Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 7

"Ngươi thích đi thì đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, Chu cô nương có cảm tình với ngươi đấy, ngươi tìm nàng nàng sẽ không ngó lơ ngươi đâu, ngược lại còn rất vui nữa." Ta bỏ lại một câu rồi định rời đi.

"Sao ngươi biết?"

Ta biết là biết, ngươi lắm lời thật đấy. Ta không thèm để ý đến hắn, lén lút đi ra ngoài.

Trời vẫn lạnh như cắt, dù có tuyết rơi cũng vẫn lạnh như thường. Nhìn mặt hồ đóng băng, ta xoa xoa hai bàn tay cho ấm, sớm biết vậy, trước khi đi đã tiện tay lấy một cái lò sưởi tay rồi.

"Trời lạnh thế này, cô nương không ở trong điện xem múa nghe hát, sao lại chạy ra đây?"

Ta đang nghĩ ai lại lắm chuyện như thế, quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Lâm Xuyên đang đi về phía ta, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như mấy tháng trước.

"Thẩm tiểu công tử đến đây để làm gì, ta đến đây làm cái đó." Ta thất thần nhìn những con cá đang bơi lội dưới lớp băng.

Một lát sau, ta lại mất hứng, định quay vào trong điện thì phát hiện Thẩm Lâm Xuyên vẫn luôn ở phía sau ta.

"Huynh, sao huynh còn chưa đi?" Phía sau vẫn không có tiếng động, ta cứ tưởng hắn đã đi từ lâu rồi chứ.

Chẳng lẽ hắn ở sau lưng ta mưu đồ bất chính gì sao? Đúng lúc ta định cùng hắn lý luận một phen thì hắn im lặng ra hiệu cho ta nhìn về phía trước.

Theo ánh mắt của hắn, ta nhìn thấy Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân ở phía đối diện hồ. Tên nhãi ranh Lý Tu Dẫn này được đấy chứ, ta gợi ý cho hắn vài câu mà đã hẹn được người ta ra ngoài rồi. Ta ôm thái độ xem náo nhiệt, gian xảo nhìn Thẩm Lâm Xuyên: 

"Đi, chúng ta đi xem thử!" Nói rồi ta rón rén dẫn đầu đi về phía trước.

Thẩm Lâm Xuyên cũng thật là nhiều chuyện, không hề từ chối. Cuối cùng, chúng ta tìm được một thân cây khá lớn để trốn phía sau.

"Nếu là...rất tốt."

Ở quá xa, ta chỉ có thể nghe loáng thoáng vài chữ, ngược lại tiếng cười khúc khích của Chu Diệu Nhân lại khiến ta nghĩ ngợi bậy bạ.

"Ngươi nói xem, lát nữa hai người họ có ôm nhau không?" Ta vừa nhìn chằm chằm vào hai người kia, vừa không quay đầu lại hỏi hắn.

Hắn: "Cô nương không giận sao?"

Ta: "Giận cái gì?"

"Thái tử điện hạ chẳng phải là người trong lòng của cô nương sao?"

Cái gì?? Ta tức giận quay phắt đầu lại đối chất với hắn, ai ngờ hai người chúng ta lại đứng quá gần, hai khuôn mặt suýt chút nữa thì chạm vào nhau.

Trong khoảnh khắc, ta cũng không nghe thấy tiếng cười của Chu Diệu Nhân nữa, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn, không biết là của hắn hay là của ta.

"A——" Ta hoảng sợ nhảy ra khỏi thân cây khiến Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân giật mình.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Ta xấu hổ đến mức nói không nên lời, giơ tay chỉ vào hắn mà không thốt ra được câu nào.

Thẩm Lâm Xuyên dường như không có chuyện gì xảy ra, cung kính hành lễ với Lý Tu Dẫn: "Thái tử điện hạ, Chu cô nương."

"Sao hai người lại ở đây?" Lý Tu Dẫn khó hiểu hỏi, Chu Diệu Nhân lại đỏ bừng mặt.

