Long Châu

Chương 79

Hắc Vũ đứng dậy vươn vai hít thở, cơ thể hắn bây giờ đã khôi phục lại phần lớn thương thế sau nhiều ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Dưới chân hắn, ba tiểu yêu thú đang vây quanh, cái đuôi chúng vẫy vẫy, khuôn mặt trông vô cùng đáng yêu khiến Hắc Vũ không nhịn được mà bế lên nựng vài cái.

Hai đầu bạch lạng phụ mẫu lúc này cũng đã hồi phục lại phần nào, cơ thể cũng đã có thể đứng lên được.

- Cảm tạ ngươi đã bảo vệ chúng.

Bạch lang đực lên tiếng cảm ơn Hắc Vũ, may mà có hắn những ngày qua không thì con của hắn không biết sẽ thế nào.

- Không cần khách khí, ta chỉ muốn hỏi các ngươi một chuyện thôi.

Hai con sói nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đáp ứng hắn.

- Hình như linh trí của hai ngươi phát triển mạnh hơn so với những yêu thú đồng cấp, có thể cho ta biết nguyên do được không?

Hắc Vũ những ngày qua cảm thấy rất tò mò về chuyện này nên muốn biết nguyên nhân tại sao bọn chúng lại thông minh, khả năng tác chiến lại cao như vậy.

- Bọn ta cũng vốn không biết lí do vì sao, chỉ biết từ khi sinh ra chúng ta đã có khả năng như vậy.

Hắc Vũ hơi thất vọng vì câu trả lời này, hắn dự định tìm hiểu nguyên nhân biết đâu lại có thể giúp mình trở nên mạnh hơn.

- Bọn ta đoán việc này có lẽ là do nơi bọn ta được sinh ra.

- Nơi bọn ngươi được sinh ra? - Hắc Vũ khó hiểu.

- Đúng vậy, đó là một nơi đặc biệt, linh khí ở đó dồi dào hơn bên ngoài nhiều lần.

- Hắc Vũ hai mắt sáng lên, nếu như có thể tích tụ linh khí lại một chỗ như vậy, bên trong chắc chắn không bình thường, có thể sẽ có kì bảo.

- Vậy tại sao các ngươi không ở đó?

Hắc Vũ lại hỏi, nếu như nơi đó thực sự tốt như vậy, tại sao bọn chúng lại chọn nơi này để ở.

- Haizz, qua nhiều năm linh khí tích tụ khiến cho một số loại thực vật ở chỗ đó trở nên có linh trí, sức mạnh cũng trở nên bá đạo, đồng thời cũng thu hút một số con yêu thú mạnh hơn tìm tới đó nên bọn ta đành phải rời đi.

Sói đực thở dài nói, ánh mắt đầy tiếc nuối, nếu như bọn chúng có thể ở lại đó thì tương lai những đứa con của hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

- Có thể dẫn ta tới đó không? - Hắc Vũ nói.

- Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Có thể sẽ có nguy hiểm a.

Hắc Vũ quả quyết, hắn thực sự bị hấp dẫn bởi một nơi như vậy nên nóng lòng muốn tới đó một chuyến thử xem.

- Được rồi, vậy chúng ta đi.

Tất cả đứng dậy rồi rời khỏi hang động để đến nơi đó.

...

Hắc Vũ lúc này ngồi trên lưng sói đực, xung quanh là ba con sói nhỏ đang quây quần bên hắn, chúng thi nhau liếm chân, liếm tay, dụi mõm vào người hắn.

Cả bọn đi một hồi lâu cuối cùng cũng tới được một hang động khác, bên trong tối đen nhưng Hắc Vũ liền có thể cảm nhận đúng thật là nơi này linh khí đậm hơn bên ngoài nhiều, nhưng xen vào đó là một khí tức nguy hiểm.

- Chúng ta có cần vào với ngươi không? - Sói đực hỏi.

- Không cần đâu, tự ta đi vào cũng được, các ngươi có thể về - Hắc Vũ nói rồi một mình đi vào trong hang.

Càng đi sâu vào bên trong, linh khí càng trở nên đậm hơn, nhưng hắn càng cảm giác được khí tức nguy hiểm đang rình rập.

Chợt hắn dừng lại, ánh mắt nhìn về một hòn đá dưới chân, nó đang hơi run nhẹ lên, điều này khiến Hắc Vũ cẩn trọng hơn.

Rồi điều gì tới cũng tới, một cái rễ cây lấy tốc độ sấm sét lao lên khỏi mặt đất đâm vào cơ thể Hắc Vũ.

