London Ta Và Em

Chương 9

Bức thư. Cô phải lấy được bức thư. Mọi vấn đề là ở bức thư.

Meredith lướt xuống cầu thang lớn vào sảnh và nhìn quanh. Lẽ ra tối qua cô nên đi lấy nó. Cô cũng ắt sẽ làm thế nếu không có vô số sự chen ngang. Làm một phụ nữ nổi tiếng trong giới có nhiều ích lợi, nhưng cũng có nhiều bất lợi không thể coi thường.

Đầu tiên, một đại úy hải quân khăng khăng đòi nhảy với cô. Rồi một phụ nữ xấp xỉ tuổi cô muốn chia sẻ một tin đồn ngớ ngẩn nào đó về một người trong đám quan khách. Rồi Hầu tước phu nhân lại giữ rịt lấy cô. Đến lúc cô thoát ra được, thì không biết tên hầu của Devlin đã đi đằng nào. Giờ cô chỉ có thể hy vọng sẽ ngăn được Tristan trước khi lá thư của anh rời khỏi nhà. Thậm chí cô đã chuẩn bị một tờ giấy trắng gấp sẵn trong túi áo choàng phòng trường hợp có cơ hội đánh tráo.

Thế nên cô đã phải dậy từ lúc tinh mơ sau buổi khiêu vũ kéo dài đến nửa đêm. Cô nén một cái ngáp dài và đi xuôi hành lang. Thế rồi, như thể hiện lên trong trí tưởng tượng của cô, cửa thư viện mở ra và Augustine Devlin bước ra ngoài hành lang phía trước cô có vài bước chân.

“Ồ, cô Northam,” hắn nói với một nụ cười có thể làm tan chảy những trái tim phụ nữ hoặc làm máu họ đông lại. “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị. Tôi không nghĩ có vị khách nào đã dậy vào giờ sớm thế này.”

Lập tức cô chuyển tác phong.

“Ồ, chào buổi sáng, ông Devlin.” Cô nở nụ cười đẹp nhất với hắn. “Tôi thấy cả hai ta đều là người dậy sớm.”

Meredith lấy làm nhẹ nhõm vì những lời nói và nụ cười thân thiện đến với cô quá dễ dàng. Sau mọi cố gắng chật vật che giấu những cảm xúc với Tristan, cô bắt đầu sợ mình đã đánh mất kỹ năng. Nhưng xem ra chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể làm cô quên mất chính mình.

“Đúng vậy. Nhưng nếu tôi có thể lôi kéo một ai trong nhóm khách khứa ở đây để bắt gặp họ lang thang trong đại sảnh, thì ắt đó sẽ là cô, thưa cô.”

Hắn lại mỉm cười, và cô nỗ lực kìm lại thôi thúc muốn lắc lắc đầu trong hoang mang. Gã đàn ông này quả là có sức hút.

“Vậy điều gì khiến ông dậy sớm thế?” cô hỏi

Nụ cười của Devlin biến đổi rất tinh vi từ tán tỉnh sang tự mãn, và toàn thân Meredith căng lên cảnh giác. “Có lẽ tối qua cô đã không nhận thấy tôi rời khỏi bữa tiệc từ khá sớm. Tôi có công chuyện phải làm, một việc mà tôi định hoàn tất sáng nay.”

“Tôi thừa nhận tôi đã không để ý đến sự vắng mặt của ông. Ông chiếm được sự nhung nhớ của khá nhiều quý cô đấy.” Những phụ nữ ngốc nghếch chẳng hề biết kẻ họ phải lòng là loại đê tiện ra sao, khi mà hắn có gương mặt mà một vị thần cổ đại cũng phải thèm muốn.

Hắn ghé lại gần cô. “Vậy cô có nằm trong số đó không, cô Northam?”

Cố gắng không thể hiện ra mặt sự ghê tởm của mình. “Kìa, ông Devlin, ông biết một quý cô không được tiết lộ những suy nghĩ bí mật nho nhỏ của mình mà.”

Hắn cười khúc khích và nhún vai. “Còn một người đàn ông luôn có thể nuôi hy vọng.”

“Nhưng ông bảo sẽ phải hoàn tất công việc trong hôm nay mà?” cô nhấn mạnh, lái cuộc trò chuyện quay lại chủ đề cô cần đeo đuổi.

