyện về một việc mà cô từng làm rất thường xuyên. “Chất điện phân của tôi bị nhiễu loạn và hạ gục tim tôi. Đó không phải lần đầu tiên tôi ngất xỉu, nhưng là lần đầu tiên tim tôi ngừng đập.”

“Cô từng suýt chết vì nôn sao?”

“Phải.”

Max vô cùng ác cảm với chuyện nôn ọe, nên anh không thể hình dung rằng lại có người cố tình làm thế. “Cô thọc tay xuống họng cô à? Vì cái quái gì cơ chứ?”

Anh nhìn miệng cô khi cô nói bằng tông giọng chuyện thường ngày, “Tất nhiên là để duy trì vẻ mảnh mai rồi. Vẻ ngoài mảnh khảnh được ưa chuộng, mà tôi thì không phải dạng mảnh khảnh bẩm sinh.” Mũi thuyền hất lên rồi chúi xuống, và tay cô siết chặt trên áo anh. Cô ngừng nói cho đến khi Dora Mae một lần nữa thăng bằng trở lại. Khi cô tiếp tục nói, anh có thể nghe được vẻ sợ hãi trong giọng cô. “Một lần tôi đã thấy một cô gái hít thuốc quá liều trong một bữa tiệc ở Nepenthe tại Milan. Rất nhiều cô gái hít thuốc phiện để giữ vẻ mảnh mai. Không phải tôi. Tôi bắt mình nhịn đói hoặc nôn mửa.”

“Chúa ơi,” anh thì thầm trong cabin tối om. “Sao cô không tìm việc gì khác để kiếm sống ấy?

“Như việc gì nào? Tôi chỉ có bằng trung học. Tôi còn có thể làm việc gì nữa để kiếm ra vài triệu đô la một năm mà không có bằng đại học cơ chứ?” Cô cười nén lại, nhưng nghe tiếng cười thật khô khan và không chút hóm hỉnh. “Không phải tất cả mọi việc đều tệ đâu Max ạ. Có những phần ở đó mà tôi đã rất thích. Những phần rất đáng kinh ngạc. Tôi đã gặp vài con người tuyệt vời mà vẫn đang là bạn tôi. Nhìn thấy vài địa điểm phi thường. Tôi được trao cơ hội làm người phát ngôn cho những tổ chức từ thiện tuyệt vời, và nó còn mở ra cánh cửa cho công việc kinh doanh đồ lót của tôi nữa chứ.” Cơn gió bên ngoài rít lên và Lola tựa trán vào vai anh. Cô tiếp tục trò chuyện như thể nói chuyện sẽ giữ cho họ nổi lên. “Những phần khác của công việc người mẫu rất dễ nghiện. Tiền. Du lịch. Quần áo. Sự chú ý. Rất khó để từ bỏ, Max ạ. Đi từ một người nổi tiếng thành một người bình thường.”

Khi con thuyền tròng trành, cô kể cho anh đôi chút về quá trình chữa bệnh biếng ăn và lí do chứng rối loạn của cô lại chẳng hề liên quan tới một cuộc đời mất mát hay tuổi thơ bị ngược đãi, mà chủ yếu là do khao khát được hoàn hảo củacô.

“Cô không sợ căn bệnh đó sẽ quay lại sao?” anh hỏi.

“Thỉnh thoảng thôi, nhưng tôi cũng không thể bị nó làm ám ảnh được. Tôi chỉ cần ăn như một người bình thường và bảo đảm rằng mình không bị tăng hoặc giảm cân thất thường mà thôi.” Bé Cưng ngọ nguậy và cô nâng một tay lên gãi đầu nó. “Tôi phải nhắc nhở bản thân rằng kiểm soát và hoàn hảo chỉ là ảo tưởng, và tôi rất ổn với cơ thể mình,” cô nói. “Tôi không phải trở nên hoàn hảo.”

“Lola, cô hoàn hảo.”

“Không đâu, nhưng tôi đang học cách chung sống cùng cặp đùi của mình.”

“Đùi cô hoàn hảo.” Anh không thể tin mình đang trò chuyện thế này với Lola Carlyle, trong tất cả phụ nữ. Và dưới bất kỳ hoàn cảnh nào khác, anh sẽ không thèm phí hơi. “Khi tôi gặp cô, một trong những điều đầu tiên tôi nghĩ đến là cô ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều trên tạp chí đấy.”

“Anh thật ngọt ngào, Max ạ.”

Anh không nghĩ từng có người phụ nữ nào lại gán chữ ngọt ngào vào anh trước đây. Anh nghĩ về nó một lúc và quyết định rằng anh cũng không phiền chuyện Lola Carlyle bảo anh ngọt ngào. Và nếu họ đang không ở tâm bão, anh cũng sẽ không ngại cho cô xem xem anh có thể trở nên ngọt ngào đến mức nào. “Tôi không thích mấy cô nàng xương xẩu,” anh nói. “Tôi thích đàn bà. Đàn bà có ngực, hông, và mông vừa vào tay tôi.”