Rễ cây vừa đâm đến thì không thể tiến thêm chút nào mà lập tức bị thiêu rụi.

Trên cơ thể Hắc Vũ lúc này đã được bao phủ bởi một lớp giáp dung nham nóng bỏng, điều này khiến những rễ cây khác chuẩn bị lao ra lập tức kiêng dè mà rút lui.

Hắc Vũ thấy không còn chuyện gì thì lại tiếp tục đi vào trong, đi được một đoạn hắn lại tiếp tục dừng bước, lần này cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngạc nhiên.

Xung quanh đoạn hang phía trước đều được phủ một lớp thực vật có hoa nở rộ vô cùng rực rỡ.

Hắc Vũ không vì điều này mà xao nhãng, hắn thừa biết rõ những thứ trong này đều vô cùng nguy hiểm.

- Trò mèo!

Hoả diễm xuất hiện trong tay chuẩn bị phóng ra thiêu cháy hết bọn chúng thì một âm thanh kịp ngăn cản vang lên trong đầu hắn.

- Chủ nhân dừng lại, đây không phải là hoa bình thường mà là Dâm Hương Thảo, khi đốt lên sẽ tạo ra dâm khí, nếu hít hết đống này chủ nhân chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

Hắc Vũ lập tức thu lại hoả diễm, hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà có hệ thống nhắc nhở nếu không hắn đã tự hại mình.

- Khà khà, đốt không được thì ta thu.

Nói rồi hắn lập tức nhổ hết đám dâm thảo thu lấy vào bên trong nhẫn trữ vật.

Chỉ một thoáng sau, xung quanh hang đã không còn chút thực vật nào nữa, Hắc Vũ lúc này mới an tâm đi tiếp.

Nhưng một lần nữa, rễ cây lại tìm tới hắn, lần này không chỉ là một cái nữa mà là hàng chục cái, chúng lao nhanh đến Hắc Vũ như muốn đâm hắn thành tổ ong.

- Đáng ghét!

Lại bị làm phiền khiến Hắc Vũ cảm thấy khó chịu, dung nham giáp lại xuất hiện toàn lực thiêu cháy đám rễ cây.

Chỉ có điều lần này rễ cây còn mạnh mẽ hơn lúc trước, mặc dù đang bốc cháy nhưng không thể tiêu diệt được chúng ngay, hàng chục rễ cây lại nhắm đến Hắc Vũ mà quất tới tấp.

Huyết kiếm xuất hiện trên tay, Hắc Vũ uyển chuyển vừa né tránh vừa chém đứt bọn chúng, tuy nhiên cũng có không ít rễ cây quất trúng hắn.

Bụp

Một cái rễ cây quất mạnh khiến Hắc Vũ bay ra sau, đầu gối hắn khụy xuống cày một đường dài dưới mặt đất.

Trước mặt hắn lại xuất hiện thêm mấy cái rễ cây nữa, chúng ngoe nguẩy như những cái xúc tu chặn kín cả con đường tiến vào bên trong.

Hắc Vũ biết trong tình huống này nếu không chiến nghiêm túc thì khó mà vượt qua, huyết kiếm trên tay hắn bắt đầu nóng rực lên, hoả diễm bên trên bốc cháy tạo thành một cây kiếm lửa.

Hắn siết chặt thanh kiếm rồi lao đến chém mạnh vào những rễ cây.

Lần này dưới sức nóng kinh khủng hơn, những rễ cây vừa bị kiếm chạm vào thì liền cháy tan thành tro bụi.

Những chiếc rễ cây cứ thế bị chém đứt dần, rơi như mưa xuống đất, đường vào trong chẳng mấy chốc mà trở nên thông thoáng.

Không còn chiếc rễ cây nào dám xuất hiện thêm, lúc này Hắc Vũ mới yên tâm tiếp tục đi vào bên trong hang.

Càng đi vào trong hắn càng nghe rõ tiếng hít thở đều đặn giống như tiếng của một con yêu thú đang ngủ, một con yêu thú khổng lồ.

Hắn chậm rãi men theo vách hang mà tiến vào bên trong, cho đến khi tới gần cuối đường hầm, một không gian lớn dần mở ra.

Cuối hang động không ngờ lại là một không gian hang rộng lớn hơn, cao mấy chục mét, rộng hàng trăm mét.

Nhưng điều khiến Hắc Vũ sắc mặt ngưng trọng lúc này là ngày ở phía xa, nơi góc hang động, một thân thể to lớn đang nằm im không nhúc nhích, hơi thở của nó nhẹ nhàng ra vào, có lẽ đang ngủ say.