Devlin ngập ngừng. “À, không phải tất cả trong số đó, nhưng tôi có một phần việc quan trọng cần hoàn thành kịp lúc người hầu của tôi tới để mang một bức thư lên London.”

Meredith cứng đờ người khi nhìn Devlin đưa một tay lên túi áo ngực và vỗ nhẹ. Bức thư. Bức thư quyết định số phận của Tristan ở ngay đó. Cô có thể với tay chụp lấy nó mà không gặp trở ngại nào. Chắc chắn cô có thể quật Devlin xuống sàn bằng mấy thế phòng thủ lợi hại nhất. Hắn sẽ không kịp trở tay, và bức thư sẽ về tay cô.

Nhưng như thế vụ điều tra sẽ đi tong. Vả lại, nếu ở yên không manh động, cô có thể cuỗm lá thư một cách mau lẹ từ tên hầu khi hắn không chú ý. Nếu cô thực hiện chính xác, có khi hắn còn không nhận thấy nó đã biến mất cho đến khi quá muộn. Niềm phấn khích dâng tràn trong cô.

“Ông có phiền không nếu tôi…” cô mở miệng.

“Cô Northam!”

Meredith quay phắt lại và thấy Tristan đang từ phía xa hành lang tiến đến như một con bò tót hục hặc trước tấm vải đỏ. Mắt anh tóe lửa. Anh định làm gì vậy?

Anh bước đến đứng ngay trước mặt hai người.

“Chào buổi sáng, Carmichael,” Devlin dài giọng.

Tristan đưa mắt sang người đồng hành với cô, và Meredith thấy một cơn giận ghê gớm trong ánh nhìn của anh. Cùng một cơn giận cô đã thấy vào cái đêm anh cứu cô. Cô rùng mình nhớ lại hành động của anh đêm đó. Nếu anh tấn công Devlin, cô không dám chắc mình sẽ ngăn được anh không giết gã đàn ông này.

“Devlin,” anh thốt ra qua hàm răng nghiến chặt. Rồi anh quay sang cô, và cô ngạc nhiên thấy sự tức giận đã bị che đậy, “Tôi có chuyện cần nói với cô.”

Anh vươn tay túm lấy khuỷu tay cô như một gọng kìm thép. Hành động đột ngột đó - cũng như sức nóng bùng lên giữa họ - làm cô kinh ngạc.

“Thưa ngài?” Cô cố vùng ra.

Ánh nắm rất chắc. “Thật đấy, Meredith. Chuyện tôi muốn nói với cô cực kỳ quan trọng.”

Cô cân nhắc sự lựa chọn trong tiếng tim đập thình thịch. Nếu từ chối đề nghị đi cùng anh, cô có nguy cơ để mất sợi dây liên kết mỏng manh giữa họ, và việc điều tra của cô có thể gặp trở ngại.

Cô ngưng vùng vẫy và đáp, “Thôi đươc.”

Cô nhìn Devlin và mở miệng định nói một lời cáo lỗi lịch sự, nhưng Tristan không cho. Anh kéo cô tới gian phòng khách gần nhất rồi đóng sầm cửa lại.

Chỉ có hai người họ, nhưng anh vẫn không thả tay cô ra. Anh đứng giữa phòng, hít sâu từng hơi như để trấn tĩnh. Cô nhìn anh chằm chằm, bị mê hoặc bởi cảm xúc dữ dội trong mắt anh và hơi nóng của bàn tay anh.

Tristan lắc lắc đầu rồi nhìn xuống cô, tưởng như đã suýt quên cô đang ở đó. Ánh mắt họ khóa vào nhau và sự mê hoặc Meredith cảm thấy biến thành một thứ gì đó sâu sắc hơn. Thứ gì đó cô phải cự tuyệt. Với một cú giật mạnh, cô giằng tay ra và bước lùi lại.

“Ngài bị làm sao vậy, Tristan?” Cô chăm chú nhìn gương mặt anh tìm một câu trả lời, một sự giải thích, cùng lúc đó phải đấu tranh kiềm chế những cảm xúc hoang dại của mình.

“Tôi đã bảo cô là người đàn ông đó rất nguy hiểm!” Anh quay đi, cào tay lên tóc. Sự bế tắc của anh hiện rõ trong từng cử chỉ, từng lời nói.

