Lòng Chỉ Hướng Về Em

Chương 6

20

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Cường Tử!”

Những người khác muốn kéo cũng kéo không được.

Tôi và Lâm Miểu đồng thời che chắn trước người anh trai tôi, lúc này Cường Tử mới miễn cưỡng thu tay.

“Niệm Niệm, em hồ đồ rồi!”

Giao cơm suốt nửa năm qua, rất nhiều người trong studio anh tôi làm cũng trở thành bạn tôi.

Tôi biết bọn họ tức giận như vậy vì muốn tốt cho tôi, tôi không nên phụ lòng tốt này.

Tôi cũng không muốn biến bữa liên hoan tốt đẹp của công ty thành trò hề vì tôi.

Suy nghĩ một hồi, tôi cúi đầu thật sâu xin lỗi Cường Tử và mọi người: “Em rất xin lỗi, là em lừa mọi người.”

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, tôi tiếp tục nói: “Thật ra Bàng Thụy là anh trai của em, là anh trai ruột cùng cha cùng mẹ. Sở dĩ em lừa gạt mọi người là vì…”

Tôi kể một loạt chuyện khôi hài từ việc tình cờ gặp lại người yêu cũ sau ba năm, bị người yêu cũ chế giễu, nói dối để giữ thể diện, v.v cho họ nghe.

Sau khi tôi nói xong, phải mất một lúc lâu mọi người mới tiêu hóa được những gì tôi nói.

“Ý em là, sếp của bọn anh là người yêu cũ của em?” Vẻ tức giận trên mặt Cường Tử đã biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc vô bờ.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt lên tiếng: “Vãi, tôi đã nói sếp cứ độc thân hoài như thế là không ổn rồi, hóa ra còn nhớ thương bạn gái cũ.”

“Bây giờ anh đã biết vì sao lúc trước khi ba anh chạy Didi, sếp đột nhiên nói mình rảnh rỗi nên chạy phụ một chuyến. Anh còn tưởng anh ấy muốn trải nghiệm cuộc sống, hóa ra là vì em.”

Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt.

Khi lấy điện thoại ra kiểm tra đơn đặt chuyến lần đó thì phát hiện không phải Rolls-Royce nhận đơn.

“Đúng vậy đúng vậy! Niệm Niệm, xem ra sếp tụi anh có tình cảm rất sâu đậm với em, hay là hai người…”

Cuối cùng tôi cũng nghiệm ra, đàn ông ngồi lê đôi mách còn đáng sợ hơn phụ nữ.

“Dừng lại! Em và anh ấy không thể đâu. Sếp của các anh có thù tất báo như vậy, đối với em chỉ có hận, muốn trả thù em thôi. Cho nên em mới cố ý chọc giận anh ấy.”

“Cũng đúng.” Cường Tử tán thành gật đầu: “Sếp của bọn anh là người nhỏ nhen nhất, nếu ai làm sai sẽ bị khấu trừ tiền thưởng không chút nương tình.” Cường Tử thở dài một hơi.

Những người khác cũng phụ họa: “Đúng vậy! Như vậy xem ra chuyện lúc trước chị Niệm Niệm chia tay với sếp, về tình có thể tha thứ. Dù sao cũng chẳng có mấy người có thể chịu được bộ mặt thối kia của anh ấy.”

“Nếu không phải sếp trả nhiều tiền, chúng tôi đã trốn từ lâu rồi.”

“Còn có còn có…”

Giang Dục lạnh lùng là thật, nhưng ba năm trước khi còn yêu đương, anh không hề “lạnh” với tôi.

Có điều tôi sẽ không nói những điều này với nhóm Cường Tử.

Kể từ khi gặp lại Giang Dục, mỗi lần chạm mặt anh, tôi đều ở trong tình trạng bị anh áp chế.

Bây giờ có người phàn nàn về Giang Dục, tôi nghe rất vui vẻ.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên: “Xem ra mọi người có rất nhiều ý kiến với sếp của mình nhỉ?”

21

Nụ cười trên mặt tôi lập tức đóng băng.

Giang Dục về từ bao giờ? Vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu?

Tôi đã bắt đầu lo lắng, nhưng những người khác không hề nhận ra.

Cường Tử còn gật đầu phụ hoạ: “Cũng không hẳn, dù sao mỗi lần sếp quét mắt qua, tôi đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than.”

“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!”

Nhìn vẻ mặt đồng tình của mọi người, tôi bất lực đỡ trán.

Hay rồi, những người này xem như đang đá vào tấm sắt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói phủ một lớp sương lạnh của Giang Dục vang lên: “Một khi đã vậy, ngày mai mọi người không cần đi làm nữa, tôi cho các anh chị nghỉ dài hạn.”

Đến lúc này mọi người mới nhận thức được có gì đó không ổn.

Bọn họ cứng ngắc quay đầu lại, khi nhìn thấy Giang Dục, sắc mặt biến đổi mấy lần, sau một hồi run rẩy liền biến thành gào khóc.

“Sếp à, những lời vừa rồi không phải lời thật lòng của chúng tôi, là… Là yêu nữ Tô Niệm Niệm kia dụ chúng tôi nói.”

“Đúng vậy, sếp, tình cảm của chúng tôi đối với anh có trời đất, nhật nguyệt chứng giám mà!”

Bị gọi là “yêu nữ”, tôi khóc không ra nước mắt.

Ai có thể ngờ Cường Tử, người vừa ra mặt vì tôi, muốn tìm anh tôi tính sổ mới đây thôi, giờ lại đi đầu trong việc đổ lỗi cho tôi.

Dưới sự nhất quán của mọi người, Giang Dục nhìn tôi.

Anh nheo mắt nguy hiểm: “Hóa ra là cô! Tô Niệm Niệm.”

“Đúng vậy, sếp, chính là cô ấy.” Cường Tử nói, đẩy tôi về phía Giang Dục.

Tôi đứng không vững suýt chút té ngã.

Giang Dục theo bản năng đỡ lấy tôi.

Nhưng sau khi tôi đứng vững, anh lại đẩy tôi ra một cách chán ghét.

“Sếp, tối nay để cô ấy ngồi bên cạnh anh, bưng trà rót nước cho anh để nhận lỗi đi!”

Nói xong, mọi người ngồi phịch xuống.

Chỉ chừa lại hai vị trí liền kề cho tôi và Giang Dục.

Người khác xem kịch vui thì thôi đi, nhưng anh tôi và Lâm Miểu cũng trà trộn vào đám người hóng chuyện.

Khi tôi còn đang do dự, Giang Dục đã ngồi vào chỗ.

“Nếu bạn trai cô không có ý kiến, tôi cũng không có ý kiến.”

22

Lời này khiến tôi thầm thở ra một hơi.

Có vẻ như Giang Dục không nghe thấy tôi nói tôi và anh tôi là anh em.

Tôi vừa ngồi xuống, Giang Dục đã đặt ly rượu rỗng ở trước mặt tôi, ra hiệu tôi rót rượu cho anh.

Tôi: “…”

Chết tiệt, nể mặt anh một chút thì anh liền hất mũi lên mặt.

Muốn uống rượu tôi rót sao? Tôi đây cho anh uống đủ!

Uất hận nghiến răng nghiến lợi, tôi rót đầy tràn ly rượu của Giang Dục.

Giang Dục cũng không phải dạng vừa, vậy mà cười uống một hơi cạn sạch.

Anh uống, tôi rót;

Anh tiếp tục uống, tôi tiếp tục rót;

Uống uống uống, rót rót rót…

Một chai rượu vang đỏ đã cạn, nhưng Giang Dục chỉ đỏ mặt.

Ba năm trước, anh không có tửu lượng tốt như vậy.

Nghĩ đến việc Giang Dục đã uống không ít, tôi không định rót rượu cho anh nữa.

Nhưng anh lại tỏ vẻ khinh miệt: “Sao vậy, đau lòng à?”

Giọng nói từ tính được cố ý đè thấp đầy cám dỗ, chọc trúng suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi chột dạ phản bác theo bản năng: “Không hề.”

Để chứng minh lời nói của mình, tôi cầm thêm một chai rượu trắng, trực tiếp rót đầy ly trước mặt Giang Dục.

“Có giỏi thì anh uống tiếp đi!”

Lần này, Giang Dục không còn tự mãn nữa, anh sầm mặt: “Tô Niệm Niệm, cô cũng thật tàn nhẫn!”

“Như nhau như nhau!” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, đưa ly rượu đến bên miệng Giang Dục: “Sếp, anh uống đi nào!”

“Uống thì uống!” Giang Dục nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh cầm ly rượu trong tay tôi định uống một hơi cạn sạch, nhưng đúng lúc này, như thể cồn vừa xộc lên, anh gục đầu xuống bàn.

Hơi thở bình ổn.

“Giang Dục, anh say ngay lúc này là say thiệt hay giả vậy?” Tôi lay Giang Dục nhưng không thấy phản ứng.

“Sếp đã say rồi, vậy không ăn nữa, chuồn thôi.”

Cường Tử đứng dậy đầu tiên.

Những người khác cũng nháo nhác đứng lên.

Anh tôi và Lâm Miểu vậy mà cũng đi theo nhóm người ra ngoài.

“Từ từ đã, mọi người đi hết rồi, còn sếp của mọi người phải làm sao?”

Tiếng la lớn của tôi thành công khiến Cường Tử quay đầu lại.

Tuy nhiên, lời nói ra khỏi cái miệng 37 độ của anh ấy lại đầy lạnh lùng, tàn nhẫn: “Niệm Niệm, em chuốc say sếp của tụi anh thì em phải có trách nhiệm đưa cậu ấy về nhà, có phải không?”
Bình Luận (0)
Comment