Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 9

"Miêu mẫu huy... Quý đô khởi..." Ngay trong khoảnh khắc ta sắp phải xin lỗi, Tiểu Lương Kỳ rưng rưng nhìn Chu Diệu Nhân.

Chu Diệu Nhân lập tức đỏ hoe mắt, nàng không thể tin được hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Mẫu phi? Ngươi gọi ta là mẫu phi..."

Sau này chúng ta mới biết, hôm đó Chu Diệu Nhân căn bản không phải đi ngang qua, nàng là đến tặng tất cho Tiểu Lương Kỳ.

Cứ như vậy, những ngày sau đó, Chu Diệu Nhân ngày ngày đến cung của Thục phi thăm Tiểu Lương Kỳ, sẽ đan cho đứa bé rất nhiều quần áo nhỏ, các phi tần cũng không còn bài xích nàng, Thục phi cũng sẽ thỉnh giáo nàng cách đan thế nào.

"Tiếng 'diệu mẫu phi' kia, là do ngươi dạy nó?" Sau đó, ta hỏi Thục phi.

Thục phi cười nhạt, một bên cầm trống bỏi dỗ tiểu Lương Kỳ: "Ta chỉ là cảm thấy, nàng có chút đáng thương mà thôi."

Ừm, quả thật, đáng thương cho nàng lại đi yêu Lý Tu Dẫn.

9.

Buổi yến tiệc mừng năm mới cuối cùng cũng hoàn thành dưới sự chung tay chuẩn bị của ta và Chu Diệu Nhân, kết quả đương nhiên là hoàn mỹ không tì vết.

"Vậy coi như chúng ta đã làm hoà rồi?" Ta hỏi nàng.

"Hừ, không tính." Chu Diệu Nhân nhìn ta nói, "Chuyện kia, ta vẫn còn hoài nghi ngươi."

"Thật sự không phải ta mà." Ta vô tội biết bao.

Chu Diệu Nhân xoay người rời đi, ta nghe thấy nàng khẽ nói một câu, sau đó đầu có chút đau.

Yến tiệc bắt đầu, các vũ nữ mặc vũ y màu đỏ múa uyển chuyển ở giữa đài, ta và Lý Tu Dẫn ngồi riêng trên điện, các cung phi tự nhiên vui vẻ hoà thuận ngồi cùng nhau trên yến tiệc.

Nói ra thì, Lý Tu Dẫn đã lâu không nhắc với ta chuyện phế hậu nữa rồi.

"Vẫn là không so được với dáng múa của Liễu Tiệp Dư." Sau khi kết thúc một màn múa, Lý Tu Dẫn không khỏi cảm thán.

Liễu Tiệp Dư ôn hòa cười: "Hoàng thượng quá khen rồi."

Kể từ sau cung yến lần trước, Liễu Tiệp Dư liền được sủng ái, được Lý Tu Dẫn độc sủng nửa tháng, trong cung trừ Lan Mỹ Nhân ra, các mỹ nhân khác cũng bắt đầu được lật thẻ bài.

Ta từng hỏi Liễu Tiệp Dư, nếu trong lòng còn vương vấn người trong mộng, có thể cáo bệnh từ chối giống như Hà Tiệp Dư.

Liễu Tiệp Dư thở dài: "Ta cũng từng nghĩ cả đời thủ tiết, nhưng ta biết người ta luôn phải hướng về phía trước, ta không thể cả đời sống trong quá khứ, những chấp niệm đó nên buông bỏ rồi."

Liễu Tiệp Dư có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt, nhưng ta luôn cảm thấy trong giọng điệu của nàng tràn đầy tiếc nuối.

Điệu múa tiếp theo đã được chuẩn bị, người đệm nhạc là Hoàng Mỹ Nhân.

Tiếng đàn du dương, các vũ nữ yểu điệu thướt tha theo tiếng nhạc vây quanh thành một vòng trông như một đóa hoa đỏ khổng lồ, đột nhiên ở giữa bọn họ nhảy ra một người mặc sa y màu vàng nhạt, che mặt bằng khăn voan trắng, nhẹ nhàng thanh thoát như chim nhạn, uyển chuyển như rồng bay.

"Hà Tiệp Dư?" Ta nghe thấy Liễu Tiệp Dư nhỏ giọng nói một câu.

Không phải nàng đang bệnh sao?

Điệu múa kết thúc, ta cảm giác được Lý Tu Dẫn bên cạnh bồn chồn không yên.

Haizz, nam nhân a nam nhân.

"Thần thiếp đến muộn, chỉ có thể dùng một điệu múa tạ tội, mong bệ hạ có thể tha thứ cho thần thiếp." Hà Tiệp Dư tháo khăn che mặt, dung nhan tinh xảo, vẻ mặt yếu đuối đáng thương.

Lý Tu Dẫn từ trên điện nhảy xuống, lấy áo khoác lông chồn trong tay Tô công công khoác lên người nàng: "Hôm nay là Tết Nguyên Đán, thời tiết lạnh như vậy, thân thể ái phi vốn đã không tốt, sao lại mặc mỏng manh như vậy? Ái phi dù không hiến vũ, trẫm cũng sẽ không trách tội."

Hà Tiệp Dư dịu dàng nói: "Thần thiếp cũng chỉ muốn làm bệ hạ vui vẻ thôi."

Ta nghe thấy Lan Mỹ Nhân "xì" một tiếng.