Và cô khao khát được xóa tan sự bế tắc đó đi. Để vỗ về anh. Cũng ngu ngốc như khao khát ấy, cô thấy mình đang đưa tay về phía anh. Những ngón tay vòng qua bắp tay anh cứ như một người khác đang điều khiển nó. Anh giật nảy mình và quay đầu lại.

“Nếu điều đó là thật, tại sao ngài còn qua lại với hắn?” Cô thì thầm. “Sao ngài còn mời hắn tới nhà? Tristan, xin ngài, nếu có chuyện gì không ổn… có rắc rối nào mà ngài thấy mình vướng phải, hãy để tôi…”

Trước khi cô nói hết, cánh cửa sau lưng họ bỗng mở ra. Cả hai cùng giật mình quay phắt về phía kẻ xâm nhập, chuẩn bị để trông thấy gương mặt Devlin chào đón họ. Nhưng không, đó là mẹ Tristan đang đứng nơi ngưỡng cửa. Khi bà thấy cảnh tượng Meredith gần gũi với con trai bà ra sao, lông mày bà nhướng lên vẻ bất ngờ. Nhưng rổi một nụ cười nhẹ xuất hiện làm cong khóe môi bà.

Meredith lùi một bước dài ra xa còn Tristan thì đảo mắt. Hiển nhiên anh cũng nhận ra tia gán ghép trong mắt mẹ mình.

“Ồ,” bà nói, đặt bàn tay lên ngực trong sự ngạc nhiên giả tạo. “Ta xin lỗi, ta không biết hai đứa ở đây.”

Tristan khịt mũi vẻ nghi ngờ lời tuyên bố của bà. Giọng anh khi cất lên nghe cứng nhắc, “Mẹ cần gì sao, thưa mẹ?”

“Ồ không, con yêu.” Nụ cười trên mặt mẹ anh tràn đầy niềm vui của cậu bé Cupid thích đùa. Tim Meredith đau nhói. Bà Carmichael sẽ đau khổ ra sao khi phát hiện ra sự thật. Về Tristan, về cô. “Nhưng tất cả chúng ta đều dậy sớm nhỉ! Chắc phải mấy tiếng nữa những người khác mới thức giấc. Nếu chúng ta làm một chuyến cưỡi ngựa có phải là ý hay không? Tiết trời sáng nay rất đẹp.”

Mắt Tristan sụp xuống, và Meredith cảm tưởng anh đang lẩm bẩm câu gì đó về việc không thể nào thoát được bà. Rồi anh mở mắt ra và liếc sang cô. Có lẽ anh đang cân nhắc xem đi cưỡi ngựa với cô có phải là một sự mạo hiểm chấp nhận được không.

Cô cũng tự hỏi mình. Đi chơi với anh có làm cho nhiệm vụ của cô tiến triển thêm chút nào không? Nhưng sự có mặt của bà Carmichael sẽ ngăn ngừa bất cứ cuộc tranh cãi căng thẳng nào, hay bất cứ nụ hôn nào khiến cho quyết tâm của cô tan chảy và biến đầu gối cô thành thạch nhũn.

Cô mỉm cười với Hầu tước phu nhân. “Cháu rất vui được đi cưỡi ngựa với bà, thưa bà. Cháu vẫn mong được chiêm ngưỡng thêm dinh thự xinh đẹp này từ lúc đến đây.”

Tristan mở miệng, nhưng mẹ anh khoát tay gạt đi. “Tuyệt! Hãy thay đồ đi ngựa và chúng ta sẽ gặp nhau ở tàu ngựa sau nửa tiếng nữa.”

Meredith gắng gượng gật đầu và chậm chạp đi qua phòng. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, cô liều mình liếc lại qua vai. Tristan đang nhìn cô, và mặc dù mắt anh không chứa đựng vẻ bế tắc cô thấy lúc trước, song nỗi khao khát vận hiển hiện trong đó. Cháy bỏng. Đợi thời cơ để phá hủy ý chí của cô.