“Anh có đôi tay lớn lắm đấy.” Cô bật cười, nhưng tiếng cười của cô tắt lịm khi con thuyền bị đập sang trái. Max trụ vững chân, và Lola thả áo anh ra để nắm lấy ghế. Khi tàu Dora Mae thẳng lại, cô lại nắm lấy áo anh và cuối cùng cũng thú nhận rằng, “Max, tôi thực sự rất sợ.”

“Tôi biết.” Anh phủ tay mình lên tay cô và siết nhẹ.

“Nói chuyện với tôi đi. Miễn là tôi có thể nghe giọng anh, tôi sẽ biết mình đang sống và sẽ không quá sợ hãi nữa.”

Dưới những tình huống căng thẳng, Max thích im lặng hơn, nhưng nếu trò chuyện giúp ích cho cô, anh sẽ nói đến xanh cả người cũng được. Anh nợ cô từng ấy. “Việc đầu tiên cô sẽ làm khi chúng ta được giải cứu là gì?” anh hỏi.

“Gọi cho mẹ và cha tôi chăng? Tôi biết họ đang phát cuồng lên vì lo lắng cho tôi,” cô nói. “Rồi tôi sẽ đưa các bức ảnh khỏa thân của tôi xuống khỏi mạng.”

“Cô định làm việc đó bằng cách nào?”

“Tôi sẽ thuê ai đó để tống tiền Sam bắt hắn đóng cửa trang web đó lại.”

Max nghĩ chắc sẽ có những con đường trực tiếp hơn để xử lí vụ đó, nhưng anh không đưa ra một gợi ý nào bởi vì khi họ đã rời khỏi tàu Dora Mae , Lola không còn là trách nhiệm của anh

“Thế còn anh thì sao?” cô hỏi. “Việc đầu tiên anh sẽ làm là gì?”

“Ăn sườn nướng.”

“Trước cả khi anh gọi cho cha ư?”

“Cha tôi đã chết khi tôi hai mươi mốt tuổi.”

Cô im lặng một lát khi mưa đập vào cửa sổ và cửa ra vào. “Tôi rất tiếc Max ạ. Ông ấy đã chết như thế nào?”

“Ông bị nghiện rượu. Tin tôi đi, đó không phải một cách hay ho lắm để ra đi đâu.” Cha anh là một người mà anh đã cố gắng nhiều nhất để cứu sống. Cố gắng và đã thất bại, và anh không cần một bác sĩ tâm lý nào mổ xẻ đầu anh và nói cho anh biết lý do anh sống đời mình theo cách anh đang sống. Lý do anh lại mạo hiểm mạng sống của mình cho những người anh không hề biết và cho một chính phủ lợi dụng anh vì nhu cầu của họ. Anh tự biết rõ.

“Tôi đã từng thấy rượu và thuốc phiện có thể khiến con người ta ra sao,” Lola nói, phá ngang dòng suy nghĩ của anh. “Tôi biết rằng thi thoảng chẳng có gì mà người khác có thể làm để giúp được.”

Max cười, cay đắng hơn anh dự tính. “Chúa biết tôi đã cố gắng, nhưng chẳng việc gì tôi làm thay đổi được kết quả hết. Khi tôi lớn lên, phần lớn thời gian ông ấy đều say xỉn. Loại cuộc sống đó rất khắc nghiệt với một đứa bé.”

“Anh làm gì khi ông ấy uống rượu?”

“Giờ thì đó là những ký ức thống thiết lắm đấy,” anh nói. Những ký ức mà anh sẽ không nói đến. Không nói với cô. Không nói với bất kỳ ai hết. Anh gỡ tay cô khỏi cánh tay anh và đưa nó đến trước mặt anh. Anh chiếu đèn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô đang được bọc lại trong tay anh, và anh rê ngón tay cái ngang lòng bàn tay cô. Con thuyền chao đảo mạnh về hướng mũi phải, và anh lật tay cô trong tay anh lại và siết nhẹ. “Tôi đã rất hay chơi đùa với lũ trẻ hàng xóm,” anh thêm vào. “Khi tôi đủ lớn, tôi đã gia Hải quân.”

“Sao lại là Hải quân?”

Max cười toe toét trong bóng tối. “Tôi thích bộ đồng phục. Nghĩ rằng tôi chắc có thể câu được gái nếu tôi mặc đồng phục.” Nhưng khi anh đã gia nhập, anh đặt mục tiêu vào Little Creek và chương trình huấn luyện SEAL. Anh vừa khớp vào đó. Lúc ở trong hải quân, anh đã lấy một bằng khoa học chính trị và kinh doanh, và anh cũng được chọn để vào học ở trường đại học chiến tranh quốc gia ở McNair và đang trên đường trở thành trung tá khi bị ép nghỉ hưu.

“Bộ đồng phục có tác dụng chứ?”

“Có.” Anh nâng tay cô lên môi và hôn các khớp ngón tay cô. Rồi anh nhìn vào mắt cô, ánh sáng tạo ra bóng sáng tối lên tóc và ngang mũi cô. “Tôi đã bảo cô tôi là một anh chàng quyến rũ mà lại.”

