Long Châu

Chương 88

Bên ngoài Tung Sơn bí cảnh, cánh cổng vàng lại mở ra, không gian trên bề mặt của nó lại giao động.

Những đoàn người như nước từ bên trong liên tục bị đào thải ra ngoài.

Lúc này số lượng đi ra chỉ còn lại hơn 2/3 so với lúc vào, đủ để thấy bên trong hiểm ác như thế nào.

Một vài người đi ra thì khuôn mặt vô cùng hớn hở vì tìm được bảo vật, nhiều kẻ khác khuôn mặt lại bí xị vì không thu được gì.

- Thế nào tiểu tử, có tìm được thứ gì không?

Vu lão thấy lúc này Hắc Vũ bước đến thì liền hỏi han nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của tên này.

Vu lão cũng không nói gì chỉ mỉm cười:

- Không sao, dù gì đây cũng không phải bí cảnh lớn nhất trên thế giới này, không kiếm được gì thì thôi vậy.

Hắc Vũ ánh mắt lập tức sáng rực lên.

- Nói vậy là vẫn còn bí cảnh khác sao?

- Đúng vậy, nhưng ngươi đừng có hấp tấp, hiện tại nơi đó còn lâu mới mở ra, vả lại thực lực của các ngươi thậm chí còn chưa đủ tư cách để tiến vào trong, trở về liệu mà tu luyện cho tốt.

Hắc Vũ gật đầu, nhất định hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ để có thể đi xa hơn nữa.

Mọi chuyện cũng đã xong, Vu lão túm lấy hắn đem vào trong không gian để trở về Minh Long Bang.

Ở gần đó, Hồng Quan và Lam Linh cũng vừa bước ra khỏi cánh cổng, hai người cầm tay nhau thân mật nhưng vừa bước ra thì vội tách nhau ra, đương nhiên cả hai cũng chưa muốn chuyện phát sinh quan hệ bị các bậc trưởng bối biết được.

- Hẹn ngày gặp lại nàng - Hồng Quan nói.

- Hẹn ngày tương phùng - Lam Linh cũng đáp lại hắn.

Ánh mắt cả hai người vẫn nhìn nhau có chút tiếc nuối, nếu như không có ai ở đây bọn hắn sẽ không ngại mà trao nhau một nụ hôn.

Cả hai cuối cùng cũng thực sự từ biệt, Hồng Quan băng qua đám đông để đến chỗ phụ thân hắn, Lam Linh cũng đến bên sư phụ mình.

Người tiếp theo bước ra là đám người Thúy An, Hồng Ngân và Thanh Trì cả ba bước đến bên cạnh phụ thân nàng.

Kì lạ là lúc này lại không hề thấy Long Tiêu đâu, lúc ở trong bí cảnh rõ ràng hắn vẫn ở cạnh ba người.

Chỉ là không ai thấy hiện tại Long Tiêu đã khoác lên mình một bộ dạng khác và một lớp mặt nạ tạo thành một dung nhan khác.

Mặc dù lớp mặt nạ này không thể tránh khỏi sự dò xét của những cường giả ở đây, nhưng việc hắn đến nơi này là hoàn toàn bí mật nên hắn tin tưởng rằng đám cường gia Long tộc sẽ không chủ động mà dùng thần thức dò xét mình.

Hắn là một trong những người ra khỏi bí cảnh sớm nhất nên đã nhanh chân dùng hết tốc độ rời khỏi đảo được một lúc.

Người ra khỏi cổng tiếp theo là hai người Tịnh Hải và Hồ Sơn, cả hai cũng không ưa gì nhau lắm nên lập tức trở về bên cạnh trưởng bối của mình.

Tiếp theo đó là một tên đáng ghét - Đông Kì, khuôn mặt hắn đang hậm hực vì chuyến lần này hoàn toàn phí công mà không thu được gì, phía sau hắn có tên Trác Nghiên đi cùng.

