Long Châu

Chương 122

Hắc Vũ miệng thở hồng hộc, trên người không chỗ nào không có vết thương, trên miệng vết thương lúc này vẫn còn nhiều chỗ bị kết băng.

Trên cánh tay phải của hắn, máu tươi đang không ngừng nhỏ xuống đất, cả cánh tay lúc này bị co quắp lại như củi khô không còn chút sức sống nào.

Ánh mắt hắn đờ đẫn vì kiệt sức, đan điền của hắn hiện tại đã cạn sạch nguyên khí, nếu lúc này có bất cứ kẻ nào hoặc yêu thú tập kích thì hắn cũng chỉ còn cách nhờ Khương lão ra tay giúp đỡ, chỉ là không biết lão đã khôi phục hay chưa.

Hiện tại hắn chỉ còn một chút lý trí để lấy ra đan dược trị thương và Nạp Khí Đan sau đó nhanh chóng vận công phục dụng, tình trạng hiện tại của hắn phải nhanh chóng phục hồi nếu không rất nguy hiểm.

Bên cạnh hắn lúc này là xác của con bọ cạp đã đuổi theo hắn lúc nãy, thân xác của nó nhiều nơi đã bị cháy rụi, giáp vảy trên người nhiều chỗ bị đánh nát bét, không biết hắn đã dùng cách gì để đánh bại con yêu thú có tu vi vượt xa mình như vậy.

Cũng không biết con bọ cạp đã đuổi theo hắn bao xa nhưng hiện tại xung quanh hắn không còn một bóng dáng người của Kim Nhật liên minh hay bất cứ kẻ nào.

...

Hắc Vũ sau khi phục dụng xong đan dược thì nguyên khí trong đan điền của hắn đã khôi phục lại được chút ít tuy nhiên thương thế của hắn lúc này lại chưa có chút gì tiến triển.

Hắn tiếp tục lấy ra một đống đan dược trị thương và Nạp Khí Đan, đáng tiếc là con bọ cạp kia là yêu thú hệ băng nếu không thì yêu đan của nó có thể giúp hắn hồi phục lại không ít nguyên khí.

Hắc Vũ phải mất thêm hơn nửa tháng liên tục phục dụng hàng đống đan dược thì mới có thể chữa khỏi phần lớn vết thương.

Do ở trong Hạ Thế không có linh khí phụ trợ cho việc trị thương mà phải dùng linh khí từ đan dược nên quá trình trị thương và khôi phục nguyên khí của hắn tốn gấp đôi số đan dược bình thường, cũng may là lão nhân gia đã cho hắn nhiều đan dược cộng thêm đan dược có từ việc điểm danh nên hắn cũng không sợ bị thiếu.

Hắc Vũ bắt đầu lên đường, hắn đã dưỡng thương ở đây quá nhiều ngày, hiện tại không thể tiếp tục trì hoãn nữa mà phải lập tức tìm lại đám người Kim Nhật liên minh.

Hắn tiếp tục hành trình vượt núi vượt thác, lần này hắn chỉ chú ý đến việc đuổi theo đám người chứ không tìm kiếm Bách Linh Trận bởi làm vậy thì thời gian hắn tìm được đồng minh cũng sẽ bị kéo dài ra.

Hắc Vũ đến gần một cái thác nước thì lúc này chợt phát hiện ra ở bên dưới thác có người, hắn nép vào một chỗ âm thầm quan sát, bên dưới có một nam nhân và hai nữ tử, bọn hắn vừa đi ra từ một cái hang động bên dưới.

- Tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy, không biết bên chỗ đại ca thế nào? - Tên nam tử nói.

- Thiếu gia, hay là chúng ta đi cùng với đại thiếu gia, lỡ như bị yêu thú tấn công thì chúng ta có thể dễ dàng đối phó - Một nữ nhân nói.

Đây không ai khác ngoài Đinh Lăng và hai nữ nhân thân cận luôn đi cùng hắn.

- Cũng được, dù sao đám yêu thú ở đây càng vào sâu càng trở nên lợi hại, một mình chúng ta cũng không thể đối phó - Đinh Lăng gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ lúc đầu bọn hắn cũng đi cùng với Đinh Dũng nhưng sau khi đi được một đoạn thì chia nhau ra để tìm kiếm, hiện tại càng vào bên trong yêu thú càng trở nên mạnh mẽ cho nên chỉ với ba người bọn hắn cũng khó mà đối phó, chi bằng tập kết lại một chỗ sẽ tốt hơn.

