Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 27

Ngoại truyện 3: Nếu có một kết cục khác

1.

Tân đế đăng cơ, ta trở thành Thái hậu.

Đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, không phải Hoàng hậu mà là Thái hậu! Ngang hàng với Hiền Thái phi!

Đại điển đăng cơ kết thúc, ta ngồi trong Vĩnh Thọ Cung cười nhạo Chu Diệu Nhân đã là Hoàng hậu: "Ha ha ha ha, Chu Diệu Nhân, tạo hình của ngươi là cái gì vậy? Trên đầu mọc thêm một cái đầu nữa hả, đồ cũng nhiều quá rồi đó, ha ha ha ha..."

Chu Diệu Nhân liếc ta một cái: "Có ai nói chuyện với Hoàng hậu nương nương như ngươi không."

Ta đáp lại: "Có ai nói chuyện với Thái hậu như ngươi không."

Chu Diệu Nhân bất lực, nghiến răng hỏi ta: "Vậy ta có phải gọi ngươi một tiếng 'Mẫu hậu' không?"

"Gọi nghe một chút." Ta cười hì hì nhìn nàng.

Kết quả là, tiếng "mẫu hậu" này chưa kịp thốt ra đã bị ăn mấy cái bạt tai muốn nổ đom đóm mắt. Chu Diệu Nhân cũng giống ta, cầm kỳ thi họa chẳng tinh thông thứ gì, duy chỉ có đánh người là cực kỳ có thiên phú.

Lúc hồi cung đi ngang qua Vĩnh An cung, chỉ thấy Lý Tu Dẫn đang muốn đi về hướng Vĩnh Thọ cung, tuy rằng hai ta hiện tại là quan hệ "mẫu tử", nhưng dù sao cũng là cùng một lứa tuổi, ta liền khẽ cúi người tỏ vẻ kính ý.

Hắn thấy ta, lập tức bảo người bên cạnh lui xuống, trực tiếp đi về phía ta.

"Sao? Lại muốn cãi nhau à?" Không lâu trước đây ta và hắn vừa mới vì vấn đề "bánh chưng ngọt ngon hay bánh chưng mặn ngon" mà chiến tranh lạnh một thời gian dài, hắn đi tới ta còn tưởng hắn muốn dùng chuyện công để trả thù riêng.

"Có ai nói chuyện với Hoàng đế như thế không?" Hắn giả bộ nghiêm túc.

Ngươi và Chu Diệu Nhân đúng là một đôi, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc.

"Vậy... Hoàng nhi có chuyện gì vậy."

Khuôn mặt Lý Tu Dẫn đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu, hậu, trẫm muốn cho người xem một thứ." Vừa nói vừa đi về phía Vĩnh An cung.

Ta không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo hắn. Hắn dẫn ta vào Vĩnh An cung, lấy ra một phong thư từ cơ quan sau bức bích họa trong thư phòng.

"Đây là cái gì?" Ta hỏi hắn.

"Đây là trước khi băng hà phụ hoàng để lại cho người." Hắn đưa lá thư cho ta.

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lý Tu Dẫn, ta không muốn xem."

Lại nhớ tới một ngày nào đó bốn năm trước, Thẩm Lâm Xuyên đến cầu thân, cả nhà ta lại bị thông báo ta đã được tiên hoàng chọn trúng, nạp vào hậu cung làm phi. Sự sụp đổ và đau khổ lúc đó, đến giờ ta vẫn không thể quên được.

"Linh Động, ngươi..."

"Đừng gọi ta là Linh Động, ta không phải cái gì Linh Động." Ta hung dữ hét lên với hắn, nhưng lại lập tức ý thức được mình không nên trút giận lên người hắn, lập tức nói, "Xin lỗi, Lý Tu Dẫn, ta không phải đang trách ngươi."

Lý Tu Dẫn cũng không giận: "Là Lý gia chúng ta nợ ngươi."