Cô xoay xở nở một nụ cười yếu ớt. “Dù vậy chắc không quyến rũ như anh nghĩ về bản thân đâu.”

Đầu lưỡi anh chạm vào khe giữa các ngón tay cô. “Cô khá may mắn khi tôi không thể cho cô xem tôi quyến rũ đến mức nào đấy,” anh nói bên làn da ướt át của cô.

Lời đáp trả của cô bị chặn lại bởi những chuyển động lên xuống của đại dương và tác động của một con sóng đập vào họ nơi giữa tàu. Nó đập mạnh vào cửa sổ và xô mạnh con thuyền ở mạn trái. Max cắm gót vào thảm và thả tay Lola ra. Anh trượt ngang sàn vài chục phân. Hoặc máy bơm nước bẩn ra khỏi tàu không hoạt động hoặc họ không tự trụ vững được.Tàu Dora Mae mất nhiều thời gian hơn lúc trước để tự đứng thẳng dậy. Tiếng kẽo kẹt và rên rỉ của con thuyền đáng sợ hơn cả tiếng tru tréo của gió biển. Đến lúc phải nghiêm túc rồi. Đến lúc phải cho Lola biết hoàn cảnh mà bất kỳ lúc nào tới đây họ cũng có thể rơi vào. Anh không thể trì hoãn lâu hơn. Anh trườn tới chỗ cô và Bé Cưng nằm trên sàn nhà và chiếu đèn sát gần mặt cô. Đôi mắt mở to hoảng sợ của cô quan sát anh. “Lola,” anh bắt đầu nói khi quỳ bên cạnh cô, “Cô có thể nín thở bao lâu?”

“Để

“Bao lâu?”

“Có lẽ một phút.”

“Nếu thuyền lật, nó sẽ không chìm ngay đâu. Hít lấy một hơi và tìm đường thoát ra nhé. Cửa phòng ăn sẽ đập vào và cửa sổ có thể vỡ ra – đi ra bất kể con đường nào dễ dàng nhất nhớ. Cô mặc áo phao, nên khi cô thoát ra khỏi thuyền, cô sẽ tự nổi lên thôi.”

“Chúng ta sẽ bị lật ư?”

“Đó là một khả năng. Vấn đề là con thuyền đang hướng mình vuông góc với gió và sóng biển. Sóng chủ yếu đang đập vào chúng ta ở bên trái với một số ít đập vào mạn phải. Cô phải nhớ một điều là không được hoảng loạn.”

“Quá muộn rồi.”

“Ý tôi là bây giờ cơ. Khi nước đổ ập vào cô, đó sẽ là chuyện khó khăn nhất mà cô từng làm, nhưng cô không thể đầu hàng cơn sợ hãi của mình. Cô phải cứu lấy mình. Và cô không thể cứu lấy mình nếu cô hoảng loạn.”

Ngực cô phập phồng. “Thế còn anh thì sao?”

“Tôi sẽ ở ngay sau cô. Khi tôi lên được tới mặt nước, tôi sẽ mở bè và chúng ta sẽ ngồi vào trong.” Anh cố tình giữ lại mối lo âu về cái bè cho riêng mình.

“Thế còn Bé Cưng thì sao? Nó sẽ không bao giờ qua nổi mất.” Cô ôm chặt chú cún trong một tay và tay còn lại che lên mặt.

Những gì cô nói đa phần là sự thật, và như thể hiểu được, Bé Cưng ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay của Lola và đến đứng cạnh đầu gối Max. Cái lưỡi nhỏ hồng của nó liếm quần Max, rồi liếm cánh tay trần của anh. “Tôi sẽ bảo đảm con chó của cô thoát ra còn sống.” Anh nghe thấy bản thân thốt ra câu phát biểu lố bịch đó trước khi anh kịp dừng l

Lola nâng người lên tư thế ngồi, và rõ ràng là đã mệt mỏi vì bị quăng qua quăng lại trên sàn, bổ tới tràng kỉ và ngồi tựa lưng vào đó. “Cảm ơn, Max.”

Tiếng “cảm ơn” của cô dính chặt trong lồng ngực anh cứ như là con dao ăn cá mà anh đã nhét lại vào đôi bốt của mình, và anh phải ngoảnh đi. Nếu không phải vì anh, cô và chú cún của cô sẽ không gặp nguy hiểm mất cả mạng sống của mình. Cô sẽ ở nhà. An toàn trong chiếc giường ấm áp của cô. Có thể đang thiết kế áo lót trong giấc mơ. “Lola, tôi xin lỗi vì đã lôi cô vào chuyện này,” anh nói.

“Tôi cũng vậy. Và tôi xin lỗi vì tôi đã đốt cháy phòng chỉ huy. Tôi thực sự hối hận vì đã làm thế.”

Nghe giọng châm biếm hối hận của cô càng xoắn sâu con dao trong ngực anh. Đó là một trong những điều khiến anh thích cô, và với Lola, có rất nhiều thứ để thích. Nhiều hơn số sẽ có ngày anh chịu để cô biết. Anh nhấc Bé Cưng lên và di chuyển đến bên cô. “Đối với một phụ nữ đáng ghét, cô cũng rất ổn.”