Tiếp theo nữa là một nam nhân mặc hắc y với áo choàng dài sau lưng, chứng kiến tấm áo choàng này gương mặt một lão giả của Ám Quỷ Giáo cũng trở nên vui mừng, thậm chí có chút tham niệm nhưng lập tức gạt bỏ.

Thần khí là thứ gì chứ? Ngươi muốn là nó sẽ thuộc về ngươi sao? Cho dù ngươi có thể sở hữu nó trên tay nhưng nó không chọn ngươi làm chủ thì cũng vô dụng.

Tiếp theo đó, đám người Đinh Dũng và Đinh Lăng bước ra, khuôn mặt đầy hớn hở nhìn phụ thân bọn hắn.

Khi đám người cuối cùng gần ra hết lúc này bên trong mới xuất hiện ba thân ảnh vô cùng thê thảm, một tên thì khắp người đầy những vết móng vuốt, một tên thì không thể cử động đang được tên lành lặn nhất cõng trên lưng.

Một cường giả Long tộc thấy vậy liền chạy tới đỡ lấy bọn hắn.

- Trưởng lão, mau tìm tên tạp chủng Long Tiêu, hắn chính là thủ phạm.

Long Mãnh nghiến răng nói, chính tên này đã gây ra toàn bộ chuyện này với bọn hắn, tên này cũng không dám khai có thêm người của Hoả Ảnh Cung can dự vì sợ đám cường giả phe khác chê cười, càng không dám nói chuyện Long Tương bị Cao Tiến đánh cho thảm bại như vậy vì hắn sợ sau khi tỉnh lại Long Tương sẽ vì danh tiếng bị hạ thấp mà không tha cho hắn.

Lão cường giả Long tộc nghe vậy thần thức lập tức quét xung quanh đảo nhưng hoàn toàn vô ích, một khoảng thời gian lâu như vậy Long Tiêu cũng đã chạy được một khoảng cách khá xa.

Phải nói trong thế hệ thiên tài cùng tuổi thì hắn và Tịnh Hải là hai tên nhọ nhất, một tên thì suốt ngày phải trốn chui trốn nhủi vì bị truy sát, một tên thì không có tiền mua vũ kĩ nên chỉ có thể chiến đấu bị động.

Hòn đảo Tung Sơn dần dần không còn một ai ở lại...

...

- Tiểu tử, lần này trở về ta cho ngươi xem một thứ đảm bảo sẽ khiến ngươi ngạc nhiên.

Sau một lúc xé rách không gian thì cuối cùng cả hai cũng đã về tới Minh Long Bang, sau vài tháng rời khỏi, cảnh vật vẫn như trước, không thay đổi nhiều.

- Thứ gì vậy Vu lão?

Hắc Vũ tò mò, hắn muốn biết rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến hắn bất ngờ được.

- Về tới Tàng Thư Các ta sẽ cho ngươi xem.

Hắc Vũ cũng ngừng hỏi, rồi đem chuyện xảy ra ở trong bí cảnh kể lại cho Vu lão nghe, chỉ trừ chuyện hắn gặp phải Bôn Lôi Gấu Trúc và Yêu Thụ và bị chấm sáng kia chui vào đầu.

Mà kể cũng kì lạ, sau khi hắn kiểm tra thì phát hiện trong đầu hắn hiện tại không có dấu hiệu gì của vật đó nữa, điều này khiến hắn lo lắng không biết liệu có ảnh hưởng gì tới mình hay không.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã trở lại Tàng Thư Các, Vu lão lập tức lấy ra một cái ngọc giản đưa cho hắn.

Hắc Vũ lập tức đưa thần thức vào bên trong quan sát, một cỗ thông tin lập tức tràn vào đầu hắn.

Bên trong xuất hiện 14 cái tên hiện lên trước mặt hắn:

Phong Sát Kiếm - Lãm Khôi, tu vi Vũ Vương thất trọng, sở hữu Hắc Phong

Kim Bút - Tú Ngọc, tu vi Vũ Vương thất trọng, sở hữu Kim Quang.

Hắc Độc Nữ Quái - Mỹ Ngọc Linh, Vũ Vương thất trọng, sở hữu Độc.

