12.
Dường như đã rất lâu rồi ta mới không có quy củ như vậy. Ta và Lý Tu Dẫn ngồi trên nóc nhà, ngắm vầng trăng sáng.
"Sao ta cảm thấy như trở về hồi nhỏ vậy." Ta không khỏi nhớ lại những ngày thơ ấu.
"Đúng vậy, khi đó chúng ta luôn lén lút làm những việc mà phụ hoàng không cho phép, nào là trèo tường, trèo cây, trẫm còn nhớ trẫm hay bắt nạt nàng." Lý Tu Dẫn cảm thán.
"Đúng vậy... Khoan đã, cái gì mà ngươi bắt nạt ta? Rõ ràng là ta bắt nạt ngươi!" Ta phản bác.
"Rõ ràng là trẫm bắt nạt nàng, khi đó nàng còn hay đi mách mẫu phi của trẫm, hại trẫm bị phạt!" Hắn cũng phản bác.
"Cho dù là ngươi bắt nạt ta thì đó cũng là chuyện trước tám tuổi, ta nói là chuyện sau tám tuổi!"
Cứ như vậy, hai ta dưới ánh trăng tranh cãi kịch liệt xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai.
Ngay khi ta tức đến đỏ mặt tía tai, Lý Tu Dẫn "phì" một tiếng bật cười: "Nàng vẫn giống như ngày xưa."
Nghe hắn nói vậy, ta cũng bật cười: "Đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể còn như xưa được nữa."
Hắn đưa tay lên vuốt tóc ta: "Không, nàng vẫn xinh đẹp như thuở ấy."
Lý Tu Dẫn chưa từng khen ngợi dung mạo của ta. Khi tất cả mọi người đều nói ta là đệ nhất mỹ nhân Đại Bội, hắn lại phán một câu: "Thế này mà cũng gọi là xinh đẹp?"
Ta bỗng nhiên không hiểu vì sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn đến vậy. Ta thật sự phải nghĩ rằng hắn đã thích ta rồi.
"Hoàng thượng à, ta..." Ta vừa định hỏi ra chuyện này, hắn đã lắc đầu.
"Hôm nay ở đây chỉ có Thu Oanh Oanh và Lý Tu Dẫn, không có Hoàng thượng."
Ta gật đầu, hỏi hắn: "Lý Tu Dũ, hai ngày nay rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?"
"Cái gì mà làm sao?" Ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy dịu dàng khiến ta có chút không thoải mái.
"Thì là, ngươi... nói thế nào nhỉ... chẳng phải là ngươi không thích ta sao? Thái độ của ngươi hai ngày nay cứ khiến ta..." Khiến ta hiểu lầm.
Hắn đột ngột tiến sát lại gần ta, nắm lấy tay ta, nói: "Oanh Oanh, trước kia khi chưa lật đổ được Chu Quốc Công, ta không dám, nhưng bây giờ ta dám rồi. Thu Linh Động, Thu Oanh Oanh, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng."
Ánh mắt hắn vô cùng chân thành.
"Không không không không, đừng nói như vậy." Ta muốn đẩy hắn ra nhưng hắn nắm quá chặt.
"Thật mà, Oanh Oanh." Hắn nắm tay ta, ép ta lại gần hắn ấy, "Nàng biết không, kể từ ngày Tiên đế băng hà, khi nàng cầm đoản kiếm bảo vệ tất cả mọi người trong phủ Thái Tử, ta mới thích nàng. Ta không quản trong lòng nàng có còn hình bóng của Thẩm Lâm Xuyên hay không, nhưng từ khoảnh khắc đó, ta đã biết, ta thích nàng rồi."
Năm đó, Tiên đế băng hà, lúc đó Lý Tu Dẫn đang ở Bắc Cảnh không thể về kịp, ba người ca ca của hắn đến bức cung. Đến khi hắn về đến nơi, Chu Diệu Nhân trốn sau lưng ta run rẩy, còn ta toàn thân đẫm máu, trước mặt là ba cái xác nằm la liệt.
Là ta giết ba người ca ca của hắn.
Nhưng lúc đó, câu đầu tiên hắn nói với ta lại là: "Thu Linh Động, ngươi quá tàn nhẫn rồi."