Meredith chỉnh lại chiếc mũ bonnet khi bước vào tàu ngựa. Cô bỗng hít vào một hơi đột ngột trước cảnh tượng chào đón mình. Tristan đứng giữa gian tàu ngựa lớn, đang xoa đầu một con ngựa đen cao lớn trong lúc rì rầm những lời âu yếm với con quái thú đang hí lên khe khẽ. Anh không nhận thấy cô bước vào. Một trong số ít những lần anh hoàn toàn không để ý đến cô khi họ ở cùng nhau, và cô tranh thủ cơ hội để ngắm gương mặt anh.

Những đường nét đẹp như tạc của anh nổi bật trong ánh nắng ban mai rọi qua cửa chính và cửa sổ tàu ngựa. Nhưng ánh nắng cũng làm lộ ra một nét khác. Dù trông anh điềm tĩnh hơn, song có một vẻ buồn rầu trong mắt anh mà cô đã mấy lần để ý thấy.

Meredith thở dài. Cô không thể san sẻ với anh. Trong chuyện điều tra không có chỗ cho sư đồng cảm. Hoặc khao khát, dù cảm xúc mãnh liệt đó vẫn chi phối cô. Cô biết mình rạo rực với nhận thức thiêu đốt đó ra sao, và những ngón tay cô run đến mức nào khi vuốt những lọn tóc xõa xuống ra sau tai.

Anh ngẩng lên và mỉm cười. Không phải vẻ mặt lầm lì và miễn cưỡng cô thường thấy, mà là nụ cười chân thật. Giống như anh thực sự vui mừng khi trông thấy cô. Cảm giác tội lỗi chụp lấy cô, nhưng cô gạt phắt nó qua một bên. Trong nhiệm vụ điều tra của cô cũng không có chỗ cho điều đó.

“Trông cô xinh lắm,” anh nói, thu vào mắt hình ảnh cô từ đầu đến chân. Ánh mắt anh như một sự ve vuốt, và cô bỗng thấy mừng vì đã diện bộ trang phục cưỡi ngựa đẹp nhất của mình.

Máu nóng dồn lên mặt cô trước lời anh khen ngợi. Đã bao lâu rồi lời quan tâm của một người đàn ông mới thực sự làm cô đỏ mặt? Y như một nữ sinh, cô áp tay che đôi má nóng bừng.

“Cám ơn ngài,” cô đáp khẽ khàng. Vì sự tương tác giữa họ quá mãnh liệt, nên cô dồn mọi chú ý vào con ngựa của anh. “Con vật đẹp quá.”

Đáp lại, vẻ u uẩn trở về với Tristan. “Cám ơn cô. Nó cừ lắm.”

“Ngài có nó bao lâu rồi?”

“Một năm, tám tháng, mười lăm ngày,” anh nhẹ nhàng đáp.

Cô nghiêng đầu. “Ngài nắm rõ thời gian nó ở với ngài như vậy thì hẳn nó có ý nghĩa rất lớn đối vơi ngài.”

“Nó là con ngựa của em trai tôi. Nó trở thành của tôi kể từ khi Edmund bị giết.”

Nỗi đau sục sôi dưới vẻ bề ngoài của gương mặt anh như đâm xuyên qua cô.

“Tôi rất tiếc,” Meredith nói, nhưng lời chia buồn nghe chẳng thấy thỏa đáng. Cứ như cô đang đưa ra một miếng băng nhỏ để đặt lên một vết thương ngoác miệng vậy.

Anh lắc đầu. “Không, tôi mới phỉa xin lỗi cô. Lẽ ra tôi không nên đưa nó ra đây.” Anh ra hiệu về phía người coi ngựa gần đó đang dắt một con ngựa cái duyên dáng màu mật ong đi đến. “Đây là con ngựa của cô ngày hôm nay. Lily.”

Cô mỉm cười với người coi ngựa giúp cô ngồi lên yên. “Chúng ta chi còn đợi mẹ ngài nữa thôi nhỉ?”

Một người hầu bèn bước tới. “Hầu tước phu nhân gửi lời nhắn rằng bà bị một cơn đau đầu đột ngột, bà bảo ngài và cô cứ đi cưỡi ngựa với nhau đi ạ.”

Miệng Meredith giật giật còn Tristan gục đầu và khẽ lẩm bẩm câu gì đó. Hầu tước phu nhân hẳn sẽ là một điệp viên xuất sắc. Bà có một cách thức tuyệt diệu để xoay chuyển bất cứ tình huống nào theo ý mình.