Huyết Thiết - Bá Biên, tu vi Vũ Vương lục trọng, sở hữu Huyết Kim.

Hoả Lang - Đinh Dũng, tu vi Vũ Vương ngũ trọng, sở hữu Kim Hoả và Bạch Hoả.

Hắc Quỷ - Cao Tiến, tu vi Vũ Vương ngũ trọng, sở hữu Huyết Ám.

Băng Lang - Đinh Lăng, tu vi Vũ Vương ngũ trọng, sở hữu Bạch Băng.

Bạch Sa Chiến Tướng - Đông Kì, tu vi Vũ Vương ngũ trọng, sở hữu Bạch Sa.

Long Âm - Hồ Sơn, tu vi Vũ Vương tứ trọng, sở hữu Sóng Âm

Dị Long - Long Tiêu, tu vi Vũ Vương tứ trọng, sở hữu Tử Lôi.

Quang Vương - Hồng Quan, tu vi Vũ Vương tứ trọng, sở hữu Huyết Quang, Thanh Quang, Hoàng Quang.

Nham Quyền - Hắc Vũ, tu vi Vũ Vương tứ trọng, sở hữu Dung Nham.

Bất Tử Thân - Tịnh Hải, tu vi Vũ Vương tứ trọng, sở hữu Kim Cương.

Tử Tiên - Lam Linh, tu vi Vũ Vương tam trọng, sở hữu Tử Mộc.

- Đây là...

Mười bốn cái tên được sắp xếp, trong đó có vài người quen khiến hắn ngạc nhiên.

- Đây là danh sách những thiên tài mới nổi trên khắp thế giới, vị trí sắp xếp cũng tùy vào độ mạnh yếu của từng người. Tương lại có khả năng một trong số những kẻ trong các ngươi sẽ lọt vào được Hoàng Kim Bảng cũng nên.

Hắc Vũ nghe vậy tròn xoe mắt, nói vậy đây chẳng khác nào Hoàng Kim bảng nhưng thấp cấp hơn một chút, đặc biệt còn có triển vọng hiên ngang tiến vào Hoàng Kim Bảng.

- Chớ vội mừng, đây chỉ là những thiên tài trong cùng cấp thôi chứ chưa phải là những kẻ mạnh nhất.

Hắc Vũ gật đầu, đây chẳng qua chỉ là danh sách những kẻ có thể vượt cấp chiến đấu, mạnh mẽ hơn những kẻ khác chứ chưa phải là mạnh nhất.

Chẳng hạn như Lâm Sung bây giờ cũng có thể dễ dàng hạ sát hắn nếu cả hai đối đầu sinh tử, cũng may là hai người không chạm trán nhau trong bí cảnh.

Ngoài ra, thế giới cũng không phải chỉ có mình bọn hắn, còn rất nhiều tên đang ẩn giật đâu nó trên khắp hành tinh này, chẳng qua là chưa lộ diện.

Hắc Vũ nhìn lên những cái tên đầu tiên, hắn rất muốn một ngày có thể gặp được bọn hắn rồi quyết đấu một trận, nhất là tên Cao Tiến kia, trận đấu lần trước không công bằng a.

Hắn cứ mãi suy nghĩ viễn vông mà không biết rằng Cao Tiến đã vượt xa mình từ lâu, hiện tại hắn đã không còn là đối thủ của tên này nữa.

Ngay cả Long Tiêu hoặc Hồng Quan hiện tại chưa chắc là đã thua hắn, thậm chí còn có xu hướng lấn lướt lên này.

Kẻ mà hắn có thể đánh thắng trong mười ba người hiện tại chỉ có Tịnh Hải và Lam Linh.

Thậm chí ngay cả Đông Kì lúc trước bị hắn khắc chế nhưng nếu bây giờ gặp lại thì việc đó còn chưa chắc.

Cốp

Hắc Vũ vẫn đang chìm trong mộng tưởng thì lúc này bị Vu lão đánh một cái lên đầu khiến hắn tỉnh lại.

