Cuối cùng cũng đến lượt Hắc Vũ lên sân, đứng chung với hắn là một nữ đệ tử Hoả Ảnh Cung, hai đệ tử của thế lực khác và một đệ tử của Thanh Mộc Tông.
Hắc Vũ khuôn mặt tràn đầy tự tin, hắn quan sát đối thủ một lượt, trong đầu thầm nghĩ:
- Tới hết đi.
Khi hiệu lệnh bắt đầu, vốn Hắc Vũ đang chờ đợi bọn hắn xông tới mình nhưng trái ngược với những gì hắn nghĩ, nữ đệ tử Hoả Ảnh Cung và Thanh Mộc Tông lại lao đến tấn công hai tên đệ tử của thế lực khác khiến cho hắn phải đứng một mình, không có đối thủ.
Tên đệ tử Thanh Mộc Tông đang chiến đấu thì thấy hắn vẫn đứng im nên liền kêu lên:
- Ngươi bị ngu sao? Mau tới giúp một tay!
Hắc Vũ nghe xong liền chạy tới phía hắn nhưng không ra tay trợ giúp mà trái lại còn tung một cước về phía hắn, đôi chân được bọc huyết kim va mạnh vào mạng sườn khiến tên đệ tử tử Thanh Mộc Tông văng ra.
Vốn hắn cứ tưởng Hắc Vũ lao tới giúp mình nên không kịp phòng bị trước công kích của hắn.
- Tên này điên rồi sao? - Nữ đệ tử Hoả Ảnh Cung chứng kiến cảnh này thì vô cùng ngoài ý muốn.
Mặc dù không nói ra thành lời nhưng vốn từ lâu nay, mỗi lần đại hội diễn ra, các đệ tử của ba tông môn lớn trên đại lục đều hợp tác loại những đệ tử của thế lực khác trước rồi mới đấu với nhau sau, ấy vậy mà tên này không nói không rằng đã đá bay tên đệ tử của Thanh Mộc Tông.
Lúc này đây Hắc Vũ lại tiếp tục lao đến tên đệ tử của thế lực khác, miệng hắn phun ra vòi lửa bao trùm lấy tên đệ tử khiến hắn phải thối lui.
Chưa đợi cho lửa tan đi, thân ảnh của Hắc Vũ đã xuyên qua đám lửa, trên tay đánh ra một Thổ Hoàng Ấn mạnh mẽ bay đến phía tên kia khiến hắn phải xuất chiêu để chống lại.
Ngay lúc này Hắc Vũ liền xoay mình, trên tay hắn một tấm thuẫn màu đỏ đồng nhanh chóng được hình thành để cản lấy một cước từ trên cao giáng xuống.
Kẻ vừa ra chân chính là tên đệ tử Thanh Mộc Tông vừa bị hắn đánh bay.
Hắc Vũ thành công đón lấy cước, đang muốn phản công thì đột nhiên phát hiện dưới chân mình bây giờ đã bị khoá chặt bằng dây leo, đám dây leo này còn được bao phủ bởi một lớp băng khiến chân của hắn không thể di chuyển.
Lúc này tên đệ tử của thế lực khác trên tay tụ sẵn một băng chưởng, hắn vun vút lao về phía Hắc Vũ, tên đệ tử Thanh Mộc Tông cũng chớp lấy thời cơ tấn công Hắc Vũ ngay khi hắn đang phân tâm.
Hắc Vũ bị khoá chặt chân không chần chừ liền đưa thuộc tính Hoả xuống dưới nhằm thiêu cháy thứ đang giam cầm hắn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện hoả diễm của mình không thể nhanh chóng thiêu đốt hai lực lượng kết hợp bao quanh chân hắn.
Hai đòn công kích va chạm ầm ầm khiến khói bụi bay mịt mù xung quanh nơi Hắc Vũ đứng.
Tên trưởng lão Lâm gia và Lâm Sung đứng phía trên đài chứng kiến cảnh này thì môi nhếch lên nụ cười lạnh:
- Tên tiểu tử này chết chắc.
Nhưng khi bọn hắn vừa nói xong thì sắc mặt cũng lập tức trở nên không vui.