“Đó là một lời khen à?”

Anh liếc cô qua vai, nhìn ánh sáng rọi lên cằm và khuôn miệng lộng lẫy của cô. “Chỉ là phát biểu lên sự thật mà thôi.”

“Tốt, bởi vì câu đó nghe cũng không có sức quyến rũ mà anh vẫn luôn cảnh báo tôi đâu.” Mũi thuyền đâm lên và Lola nhích lại gần hơn. “Và với một người cực kỳ đáng ghét muốn trở thành Steven Segal, anh cũng rất ổn.”

Anh nặn ra một tiếng “ha, ha” khô khốc từ ngực. “Steven Segal là đồ vứt đi.”

“Sao tôi lại biết anh sẽ nói thế nhỉ?” Cô lại túm lấy tay anh và nắm chặt. Và khi cô tựa đầu vào vai anh, anh thấp mặt xuống để gầm gừ vào tóc cô. Cô tỏa hương như hoa thơm và đại dương, như một vườn hoa mọc lên gần bãi biển.

Lola Carlyle hoàn toàn không giống những gì anh dự kiến đêm đầu khi anh thấy bằng lái xe của cô. Cô không đồng bóng cũng không thần kinh. Cô không phải một nàng người mẫu bị nuông chiều sinh hư với giá trị duy nhất đến từ vẻ ngoài của cô ta trong chiếc quần lọt khe. Cô đáng giá hơn thế nhiều. Cô là một người đối đầu trực diện với nỗi sợ hãi của mình và dũng cảm hơn cả một số thằng đàn ông mà anh biết. Cô là một chiến binh – được bọc trong làn da thơm ngát ngọt ngào mềm mại. Một võ sĩ.

Cô đang sợ hãi khủng khiếp, anh có thể cảm nhận điều đó trong bàn tay chết cứng mà cô giữ lấy tay anh, nhưng cô kiểm soát cơn sợ hãi của mình. Anh đã ở quanh quá nhiều kẻ không thể làm thế, để không biết trân trọng và ngưỡng mộ sức mạnh của cô.

Đại Tây Dương tiếp tục đập vào tàu Dora Mae . Trong cabin tối om, Max nắm chặt tay Lola và chỉ yên lặng nghe tiếng giọng cô chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác. Cô kể về công việc của cô, gia đình cô, và việc Bé Cưng bị đuổi khỏi trường dạy chó. Và với mỗi giờ trôi qua, con dao trong lồng ngực Max lại xoắn sâu đôi chút. Sau mỗi phút, anh lại phải đấu tranh với thôi thúc kéo cô vào vòng tay anh và vùi mặt vào cổ cô. Bất kể anh cố gắng đến mấy để lờ nó đi chăng nữa, với mỗi động chạm, tiếng nói và tiếng thở dài, thì cô đều cướp đi trái tim anh.

Con thuyền nghiêng sang trái, và có vài lần Max không nghĩ nó sẽ hồi phục lại được. Anh cầm tay Lola khi gió tiếp tục gào thét. Chỉ thế thôi. Chỉ tay cô trong tay anh, nhưng chút động chạm từ những ngón tay mảnh khảnh và lòng bàn tay ấm áp của cô mang lại cảm giác thân thiết cho anh hơn vài lần trong vô số những lần anh làm tình với những phụ nữ khác. Anh tiếp tục nắm tay cô cho tới khi gió êm biển lặng. Rồi anh ôm cô khi cô ngủ gật ép vào xương sườn đau nhức của anh.

Khi mà cuối cùng tia sáng mặt trời buổi sớm đầu tiên cũng chạm vào cửa sổ, anh đặt cô nằm lên sàn và đặt một cái đệm ghế xuống dưới đầu cô.

Rồi anh ra ngoài xem xét thiệt hại.

***

Lần thứ hai kể từ khi bước chân lên tàu Dora Mae , Lola thức dậy sau một đêm địa ngục mà cô đã tin chắc mình sẽ chết. Cô nghe tiếng cửa phòng ăn mở ra và nhổm người dậy trên khuỷu taytiên cô chú ý là việc hoàn toàn thiếu vắng chuyển động. Con thuyền nghiêng sang trái nhưng đứng im tuyệt đối. Ánh mặt trời tràn qua cửa sổ rọi lên vai Max nơi anh đứng ở ngưỡng cửa. Anh đã cởi áo phao ra.

Lola nhỏm dậy và kiểm tra Bé Cưng, đang ngủ trên sô pha. Cô ném áo phao của cô lên sàn, rồi theo chân Max ra ngoài. Nâng một tay lên che mắt, cô nheo mắt chống lại ánh mặt trời sáng sớm. Trước mặt cô một trăm mét hoặc gần gần thế, cát vàng và những cây cọ cao sừng sững, những vách đá lởm chởm và cây cối dày đặc lấp đầy tầm mắt cô. Vài cây cọ và một cây thông Caribbe đã bị gió thổi ngã và nằm gục một nửa trong nước. Tàu Dora Mae đã bị mắc cạn trong một cái vịnh nông nước xanh như ngọc.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Không biết.”