Vậy, lúc đó là lời thật hay lời giả? Bây giờ là lời thật lòng hay là giả dối?
Ta cảm giác mình đang khóc.
Hắn cúi xuống hôn những giọt nước mắt trên mặt ta rồi lại hôn lên môi ta, hắn lẩm bẩm: "Xin lỗi Oanh Oanh, bao nhiêu năm qua đã luôn khiến nàng chịu uất ức, xin lỗi..."
Uất ức? Ta không hề uất ức. Ta khóc vì điều này sao? Ta khóc vì bây giờ ta thật sự không thể rời đi được nữa rồi.
Lý Tu Dẫn, ngươi không cần thích ta. Nhưng câu nói này ta đã không nói ra được. Hắn đưa ta từ trên mái nhà xuống, bế vào Vĩnh An Cung, đặt lên giường của hắn.
Hắn nói: "Oanh Oanh, chúng ta sinh một đứa con đi."
Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mới vào Đông Cung, đêm tân hôn động phòng hoa chúc, hắn nói: "Thu Oanh Oanh, chúng ta là huynh đệ."
Bây giờ nghe lại, thật là nực cười.
Một đêm ân ái, hắn ôm ta, không ngừng nói cho ta biết hắn yêu ta nhiều như thế nào.
Nhưng ta không yêu ngươi, Lý Tu Dẫn.
...
"Sao mới hết mùa xuân mà ngươi đã lại bị bệnh rồi?"
Liễu Tiệp Dư bất lực hỏi ta. Ta ho khan, không để ý đến nàng. Bệnh này từ đó về sau vẫn không thể khỏi hẳn, sau này ca ca lại một lần nữa từ chiến trường trở về.
"Muội muội, muội vui vẻ lên đi." Ca ca nói.
"Ca ca, huynh biết không," ta ngơ ngác nhìn trời, "Ta từng ngốc nghếch nghĩ rằng, đợi đến khi Lý Tu Dẫn phế truất ngôi vị của ta, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, làm một người bình thường, đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn khắp chốn xuân hoa rực rỡ. Nhưng giờ đây hắn nói hắn thích ta. Ca ca, ta không đi được nữa rồi."
Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, ta lại khóc rồi. Ca ca lau khô nước mắt cho ta, ta chỉ nghe thấy tiếng thở dài của huynh ấy.
Từ khi được Lý Tu Dẫn sủng ái, ta rất ít khi qua lại với các phi tần trong hậu cung. Thục phi nói, Tiểu Lương Kỳ giờ đã biết đi rồi, đi rất giỏi, đều là nhờ cả vào Chu Diệu Nhân.
Nhắc đến Chu Diệu Nhân, ta lại cảm thấy áy náy. Nàng ấy có biết rằng vào ngày cung biến, Lý Tu Dẫn đã thay lòng đổi dạ và muốn trừ khử Chu gia hay không?
Thời tiết thay đổi, chớp mắt một cái đã đến mùa đông. Tiểu Lương Kỳ nói chuyện rất lưu loát, còn biết hôn ta dỗ dành ta vui vẻ.
"Thế nào, bọn ta dạy tốt chứ?" Thục phi và Chu Diệu Nhân đắc ý nhìn ta.
Ta gật đầu khen ngợi các nàng, trong lòng thầm nghĩ, nếu ta cũng có một đứa con của riêng mình thì tốt biết bao. Nhưng ta không muốn đó là con của Lý Tu Dẫn.
Hắn đối với ta trăm điều tốt, vạn điều tốt, ngày ngày dỗ dành ta, đưa ta đi ngắm hoa, đưa ta đi du thuyền, chỉ là không chịu đưa ta ra khỏi cung.
Hắn nói: "Nàng thấy thế giới bên ngoài sẽ không muốn quay về nữa."
Hắn lại nói: "Oanh Oanh, ta không thể không có nàng."
Từ khi nào mà ngươi lại thâm tình đến vậy? Tình cảm nhiều năm của ngươi với Chu Diệu Nhân có thể nói đổi là đổi, đối với ta thì há chẳng phải cũng vậy thôi sao?
Ta ôm ngực ho khan, hắn liền không nói gì nữa.