Đây là một con gấu trúc, nhưng không giống với những con gấu trúc thông thường, thay vì màu trắng đen, thân thể nó lại chỉ có hai màu duy nhất là trắng và xanh.

Mặc dù không toả ra chút khí tức nào nhưng với trợ giúp của hệ thống, hắn dễ dàng nhận ra con gấu trúc này tên là Bôn Lôi Gấu Trúc, tu vi Ngũ giai hậu kì.

Loại Bôn Lôi Gấu Trúc này không hề giống những con gấu trúc hiền lành đáng yêu mà ngược lại tính tình lại vô cùng tàn bạo, điên cuồng.

Hắc Vũ tỏ ra có chút kiêng dè, hắn không muốn đánh thức con gấu trúc này dậy rồi đánh với nó một trận, điều này chắc chắn hắn trăm hại mà chưa chắc được một lợi.

Ánh mắt hắn đổi hướng nhìn vào một góc gần đó, bên trên vách hang có hai cánh cửa cao lớn bằng đá, bên trên có vẽ hình một con mắt với những đường phù văn đơn điệu.

Điều này đã gợi dậy sự tò mò của Hắc Vũ, hắn nhẹ nhàng tiến tới gần cánh cửa mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hắn bây giờ mới quan sát được rõ hơn, trên cánh cửa không có gì đặc biệt ngoại trừ một lỗ trống bên trên.

Cái lỗ này nói đúng hơn là một chỗ trũng xuống khoảng 2-3 cm, hình chữ nhật, trên bề mặt còn có nhiều hoa văn lồi lõm.

Hắc Vũ đoán đây chính là chỗ dùng để mở ra hai cánh cửa này, nhưng hiện tại hắn không có cách nào để mở nó ra cả.

Chẳng lẽ đã cất công tìm đến tận đây mà hắn chỉ có thể ngậm ngùi tay trắng trở về sao.

Hắc Vũ mắt vẫn không rời khỏi chỗ lỗ khoá, trong đầu hắn đang suy nghĩ làm sao để mở cánh cửa này ra.

Mở bằng khoá không được thì chỉ còn cách mở bằng vũ lực, nhưng nếu như thực sự có thể mở bằng vũ lực thì Bôn Lôi Gấu Trúc kia đã mở ra từ lâu rồi chứ chưa đến lượt hắn.

Càng nhìn càng thấy bất thường, hình dáng của lỗ khoá này khiến hắn có cảm giác quen thuộc nhưng lại không tài nào đoán ra được thứ này rốt cuộc đã gặp ở đâu.

Những kí ức liên tục được lật lại trong đầu hắn, kể cả những kí ức từ kiếp trước cho đến hiện tại.

- Là nó!

Ánh mắt Hắc Vũ nhảy lên, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã thấy thứ này ở đâu, trên gương mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.

Từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một vật hình chữ nhật màu xanh ngọc bích, bên trên có những hoa văn chìm nổi tương ứng với hoa văn khắc trên cửa đá.

Đây chính là tấm ngọc bài hắn mua lại được từ chi nhánh của Nhật Nguyệt Tháp trong những ngày đầu tới nơi này.

Hắc Vũ phải thầm cảm ơn lão giả đã bán nó cho mình, không ngờ ngày hôm nay hắn đã có cơ hội sử dụng nó.

Hắn nhìn tấm ngọc bài rồi lại đối chiếu với hoa văn bên trên lỗ khoá, cả hai hoàn toàn giống hệt nhau.

Bên trên đều khắc hình ảnh một nam nhân lực lượng, tướng mạo phi phàm, hai tay hắn đưa lên cao, hai lòng bàn tay ngửa ra đỡ lấy hình ảnh một con mắt lớn đang toả ra kim quang.

Hắc Vũ không suy nghĩ liền vội vàng đưa tấm ngọc bài lên lỗ khoá.

Chợt, hắn khựng lại, thân thể lập tức nhảy ra khỏi cánh cửa đá.

Ầm

Một thứ ngay lập tức đánh lên cửa đá nơi hắn vừa đứng nhưng không thể phá hủy được nó.

Đó chính là một cái rễ cây khổng lồ, không cần nhìn cũng biết còn mạnh hơn so với những chiếc rẻ cây tấn công hắn lúc nãy.

Sắc mặt Hắc Vũ trở nên nghiêm trọng, âm thanh vừa rồi quá lớn...

Grao...

Một tiếng kêu làm cả hang động rung chuyển phát ra khiến sắc mặt Hắc Vũ xám xịt.

.........

- Lại deadline rồi mn ơi:((
Bình Luận (0)
Comment