“Anh có nghĩ chúng ta đang ở trên một hòn đảo không?” cô nói thành tiếng băn khoăn của mình. “Hay có lẽ là đầu mũi Florida chăng?” cô thêm vào một cách hy vọng.

Max chỉ về hướng các vách đá lởm chởm và đá tảng bên trái. “Trông chúng không giống Florida lắm.” Cả anh cũng nâng một bàn tay lên che mắt. “Có khoảng bảy nghìn hòn đảo ở Bahamas. Tôi nghĩ chúng ta vừa đặt chân lên một trong số đó.”

“Anh có nghĩ có một câu lạc bộ Med ở đầu bên kia không? Hoặc đây có thể là một trong những hòn đảo hẻo lánh sở hữu bởi những người giàu có và nổi tiếng?”

Anh thả tay xuống hai bên lườn. “Có lẽ của một trong những người bạn của cô chăng?”

Cô không có bạn nào sở hữu đảo cả. “Chỉ có một cách để tìm ra.”

Max đi tới bục tắm, thắt dây từ bè cứu hộ tới đuôi thuyền, rồi anh ném bè lên mặt nước. Một sợi nylon dài được gắn vào thuyền, và Max kéo sợi dây ấy. Trong vài giây ngắn ngủi con thuyền cao su nhỏ căng phồng lên. Cũng nhanh như vậy, vài chỗ trên người nó rít lên, và không khí nổi bong bóng lên bề mặt từ phía dưới

“Chết tiệt.” Max khoanh tay ngang ngực và cau có nhìn cái bè đang nhanh chóng chìm nghỉm.

“Chậc, tôi cho rằng thật may là tối qua chúng ta không phải rời khỏi thuyền.”

“Chúng ta sẽ phải bơi thôi.” Anh liếc cô, và anh hỏi, “Cô nghĩ cô có làm được không?”

“Có.” Vì cô không có ý định sẽ hoảng loạn rồi tăng thông khí phổi, cô chắc chắn mình có thể bơi được tới bãi biển.

Họ cùng nhau thu gom thức ăn và đồ dự trữ mà họ sẽ cần để khám phá hòn đảo. Lola thay sang váy hoa quả và tìm thấy một đôi giày vải cũ không dây buộc chắc sẽ sớm tuột khỏi chân cô. Max tóm lấy cuộn băng dính và quỳ xuống trước mặt cô.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi biến thành một nàng công chúa?” cô hỏi khi anh cầm lấy một mắt cá chân cô trong tay, rồi quấn băng dính quanh đôi giày của cô.

Ánh mắt anh lướt ngược lên cẳng chân cô, qua đầu gối, tới chân váy của cô. “Gì cơ?”

“Giống nàng Lọ Lem ấy.”

Anh ngước nhìn lên mặt cô, rồi với lấy chân bên kia của cô. “Vậy tôi cho rằng nó sẽ biến tôi thành hoàng tử Quyến Rũ nhỉ?”

Hoàng tử Quyến Rũ ư? Không đâu, nhưng vị trí của anh đang lớn dần lên trong cô. Sau khi đôi giày đã bám chắc trên chân cô, cô chải tóc và đánh răng, rồi cô đưa anh cốc nước cùng bàn chải của cô. Không một lời trao đổi, anh dùng nó. Khi đã xong, anh ném cả túi của Lola lẫn cái túi vải nhét đầy đồ ăn vào một túi nylong đựng rác và thổi không khí vào túi. Anh thắt đuôi lại chặt hết mức có thể, rồi tất cả họ cùng rời khỏi đuôi thuyền nhảy vào nước. Max, Lola, và Bé Cưng. Đống nhựa Styrofoam dính chặt hai bên chú cún tạo thành cái phao mà nó cần.

Mặt nước êm ả ấm áp với những mả dương lấp lánh chẳng là gì khi so với trận dông tố dữ dội đêm trước. Nơi này tĩnh lặng đầy dối trá đến mức thật khó mà tin rằng nó thuộc về cùng một đại dương đã gần như cướp đi mạng sống của tất cả bọn họ.

Cách bãi biển sáu mét, Lola đứng dậy và vượt qua các con sóng đi tới bờ biển. Những con sóng nhấp nhô dịu dàng vỗ vào sau đùi cô và cô bế Bé Cưng lên rồi đưa nó đi cả quãng đường còn lại. Cát vẫn còn ướt do bão, và khi cô đặt chú cún xuống, nó chạy ngay đi thám hiểm một cây cọ bị ngã.

Lola không biết hòn đảo có dân cư hay không hay chỉ đơn giản cô đổi một thảm họa này lấy một thảm họa khác, nhưng cảm giác cuối cùng cũng được đứng trên mặt đất cứng rắn thật quá tuyệt đến mức vào khoảnh khắc ấy cô không thèm quan tâm.