Ta lại nhìn về phía Chu Diệu Nhân, sợ nàng lại cắn chặt khăn tay ghen tuông, nhưng rõ ràng là ta lo xa rồi, người ta đang cầm hết cái mũ nhỏ này đến cái mũ nhỏ khác đội thử cho Tiểu Lương Kỳ, đến nhìn thẳng Lý Tu Dẫn và Hà Tiệp Dư cũng không thèm.

Chắc là đã nghĩ thông suốt rồi.

Một lát sau, Lý Tu Dẫn nói muốn đi xem pháo hoa, liền mang theo Hà Tiệp Dư rời đi, hỏi chúng ta có muốn đi cùng không, tất cả mọi người đều rất thức thời từ chối.

"Diệu Nhân, trẫm nhớ nàng thích pháo hoa nhất." Trước khi đi, Lý Tu Dẫn không cam tâm lại hỏi Chu Diệu Nhân.

Chỉ thấy Chu Diệu Nhân bế lấy Tiểu Lương Kỳ từ trong tay Thục Phi, thản nhiên nói: "Nhưng bây giờ thần thiếp càng thích Đại hoàng tử hơn."

Sắc mặt Lý Tu Dẫn bỗng nhiên trầm xuống, kéo Hà Tiệp Dư không thèm ngoảnh đầu lại mà đi luôn.

Bỗng nhớ lại câu nói nhỏ nhẹ của Chu Diệu Nhân năm đó: "Nếu ta không nghi ngờ ngươi thì chỉ có thể nghi ngờ hắn."

Chợt giác ngộ việc Chu Diệu Nhân sảy thai có liên quan đến Lý Tu Dẫn. Nhưng ta nghĩ mãi không thông, cho dù Lý Tu Dẫn có thay lòng đổi dạ thì đó cũng là chuyện sau khi sảy thai, khi còn yêu nàng sâu đậm đến vậy, sao lại giết hại con của chính mình cùng người mình yêu?

Là Chu Quốc Công sao?

Ngẫm kỹ lại, những năm gần đây Chu thị nhất tộc dần lớn mạnh, vì Lý Tu Dẫn không muốn bọn họ có ý đồ khác mà trừ khử con của Chu Diệu Nhân cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là, nhỡ đâu là con gái thì sao? Chẳng phải có khả năng không cần giết bỏ hay sao. Có lẽ, Lý Tu Dẫn đã sớm không còn là thiếu niên hào sảng, khí phách năm nào nữa rồi.

Chỉ là đáng thương cho Chu Diệu Nhân, bao ngày qua không ngừng thuyết phục chính bản thân mình.

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương..."

Ta nghe thấy Thục Phi gọi ta: "Trời cũng tối rồi, Lương Kỳ cũng mệt rồi, thần thiếp xin hồi cung."

Ta gật đầu: "Cũng được, muộn thế này rồi mọi người về nghỉ ngơi đi."

Cung yến tan, Lan Mỹ Nhân và Liễu Tiệp Dư kéo ta một mạch về Vĩnh Thọ Cung, nhất định phải cùng ta trò chuyện về chuyện hôm nay.

Đến Vĩnh Thọ Cung, ta cho lui hết cung nữ, ba người vây quanh lò than nói chuyện.

"Hôm nay người nhảy múa kia vẫn là Hà Tiệp Dư mới vừa tiến cùng Liễu tỷ tỷ, vô cùng khiêm nhường đó sao?"

“Chẳng phải nàng vẫn luôn nhớ thương đến tình lang của mình sao? Mấy hôm trước còn ốm yếu, ngày ngày khóc lóc sướt mướt, sao đột nhiên lại như thế này?”

Trên là câu hỏi đến từ Lan Mỹ Nhân. Ta thấy lạ, đứa trẻ này lúc mới đến đâu có thế này, đều là bị Liễu Tiệp Dư làm hư cả.

Ta lấy một viên kẹo nhét vào miệng Lan Mỹ Nhân: "Có lẽ là nàng đột nhiên nghĩ thông suốt rồi."

Liễu Tiệp Dư ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Mấy hôm trước ta nghe nói, người trong lòng của nàng thi đỗ Bảng Nhãn, lại còn cưới một quận chúa."

"Xong rồi, đây là tự sa ngã rồi!" Lan Mỹ Nhân buột miệng thốt ra.

Ta véo khuôn mặt bầu bĩnh của nàng: "Đừng nói bậy, tích cực hầu hạ hoàng thượng là chuyện tốt, các ngươi đều học theo nàng đi, đỡ cho ta phải lo lắng."

"Hoàng hậu nương nương, ở chỗ chúng ta thì đừng bày vẽ cái trò giả tạo đó làm gì, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!"

Liễu Tiệp Dư vừa nói vừa gắp một miếng bánh ngàn lớp, cắn một miếng khiến Lan Mỹ Nhân oán hận không thôi.

Liễu Tiệp Dư: "Tuổi còn nhỏ mà đã giữ đồ ăn như giữ mạng thế này thì không được."

"Chính ngươi đấy, tuổi còn nhỏ mà càng ngày càng kỳ cục!" Ta giật lại nửa miếng bánh trong tay nàng, trả về đĩa của Lan Mỹ Nhân. Lan Mỹ Nhân lập tức vui vẻ hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, kỳ cục."

Liễu Tiệp Dư tỏ vẻ, ta có ra gì hay không thì sao chứ.

Bình Luận (0)
Comment