Long Đồ Án

Chương 107

Trên đường lớn dẫn đến bến tàu ở Tùng Giang phủ, người chen lấn đông đến không thể lách qua, cũng may đường này cũng đủ rộng rãi, người vây xem ba tầng trong lại thêm ba tầng ngoài, đứng chật đến cả đại mã tràng thật lớn bên ngoài, những gian hàng bày bán bên đường cũng đã dọn đi, trên nóc nhà, trong những tiểu lâu bốn xung quanh cũng đều đầy ắp những người là người, tóm lại ………. không khí xung quanh sôi trào náo nhiệt phải biết.

Trên bãi đất trống, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đứng cách nhau khoảng hơn mười bước, cứ thế đối diện mà so tài.

“Đường chủ.”

Lúc này, vị bạch phát lão giã kia liền đi lên mấy bước, thấp giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa “Bằng không cứ để ta lên đi?”

Triển Chiêu nhìn lão đầu kia một chút, lúc trước cũng không có cẩn thận quan sát kỹ hắn, còn tưởng hắn dại loại chính lão quản gia bên cạnh Lâm Dạ Hỏa mà thôi, một lão giả gầy teo tóc bạc.

Hôm nay nghe được hắn muốn thay Lâm Dạ Hỏa xuất chiến, Triển Chiêu mới liền nhìn kỹ hắn.

Lão đầu này đại khái khoảng sáu bảy mươi tuổi đi? Không thể nhìn ra tuổi thật của hắn, một mái tóc trắng như tuyết, tóc rất ngắn, tướng mạo anh tuấn như vậy khẳng định lúc còn trẻ phải rất tuấn tú. Có thể nhìn ra khí độ bất phàm lại rất có phong phạm, Triển Chiêu suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được hắn là ai, liền hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Lão đầu này là ai a?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, “Không quen biết.’

“Ngươi chưa từng gặp qua?” Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Ta cũng không có thân với Hỏa Phụng đường.”

Chưa kịp đợi Lâm Dạ Hỏa mở miệng, Trâu Lương liền nói một câu, “Sợ a?”

Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng, khoát tay với lão đầu kia, “Nhìn thấy không? Nếu không đánh mọi người lại nghĩ ta đây sợ tên câm kia a.”

Lão giả nhìn Trâu Lương một cái, cũng không nói gì nữa, lui về phía sau một bước.

Lúc này, đám người của Hỏa Phụng đường đột nhiên lại tách qua hai bên.

Có mấy người đi lên ……. người giang hồ bốn phía ngay lạp tức lại xôn xao bàn luận.

Mấy người đi tới, một người thư sinh mặc một bộ trường sam hôi sắc, cầm trong tay một cây thiết phiến hắc sắc, dáng người cao gầy, thoạt nhìn còn rất yếu đuối, lông mày chữ bát, khuôn mặt lại khắc khổ.

Bên cạnh thư sinh là một nữ nhân mặc váy đen, đại khái chừng ba mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, vóc dáng rất tốt, lại ẩn ẩn một chút quý khí. Hai tay nàng chắp sau lưng, cầm một chiếc tiêu dài, mái tóc dài búi gọn gàng được cố định bằng một chiếc hồng trâm, chuôi châm còn treo một chuỗi hạt màu đỏ, đôi môi đỏ mọng, ở cánh môi bên trái còn có một nốt ruồi màu đỏ bằng hạt gạo, trông rất phong tình.

Còn có một người là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một thân lam y ngắn, vô cùng cẩu thả. Hai tay khoanh trước ngực, trong miệng ngậm cây tăm, chân đi đôi giày cỏ rách nát, ống quần lại bên thấp bên cao, đầu tóc chẳng khác gì tổ nhím, tóc trông còn sơ cứng hơn cả Âu Dương Thiếu Chinh, chẳng qua cái mái tóc tổ nhím của Âu Dương có màu đỏ rực, còn của hắn lại là đen nhánh. Có lẽ chính bởi nguyên nhân này mà cái đầu trông cũng thật lớn, dáng dấp cũng không tệ, một đôi mắt to, chỉ là miệng lại hơi nhếch lên, nhìn thật giống một tiểu tử phách lối.

Người cuối cùng, là một thanh niên trên lưng đeo một tấm khiên.

Người này dáng vẻ tư văn nhã nhặn, khoảng độ hơn hai mươi tuổi, vận đoản sam ngẫu sắc, còn mang cả nhuyễn giáp, hai tay còn đeo hai chiếc thiết tụ tinh xảo màu đen, che kín cổ tay. Sau lưng người này có đeo một tấm khiên không biết được làm bằng chất liệu gì, màu đen nhánh, nhìn từ trước mặt không thể thấy được hoa văn của tấm khiên, nhưng mà nhìn từ hai bên lại giống như đồ họa của một con trùng ngàn chân…

Bốn người này vừa mới tới, người của Hỏa Phụng đường lập tức hành lễ, hô lớn “Phó đường chủ.”

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại liếc nhìn, vẻ mặt chán ghét, “Các ngươi tới làm gì?”

Thiếu niên mười bảy mười tám kia tìm một khối đá lớn ngồi lên, hỏi hắn, “Không phải ngươi nói là đi tìm Bạch Ngọc Đường quyết đấu sao? Sao lại ở đây sinh sự vơi người của Triệu gia quân?”

Hàng lông mày chữ bát của thư sinh kia lại nhăn thêm một chút, “Dĩ hòa vi quý a! Đánh nhau không phải là chuyện tốt….”

Hắn còn chưa có dứt lời, nữ nhân hắc y bên cạnh đã đạp hắn một cước, “Bánh bao thiu, ngươi bớt nói nhảm một chút, nếu không lại bị ăn đòn đó.”

Bát tự mi thư sinh kia vẫn tiếp tục lắc đầu ở một bên mà lẩm bẩm, “Đánh nhau chính là không tốt a, mọi người có chuyện nên thương lượng một chút…”

Cuối cùng nam tử đeo khiên kia liền đem khiên tháo xuống, một tay đặt lên tấm khiên, cũng không có nói chuyện, tựa hồ đang chờ xem giao đấu.

Triển Chiêu nhìn tấm khiên của hắn một chút, cau mày, “Minh khiên…”

Thanh niên kia thiêu mi, nhìn Triển Chiêu một cái, cũng không có lên tiếng.

“Minh khiên là cái gì?” Công Tôn ở bên cạnh, tò mò mà hỏi Triển Chiêu.

“Minh khiên chính là vạn khiên chi thủ. (*1)” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Tương truyền, nó được tháo xuống từ đại môn thông với Minh giới (*2), ai cũng không phá được. Cho nên trên tấm khiên là dùng hắc kim mà khắc thành hình 18 tầng luyện ngục, chuyên dùng để ngăn cản liệt quỷ.

(*1) Vạn khiên chi thủ: Đứng đầu trong tất cả các loại khiên.

(*2) Minh giới: nôm na thì đó chính là một dạng của âm giới, âm phủ đó.

Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, chỉ thấy thanh niên kia lập tức lật chiếc khiên lại, xoay phần mặt trước về phía mọi người………………..

Chỉ thấy mặt trước tấm khiên quả nhiên có khắc thành hình 18 tầng luyện ngục, chính giữa còn có một khuôn mặt quỷ, vô cùng dọa người, nhưng cũng lại vô cùng tinh xảo.

“Thứ đồ chơi này cùng dạng với Tân Đình Hầu đi, đều là cổ vật.” Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói, vừa thiêu mi một cái, “Minh Khiên Túc Thanh.”

Tất cả mọi người có hơi kinh ngạc một chút ——- Thì ra đây là đệ nhị cao thủ của Hỏa Phụng đường, Minh Khiên Túc Thanh a, hắn được coi như là người dùng khiên làm vũ khí hiếm hoi trên giang hồ, sao lại trẻ tuổi vậy a?

“Nữ nhân kia tuổi tác không kém mấy so với Hồng di ngươi.” Ân Hầu mở miệng nói cho Triển Chiêu biết, “Tên nàng ta là Gia Cát Âm.”