“Cảm ơn Chester,” Tristan nói với tiếng thở dài. “Hãy nhắn lại với bà rằng tôi hy vọng cơn đau đầu của bà sẽ khỏi lúc chúng tôi quay về.” Anh thúc vào hông ngựa, nói thêm, “Không phải tôi có ý nghi ngờ cơn đau của bà sẽ qua nhanh như cơn mưa rào đâu.”

Rồi họ cưỡi ngựa trong im lặng khi đi xuống con đường xuyên qua những khu đất của điền trang gần ngôi nhà. Khi họ ra khỏi con đường nhỏ với những bãi cỏ xén gọn và những mảnh vườn rực rỡ, Tristan thoáng đưa mắt sang cô.

“Tôi muốn xin lỗi thay cho mẹ tôi. Bà hơi… quả tích cực trong những nỗ lực mai mối không-được-kín-đáo-cho-lắm.”

Meredith mỉm cười khi nghĩ đến bà. Cô quý Hầu tước phu nhân, có lẽ là nhiều hơn mức nên có. “Tôi không phiền đâu. Bà ấy yêu ngài. Ai có thể trách bà chứ?”

Lời tuyên bố đã rời khỏi môi cô - đã quá muộn để lấy lại. “Ý tôi là…”

Tristan chắt lưỡi. “Tôi biết ý cô là gì.”

Lần thứ hai má cô lại nóng bừng lên, và Meredith đảo mắt. Cái quái quỷ gì đang gây ra những phản ứng tiểu thư này vậy? Được rồi, cô biết nó. Ở gần Tristan, ngửi thấy mùi hương nam tính vương vất trên da anh, để anh chạm vào cô… những cái đó mang lại bao rung cảm từ lâu đã chìm trong quên lãng và bao rạo rực mà cô không thể đặt tên khi còn là một nữ sinh. Giờ cô đã biết chúng là gì. Ham muốn. Khao khát. Đam mê.

Việc cho phép mình bị những thứ đó cuốn đi, cho phép mình đáp lại chúng trong khi những động cơ của cô hoàn toàn không liên quan đến nhiệm vụ, điều đó không thể nào chấp nhận. Song cô không ngăn nổi mình. Nhất là khi Tristan nhìn cô và ánh mắt anh kéo cô xuống sâu đến nỗi cô sợ mình sẽ chìm nghỉm.

Không, cô phải thoát khỏi vùng nước đó. Điều anh nói lúc ở tàu ngựa về người em trai và những trao đổi của họ vừa mới đây… đều là những cơ hội hoàn hảo cho việc thăm dò.

Đằng hằng một tiếng, cô nói, “Ngài chưa cho tôi biết con ngựa tên là gì?”

Tristan đưa tay vuốt ve bờm con vật một cách lơ đãng. “Winterborne.”

Cô liếc nhìn nó. “Chuyện mất người em trai với ngài hẳn là khó khăn lắm. Cậu ấy hy sinh trong chiến tranh phải không?”

Những đường gân nơi cổ Tristan hằn lên và thái độ của anh thay đổi. Chủ đề này luôn khiến anh xúc động mạnh mẽ. Nỗi đau trên gương mặt anh cô hoàn toàn hiểu, nhưng cô không tài nào hiểu nổi sự giận dữ ẩn trong đôi mắt và trong những thớ thịt căng thẳng của anh. Anh tức giận đến thế vì em trai bị cướp đi ở độ tuổi quá trẻ sao? Hay còn lý do nào khác?

Quai hàm anh từ từ thả lỏng như thể anh đang gắng sức bình tĩnh. “Cô hiểu mất mát là thế nào mà. Xét cho cùng, cha mẹ cô đều đã lìa xa cô.”

Meredith sững người trước nhận xét của anh. Tình cảnh mồ côi của cô ai cũng biết, nhưng chỉ vài người hiểu được nỗi đau và sự trống trải cô từng chịu đựng. Tristan hiểu. Anh đã tận mắt chứng kiến. Lần đầu tiên sau nhiều năm cô cảm thấy lòng chợt yếu mềm.

“Tôi…” cô lắp bắp. “Hồi đó tôi còn quá nhỏ.”