- Ngươi mơ mộng cái gì, hiện tại ngươi đang xếp gần chót bảng kia kìa.

Lão không phải chỉ xem qua vị trí trong bảng mà khẳng định mà lão còn xem qua vài lưu ngọc ảnh ghi lại cảnh chiến đấu của từng tên nên biết rõ khả năng của Hắc Vũ đến đâu.

Chỉ có tên xếp hạng nhất trên bảng làm hắn hơi nghi ngờ một chút, bởi vì cảnh chiến đấu của tên này vô cùng ít, hoàn toàn không thấy được khả năng của hắn là xứng đáng ngoại trừ việc sở hữu dị phong.

Điều này làm lão cũng hơi nghi ngờ về Thiên Địa Các - tổ chức chịu trách nhiệm về việc đánh giá và sắp xếp Hoàng Kim Bảng cũng như các thiên tài khác, bởi vì tên Phong Sát Kiếm - Nguyên Khôi này là người của bọn hắn.

- Sắp tới ngươi phải nghĩ cách làm sao đó để lấy được Cát Tinh và Nham Thạch nếu không đừng mơ về chuyện đuổi kịp bọn chúng, thậm chí dị thuộc tính của ngươi có thể càng ngày càng yếu.

- Càng ngày càng yếu?!

Hắc Vũ ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nghe đến việc dị thuộc tính có thể suy yếu.

- Dung nham vốn là thuộc tính không trọn vẹn, nếu ngươi không thể sớm có được hai thứ này dung nham sẽ có ngày tắt đi, lúc đó ngươi thậm chí còn không thể sử dụng được nó.

- Nhưng làm sao tiểu tử có thể lấy được chúng, muốn cũng khó hơn lên trời a!

- Cát Tinh thì ta không biết nhưng Nham Thạch thì ta có thể giúp ngươi một tay.

Hắc Vũ nghe vậy mắt sáng lên chăm chú nghe theo chỉ dẫn của lão, hai người một sư một đồ vậy mà lại đang bàn mưu tính kế để đi trộm đồ.

...

Ở vùng biển nằm giữa Hoàng Vũ đại lục và Muôn Thú đại lục, nơi này có một hòn đảo lớn hơn so với những hòn đảo thông thường

Nhìn từ trên xuống có thể thấy khắp nơi toàn là những dược điền trồng toàn linh dược, mỗi góc của đảo lại có một vài căn biệt phủ mọc lên.

Nơi này không đâu khác chính là Linh Dược Đảo, vừa bước chân lên đảo đã ngửi thấy mùi thơm của đan dược là đủ để nói lên cái tên của nó.

Linh Dược Đảo không giống những nơi khác, ở đây không có thành trì nào mà chỉ chia ra làm nhiều gia tộc, trong đó có một gia tộc lớn nhất thuộc dạng Cửu cấp là Lê gia, dưới Lê gia có thêm hai gia tộc Bát cấp là Đoàn gia và Văn gia.

Vì luyện đan chỉ có Hồn tu mới có thể làm được nên nơi này hầu như không có Vũ tu, cũng chỉ tại nơi này mới tập trung số lượng Hồn tu nhiều nhất trên thiên hạ.

Trong Đoàn gia, ở một căn lầu, có một nữ nhân đang cầm trên tay một khối ngọc giản xem xét, cho đến khi nhìn thấy một cái tên, sắc mặt nàng liền trở nên xám xịt không vui, bàn tay nàng tức giận mà bóp nát ngọc giản.

Khí tức trên người nàng hùng hồn mà phóng ra, hơn một năm không gặp tu vi của nàng vậy mà đã đạt đến Hồn Đế nhị trọng.

- Hắc Vũ, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta giết!

Tiếng nghiến răng ken két vang lên bên trong căn phòng.

...

- Ắt xì!

Hắc Vũ đột nhiên hắt xì một tiếng, tay hắn đưa lên xoa xoa cái cổ bỗng nhiên trở nên lành lạnh của mình.
Bình Luận (0)
Comment