Bang Chủ Long Thiên Dương ngồi bên trên quan sát trận chiến của Hắc Vũ cũng hơi nhíu mày, trong lòng lo lắng không biết hắn có còn sức tái chiến không.
Chợt ánh mắt hắn nhảy lên như phát hiện điều gì, hắn nhìn sang bên cạnh thấy Vu lão trên môi vẫn giữ nụ cười tự tin thì cũng hiểu ra phần nào.
Phía bên dưới khói bụi đã bắt đầu tản đi, nơi Hắc Vũ đứng trước khi hai lực lượng ập đến cũng dần xuất hiện nhưng lại không hề có bóng dáng của hắn đâu.
Rồi một bóng xám vụt qua, nhanh chóng lao về phía tên đệ tử Thanh Mộc Tông, kẻ này không ai khác chính là Hắc Vũ.
Ngay trong tích tắc hai đòn công kích sắp ập tới, hắn buộc lòng phải sử dụng một tia nhỏ thuộc tính dung nham, tia thuộc tính này nhỏ đến mức dù là cường giả Vũ Thánh cấp cao như Long Thiên Dương cũng phải tập trung thần thức thì mới phát hiện ra được một manh mối nhỏ.
Lúc này trên tay Hắc Vũ đã tạo ra sẵn một hoả cầu, chuẩn bị đánh về phía tên đệ tử Thanh Mộc Tông.
Khi hoả cầu của hắn sắp đánh đến thì một cỗ hoả diễm từ hướng khác lao đến khiến hắn giật mình đành tung hoả cầu trên tay ra đón đỡ.
Hai lực lượng va chạm tạo ra một vụ nổ khiến Hắc Vũ phải lùi lại.
Kẻ vừa ngăn chặn hắn chính là nữ nhân Hoả Ảnh Cung, ả lúc này đã đánh bại tên đệ tử của thế lực khác nên kịp lúc trợ giúp cho tên đệ tử Thanh Mộc Tông.
Hắc Vũ lúc này nhìn cả ba người, đặc biệt hắn chú ý đến nữ nhân kia, không ngờ ả ta nhanh như vậy đã đem đối thủ đánh bại, đương nhiên nàng ta so với hai tên còn lại mạnh mẽ hơn một bậc.
- Nhanh chóng xử lí tên kia đi, tên này để ta lo! - Nữ nhân nói với tên đệ tử Thanh Mộc Tông rồi lao đến Hắc Vũ.
Hoả diễm ngập trời phóng ra từ tay của ả, cuộn trào thành một vòng xoáy bao lấy Hắc Vũ.
- Hoả Khốn!
Ngọn lửa xoáy tròn, quấn lấy Hắc Vũ không cho hắn một kẽ hở để trốn thoát.
- Ngươi nghĩ thứ này có thể cản được ta sao?
Hắc Vũ biết ý đồ của ả định cầm chân mình để câu giờ chờ tên Thanh Mộc Tông kia tới trợ giúp, bất quá chơi lửa với Hắc Vũ quả thật là lựa chọn thiếu khôn ngoan.
- Ta biết ngươi lợi hại, nhưng để đứng được ở đây thì ta cũng không phải kẻ yếu.
Nữ nhân vừa dứt lời, trong mắt nàng lập tức có một tia lôi điện xuất hiện, xung quanh thân thể gió cũng bắt đầu nổi lên.
- Tam hệ sao?
Hắc Vũ cảm ứng được nữ nhân này là tam hệ tu sĩ Hoả, Lôi, Phong thì sắc mặt liền ngưng trọng, nếu như nàng ta còn con bài bí mật nào khác vậy thì Hắc Vũ đành phải bộc lộ một chút thực lực của mình, và đây là điều hắn không muốn.
Ít nhất phải sang vòng sau gặp những đối thủ mạnh mẽ hơn thì hắn mới tự tin bộc phát lực lượng của mình, nếu không rất dễ bị lật thuyền trong mương.
Nữ nhân cũng không muốn phải bộc phát thực lực sớm như vậy nhưng đối đầu với một tên như Hắc Vũ nếu như không dốc toàn lực ra e rằng nàng khó có thể thắng nổi.