Xoạt

Một tiếng động vang lên làm cả ba người chú ý mà nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh.

Từ phía trên thác, một người thanh niên nhẹ nhàng đáp xuống, trên khuôn mặt vô cảm nhưng có thể cảm nhận rõ sát khí toát ra từ hắn.

- Hử, ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Kẻ Phản Động - Lương Chiến! - Đinh Lăng có chút vui vẻ nói.

Không sai, Hắc Vũ lần này lộ mặt lại là trong thân phận Lương Chiến, kẻ đang bị truy nã gắt gao trên khắp thiên hạ.

Sở dĩ Đinh Lăng vui mừng là bởi vì kẻ này đang được Hoàng Sa Động treo một cái giá không nhỏ để bắt sống, nếu hắn có thể tóm được tên này chắc chắn sẽ lập được đại công.

- Thiên hạ có biết bao nhiêu kẻ đang tìm ngươi vậy mà ngươi hiện tại lại chủ động đến tìm ta, đây liệu có phải là ông trời giúp ta chăng, hahaha...

Đinh Lăng cười một cách sảng khoái, trong đầu đang nghĩ tới việc mình xách cổ tên này đưa cho phụ thân để giao cho Hoàng Sa Động, từ đó tạo thành mối quan hệ...

Sau đó phụ thân sẽ trọng dụng hắn vượt qua vị ca ca kia, rồi ngôi vị thủ phủ tương lai sẽ nằm trong tay hắn, nghĩ đến đây thôi đủ khiến cho Đinh Lăng càng quyết phải bắt được tên này.

Trái ngược với Đinh Lăng, Hắc Vũ trong bộ dạng Lương Chiến lúc này khuôn mặt đằng đằng sát khí, hắn nhàn nhạt nói ra một câu:

- Hai bộ lông sói trên người ngươi, rốt cuộc thì từ đâu mà có?

Đinh Lăng hơi có chút ngạc nhiên, hắn nhìn xuống chiếc áo bào lông sói khoác trên người mình.

Đây chỉ là thứ hắn tùy tiện thu lấy trong Tung Sơn bí cảnh, không biết tại sao tên này tự nhiên lại hỏi như vậy.

- Hừ, nhiều lời như vậy làm gì, hai người các ngươi lên bắt hắn - Đinh Lăng hừ lạnh không quan tâm đến câu hỏi của hắn rồi ra lệnh cho hai nữ nhân.

- Vâng!

Hai nữ nhân vâng lệnh, thanh kiếm bên hông được rút ra, uy thế Vũ Đế nhất trọng ầm ầm mà lao đến phía Hắc Vũ.

Hắc Vũ không có tâm trạng chơi với hai nữ nhân này, mục tiêu lúc này của hắn chính là tên Đinh Lăng kia.

Trên tay hắn lúc này, một vật thể to dài xuất hiện, đó là một thanh kiếm kích thước lớn hơn so với những cây kiếm thông thường.

Thanh kiếm này rộng khoảng 20 cm, dài khoảng hai mét, lưỡi kiếm dài mét rưỡi, hình chữ nhật, không có mũi nhọn, toàn thân cây kiếm đều được tạc ra từ đá trắng liền khối.

Thanh kiếm vừa ra, khí tức của Siêu cấp Linh bảo liền toả ra bên ngoài, đây chính là phần thưởng mà Hắc Vũ triệu hồi được từ nhiệm vụ lần trước, Cự Thiên Kiếm.

Uy lực của nó bộc phát lúc này khiến Đinh Lăng cũng phải có chút thèm muốn mặc dù bản thân hắn cũng đang sở hữu một kiện Siêu cấp Linh bảo.

- Bắt lấy hắn, đoạt thanh kiếm đó cho ta!

Hai nữ nhân không chút e ngại vẫn lao đến, kiếm trên tay hai ả vung lên nhưng không nhắm vào chỗ hiểm của Hắc Vũ mà chỉ nhắm vào vị trí dễ làm hắn trọng thương.

Hắc Vũ lao đến trọng kiếm trên tay vung lên đối đầu với kiếm của hai nữ nhân.

