Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 12

Vì Chu Diệu Nhân đã bị giáng làm Chu Bảo Lâm, không thể ở lại Vị Ương Cung nữa, ta sắp xếp cho nàng đến ở cùng Thục Phi.

"Như vậy cũng tốt, nửa đời còn lại ta chỉ cần trông nom Đại hoàng tử cùng Thục Phi là đủ rồi." Chỉ mới vài ngày mà thôi, Chu Diệu Nhân đã tiều tụy đi rất nhiều.

"Ta đã quá tự tin rồi." Nàng nói.

"Thế mà còn tưởng hắn vẫn còn như trước kia." Nàng lại nói.

Ta nghĩ, sau khi nàng biết con mình là do Lý Tu Dẫn ra tay hại chết thì không còn ôm hy vọng gì nữa.

Đêm đến, Liễu Tiệp Dư và Lan Mỹ Nhân lại chạy đến chỗ ta.

"Người nói xem, hắn vừa quan tâm vừa đưa canh gà cho người, có phải là hồi tâm chuyển ý rồi không?"

Vì hai ngày nay Lý Tu Dẫn đối với ta quá mức ân cần khiến hai người này không ngừng bàn tán.

"Hồi tâm chuyển ý gì chứ, hắn vốn dĩ chưa từng thích ta." Ta nói.

"Nhìn bộ dạng của người, hẳn là người rất thất vọng?" Liễu Tiệp Dư đáng ghét nói.

Lan Mỹ Nhân nắm lấy tay ta, đáng thương nhìn ta: "Nương nương, người không thể yêu tên cặn bã hoàng đế đó đâu, ta mới là tiểu bảo bối của người."

Ngươi cũng thật đáng yêu.

Ta ngăn các nàng tiếp tục bàn tán, hỏi: "Biết vì sao hắn đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy không?"

Hai người lắc đầu.

Ta: "Gần đây biên cảnh luôn bất ổn, chiến tranh sắp nổ ra, hắn muốn dùng đến ca ca của ta rồi."

"Thật đáng sợ, còn có cái gì mà hắn không lợi dụng được chứ." Lan Mỹ Nhân dường như càng thêm chán ghét Lý Tu Dn.

Liễu Tiệp Dư trầm ngâm: "Thật ra chuyện của Chu Diệu Nhân cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta, bao nhiêu năm tình nghĩa, thấy nàng quỳ dưới mưa lớn, đến một câu an ủi cũng không có cũng khiến chúng ta cảm thấy môi hở răng lạnh."

Ta gật đầu, không thể đồng ý hơn.

"Ôi chao, nương nương, tên Hoàng cặn bã vẫn luôn như vậy sao?" Lan mỹ nhân hỏi.

"Không phải, hồi nhỏ hắn vô cùng ngay thẳng, ruột để ngoài da, tâm tư cũng rất đơn thuần cho nên luôn bị các hoàng tử khác ức hiếp, còn cần ta bảo vệ hắn."

"Không thể nào, một chút cũng không giống mà." Liễu tiệp dư buồn cười nhìn ta.

Thế mới nói, năm tháng đúng là con dao giết heo mà.

"Vậy nương nương, người kể cho chúng ta nghe đi, kể về câu chuyện tình yêu của Chu Diệu Nhân và Hoàng thượng ấy." 

Chắc là do ta tịch thu hết thoại bản của Thục phi, hai người này buồn chán nên muốn ta kể chút chuyện thú vị.

"Không không không, ta thích nghe chuyện Hoàng thượng bị ức hiếp hơn!" Lan mỹ nhân cười hì hì nói.

Ta nghĩ nghĩ, vậy thì kể từ năm chúng ta mười hai tuổi đi...

11.

Từ sau lần ném tuyết ở trong cung với Thẩm Lâm Xuyên bọn họ, việc quấy rối tiệc sinh thần của Hoàng hậu khiến phụ thân nhiêm mặt không cho phép ta làm càn nữa, phạt ta chép sách trong suốt hai tháng.

Nghe nói, cô nương Chu gia cũng bị phạt, Lý Tu Dẫn bị phạt học thuộc lòng, còn cái tên đáng giận Thẩm Lâm Xuyên kia thì không biết thế nào rồi.

"Đã biết sai chưa?"

Một tháng hai mươi chín ngày sau, phụ thân cầm một đống giấy ta đã viết trong những ngày qua rồi hỏi ta.

"Biết sai rồi ạ." Ta ngoan ngoãn nói.

"Sai ở đâu?"

"Sớm biết bị phạt, hôm đó con nên chơi vui vẻ hơn một chút!" Tốt nhất là đánh cho Thẩm Lâm Xuyên một trận thật nặng vào.

Thế là ta lại bị phụ thân kéo dài thời hạn đến cuối tháng sau.

"Ha ha ha ha, không phải chứ, người thật sự nói với Thu thừa tướng như vậy sao?"

Lý Tu Dẫn đã hết phạt ra cung thăm ta, nghe chuyện này xong thì cười nhạo ta không hề nể tình.

"Cười đủ chưa, cô nương ta không rảnh để ý đến ngươi." Ta liếc hắn một cái, "Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Không phải đến giúp ta chép phạt sao?"

Lý Tu Dẫn vung tay, nói: "Sao có thể chứ, chữ của ta đẹp như vậy, viết ra chắc chắn sẽ bị Thu thừa tướng nhìn ra ngay, đến lúc đó không phải ngươi sẽ bị phạt lâu hơn à."

Nghe có vẻ là suy nghĩ cho ta, nhưng sao ta lại thấy không thoải mái thế nhỉ?

"Đừng viết nữa đừng viết nữa, xem cái này giúp ta trước đã, hai cái này cái nào thích hợp để tặng người hơn?" Lý Tu Dẫn vừa nói vừa lấy ra một cây trâm và một cây bút lông sói.

"Tặng ai vậy?" Thật ra ta đã đoán được.

"Đương nhiên là Chu cô nương rồi!" Vẻ mặt hắn khó giấu được sự hưng phấn, sau đó bày hai thứ này trước mặt ta, "Nói nhanh đi nói nhanh, đi cái nào mới ổn?"

Ta thấy phiền muốn chết, bèn nói: "Trâm đi, nàng ấy chắc là sẽ thích trâm."

Lý Tu Dẫn: "Nhưng nàng ấy cũng rất thích làm thơ viết chữ, ta còn đang nghĩ tặng nàng ấy một cây bút tốt, nàng ấy nhất định sẽ rất vui."

Ta: "Vậy ngươi tặng cả hai đi."

"Không được, đại ca ta nói lúc đầu tặng quà cho nữ tử phải tặng một cái thôi, không thể tặng nhiều quá sẽ dọa sợ người ta."

Ta: ...

"Vậy ngươi hy vọng lần sau nàng ấy đeo trâm ngươi tặng đến gặp ngươi hay là cầm bút lông kia đến gặp ngươi?"

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền đến, ta và Lý Tu Dẫn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó là người ta hận không thể đánh cho một trận.

"Thẩm Lâm Xuyên? Sao ngươi lại tới đây?" Lý Tu Dẫn nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Hình như từ sau trận tuyết lần trước, hai người này đã quen thân với nhau hơn rồi. Tình bạn giữa nam nhân ấy à, ta không hiểu.

"Vậy ta tặng trâm cài đầu vậy." Vừa nói, hắn liền bỏ trâm vào túi định đi.

"Ấy, ngươi đến chỉ để hỏi ta chuyện này thôi à?" Ta hỏi.

Lý Tu Dẫn gật đầu.

"Trọng sắc khinh bạn, phì!" Ta quay mặt đi không nhìn hắn, nhấc cây bút lông soi trên bàn lên, "Ngươi quên lấy bút rồi."

Lý Tu Dẫn cười cười: "Tặng ngươi đó, viết cho cẩn thận, đừng lười biếng nữa."

Tên này thật có bản lĩnh chọc tức người ta.

Lý Tu Dẫn đi rồi nhưng Thẩm Lâm Xuyên vẫn chưa đi, lúc này hắn đang mỉm cười nhìn ta. Nhìn cái gì mà nhìn? Ta chật vật thế này còn không phải tại ngươi sao.

"Ngươi cố ý đến để chê cười ta?" Ta hỏi, ai ngờ hắn đi đến trước mặt ta ngồi xuống, nói: "Phụ thân ta đến tìm Thu thừa tướng có việc, ta nghĩ hình như Thu gia cô nương vì ta mà bị phạt, cảm thấy áy náy nên tới xem một chút."

Cũng coi như ngươi có chút lương tâm.

"Ấy, ngươi đừng giúp ta viết, lỡ bị phụ thân ta phát hiện thì ta càng thảm hơn." Ta thấy hắn lấy giấy lấy bút, liền vội vàng ngăn cản hắn.

Hắn không nghe ta mà cứ tự nhiên viết xuống. Một lát sau, hắn đưa cho ta xem.

"Thế nào? Giống không?"

Ta nhìn tờ giấy hắn viết, nét chữ rõ ràng giống hệt của ta.

"Oa, ngươi tài giỏi vậy à, đến chữ của ta cũng bắt chước được!" Ta không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Ngay cả ta còn không phân biệt được cái nào là ta viết cái nào là hắn viết, huống chi là phụ thân ta.

"Haizzz... có điều vẫn có chút khó khăn," Thẩm Lâm Xuyên buồn rầu thở dài, "Bắt chước chữ xấu như vậy, thật sự không dễ dàng gì."

Nể tình ngươi giúp ta chép sách thì ta không so đo với ngươi.

"Ngươi dùng cây bút này đi, cây này dùng tốt lắm!" Ta nhiệt tình đưa cây bút Lý Tu Dẫn để lại cho hắn. Hắn cười cười, rồi bắt đầu chép sách cùng ta.

Đến chạng vạng, Thẩm đại nhân và phụ thân ta mới nói chuyện xong, mà ta cũng cầm đủ năm mươi lần quyển "Nữ tắc" nộp lại cho phụ thân.

"Đây là con tự viết?" Phụ thân ta nghi ngờ hỏi, ông không tin ta có thể viết nhanh như vậy.

Ta chột dạ gật đầu.

"Cũng phải, ai mà viết ra được cái chữ xấu như con."

Ta nghe thấy tiếng cười của Thẩm Lâm Xuyên và Thẩm đại nhân.

Ta nhỏ giọng nói: "Phụ thân, trước mặt người khác chừa cho con chút mặt mũi được không?"

"Mặt mũi? Con còn mặt mũi để mất sao? Mất hết từ lâu rồi!" Phụ thân ta không khách khí nói.

Thẩm đại nhân cười ha hả nói với phụ thân ta: "Nghe danh lệnh thiên kim dung mạo khuynh thành đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là vậy."

Phụ thân ta: "Nó cũng chỉ có mỗi cái ưu điểm đó thôi."

Hai người khách sáo vài câu rồi cáo từ, trước khi đi, ta vẫy tay với Thẩm Lâm Xuyên: "Có rảnh thì đến tìm ta chơi nhé!"

Kết quả bị phụ thân ta nghe thấy.

"Khó trách Thái tử điện hạ nói con không giống nữ nhi."

Hừ, ta còn mong ta không phải là nữ nhi ấy chứ!

Bình Luận (0)
Comment