Thẩm Lâm Xuyên liếc nhìn ta đang tức muốn hộc máu, sau đó mỉm cười nói: "Vừa nãy thấy Thái tử điện hạ và Chu cô nương cùng nhau dạo chơi, Thu cô nương nói muốn đến xem náo nhiệt."

Mặt Lý Tu Dẫn lúc đỏ lúc trắng: "Thu Oanh Oanh, ngươi..."

Nhưng ta nào còn tâm trạng để ý đến hắn, trong đầu ta bây giờ toàn là khuôn mặt vừa nãy kề sát.

"Ta bảo ngươi đến gần ta như vậy, bảo ngươi chiếm hời của ta!" Ta vốc một nắm tuyết dưới đất ném về phía Thẩm Lâm Xuyên, hắn nhanh nhẹn né tránh rồi lại lấy tuyết ném ta.

Cứ như vậy, hai ta triển khai một trận chiến ném tuyết, có lẽ là vô tình làm bị thương Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân, hai người bọn họ cũng gia nhập cuộc chiến.

Trong chốc lát, trên nền tuyết, bốn người trẻ tuổi không chút câu nệ ném tuyết, tiếng giận dữ cũng dần biến thành tiếng cười vang.Nếu thời gian cứ dừng lại ở khoảnh khắc đó thì tốt biết bao.

8.

Ba tháng trôi qua, bụng của Thục phi cũng đã rất lớn, Lan mỹ nhân và Liễu tiệp dư ngày ngày bảo vệ nàng, sợ Diệu quý phi hễ ghen tuông đỏ mắt thì đứa bé này sẽ không còn nữa.

Ta nói, Diệu quý phi không phải là người như vậy.

Liễu tiệp dư "xì" một tiếng, nói: "Nương nương, người không biết lúc nàng ta nhìn thấy Thục phi tỷ tỷ đáng sợ đến mức nào đâu, mắt trợn lên ấy à, còn to hơn cả chuông đồng nữa."

Ta cười bất đắc dĩ, Chu Diệu Nhân bây giờ tuy nói có ghen tuông hơn trước kia nhưng nàng ta thật sự không có tâm địa xấu.

"Nói đi nói lại, rốt cuộc đứa con của Diệu quý phi là vì sao mà mất vậy?" Thục phi vừa hưởng thụ dịch vụ đút ăn của Lan mỹ nhân vừa hỏi.

"Không phải là vì cảm xúc quá kích động nên mới sảy thai sao?" Ta đáp.

Lan mỹ nhân giơ một ngón tay lắc lắc, nhướng mày nói: "Không phải, không phải. Nghe nói là một tỳ nữ trong cung đã đổi thuốc an thai của nàng ta thành thuốc phá thai nên mới mất đi đứa bé, sau đó Hoàng tra ra được thì lập tức gi.ết ch.ết tỳ nữ kia cùng tất cả cung nhân ở Vị Ương cung."

Ừm? Sao ta không biết chuyện này?

Nói ra cũng kỳ lạ, chỉ là ta đến chỗ Thái hậu ngồi một lát thôi mà con của Diệu quý phi đã không còn, lặng lẽ không một tiếng động nào.

"Tiểu Lan, Hoàng tra là ai vậy?" Liễu tiệp dư cười hỏi.

"Đương nhiên là Hoàng thượng rồi, ta đặt cho hắn cái tên mới đấy, thấy thế nào?"

Ta nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội vàng bịt miệng nàng lại: "Tiểu Lan, muội đừng nói nữa, nghe thấy là bị chém đầu đó biết không."

Lan mỹ nhân bĩu môi, không để ý lắm.

Đêm đến, ta suy nghĩ kỹ lại chuyện Diệu quý phi sảy thai. Không nên như vậy, tỳ nữ kia vì sao phải đổi thuốc chứ? Còn nữa, đã biết không phải ta, vì sao lại cấm túc ta?

Bình Luận (0)
Comment