Keng

Ba thanh kiếm va chạm nhau, thanh kiếm của hai nữ nhân kia lập tức rung lên bần bật, mặc dù không phải là Siêu cấp Linh Bảo nhưng hai thanh kiếm của bọn ả cũng không tầm thường, cấp độ đã đạt đến Thiên cấp, tuy nhiên khi gặp phải kiếm của Hắc Vũ thì lại có chút không chịu nổi áp lực.

Ba người tách ra khỏi nhau, Hắc Vũ một lần nữa xoay người quét một đường kiếm bạo tạc, nơi lưỡi kiếm tưởng chừng như có thể rạch nát cả núi.

- Hoả Lực Trảm!

Hai nữ nhân cùng lúc hô lên, thanh kiếm trên tay hai người đồng thời bùng phát hoả diễm, hai trảm nóng rực băng băng lao đến ngăn cản cú quét kiếm của Hắc Vũ.

Ầm

Va chạm khiến sơn phong xung quanh chấn động, nước bên thác cũng vì vậy mà văng tung toé, hoả diễm va chạm với kiếm bị đánh tan, cự kiếm cũng vì vậy mà dừng lại.

Hai nữ nhân một lần nữa bị đánh bật ra, Hắc Vũ cũng không bỏ qua cơ hội này mà lao đến.

Tốc Hành thi triển khiến tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên, trọng kiếm trên tay nhắm vào đầu một nữ nhân mà nện xuống.

Nữ nhân chứng kiến tốc độ khủng bố của hắn thì liền kinh hãi, kiếm trên tay liên nâng lên thành đón đỡ lấy công kích của Hắc Vũ.

Ầm

Âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, cả cơ thể dục nữ nhân bị thanh trọng kiếm nặng nề đánh bay xuống đất, ả hộc máu rơi xuống đất như diều dứt đây.

Cũng may lúc ả sắp chạm đất thì một bàn tay vươn ra đem ả đón lấy nhẹ nhàng, đó chính là Đinh Lăng.

Nữ nhân còn lại thấy tỉ muội của mình vậy mà dễ dàng bị đánh bay thì không cam lòng, bọn nàng cũng có thể được xem là thiên tài, sức chiến đấu cũng không phải yếu, liên thủ với nhau có khả năng vượt cấp đối chiến, vậy mà chỉ trong ba chiêu đã bị Hắc Vũ đánh bị thương một người.

Mặc dù bọn nàng chưa bộc lộ toàn lực nhưng cũng không lý nào bị đánh bại nhanh như vậy được.

- Đi chết! Hoả Minh Kiếm Lực!

Hoả diễm trên kiếm ả bùng phát càng dữ dội, trên cánh tay cầm kiếm, một lực đạo vô hình xuất hiện đem uy thế của chiêu thức dâng lên nhiều lần.

Ả vung kiếm lên chém tới Hắc Vũ một đường, đường kiếm giống như con mãnh thú điên cuồng chỉ chực chờ Hắc Vũ sơ sẩy sẽ lao đến cắn nuốt.

Trọng kiếm trên tay Hắc Vũ lúc này bỗng toả là một tia quang mang màu xám sau đó đập mạnh về phía hoả diễm đang phóng tới.

Kiếm lực của nữ nhân trong nháy mắt liền bị đập tan tành, Hắc Vũ cũng không chần chừ, Tốc Hành lại thi triển mà lao đến phía sau ả, một kiếm kinh hoàng mà nện xuống.

Nữ nhân lúc này biến sắc, ả không ngờ tên này lại mạnh mẽ như vậy, trúng một kiếm này tình trạng của ả chắc chắn không khá hơn tỉ muội mình là bao.

Trọng kiếm của Hắc Vũ vẫn ầm ầm mà nện xuống không thương tiếc, đối với hắn không có khái niệm nhẹ tay với nữ địch nhân.

Keng!

Một âm thanh vang lên, lưỡi kiếm tưởng chừng sắp giáng xuống đầu nữ nhân kia lúc này lại bất ngờ bị Đinh Lăng dùng cây đinh ba bạc cản lại.

- Ngươi lui ra!

Hắn nói rồi kéo nữ nhân kia ra sau.
Bình Luận (0)
Comment