“Gia Cát phu nhân ?” Mọi người cả kinh.

Ân Hầu gật đầu một cái.

Gia Cát phu nhân này là cách mọi người trên giang hồ gọi Gia Cát Âm. Gia Cát Âm chính là chân truyền của Cổ Âm phái. Cổ Âm phái là một trong những môn phái thần bí nhất, người thuộc môn phái này đều am hiểu âm luật, dùng âm thanh để luyện thành nội lực, Ma Âm công có một sức mạnh ma quái khó lường, cho dù có nội lực thâm hậu cũng phải cẩn thận phòng bị. Gia Cát Âm là một người giang hồ vô cùng khiêm tốn, không mấy khi hỏi tới chuyện giang hồ, nhưng cũng là một cao thủ nhất đẳng.

“Thiếu niên trẻ tuổi kia tên gọi Tang Bôn.” Âu Dương nói cho mọi người, “Hắn là đệ nhất đại lực sĩ Tây Vực.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn thiếu niên gầy như cây củi cũng không có cao lớn kia, đều cảm thấy bất khả tư nghị.

Người Tây Vực phần lớn đều là cao lớn vạm vỡ, khí lực lại rất lớn, dân chúng bên đó cũng rất sùng bái đại lực sĩ, cho nên sẽ thường tổ chức tranh tài đại lực sĩ, cũng không phải là so về cách thức đấu vật mà chính là so về khí lực mà thôi.

“Hắn là trời sinh thần lực, hơn nữa lại đặc biệt luyện tập loại công phu này, đừng nhìn thấy hắn trẻ tuổi như vậy, hắn còn có một ngoại danh chính là Tái Ngoại Kỳ Hiệp (*3).” Âu Dương lại đánh giá rất cao thiếu niên cẩu thả kia.

(*3) Tái Ngoại Kỳ Hiệp: Hiệp sĩ kỳ lạ bên ngoài biên ải.

“Vậy còn cái Bánh bao thiu kia.”

Giả Ảnh cũng tới góp vui, “Đừng nhìn bản mặt ủ rũ đó của hắn, thế nhưng công phu lại vô cùng tốt, bình thường tính cách hắn khá ôn hòa, nhưng một khi bị chọc trúng lại tương đối thú vị.”

“Có bao nhiêu thú vị?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

Tử Ảnh cười hì hì nói, “Trước kia ta có gặp qua hắn, một lần chúng ta nhận được tin tức, Liêu binh chuẩn bị đánh lén một thôn trang, ta cùng Giả Ảnh mang theo mấy trăm người chạy đến, muốn giúp một tay. Không nghĩ đến trên đường lại bị một đám Liêu binh chặn lại, chờ tới khi chúng ta chạy tới thôn thì cũng đã muộn rồi. Chúng ta vốn nghĩ rằng cả thôn đã máu chảy thành sông a ……….. đến khi chạy vào thì đúng là máu chảy thành sông thật, chẳng qua người bị làm thịt lại chính là Liêu binh. Lúc ấy hắn đúng dịp đi qua thôn trang kia, một mình giết hết mấy ngàn Liêu binh vậy mà trên người ngay cả một giọt máu cũng không dính phải.”

Triển Chiêu thiêu thiêu mi một cái.

“Đầu óc tiểu tử này lại không quá bình thường.” Giả Ảnh đưa hai ngón tay chỉ chỉ vào đầu, “Bình thường là một người, khi bị chọc tới lại biến thành người khác, có lúc lại còn tự mình gây gổ với mình, cứ như trong thân thể có đến hai người vậy.”

“Nga…………”

Vừa nghe hắn nói thế, Triển Chiêu lại đột nhiên nghĩ tới, “Song Sinh Qủy Phiến La Mục Tử a?”

Âu Dương gật đầu.

Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, bốn người này ở trên giang hồ danh vọng cực cao, lại là nhưng cao thủ cực hiếm hoi, thì ra tất cả đều là đường chủ của Hỏa Phụng đường.