Cô lạnh và ướt sũng, và cô cảm thấy muốn được ngã phịch xuống đất và hôn bãi biển. Thay vào đó, cô khuỵu gối xuống trên nền cát ướt và ngẩng mặt lên đón mặt trời. Đêm qua cô đã cầu nguyện xin một con thuyền cứu hộ, và nó đã không đến. Có lẽ Chúa đang ban cho cô một con đường khác để thoát khỏi tàu Dora Mae . Một cơ hội khác để được giải cứu.

Với mặt trời chạm vào mặt và không khí sáng sớm mát lạnh lấp đầy trong phổi, một luồng cảm xúc mãnh liệt siết chặt ngực cô. Cô còn sống. Vài lần trong đêm qua cô đã nghĩ mình sẽ không còn sống để thấy được mặt trời nữa. Vài lần cô hẳn sẽ trở nên quá cuồng loạn và hoàn toàn mất trí nếu không phải nhờ Max. Nếu không phải nhờ tay anh chạm vào tay cô và nhờ giọng nói đầy trấn an của anh vang lên trong cabin tối đen.

Sau tất cả mọi chuyện, cô và Bé Cưng vẫn đang sống khi mà họ đáng lẽ đã dễ dàng bị chìm nghỉm. Cô hít một hơi thật sâu và chậm chạp thở ra. Giờ khi tất cả đã kết thúc, cô gửi Chúa một lời cảm ơn ngắn và cảm giác trong người ấm lên, như là có thể cô đang có trải nghiệm tâm linh. Cũng không phải cô từng có những trải nghiệm như vậy, nhưng khi lớn lên cô đã thấy rất nhiều. Nếu không phải một trải nghiệm tâm linh, thì cũng là một khoảnh khắc tuyệt vời để trân trọng việc được sống. Để cảm nhận chiếc váy ướt sũng dính chặt lấy da cô và cát sàn sạn trong giày và giữa các ngón chân cô.

Max bóc toạc túi nylon ra và thả túi của cô xuống cạnh người cô. “Đi thôi, Lola,” anh ra lệ, hủy hoại khoảnh khắc củacô.

“Chúng ta không thể chỉ ngồi đây một lát và trân trọng việc lại được ở trên đất liền sao?”

“Không.” Anh mở túi vải ra và đưa cô khăn len. “Chúng ta đang lãng phí ánh sáng ban ngày đấy.”

“Anh là ai thế? John Wayne à?” Cô vắt nước khỏi váy hết mức có thể, rồi bọc mình lại trong khăn len. “Và anh phải cắt đôi cánh đi nước của Bé Cưng trước khi chúng ta đi đâu đó chứ,” cô thêm vào, nhỏm đứng dậy.

“Cái gì của nó cơ?”

“Nhựa Styrofoam ấy.”

“Đến đây nào, B.C,” Max gọi chú cún nhỏ đang leo chân trên cây cọ. Nghe thấy tiếng Max, Bé Cưng lao đến đứng ở chân anh.

“Sao anh làm thế được?” Cô với lấy chú cún và giữ nó trong lúc Max cắt nhựa Styrofoam ra khỏi hai bên người nó. “Nó không bao giờ đến khi tôi gọi nó tiếng đầu tiên hết.”

“Nó biết tôi là chó thủ lĩnh mà,” Max trả lời. Đỉnh đầu cúi xuống của anh suýt thì chạm vào mũi cô. Mái tóc đen dày của anh rối xù và có mùi hương của anh, một mùi vị pha trộn giữa xà phòng, biển, và riêng Max. Anh ngước lên đến miệng cô thì tay anh cứng đơ lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhìn thấy khao khát trong đôi mắt xanh dương đẹp đẽ của anh. Cô nghĩ anh sẽ cúi người tới trước và hôn cô, và cô đưa tay lên để cào tay khắp tóc anh. Thay vào đó, anh ngoảnh đi và cô đưa tay về bên mình. Cô bị bỏ rơi với cảm giác thất vọng và hơi bối rối. Sau tất cả những gì họ cùng nhau trải qua đêm qua, tình cảm của cô dành cho anh đã sâu đậm thêm. Cô kính nể sức mạnh của anh, không chỉ khả năng thể chất khiến cô cảm thấy như thể anh có thể chăm sóc cả cô lẫn Bé Cưng, mà còn cả sức mạnh tính cách của anh nữa. Trong Max có bản chất trọng danh dự. Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ trách nhiệm hoặc phản bội lòng tin. Anh sẽ không bao giờ sử dụng cô để nâng cao cái tôi của bản thân hoặc bán ảnh khỏa thân của cô.

Cô không yêu anh, nhưng có rất nhiều phẩmưỡng mộ ở anh. Không, cô không yêu anh, nhưng khi anh nhìn cô như thể anh muốn lấy cô làm bữa trưa, dạ dày cô hơi mềm ra và tâm trí cô lang thang tới hình ảnh mông anh trong chiếc quần jean.

