Long Châu

Chương 38

Sáng ngày hôm sau, Hắc Vũ và Ánh Dương được người của Nhật Nguyệt tháp mời tới một tầng cao phía trên của Nguyệt tháp, chính là tòa tháp màu trắng.

Bên trong tháp vô cùng rộng lớn, được thiết kế theo dạng cầu thang gỗ hình xoáy ốc ngược chiều kim đồng hồ, hai người được đưa tới một đại sảnh trên tầng.

Lúc này bên trong gian phòng cũng đã có vài người đang ngồi, chủ yếu toàn là những lão giả tai to mặt lớn, của Nhật Nguyệt tháp, việc này đủ để thấy lần gặp mặt này chắc chắn là đại sự đối với họ.

Ánh Dương và Hắc Vũ bước vào đại sảnh thì cũng chấp tay hành lễ với các lão giả, chúng lão cũng không có ngó lơ mặc dù Ánh Dương chỉ là hậu bối nhưng sự hiện diện của nàng hôm nay vô cùng quan trọng, liền đáp lại lễ.

Ánh Dương ngồi xuống một chiếc ghế trống, Hắc Vũ cũng biết thân biết phận mình nên chỉ có thể đứng phía sau lưng nàng.

Ánh Dương cùng các lão giả ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn lớn, các ghế đã được ngồi kín, chỉ còn lại một chiếc ghế vẫn chưa có ai ngồi.

- Để mọi người phải chờ rồi, thật thất lễ.

Lúc này từ bên ngoài cửa đại sảnh, Thiên Nguyệt bước vào, Hắc Vũ kinh ngạc, nàng hôm nay lại mặc một bộ y phục màu trắng, thanh khiết, nhẹ nhàng, tựa như Hằng Nga giáng thế, xinh đẹp và ủy mị vô cùng, khác hẳn với hình tượng mà nàng để lại trong hắn ngày hôm qua.

- Thánh nữ khách sáo, chúng ta cũng vừa mới tới thôi - Các lão giả cũng cười cười đáp, cũng không ai dám thất lễ với nàng bởi vì trong Nhật Nguyệt tháp, chức vị Thánh tử, Thánh nữ còn cao hơn chức trưởng lão của bọn họ.

Thiên Nguyệt khoan thai ngồi vào chiếc ghế còn trống kia, mỗi động tác đều toát ra khí chất vô cùng mĩ miều, cao quý.

- Dương muội, chúng ta bắt đầu được chứ.

Ánh Dương cũng gật đầu với Thiên Nguyệt, rồi từ trong tay nàng, một hộp gỗ nhỏ có màu nâu sẫm, trên mặt có đầy vân đen nhìn như bí văn.

Nàng chậm rãi mở nắp hộ ra, một mùi hương của đan dược lan tràn ra khắp căn phòng, mùi hương xộc vào mũi khiến tinh thần Hắc Vũ trở nên thoải mái vô cùng.

Đây là một viên đan dược màu xanh, to bằng đầu ngón tay cái, bên trên có nhiều đan vân bao phủ.

[Tấn Thần đan, đan dược Bán Cửu đan, có tác dụng tăng cường lĩnh ngộ, nâng cao tâm cảnh, tăng một thành cơ hội đột phá Vũ, Hồn Thần]

Âm thanh thông tin từ hệ thống văng lên khiến Hắc Vũ kinh ngạc, không ngờ thứ mà nàng đang giữ lại có tác dụng khủng bố như vậy, thảo nào các lão giả ở đây không có ai dám coi thường nàng.

Ánh mắt của Thiên Nguyệt và các lão giả cũng sáng rực lên, thứ này quả thật vô cùng hấp dẫn và quan trọng với bọn họ.

Mặc dù họ vẫn chưa đạt tới cấp độ có thể sử dụng nó nhưng thứ này là cả một gia tài quý giá, nếu để ra bên ngoài chắc chắn sẽ gây ra không ít xung đột đối với các thế lực lớn nhỏ.