Ta và hắn cứ như vậy đối diện không nói gì, ta nghe hắn chậm rãi nói: 

"Oanh Oanh, ta là người biết phụ hoàng thích ngươi sớm nhất, ngày Thẩm Lâm Xuyên cầu thân, ta nghe thấy phụ hoàng nói muốn để ngươi tiến cung, ta tưởng rằng ta xin chỉ hôn sẽ khiến ông ấy từ bỏ ý niệm này, nhưng chấp niệm của ông ấy đối với ngươi quá sâu, lại không màng đến sự phản đối của tất cả mọi người mà nạp ngươi làm phi."

Ta thở dài: "Ta biết, những cách các ngươi có thể dùng đều đã dùng rồi, ta không trách ngươi, ta chỉ là..."

Ta chỉ hận Tiên đế.

"Oanh Oanh, ngươi mở lá thư đó ra xem đi." Lý Tu Dẫn nói.

Ta nhìn lá thư trong tay, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tiên đế. Thật lòng mà nói, điều đó khiến ta ghê tởm. Cho dù hắn chưa từng chạm vào ta, ta cũng cảm thấy ghê tởm.

Ta vẫn là mở nó ra, nét chữ của Tiên đế dần dần trải ra trước mắt ta.

Linh Động thân khải:

"Linh Động, trẫm rất xin lỗi vì đã giam cầm nàng trong thâm cung này, chỉ là nàng và mẫu thân của nàng thực sự quá giống nhau, trẫm đã bỏ lỡ bà ấy, trẫm không thể bỏ lỡ nàng thêm lần nữa. Trẫm hiểu, bốn năm qua sự đau khổ của nàng đều do một tay trẫm gây ra, trẫm có lỗi với nàng, trẫm không cầu xin sự tha thứ của nàng, chỉ cầu có thể làm chút gì đó bù đắp cho nàng.

Nếu ngày sau Dẫn nhi đăng cơ, nàng sẽ là Thái hậu, trẫm đã sắp xếp mọi thứ cho nàng ở miếu Thái Phúc, cả đời này bầu bạn với đèn xanh kinh kệ.

Oanh Oanh, nàng có thể đi rồi."

Nước mắt ta thấm đẫm trang thư, bao nhiêu tủi hờn suốt bốn năm qua đều trút cạn vào giờ khắc này. Ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa cười: "Lý Tu Dẫn, ta, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi..."

Lý Tu Dẫn ngồi xổm bên cạnh ta, lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: "Oanh Oanh, bây giờ vẫn chưa muộn, phải không."

Năm Tân đế đăng cơ, Thu thái hậu bị đưa đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên hoàng.

Còn ta, Thu Oanh Oanh thì bước lên con đường trở về nhà. Từ khi ta được Tiên hoàng phong làm Hoàng hậu, thế lực của Thu gia trở nên lớn mạnh, ai nấy đều tránh không kịp.

Phụ thân từng bị đám đại thần kia buộc tội không biết bao nhiêu lần, cũng bị chèn ép đến thảm hại, có người thậm chí còn đổ hết nguyên nhân Tiên hoàng nạp ta làm phi lên đầu phụ thân.

Đẩy cánh cửa Thu phủ ra, ta thấy Xuân Đào đang quét sân, bốn năm trước, nàng không theo ta vào cung.

"Xuân Đào..." Ta nghẹn ngào gọi nàng.

Nàng thấy ta, cây chổi trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống đất, ta thấy nước mắt nàng tuôn rơi: "Tiểu thư... tiểu thư..."

"Tiểu thư về rồi! Lão gia, tiểu thư về rồi!"

Giọng Xuân Đào vang vọng khắp cả Thu phủ, ta thấy phụ thân vội vã bước ra, nâng bàn tay đầy nếp nhăn run run vu.ốt ve khuôn mặt ta: "Sao lại về đây... Thái hậu nương nương..."

Ta ôm lấy ông mà khóc: "Thái hậu nương nương đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên hoàng rồi, Oanh Oanh nhớ phụ thân nên đã trở về!"

Phụ thân hẳn cũng hiểu được lời ta, xoa đầu ta, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu: "Về là tốt rồi... về là tốt rồi..."

Từ đó, ta cởi bỏ cẩm quan hoa phục, mặc lại chiếc váy dài màu vàng nhạt mà ta yêu thích nhất.

Ta không còn là Thu Linh Động nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment