Long Châu

Chương 70

Bốn người tiến vào bên trong đền thờ liền bị sự tráng lệ bên trong làm choáng ngợp.

Dù bị bụi bặm, rong rêu che phủ nhưng không thể nghi ngờ lúc trước nơi này vô cùng đẹp.

Hai bên tường đầy rẫy những hoa văn, hình vẽ kì lạ, Hắc Vũ quan sát một lúc mới nhìn ra bên trên tường khắc hoạ lại không chỉ một mà là nhiều trận chiến, mỗi trận đều có vô số người tham gia, người chết nhiều vô kể, nhiều đến nỗi bức tường đầy những chỗ màu đỏ máu của những người ngã xuống tạo thành.

Bên trong được xếp hai hàng cột đá vô cùng đồ sộ, thậm chí bốn người bọn hắn ôm còn không hết.

Đi vào sâu hơn nữa là một chính điện nổi bật, ở giữa là một bục cao, trên bức tường phía sau cũng có khắc hoạ một cuộc chiến, đặc biệt là nhìn vào đó tất cả bọn hắn đều biết nó vẽ về cuộc chiến nào.

Trên bức hoạ hoạ có mười người, nam có nữ có, mỗi người được miêu tả với một ngoại hình khác nhau.

Người đầu tiên một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng dáng người lại rắn rỏi, lão đang trong tư thế chuẩn bị vung quyền, trên tay là một chiếc găng tay màu vàng kim.

Người thứ hai là một nữ phụ nhân tay cầm trường tiên màu xanh ngọc bích, cũng đang trong tư thế chuẩn bị quất roi.

Người thứ ba cũng là một nữ nhân nhưng trẻ hơn phụ nhân trên, trên tay nàng cầm một thanh kiếm màu xanh biếc, bên trong giống như có dòng thủy lưu động, phía sau nàng cũng dâng lên một con sóng cao lớn.

Người thứ tư là một nữ nhân tóc ngắn màu đỏ, trên vai vác thanh đại đao cũng màu đỏ tươi như máu, phía sau là hư ảnh một con rồng khổng lồ đang khè lửa.

Người thứ năm cũng là một đại hán trẻ tuổi, hắn đứng trên một đỉnh núi, trên tay cầm thanh trường côn một đầu cắm xuống đất.

Người thứ sáu là một vị trung niên tay cầm hắc thương, quanh người có đầy hắc lôi bộc phát.

Người thứ bảy là một nữ nhân nhìn như thiên sứ giáng trần, nàng đang bay trên không, phía sau lưng mọc ra đôi cánh còn lớn hơn cơ thể, xung quanh có phong thuộc tính bay lượn.

Người thứ tám là một lão nhân mặc y phục trắng muốt, râu tóc cũng trắng nốt, lão không cầm bất cứ binh khí gì cả nhưng nếu tiến lại gần quan sát sẽ thấy được trên tay phải của lão có đeo một chiếc nhẫn mặt ngọc màu trắng.

Người thứ chín là một kẻ ngoại hình u ám, trên thân mặc bộ hắc y, áo choàng đang bay phấp phới trong gió, đặc biệt hắn đang ở bên trong cơ thể của một hư ảnh bộ xương không phải xương người bởi bên trên đầu lâu của nó mọc ra hai chiếc sừng cong nhọn hoắt.

Người thứ mười là một đại hán cơ bắp đầu trọc, ria mép màu trắng che kín miệng, trước mặt là một chiếc khiên hình chữ nhật, bên trên có đầu một con rồng màu xanh, xung quanh hắn toả ra đầy băng giá.

Cả mười người đang nhìn lên trời, nơi có ba con mắt và một cái miệng như hố đen khổng lồ xuất hiện, nó không có cơ thể mà chỉ hiện ra giữa hư không, ẩn ẩn nấp nấp sau làn mây mờ.

Đây chính là bức hoạ vẽ lại cuộc chiến kinh thiên động địa nhất trong thời viễn cổ, cũng gắn liền với huyền thoại về Thập đại Thần khí.

Cả bốn người muốn hít thở tưởng tượng lại khí thế hào hùng lúc đó, nhưng lúc này còn có thứ khác khiến bọn hắn phải quan tâm hơn.