- Đoàn tiểu thư một mình mang theo thứ này đến đây không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao, nếu như thông báo với chúng ta một tiếng liền có thể cho người tới Đoàn gia nhận, cần gì phải mạo hiểm như vậy. Nếu tiểu thư có chuyện gì chúng ta làm sao ăn nói với Đoàn gia chủ đây - Một lão giả mặc dù còn hơi phấn khích nhưng vẫn mỉm cười hỏi thăm Ánh Dương.

- Đa tạ trưởng lão quan tâm, tuy rằng khá nguy hiểm nhưng phụ thân ta đã sắp xếp hết thảy, cũng không có gì đáng lo.

Bảo vật lần này vô cùng quan trọng nên, phụ thân nàng đã lên kế hoạch rõ ràng, đầu tiên phái rất nhiều người rời khỏi gia tộc, đi về các hướng khác nhau để đề phòng có kẻ nhòm ngó cũng không hề biết ai mới là người đang giữ đan dược, sau đó nàng cũng hoà lẫn vào đám người mà rời khỏi nơi đó.

Tất nhiên việc trong gia tộc có Bán Cửu đan được che giấu cực kì bí mật, chỉ có cha nàng mới biết được việc đó, kể cả đám người lúc đầu được phái đi cũng không hề biết mình đang làm gì.

Ánh Dương thì cũng chỉ suốt ngày lo tu luyện chứ ít khi xuất hiện bên ngoài nên cũng ít người biết tới nàng là con gái gia chủ Đoàn gia.

Sở dĩ nàng muốn mang đan dược tới Nhật Nguyệt tháp là vì muốn được ra ngoài dạo chơi một chuyến tiện thể cũng tới thăm Thiên Nguyệt, nàng cũng có thủ đoạn bảo mệnh trong người nên cha nàng cũng an tâm mà để cho nàng đi ra ngoài.

Hắc Vũ cũng đã hỏi hệ thống một chút thông tin về Đoàn gia, hóa ra đây là một trong những gia tộc lớn ở Linh Dược đảo, hắn cũng không quá bất ngờ với thân phận của nàng, một nữ nhân tu vi thấp nhưng lại sở hữu một bảo vật như vậy chắc chắn là không tầm thường.

- Hi vọng Nhật Nguyệt tháp sẽ không quên lời hứa của chúng ta - Ánh Dương vừa nói vừa đẩy hộp gỗ về phía Thiên Nguyệt.

- Chắc chắn rồi - Thiên Nguyệt cũng nhận lấy hộp gỗ cười thoả mãn.

Hắc Vũ không biết lời hứa mà nàng nói là gì nhưng để có thể dùng Bán Cửu đan để đánh đổi chắc chắn không phải tầm thường.

RẦM

Mọi người vốn đang vui vẻ thì bỗng biến sắc, một âm thanh chấn động phát ra, Hắc Vũ vốn đang suy nghĩ cũng phải nhìn qua bên cạnh.

BỤP

Một mảng tường vỡ đập vào người hắn trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng khiến hắn bay ra xa mà phun một ngụm máu.

Mọi người trên bàn tròn đều giật mình nhìn vào lỗ trống trên tường, lại tiếp tục một luồng lực lượng nữa phóng đến rồi tiếp thêm 3 đợt công kích nữa công phá vào đại sảnh.

Toàn bộ tường và nền đều bị chấn nát, một góc của Nguyệt tháp bị nghiền thành tro bụi, trên không trung phía đối diện xuất hiện 5 thân ảnh đang đứng trên không.

Ánh Dương thấy Hắc Vũ bị đánh bay thì lo lắng mà liền chạy đến bên cạnh hắn, phía trước Thiên Nguyệt và các trưởng lão ánh mắt cũng ngưng trọng.

Năm thân ảnh vừa xuất hiện khí tức đều mạnh mẽ, ít nhất cũng là Vũ Tiên trở lên, trong đó còn có một thân ảnh ở giữa khí tức mạnh mẽ khó đoán, có thể đã vượt qua cả Vũ Tiên, đặt chân vào Vũ Thánh, trên trán mỗi thân ảnh đều có một ấn kí màu đỏ.

Trên tay Thiên Nguyệt từ bao giờ xuất hiện một ngọc giản, nàng âm thầm bóp nát nó, hiển nhiên những trưởng lão ở đây đều không phải đối thủ của bọn chúng.