Lúc này Lôi và Phong thuộc tính lần lượt xuất hiện trên hai bàn tay nàng, ngọn lửa bao vây Hắc Vũ như được tiếp thêm sức mạnh mà trở nên to lớn hơn gấp mấy lần, nhiệt lượng toả ra càng khủng bố hơn, bên trong còn xuất hiện thêm lôi điện loẹt xoẹt.
- Hoả Bão!
Ngọn lửa bỗng nhiên xoáy mạnh như một cơn bão vây kín lấy Hắc Vũ ở bên trong, sấm sét đì đùng vang dội khắp cả khán đài.
Hắc Vũ lúc này ở bên trong thầm cảm thán, nhiệt độ bên trong ngọn lửa này vô cùng khủng khiếp, còn nóng hơn những hoả diễm bình thường, nếu không phải có thuộc tính dung nham thì Hắc Vũ cũng không chịu nổi.
Xung quanh Hắc Vũ bây giờ đã được bao phủ bởi lớp áo giáp dung nham ngăn cản những tia sét đang điên cuồng đánh vào người hắn.
- Cũng nên kết thúc sớm rồi.
Trên tay Hắc Vũ, dung nham nhanh chóng khiến lớp kim loại được hình thành từ chất dịch bên trong đan điền trở nên nóng chảy tạo thành một lớp dung nham nhầy nhụa, đặc sệt và nóng bỏng.
Nữ nhân đứng bên ngoài cũng cảm nhận rõ sức nóng kinh khủng bên trong như đang cố gắng bùng phát xé tan cơn bão do nàng tạo ra nên liền gia tăng lực lượng mạnh nhất có thể.
Lôi điện bên trong đánh càng ngày càng mạnh vào Hắc Vũ như muốn ngăn cản hắn phá hủy cơn bão, hoả diễm cũng ngập tràn bay đến hòng thiêu cháy hắn.
Ầm
Hắc Vũ nhắm vào một góc của bên trong cơn bão, cánh tay co lại tung một đấm như chấn động về phía đó, thuộc tính dung nham như nước lũ tràn ra xé toạc bức tường lửa giúp hắn dễ dàng thoát ra ngoài.
Góc mà hắn nhắm vào cũng chính là hướng mà nữ nhân đang đứng, dư chấn từ cú đấm lan truyền tới khiến nàng lập tức bị văng ra, trên miệng cũng có vệt máu.
- Dung Nham!
Long Thiên Dương đứng bật dậy, kể cả hai vị cung chủ, tông chủ của Hoả Ảnh Cung và Thanh Mộc Tông cũng phải đứng lên, cả khán đài cũng phải ồ lên trước Hắc Vũ, không phải lúc nào cũng có một kẻ sở hữu dị thuộc tính đứng trước mặt bọn hắn.
- Vu bá, đệ tử này của người quả nhiên không tồi!
Vu lão không đáp mà chỉ nở nụ cười cao ngạo, mặc dù đã biết trước nhưng biểu hiện của tên đệ tử này cũng khiến lão cực kì thoả mãn, có tên đệ tử như hắn lão có thể tha hồ vênh mặt lên với thiên hạ.
Ở bên cạnh, sắc mặt của tên trưởng lão Lâm gia và Lâm Sung không mấy tốt đẹp, hàm răng bọn hắn đang nghiến chặt, nắm tay siết lại hận không thể lập tức giết chết hắn.
Với thiên phú kinh khủng như vậy, chỉ cần thêm chút thời gian nữa hắn chắc chắn chính là mối họa lớn của Lâm gia, nhất định bọn hắn không thể để Hắc Vũ sống sót.
Ở phía Ám Quỷ Giáo, ánh mắt hai lão quái áo đen vẫn âm trầm không hề biến đổi, Cao Tiến đứng phía sau cũng vậy nhưng trong thâm tâm hắn thầm nhận định Hắc Vũ và Hồng Quan chính là hai đối thủ xứng tầm với hắn trong đại hội lần này.