Ở giữa chính điện có một thân hình đang ngồi lù lù bất động, quanh thân không có chút khí tức nào toả ra.

Trước mặt hắn là một quả tim đen xì đang bay lơ lửng, bên trên toả ra khí tức băng hàn lạnh lẽo.

Bốn người lập tức cẩn trọng, ánh mắt kiêng dè nhìn về phía thân thể kia.

Lúc này hắn chợt lên tiếng:

- Ồ! Có kẻ đã vào rồi sao?

Hắn từ từ quay người lại, khuôn mặt và dáng người gầy gầy cũng lộ diện.

Cả bốn đều không biết hắn là ai nhưng ánh mắt hắn khi nhìn thấy Hắc Vũ liền nhảy lên mà cười mỉm.

- Ngươi là ai? - Hồng Quan lên tiếng.

- Đã lâu rồi không có kẻ nào hỏi bổn tọa câu này - Hắn nghe thấy câu hỏi thì chỉ cười lạnh mà lẩm bẩm trong miệng rồi nói tiếp:

- Lúc trước người đời gọi ta là Hàn Băng Quỷ Vương, chắc lúc đó các ngươi vẫn còn chưa tồn tại trên đời này a.

Hắc Vũ nghe thấy chữ "Quỷ Vương" liền biến sắc:

- Là ngươi!!

Tên nam nhân nhếch mép:

- Ta phải cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà ta thoát ra được.

Kẻ này chính là linh hồn của con quỷ mà Hắc Vũ vô tình giải thoát.

Sau khi hắn chạy khỏi đó liền tìm về nơi hắn giấu thân thể trước khi bị phong ấn để hồi sinh lại như bây giờ.

Tiếc là không có trái tim nên hắn vẫn chưa trọn vẹn, thực lực cũng chỉ khôi phục lại được chút ít, hiện tại hắn đang trong quá trình dung nhập trái tim vào thể xác nhưng lại bị mấy tên này làm phiền nên có hơi bực mình.

- Hừ, lúc đó là ta sơ ý, hôm nay bọn ta sẽ không để ngươi thoát - Hắc Vũ nói.

- Ha ha, chỉ bằng vào các ngươi sao? - Hắn cười lớn vì lời của Hắc Vũ.

- Ở thời gì toàn thịnh chỉ cần một bãi nước bọt của ta là các ngươi đủ để chết mười lần, hiện tại mặc dù chỉ khôi phục lại chút đỉnh nhưng các ngươi cũng chưa đủ sức để đứng trước mặt ta huênh hoang.

Hắn dừng lại một chút, nhìn Hắc Vũ rồi tiếp tục nói:

- Vì ngươi đã giúp ta nên ta sẽ cho ngươi một ân huệ.

- Ân huệ? - Hắc Vũ nhíu mày.

- Sau khi dung nạp xong trái tim kia ta sẽ phá hủy toàn bộ mảnh không gian này, trước lúc đó ta có thể thả ngươi đi. Còn những kẻ khác... CHẾT!

Hắn nhấn mạnh từ chết khiến bọn hắn phải rùng mình, bất quá trong ánh mắt lại không hề lo sợ.

- Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã - Hồng Quan nói.

Quỷ Vương cười nhạt, khí tức bắt đầu phóng xuất ra bên ngoài khiến sắc mặt của bốn người lập tức xám đi.

- Vũ Vương thất trọng!

Đùa sao? Ba người Hắc Vũ, Hồng Quan, Long Tiêu đều chỉ mới là Vũ Vương tứ trọng vậy mà kẻ này lại hơn hẳn bọn hắn ba trọng, cách biệt như trời với đất.

Chỉ trong thời gian ngắn tên này đã khôi phục đến gần một nửa sức mạnh, tốc độ hết sức kinh người, nhưng hắn cũng chưa ưng ý chút nào, phải biết tu vi trước đây của hắn đã sánh ngang với Thần a.

- Làm sao bây giờ? - Long Tiêu ngưng trọng hỏi.