Năm thân ảnh cũng không cho bọn họ cơ hội đợi cứu viện tới mà liền xông vào đánh, 10 lão giả bên phía Nhật Nguyệt tháp cũng chật vật chống đỡ lại trước sự tấn công của bọn chúng.

Trên tay Thiên Nguyệt lúc này xuất hiện một thanh đao hình bán nguyệt nhưng có xu hướng hơi nhọn, hình dáng cũng tương tự như móc câu, cả thân đao được làm bằng đá trắng, cán đao có hình trăng khuyết.

Nàng đứng từ xa vung đao mà yểm trợ cho các lão giả, lực lượng từ nguyệt đao tạo thành từng luồng ánh sáng trắng hình lưỡi liềm bay vun vút về phía 5 lão giả, tuy nhiên cũng chỉ làm chúng xao nhãng chứ không gây sát thương được nhiều.

10 lão giả lúc này cũng đã xuất hiện vết thương khắp người nhưng vẫn cố kìm chân bọn chúng.

Phía sau, Hắc Vũ lúc này cũng đã ngồi dậy được, không hiểu tại vận khí của hắn kém hay sao mà có bao nhiêu người ở trong phòng nhưng chỉ có mỗi hắn bị mảng tường đập trúng, cũng may lực lượng tác động vào hắn không quá lớn mà chỉ nhắm vào bức tường của toà tháp.

Hắn cũng đã chứng kiến cuộc chiến nên vội kéo Ánh Dương lui phía sau, với tu vi bây giờ của hắn và nàng thì không thể nào tham gia vào được.

Ánh Dương vốn đang quan sát trận chiến thì bị hắn nắm tay kéo ra sau khiến nàng cũng hơi xấu hổ mà đỏ mặt.

Các trưởng lão đánh nhau một hồi, thân hình đầy vết thương, đã sắp không chịu nổi thì lúc này một lão giả khác xuất hiện, rồi tiếp thêm hai lão giả khác.

Ba người vừa xuất hiện cũng liền tham gia vào cuộc chiến, ba lão này bị âm thanh của cuộc chiến kinh động nên cũng tới đây giúp đỡ, còn những cường giả khác trong tháp hiện tại đang bế quan nên không có người nào tới kịp.

Mười tám người đánh nhau ầm ầm trong thế bất phân thắng bại mãi một lúc thì bỗng một giọng nói vang lên trên không trung.

- Dám đến Nhật Nguyệt tháp nháo sự, các ngươi thật sự muốn chết sao.

Giọng nói vừa dứt, một luồng lực lượng lan tới đánh văng năm thân ảnh kia ra ngoài, ngay lập tức năm đạo cấm chế được điểm lên người chúng.

Mọi người lúc này đều nhìn về phía lão giả vừa xuất hiện, đây là một lão phụ nhân tuổi chừng 60, khí tức trên người toát ra vô cùng khó đoán, Thiên Nguyệt cũng vui mừng kêu lên:

- Sư phụ!

Lão phụ nhân cũng nhìn về phía nàng rồi quay sang các lão giả:

- Đem chúng tới chỗ tháp chủ, điều tra xem mục đích của bọn chúng là gì.

- Rõ, thưa Thái thượng trưởng lão - Các lão giả đồng thanh đáp.

Lão phụ nhân cũng ngay lập tức rời đi.

Các lão giả cũng cáo từ rồi đem 5 tên đang bị cấm chế rời đi, Thiên Nguyệt lúc này cũng tới hỏi han Hắc Vũ và Ánh Dương:

- Hai người không sao chứ?

- Chúng ta không sao nhưng Hắc... Hắc... - Ánh Dương định nói Hắc Vũ bị thương nhưng lại quên mất tên hắn.

- Hắc Vũ.

- Đúng rồi, Hắc Vũ bị thương một chút - Ánh Dương cười khổ.

- Vậy mời Hắc Vũ công tử về phòng chữa thương trước, ta hiện tại còn một số công việc nên sẽ đến gặp hai người sau.

Hắc Vũ và Ánh Dương cũng gật đầu rồi trở về phòng.

..........

- Có ai nhận ra điều đặc biệt mà tác gửi gắm trong chương này không?
Bình Luận (0)
Comment