Bé Cưng sủa ăng ẳng và Lola chuyển sự chú ý sang chú cún. “Nào hãy làm một cậu bé ngoan đi,” cô nói khi Max kéo nốt chỗ băng dính còn lại ra. “Mày là một chú chó cực kỳ dũng cảm đấy,” cô khen ngợi Bé Cưng khi đôi cánh đã biến mất.

Max lầm bầm gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha khi anh nhét túi nylon và nhựa Styrofoam vào túi vải. Theo tông giọng anh, Lola nghĩ tốt nhất là không bảo anh chuyển ngữ, và ba người họ khởi hành hướng tới hàng cây dày đặc.

“Chúng ta hướng đường nào đây?” cô hỏi khi cô chuyển Bé Cưng sang một tay và đeo túi lên vai.

“Lên trên,” là câu trả lời đầy thông tin của anh, và cô theo anh đi vào giữa hai cây cọ. Trong vài giây họ bị cây cối nuốt chửng và buộc phải đi hàng một. Các hàng dương xỉ dầy lướt qua mắt cá chân Lola, và Max dừng lại vài lần, tay anh vươn ra chỗ cô.

Bé Cưng nhảy khỏi tay cô và đuổi theo một con cự đà. Họ gọi nó quay lại, nhưng lần này nó không hề nghe theo chó thủ lĩnh, và Max buộc phải đuổi theo nó. Khi cuối cùng anh cũng tóm được Bé Cưng và đưa nó quay lại, anh mở túi của Lola ra và nhét nó vào trong.

“Tôi tưởng nó biết anh là chó thủ lĩnh,” cô nhắc cho anh nhớ khi anh kéo khóa nửa túi lại.

Lông mày Max chau lại trên đôi mắt xanh khi anh trừng mắt nghiêm khắc nhìn Bé Cưng. “Con chó của cô bị lãng tai nặngđấy.”

Lola thậm chí không thèm cố gắng giấu nụ cười. “Hoặc có lẽ anh không phải chó đầu đàn đâu.”

“Cưng à, chẳng có gì nghi ngờ về chuyện ai là chó đầu đàn quanh nơi đây hết.”

“Ừ phải rồi. Có lẽ tôi là chó đầu đàn chăng.

Anh chưng hửng và lấy mu bàn tay quệt mồ hôi khỏi lông mày. “Tôi biết cô thích nghĩ như thế, nhưng cô không có thiết bị cần phải có để làm chó đầu đàn.”

Cô không cho rằng anh đang nói về các thiết bị ở trong chiếc túi vải kia. Anh vừa ảo tưởng vừa rất đàn ông, đến mức cô bật cười. “Thiết bị nào thế?”

“Tôi nghĩ cả hai ta đều biết mà.” Ánh mắt anh trượt dọc hàng khuy trên váy cô, qua ngực cô, tới chùm sơ ri che lên háng cô. “Hoặc có lẽ cô cần tôi chỉ cho cô nhỉ,” anh nói, và các nếp nhăn xuất hiện ở hai khóe đôi mắt màu xanh dương đầy vẻ trêu chọc của anh.

“Tôi xin kiếu.”

Anh nhún vai như muốn nói, Cứ làm mình hài lòng đi , rồi họ trèo lên cao, vượt qua vài cây bụi dũ sang có những bông hoa màu tím nhỏ, và Lola tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô cho tay vào túi sau quần jean của anh và để anh kéo cô đi. Những chú chim nhiệt đới hót vang và réo gọi nhau trên đầu họ, và khi họ đến một dòng suối nhỏ, anh băng qua trước.

“Ở yên đó nhé,” anh nói, và đặt túi vải lên bờ bên kia. Rồi anh quay lại với Lola và đứng xoạc chân trên dòng suối, mỗi chân đặt một bên bờ. Cô hẳn cũng có thể tự mình băng qua suối, nhưng khi anh với lấy tay cô, cô cầm lấy tay anh như cô đã làm đêm qua và suốt sáng nay. Lòng bàn tay họ chạm nhau và những cơn râm ran nho nhỏ chạy lên cổ tay cô. Khi cô bước qua dòng suối, cô ngước nhìn vào mắt anh. Và nó lại ở đó. Ánh sáng dục vọng thiêu đốt. Cơn đói khát trong đôi mắt màu xanh dương anh không thể che giấu. Sự thèm muốn khuấy gợi ham muốn sâu trong dạ dày cô.

Anh rời mắt khi thả tay cô ra. “Con chó của cô có trở nên nặng không?”

Bé Cưng nặng tầm khoảng hai đến ba cân, nhưng sau một lúc, nó cũng khiến vai cô nhức mỏi. “Hơi hơi.”

Max lấy túi khỏi người cô và kéo quai túi qua đầu và một bên vai anh. Anh với lấy túi vải và lại bắt đầu đi. Lola ước gì cô có máy ảnh để chụp cảnh Max đang đeo túi của cô đầu Bé Cưng thò ra khỏi túi, cái vòng cổ nạm đinh của chú chó làm nó trông cực kỳ du côn. Max Zamora, bế con chó mà anh từng đe dọa sẽ đá xuống biển Đại Tây Dương. Ở một chốn nào đó dưới vẻ ngoài cứng rắn, dày dạn, Max rất dễ mến.