- Toàn lực chiến đấu, cùng lắm là chúng ta chảy khỏi bí cảnh này, chưa chắc là hắn có thể ngăn được - Hắc Vũ nêu kế sách.

- Nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều người - Lam Linh xen vào, bản tính của tu sĩ hệ mộc vốn lương thiện, ít khi hiếu chiến, giết chóc.

- Trước mắt chỉ có thể chiến một trận rồi tính sau - Hồng Quan nói, quang mang trên tay bắt đầu xuất hiện.

Lam Linh lùi bước ra sau một chút, dù sao tu vi và thực lực của nàng là yếu nhất không thể trực tiếp ngạnh kháng với tên quỷ này.

Hắc Vũ, Hồng Quan, Long Tiêu thủ sẵn thế, dung nham, dị quang, dị lôi cũng lần lượt được xuất ra.

- Ồ, thiên phú không tệ, dung nham, dị quang, dị lôi, còn có Thần khí, đúng là trời giúp ta mà.

Tên Quỷ Vương thầm cảm thấy mình may mắn, vừa sống lại không bao lâu thì một món hơi lớn như Thần Khí lại xuất hiện khiến tham niệm của hắn không thể giữ lại được.

Ngao...

Hồng Quan như sợ tên này nói ra bí mật của mình nên lập tức tạo thành hư ảnh thanh long phun ra huyết quang, lấy tốc độ sấm sét mà lao tới phía hắn.

Thanh long bay về phía hắn, đuôi nó vùng vẫy khiến không ít cột đá bên trong điện phải đổ nát, miệng nó há to chuẩn bị ngoạm lấy miếng mồi.

Có điều miếng mồi lần này mà nó muốn thực ra là miếng sắt, một chưởng hàn băng từ tay hắn đánh ra, băng giá ngợp trời ầm ầm phá tan hư ảnh thanh long.

- Minh Quang Biến Xạ Nhẫn vô cùng mạnh, bất quá thứ đồ chơi này ngươi hiện tại vẫn chưa đủ sức nắm giữ, giao ra ta sẽ tha ngươi một mạng.

- Hừ, nằm mơ - Hồng Quan gắt giọng, tới nước này hắn không thể giấu được nữa.

Hắc Vũ cũng đã nhận ra chiếc nhẫn trên tay Hồng Quan là Minh Quang Biến Xạ Nhẫn từ lâu, hệ thống nâng cấp đã giúp hắn có thêm thông tin này, đồng thời hắn cũng biết được thanh hắc thương của Long Tiêu là Tử Lôi Bá Đình Thương.

Lam Linh phía sau lúc này mới hiểu ra, thì ra chiếc nhẫn đó là Thần khí, Hồng Quan muốn giữ bí mật nên không cho nàng chạm vào nó là điều đương nhiên, đặt vào là nàng thì nàng cũng làm vậy, thế mà lúc đấy nàng lại trách hắn.

Long Tiêu lúc này từ bao giờ đã sử dụng trạng thái Nhân Long, Tử Lôi Bá Đình Thương và tử lôi cũng xuất hiện.

- Bá Đình!

Một chiêu Bá Đình được hắn đâm tới, lôi điện tạo thành một mũi nhọn oanh tạc vào thân thể Quỷ Vương.

Sắc mặt của tên này giống như mới nhặt được vàng, một chưởng nữa nhanh chóng phóng ra đối đầu với lôi thương.

Ầm...

Hai lực lượng va vào nhau khiến cả ngôi đền rung lắc dữ đội, bụi đất từ trên trần bắt đầu rớt xuống.

- Tử Lôi Bá Đình Thương! Ha ha ha...hôm nay ta gặp mỏ vàng rồi.

Quỷ Vương cười to vui sướng, nhưng cũng không được lâu, Hắc Vũ lúc này xuất hiện trước mắt hắn với tốc độ khủng bố, huyết kim bao phủ tạo thành nắm đấm dung nham nóng chảy, một quyền đấm thẳng vào người hắn.

Uỳnh...

Tên Quỷ Vương tay kia lại xuất ra một chưởng ngăn cản Hắc Vũ, băng và hoả đụng độ nhau khiến sức tàn phá còn mạnh mẽ hơn bên phía Long Tiêu.

- Hoàng Kim Thiết Chưởng Thủ! Ka ka ka...ta phát tài rồi.

Thứ bấy lâu nay nằm trong đan điền Hắc Vũ hoá ra lại là Thần khí Hoàng Kim Thiết Chưởng Thủ, việc này đã làm hắn vô cùng bất ngờ và kinh hỉ.

Lúc hệ thống được nâng cấp xong chính điều này đã làm hắn vui sướng không thôi, Thần khí trong tay nhưng bấy lâu hắn lại không hề hay biết, quả thật là may mắn.

Giải thích về Hoàng Kim Thiết Chưởng Thủ, thực ra tất cả mọi người đều hiểu biết sai lệch về nó.

Thần khí này thực ra tên là Hoàng Kim Hoá Hình Thạch, nó có thể biến đổi hình dạng tùy theo ý muốn của chủ nhân.

Vị cường giả năm xưa vì quen dùng quyền nên luôn điều khiển nó hoá thành găng tay khiến cho mọi người hiểu lầm.

Ngoài ra thần khí này thực ra có màu vàng kim nhưng vì trận chiến năm xưa khiến nó không còn nguyên vẹn, hiện tại chỉ mới khôi phục lại đến màu đỏ đồng như bây giờ.

Ba thứ thần khí xuất hiện trước mặt, thử hỏi làm sao hắn có thể kìm được mà không cảm thấy may mắn.

Trở lại cuộc chiến, hai tay Quỷ Vương lúc này đang bận bịu đối kháng với Long Tiêu và Hắc Vũ nên nhân cơ hội này, Lam Linh tung ra Tử Mộc Trảm, nàng biết hiện tại không nên giữ lại chút sức lực nào mà phải ra tay toàn lực thì may ra mới có cơ hội thắng.

- Lại dị mộc! Thiên tài bây giờ là rễ tre sao?

Quỷ Vương nói rồi quét một cước, băng giá từ chân hắn lan truyền trong không khí đen Tử Mộc Trảm thành công chặn lại.

Lúc này Hồng Quan đã vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng hắn, Nhật Quang Kiếm xuất hiện trên tay, Nhật Quang Thần Trảm được chém ra nhắm vào lưng Quỷ Vương mà bổ xuống.

- Hừ, hình như là ta nhường các ngươi quá nên các ngươi hư đúng không? Băng Lãnh!

Hắn quát một tiếng rồi dậm mạnh chân xuống đất, xung quanh thân thể hắn lập tức hoá thành một vòng tròn băng giá, băng khí ùa ra cũng lập tức phá nát Nhật Quang Thần Trảm của Hồng Quan.

Phía trước, ba người Hắc Vũ cũng bị băng khí hất bay ra xa.

Cả ngôi đền lúc này triệt để rung lắc, một nửa lập tức sụp đổ.

Hàn Băng Quỷ Vương lập tức lao ra khỏi ngôi đền đang sập mà tới trước bãi đất trống, quả tim bên trong thì vẫn bình an vô sự.

Động tĩnh vừa rồi quá lớn khiến không ít người ở gần đó bí hấp dẫn, trong đó có Đông Kì và Trác Nghiên, hai tên đã sớm ẩn nấp bên trong rừng mà quan sát tình hình.

Hắc Vũ, Long Tiêu, Hồng Quan, Lam Linh chui ra khỏi đống đổ nát, thân thể đã xuất hiện vài vết thương.

- Nhìn kìa! Là Nham Quyền Hắc Vũ, còn có Quang Vương Hồng Quan, có cả Lam Linh của Thanh Mộc Tông nữa.

Đám người gần đó thấy thân ảnh bọn hắn thì bắt đầu bàn tán với nhau.

Hắc Vũ cảm thấy có nhiều người đã xuất hiện xung quanh liền lên tiếng:

- Mọi người nghe đây! Tên này chính là kẻ đã mở ra bí cảnh, đây là một cái bẫy và hắn muốn phá hủy cả không gian này để giết tất cả chúng ta, những người tu vi từ Vũ Vương thất trọng trở lên hoặc có khả năng vượt cấp chiến đấu mau giúp bọn ta đánh bại hắn, nếu không sẽ không còn mạng trở về.

Mọi người nghe vậy thì lập tức im lặng mà hít một hơi sâu, lời của Hắc Vũ đương nhiên đáng tin bởi vì hắn hiện tại có uy tín cực lớn, cộng thêm những người bên cạnh hắn không không phải đơn giản nên chắc chắn hắn đang nói sự thật, tuy nhiên...

- Khặc khặc, các ngươi cho rằng ta ngu sao, bí cảnh này chỉ có tu vi dưới Vũ Vương thất trọng mới có thể vào thôi, hahaha...

Lời hắn nói là thật, bên ngoài bí cảnh lúc này cũng đã có nhiều tên tu vi trên Vũ Vương thất trọng đang đứng chờ đợi cơ hội để tiến vào.

Bên trong khu rừng chỗ Đông Kì và Trách Nhiên đang nấp...

- Thiếu chủ, chúng ta có nên ra đó không?

- Không vội, trước tiên chúng ta cứ xem kịch vui đã, đợi lúc chúng không trụ nổi nữa mà chết gần hết thì chúng ta sẽ ra tay trong vai người hùng.

Đông Kì cười lạnh, tất nhiên là hắn có đủ tự tin để hạ Quỷ Vương nhưng trước tiên phải đợi bọn Hắc Vũ làm hắn tiêu hao đã.

- Thuộc hạ hiểu rồi, một mũi tên trúng hai đích.

Hắc Vũ lúc này sắc mặt ngưng trọng, ở đây hiện tại chỉ có những kẻ yếu hơn hắn, như vậy sẽ rất khó khăn.

Chợt bên trong khu rừng có một thân ảnh bước ra, người này vừa xuất hiện Hắc Vũ lập tức nhận ra.

- Thanh Trì!

Người vừa đến là Thanh Trì của Hoả Ảnh Cung, không ngờ tu vi thật của hắn đã đạt đến Vũ Vương lục trọng mặc dù tuổi tác chỉ nhỉnh hơn bọn hắn một chút.

- Chúng ta làm sao đối phó với hắn đây? - Thanh Trì bước đến bên cạnh bọn hắn, ánh mắt vẫn nhìn vào người Quỷ Vương.

- Chỉ có thể cố hết sức, dù sao hiện tại chúng ta cũng không còn đường lui - Hắc Vũ nói.

Thanh Trì xông lên đầu tiên, trên tay phóng ra một hoả chưởng xuyên qua không gian bắn về phía Quỷ Vương.

Hắn lạnh lùng, trên tay cũng lập tức bắn ra một băng chưởng đấu với chưởng ấn đang tới.

Hắc Vũ, Hồng Quan, Long Tiêu cũng lập tức nhân cơ hội tấn công Quỷ Vương, tuy nhiên lần này hắn đã nghiêm túc hơn.

Một đại băng ấn từ trên trời vỗ xuống khiến không khí cũng phải đóng băng, lực lượng ầm ầm mà vỗ xuống đầu ba người khiến bọn hắn phải lui lại.

Hắc Vũ không lùi, hắn sử dụng Thuấn Di nhanh như chớp xuất hiện trước mắt Quỷ Vương, nham quyền nhanh chóng đấm ra khiến tên này phải cấp tốc tạo ra một lực lượng chưởng băng mà phòng thủ.

Roẹt

Hồng Quan từ bao giờ đã sử dụng ảo ảnh mà xuất hiện sau lưng hắn, một chiêu Nhật Quang Thần trảm chém vào lưng khiến hắn phải nhanh chóng đem băng tuyết bao phủ lấy lưng mình nhưng không kịp, một phần lực lượng đã kịp cắt vào lưng hắn.

Long Tiêu cũng tranh thủ một chiêu Bá Đình từ trên cao nện xuống đầu hắn khiến tên này phải tạo ra một khiên băng để chống đỡ.

..........

- Hôm trước có bạn cmt là tác không cho main đồ ngon, thực ra ngay từ đầu hắn đã có rồi bạn nhé.
Bình Luận (0)
Comment