“Cái lão đầu tóc bạc đó….”

Lúc này, Thiên Tôn đột nhiên lại nói một câu.

Mọi người đều ‘soạt’ một tiếng mà quay lại nhìn hắn ——– Lão đầu là ai vậy?

Thiên Tôn cười nhạt, hỏi Bạch Ngọc Đường “Ngươi không nhận ra hắn sao?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, quay đầu nhìn lại lão đầu kia, cũng không có thấy quen mặt. Trí nhớ hắn rất tốt, nếu như đã từng gặp mặt khẳng định sẽ nhớ, nhưng ……….. lúc trước hắn chỉ thấy lão theo bên cạnh Lâm Dạ Hỏa, cảm thấy chắc cũng là phó đường chủ gì đó đi.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại hỏi Thiên Tôn “Con thực sự biết hắn sao?”

“Hắn họ Liễu, tên gọi Liễu Hàn Tinh.” Thiên Tôn khẽ mỉm cười, “Là đồng môn của ngoại công ngươi, sư thúc của nương ngươi.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt hồi lâu, lắc đầu, “Con chưa từng nghe qua tên người này.”

“Bởi vì hắn cũng không có đi lại trên giang hồ.” Thiên Tôn chắp tay sau lưng, nói “Hắn bị trục xuất khỏi sư môn a.”

“Ngoại công con cũng chưa từng nhắc qua hắn.” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Chẳng lẽ lại có động chạm gì?”

“Ngược lại, hai người bọn họ chính là hảo bằng hữu.” Thiên Tôn nói “Hắn lại là một người vô cùng thú vị a. Tóm lại ……… Hỏa Phụng đường có Lâm Dạ Hỏa làm lão đại, lại thêm 5 cao thủ kia, trong nháy mắt đã đả bại toàn bộ các môn phái Trung Nguyên, ngoại trừ Thiên Ma cung cùng Triệu gia quân, không có môn phái nào có thể chống lại, những môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang cái gì đó cũng không thể. Trừ phi ………”

“Trừ phi cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Trừ phi ngươi và Triển Chiêu cùng lập một cái môn phái, gọi là Thử Miêu phái.” Thiên Tôn vừa nói xong, Ân Hầu liền “Phốc” một cái cười lớn, đám người Âu Dương cũng đều che miệng cười theo.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, “Thử Miêu phái?”

Triển Chiêu lại híp mắt, “Rõ ràng nên gọi là Miêu Thử phái.”

“Không được!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Nghe cứ như là Miêu Thúc phái ấy, vẫn là Thử Miêu phái tốt hơn.”

Triển Chiêu khóe miệng liền rút rút.

Lâm Dạ Hỏa quay lại nhìn lướt qua mọi người, đỡ trán, có cảm giác toàn gia đều bị kéo ra hết rồi.

Đang lúc ấy, liền nghe thấy phía sau đám người loạn thành một đoàn, có một cái bóng đen nho nhỏ, phốc một cái đã nhảy lên giữa không trung……….

Mọi người đều nhìn về nơi xa, chỉ thấy một hài nhi mặc hắc y đang nhảy loi choi chen lấn trên không mà tiến vào, lại còn vừa bay đến vừa kêu ầm ĩ, “Các ngươi sao lại dám đem ta bỏ lại a!”

Năm đại cao thủ đều quay đầu lại nhìn.

Lâm Dạ Hỏa đỡ trán, tên nào lại đem cả tiểu tổ tông này đến đây?

Đám người Triển Chiêu cũng kinh ngạc ——- Tiểu hài nhi này là cái gì a? Tiếng nói vẫn còn mang theo đồng âm nhưng mà khinh công cùng nội lực này ……..

Hài nhi kia vẫn còn đang nói chuyện đã từ trên đầu đoàn người mà dễ dàng nhảy xuống đất.

Mọi người nhìn lại, chính là một oa nhi bảy tám tuổi, da hơi đen, nhưng mà lại cực kỳ tuấn tú! Nhìn qua giống như là ngoại tộc hoặc hỗn huyết, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt sáng hữu thần, con ngươi đen thẫm, đen đến không thấy đáy.Bé ăn vận tương đối tốt, cẩm bào hắc sắc ngắn gọn, trên đầu đeo quan ngọc hắc kim cố định mái tóc đen nhánh.