Bên dưới chiến đài lúc này nữ nhân lại một lần nữa đối diện với Hắc Vũ, gương mặt nàng bây giờ đã có chút tái nhợt, một phần là do tiêu hao khi sử dụng Hoả Bão, một phần bị thương do ảnh hưởng bởi công kích của Hắc Vũ.
- Nếu ngươi chỉ có nhiêu đó thì vẫn chưa đủ để đánh bại ta, chịu thua đi - Hắc Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
- Hừ, Vũ Hồng Ngân ta làm sao có thể đầu hàng dễ như vậy.
Tuy nói vậy nhưng nàng biết mình quả thật không phải đối thủ của hắn, bất quá hiện tại Hoả Ảnh Cung chỉ còn lại một mình nàng làm hi vọng và tính cách của nàng cũng không cho phép mình dễ dàng đầu hàng như vậy.
Nàng lấy từ trong nhẫn ra một thanh hoả kiếm, lưỡi kiếm màu đỏ thanh mảnh, giữa lưỡi và cán là một hình tròn giống như mặt trời, Hắc Vũ vừa nhìn liền nhận ra thanh kiếm này là một bảo khí Địa cấp cao giai tên là Nhật Hoả Kiếm.
- Vậy thì ta đành đánh bại ngươi vậy, Hồng Ngân.
Hắc Vũ nói rồi lại nhảy đến, trên nắm đấm lại hội tụ lực lượng hoả diễm như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Linh Hoả Nhất Quyền!
Nữ nhân đứng trước mãnh quyền đang ập tới cũng vung kiếm, năm lưỡi kiếm khí liền xuất hiện trước mặt nàng, mỗi cái đều bừng bừng hoả diễm lao đến nắm đấm của Hắc Vũ.
- Ngũ Hoả Kiếm Quyết!
Nắm tay được bọc bởi huyết kim đang rực hoả diễm đấm thẳng vào nằm đường kiếm khí nóng đỏ, va chạm khiến tia lửa văng tung tóe như pháo hoa trên bầu trời, hai lực lượng giằng co với nhau bất phân thắng bại.
Không được bao lâu, nắm đấm của Hắc Vũ đã đấm vỡ kiếm khí của Hồng Ngân nhưng không phải là tất cả, kiếm khí bị hắn triệt tiêu chỉ có ba đường, hai đường còn lại lướt qua hoả quyền rồi chém vào hai vai của hắn.
Hắc Vũ không vì thế mà bị ngăn cản, nắm đấm vẫn băng băng lao đến Hồng Ngân, nàng bây giờ đã tiêu hao gần cạn nguyên khí đành nhắm mắt và hứng chịu đòn công kích của hắn.
Ngay khi nắm đấm sắp va vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng thì đột nhiên dừng lại, Hắc Vũ không tiếp tục ra tay mà chỉ lạnh nhạt nói một câu:
- Ngươi thua rồi!
Nàng mở mắt nhìn bóng lưng Hắc Vũ đang lao đến chỗ tên đệ tử Thanh Mộc Tông và của thế lực đang giao chiến thì thở dài một tiếng rồi quay lưng rời khỏi sàn đấu.
Võ Đại Quang cũng thở dài, hắn cũng biết đệ tử của hắn không yếu, chẳng qua đại hội lần này có quá nhiều tên tiểu tử biến thái, xem ra hắn cũng phải chuẩn bị tài nguyên để đóng phạt a.
Hắc Vũ lao đến phía hai tên đang giao chiến, nãy giờ bọn hắn đã tiêu hao không ít nên Hắc Vũ cũng dễ dàng đánh bại bọn hắn hơn.
Kết thúc vòng đấu, tất cả khán giả cũng rời khỏi, người của các thế lực cũng trở lại đình viện của mình.
Người của Minh Long Bang về tới đình viện, Hắc Vũ dự định trở về phòng dưỡng thương thì đột nhiên Long Thiên Dương lên tiếng:
- Lâm Sung, Hắc Vũ, hai người các ngươi tới phòng ta một chút.
Cả hai vâng lệnh liền tới phòng của hắn, Võ Đại Quang bước vào phòng liền ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn qua một lượt thương thế của bọn hắn rồi đưa cho hai người đan dược trị thương.