Bé Cưng chọn đúng lúc đó để sủa một tiếng. Nó vùng vẫy để nhảy ra khỏi túi.

Max đặt một tay kiềm chế chú chó. “Nếu mày bắt tao đuổi theo mày lần nữa, B.C, tao sẽ để con cự đà đó ăn mày đấy.”

Chà, có lẽ không dễ mến lắm, nhưng anh cũng không phải là loại người xấu xa mà anh muốn người ta tin về anh.

Họ mất thêm mười phút hoặc gần gần thế để lên tới chỗ cao nhất của hòn đảo, một cao nguyên đẹp đến ngạt thở rậm rạp đầy cọ Caribbe và hoa lá rực rỡ. Họ đi về rìa cao nguyên và nhìn ra ngoài. Đuôi đảo ít mến khách hơn phía trước, đầy vách đá lớp chởm và các dốc thẳng đứng. Có cọ có thông, nhưng không có câu lạc bộ Med. Không có một ca sĩ nhạc rock lánh đời nào đang nghỉ ngơi trên hòn đảo tư của ông ta, chỉ có hàng trăm dặm đại dương và bầu trời mênh mang.

Họ tìm đường đi qua các bụi cây thấp tới giữa cao nguyên và khám phá ra một hồ nước xanh. Hồ nước ngọt đầy cây thông và cỏ cao bao quanh. Hồ này rộng khoảng mười lăm mét, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước gợn sóng.

Max đặt túi xách và túi vải xuống đất và Bé Cưng bò ra để duỗi chân. Rồi Max quỳ lên một hòn đá nhô ra khỏi bờ hồ, khum tay lại, và uống nước. “Khỉ thật, nó lạnh quá,” anh nói khi Lola ngồi xuống cạnh anh. Cô thò tay vào túi vải và rút ra bi đông đựng nước mà lúc trước họ đã đồ đầy nước ngọt từ bể.

“Có ý nghĩ nào về việc phải làm lúc này không?” cô hỏi anh. Lưng và thân váy cô vẫn còn ướt, và cô để khăn len rơi xuống eo, hy vọng luồng gió nhẹ có thể giúp nó khô đi.

“Khám phá thêm chút nữa, rồi đốt một ngọn lửa hiệu lớn. Sau cơn bão đêm qua, chắc sẽ có máy bay cứu hộ bay trên trời

“Thế còn cột mốc thì sao?” Lola hỏi. “Tôi từng xem nó trong một bộ phim có Anne Heche và Harrison Ford. Họ bị mắc kẹt trên một hòn đảo và đi tìm một loại cột mốc báo hiệu nào đó để phá hỏng. Rồi, cho là sẽ có ai đó đến sửa nó và họ sẽ được cứu.”

“Một cột mốc hoa tiêu ấy hả?”

“Ừ, tôi nghĩ chính nó đấy.” Cô cởi giày ra và nhìn xuống đôi chân đen bẩn của mình. Cô lấy một bánh xà phòng mỏng ra khỏi túi và leo lên gờ hòn đá.

“Nó hẳn phải ở điểm cao nhất và không có cây cối.” Anh đứng lên và nhìn xung quanh, tay chống hông. Các ngón tay xòe rộng hướng về háng anh. “Có thể là ở trên đó,” anh nói, và chỉ về hướng tây.

Cô rời mắt khỏi người anh và thọc sâu chân vào làn nước lạnh. “Anh đi đi. Bé Cưng và tôi sẽ ở đây chờ anh.”

“Cô chắc chứ?”

Cô gật đầu và xoa xà phòng lên bàn chân. “Bé Cưng cần được nghỉ ngơi.”

Max cười thầm và lại quỳ gối xuống cạnh cô. Anh đặt tay dưới cằm cô và nâng mặt cô lên sát mặt anh. “Được thôi, nếu Em Bé cần nghỉ ngơi,” anh nói bên bờ môi cô, và cô cũng không dám chắc anh đang nói về chú cún nữa. Cảm giác quen thuộc như thể cô đã biết anh cả đời, cô dựa vào người anh và mở miệng ra dưới miệng anh. Lưỡi anh dịu dàng hòa quyện với lưỡi cô, và nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mềm mại vừa khiến trong người cô ấm lên. Cô thả xà phòng xuống đất và nâng tay lên chỗ râu lởm chởm trên má anh. Cô cào tay qua mái tóc ngắn dày của anh, nhưng anh lùi ra, và nụ hôn chấm dứt trước cả khi cô sẵn sàng.

“Cư xử tốt đấy nhé,” anh nói, và đứng dậy.

Anh mang theo bi đông nước, một gói bánh Chex Party Mix, một quả táo, và một túi bánh quy Ritz. Lola được để lại cho một hộp pho mát Camembert, một quả táo, một hộp bánh quy mỏng, và một cơn đói bất thình lìliên quan gì tới đồ ăn.
Bình Luận (0)
Comment