Anh ghìm cương cho ngựa chậm lại khi họ rời con đường nhỏ rợp bóng cây và tiến ra một khu vực quang đãng nhiều gò đồi. Cô gần như không để ý đến vẻ đẹp xanh tươi, và sự ấm áp thanh bình cũng không thể làm cô trấn tĩnh.

“Tôi lại nghĩ nếm trải tang thương từ quá sớm hẳn là rất tệ. Nhất là khi cô buộc phải đến ở nhà bác cô. Hồi đó tôi chỉ là một chú bé con, nhưng tôi nhận thấy ở nơi đó cô buồn bã ra sao.”

Môi run run, Meredith gắng gượng giữ vững sự kiểm soát bằng cách nhìn thẳng về phía trước. “Họ đã chăm lo cho tôi.”

Anh nhún vai, nhưng cô cảm giác anh đang nhìn mình. Tại sao anh quan sát phản ứng của cô kỹ lưỡng thế? “Tôi nhớ là cô rất… nghiêm trang. Và cô độc.”

Hơi thở cô tắc nghẹn. Chỉ với vài câu Tristan đã đưa cô trở về quãng thời gian từ lâu cô đã chôn vùi. Khi cô là một người ngoài trong gia đình duy nhất cô còn lại. Khi cô khao khát sự âu yếm, tình yêu thương.

Cô lắc đầu. Cuộc đối thoại này không được đi xa hơn tới những đề tài tốt nhất nên để mặc. Cô chưa từng kể về những đớn đau trong quá khứ, với bất cứ ai. Chỉ có Emily và Ana biết những chi tiết cốt lõi nhất. Chắc chắn cô không định bộc bạch tâm hồn với người đàn ông rất có thể là kẻ phản bội này.

Cất lên một tiếng cười giòn, cô giục Lily tăng tốc băng qua những gò đất thoai thoải và đồng cỏ trải dài tít tắp. “Tôi gần như không còn nhớ thời gian đó, thưa ngài. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì nó ăn sâu trong trí nhớ ngài như vậy.”

Anh thúc giày vào hông Winterborne và dễ dàng bắt kịp cô. “Hai bác cô dành cho cô rất ít yêu thương. Mẹ tôi thường hay nhận xét điều đó. Và hình như hiện giờ cô cũng không qua lại với họ.”

Meredith cau mày. Cảm tưởng như cô đang bị bóc trần rồi phơi ra trước ký ức. “Chúng tôi không gần gũi nhau,” cô thú nhận, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng bác gái gửi cho mình một thông điệp tử tế. “Nhưng tôi không trách họ. Tôi không phải con của họ. Đúng ra tôi đã bị quẳng cho họ sau cái chết của cha mẹ tôi. Bác gái và mẹ tôi đều là con riêng, ngài biết đấy.”

Tại sao cô lại nói ra? Tại sao cô đi giải thích chuyện này? Nhưng cô không dừng được.

“Họ chưa bao giờ thân thiết. Ai có thể trách bà vì không coi tôi là máu mủ ruột thịt chứ? Song, bất chấp điều đó, hai vợ chồng bà đã cho tôi một mái nhà, thức ăn, và một mùa ra mắt…”

Tristan mím môi. “Phải rồi, một mùa ra mắt thành công, vì cô đã kiếm được một tấm chồng.” Anh ngừng lại, như thể cân nhắc điều đó. “Nhưng rồi anh ta cũng qua đời. Thực ra, cuộc đời cô còn gặp phải nhiều bi kịch hơn tôi.”

Tiếng cười ca đắng bật ra khỏi môi cô khi cô cho Lily chạy nước kiệu. “Khác nhau ở chỗ, ngài yêu em trai mình.”

Lại nữa rồi, cứ như một phu nữ khác vừa nói những lời đó và cô chỉ nghe chúng. Trừ việc chúng ở trong giọng cô. Chúng là những ý nghĩ riêng tư.

Hãm Lily dừng lại, cô nhảy xuống và sải bước ra xa Tristan. Leo lên đỉnh một gò đất, cô đứng nhìn xuống thung lũng nhỏ trong lúc mắng nhiếc sự ngu ngốc của mình.

Tại sao cô lại giải bày tâm sự với anh?