- Biểu hiện của các ngươi hôm nay rất tốt, vòng tiếp theo nhất định phải thận trọng không được sơ xuất.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Minh Long Bang chúng ta đã nhiều năm rồi không có ai tiến vào được hạng ba vậy nên trận chiến tiếp theo, một trong hai người các ngươi nhất định phải thắng, nếu không bang chúng ta lại sẽ mất một khoản tài nguyên không nhỏ.
- Đệ tử vâng lệnh!
Cả hai đồng thanh đáp rồi rời đi theo lệnh của Long Thiên Dương, nhưng chợt Hắc Vũ hơi dừng lại một chút bởi vì trong đầu hắn lúc này nghe thấy tiếng lão truyền âm:
- Hắc Vũ, lát nữa ngươi trở lại đây, ta có chuyện cần nói.
Hắc Vũ rời đi rồi không lâu sau liền trở lại theo lời Long Thiên Dương, hắn đang khó hiểu không biết lão muốn gì thì lão liền lên tiếng:
- Ta đánh giá rất cao ngươi, trong vòng tiếp theo ta muốn ngươi nhất định bằng mọi giá phải thắng.
Qua con mắt của Long Thiên Dương, lão dễ dàng nhận ra Hắc Vũ bây giờ mạnh hơn hẳn Lâm Sung nên trận chiến sắp tới lão trông chờ vào hắn nhiều hơn.
- Đa tạ bang chủ, bất quá vòng tiếp theo đối thủ đều không hề yếu, đệ tử cũng mang nhiều thương tích sau trận chiến vừa rồi nên e rằng chỉ có thể làm hết sức chứ không thể đảm bảo được.
- Nếu ngươi có thể tiến vào vòng hạng ba, tông môn chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Hắc Vũ nghe lời lão nói thì ánh mắt nhảy lên nhưng liền bình tĩnh lại, giọng điệu làm vẻ khó xử nói:
- Đệ tử biết Minh Long Bang chắc chắn sẽ ban thưởng, nhưng việc này vẫn là quá sức với đệ tử, chỉ có thể cố chứ không thể cầu.
- Ngươi đây là đang mặc cả với ta sao? - Với con cáo già sống lâu năm như lão làm sao không nhận ra được ý đồ của hắn.
- Đệ tử không dám.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm quán quân sao?
- Đến được vòng này đều không phải kẻ yếu, cho dù thất bại cũng đủ nở mày nở mặt nhìn thiên hạ.
Long Thiên Dương thở dài nhìn hắn nói:
- Nói điều kiện của ngươi đi.
Hắc Vũ cười mỉm khi đạt được mục đích:
- Đệ tử chỉ có một điều kiện.
- Nói đi
- Đệ tử muốn vào bảo khố của bang chọn vài vật.
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ.
Long Thiên Dương nghe yêu cầu của Hắc Vũ, sắc mặt liền xám lại, chưa có tên tiểu tử nào đứng trước hắn mà lại dám mặc cả lớn như vậy.
Phải biết bảo khố của một tông môn luôn là nơi cấm kỵ chỉ có những nhân vật cao cấp mới được quyền tiến vào, bên trong đều chứa những thiên tài địa bảo trấn sơn trấn phái được lưu truyền từ khi các lão tổ sáng lập ra tông môn đó.
- Nếu ngươi đạt được quán quân thì ta sẽ cho phép ngươi chọn ba vật, những thứ hạng khác thì cứ như vậy mà giảm dần.
Lão đắn đo một hồi rồi hết cách đành phải chấp nhận yêu cầu của tên tiểu tử này, dù sao số tiền mà hắn phải trả nếu không có người tiến vào hạng ba không hề nhỏ tí nào, vả lại tới lúc đó cứ cất bớt một vài vật đáng giá đi là được.
Cả hai thống nhất thoả thuận rồi Hắc Vũ cũng cáo lui trở về phòng điều trị thương thế.
..........
- Mặc dù chưa xong bài nhưng cũng chúc mừng 2/9 bằng một chương dài.