Cái chạm nhẹ của bàn tay anh nơi khuỷu tay cô khiến cô giật mình, và cô nhận ra mình đã lại phí hoài bao công lao rèn luyện. Không bao giờ được lơ là trước đối tượng tình nghi. Thật nực cười. Cô liên tục lơ là trước Tristan, từ sức nóng anh gây ra trong cô đến những cảm xúc anh khai thác.

Thở dài, cô nhìn anh. Anh chẳng nói gì, chỉ quan sát. Và chờ đợi.

Cô liếm đôi khô khốc. “Tôi… không phải là tôi ghét Daniel,” cô nói, dù không biết vì sao. Đây đâu phải là mục đích chuyến cưỡi ngựa của họ, song chẳng hiểu thế nào cô cứ buộc phải giải thích. Giải thích lý do cô không cảm thấy có tình yêu với chồng. Nói những điều trước giờ cô chưa từng nói.

Tristan không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn cô với vẻ cực kỳ chăm chú đến mức hất cô ra khỏi vùng an toàn và kéo cô vào những nơi cô không thể đi tới. Có phải anh đang phán xét cô? Mà tại sao cô lại quan tâm?

“Đó không phải là hôn nhân của tình yêu,” cô nói tiếp. “Chúng tôi có rất ít điểm chung, giống như nhiều cặp đôi khác. Nhưng khi tôi không sinh được con, thì khoảng cách ngày một tăng lên.”

“Và khi anh ta chết…”

“Tôi không cảm thấy quá mất mát.” Cô nhún vai. “Chắc anh khó lòng ngờ được tôi lại thú nhận một chuyện như thế.”

Anh mỉm cười, đưa những ngón tay lên vuốt nhẹ má cô. Ánh chớp lóe lên từ điểm tiếp xúc, gửi những luồng run rẩy của nhận thức và cảm giác tới phần cơ thể vô cùng nhạy cảm của cô.

“Không. Thực ra tôi đang nguyền rủa mình vì đã không tìm ra cô trước khi cô lấy chồng.”

Những ánh chớp nóng rực được thay thế bởi sự sững sờ khi cô ngấm dần lời thú nhận của anh. “Ngài… ngài đã tìm tôi ư?” cô ấp úng.

Trong một lúc Tristan chỉ nhìn cô đăm đăm, rồi có vẻ anh nhận ra sự quá thân mật của tình huống này. Anh rụt tay khỏi má cô, bước lùi lại.

Không nhìn vào mắt cô, anh nói, “Khi đó cô đã kết hôn.”

Hơi thở của Meredith trở nên đứt quãng. Cô cứ tưởng rằng anh đã quên hẳn cô sau cái đêm anh cứu cô. Thái độ lạnh nhạt cùng sự lảng tránh của anh đã lấy đi mọi tình cảm ấm áp cô cất giữ trong tim khi nghĩ đến anh. Nhưng đến bây giờ, sau chừng ấy năm, cô mới biết rằng anh đã tìm kiếm cô…

Không biết mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào nếu như anh gặp cô trước khi cô lấy Daniel Sinclair? Nếu anh theo đuổi cô trước khi cô trở thành người phụ nữ như ngày hôm nay? Và trước khi anh là người đàn ông của hiện tại?

Những ý nghĩ, những mong muốn, không được mời, làm cơ thể vốn đã run rẩy của cô thêm một phen choáng váng. “Hãy nhớ đến nhiệm vụ,” cô lẩm bẩm dưới hơi thở trước khi quay sang Tristan với một nụ cười giả tạo. “Tôi nghĩ cơn đau đầu của mẹ ngài đang lây sang tôi mất rồi.”

“Cô bị đang đầu ư?” anh hỏi bằng giọng đều đều kỳ lạ.

Cô gật đầu.

“Có lẽ chúng ta nên quay về thôi.”

Thở dài một tiếng, Meredith quay lại chỗ Lily. Nhưng khi Tristan giúp cô ngồi lên yên, cô không thể không nhận thấy đôi tay anh nấn ná trên eo cô trong thời gian quá lâu và cơ thể cô hưởng ứng quá mạnh mẽ trước sự đụng chạm đó, mặc kệ cô đã răn đe mình bao nhiêu lần rằng Tristan, người đàn ông cô thầm mến, giờ là một người cô có thể không bao giờ có được.
Bình Luận (0)
Comment