Tiểu hài nhi vừa mới xuất hiện, không ít người giang hồ bắt đầu suýt soa một tiếng, Công Tôn cũng liền nghe được Triệu Phổ ở bên cạnh không nhịn được mà nói một câu, “Thiên phú không tồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu ——— Tiểu hài nhi này xương cốt thanh kỳ, tay chân dài, vóc người tốt, tuyệt đối là một khối luyện võ kỳ tài hiếm có.

Ân Hầu sờ cằm, “Di? Tiểu hài này thiên phú cực cao! Có thể so với Chiêu khi còn nhỏ đi!”

Thiên Tôn cũng gật đầu, “Không biết bản tính thế nào? Chỉ cần không phải là một cái tiểu bại hoại, người nào trong các ngươi liền thu nó làm đồ đệ đi, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.”

“Trễ rồi.” Lâm Dạ Hỏa khẽ mỉm cười, “Đã là đồ đệ của ta rồi.”

“Thiết.” Tiểu hài nhi kia còn không có đồng tình, “Ai nhận ngươi là sư phụ chứ!”

Lâm Dạ Hỏa tức đến giậm chân, quay đầu lại chỉ bé, “Ngươi là tên tiểu tử không có lương tâm khi sư diệt tổ, gia đây mỗi ngày đều dùng đồ ăn ngon đồ uống tốt nuôi ngươi, ngươi lại ngay cả một tiếng sư phụ cũng không thèm gọi!”

Tiểu hài nhi kia lại đưa hai tay đỡ lấy sau đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cha ta chỉ bảo ta theo ngươi mấy ngày, ai nói là ngươi đã thu ta làm đồ đệ chứ! Ta muốn theo Triệu Phổ học công phu, không muốn theo ngươi ………”

Một lời của bé vừa mới thốt ra, Triệu Phổ liền ngoắc ngoắc, “Đồ đệ ngoan, tới đây …………”

Còn chưa có dứt lời, Âu Dương cùng Giả Ảnh ở một bên liền bấm hắn, “Ngươi điên a, còn không biết rõ là người thế nào đã thu sao!”

Tiểu hài nhi quay đầu lại, thấy được Triệu Phổ, xoa xoa mắt một chút, chạy lên mấy bước, hỏi “Ngươi là Triệu Phổ sao?”

Triệu Phổ thiêu mi, “Ngươi là con nhà ai a?”

“Phụ thân ta là Tiêu Thống Hải!” Tiểu hài nhi thật thoải mái mà nói một câu, “Ta tên là Tiêu Lương!”

Triệu Phổ cười một tiếng “Nga……. Ta còn tưởng là ai đây, thì ra là một con sói con đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau ——- Tiêu Thống Hải còn được gọi là Lang Vương, hùng bá một phương ở Tây Vực, ở tại tái ngoại.

Tiêu Thống Hải này vốn là hoàng tộc Liêu quốc, khi còn nhỏ hắn cũng đã rất có nguyên tắc. Mẫu thân hắn thương yêu một Hán nhân, sau khi sinh hạ hắn liền không được Hoàng tộc chấp nhận. Tiêu Thái hậu lòng dạ độc ác, đã giết chết phụ thân hắn lại còn ép mẫu thân hắn phải xuất gia làm ni cô, Tiêu Thống Hải mười lăm tuổi liền dựng cờ tạo phản, đem nước Liêu một quốc gia chia đôi hai chúa, cùng với Liêu Vương chia đều giang sơn.

Hắn tự phong là Lang Vương, thề sẽ giết sạch Hoàng thất Liêu quốc, soán vị đoạt ngôi. Chẳng qua là năm đó vừa lúc Triệu Phổ đem quân xuất chinh, đánh bại Liêu Vương, Liêu quốc cũng là nguy cơ trùng trùng! Mẫu thân của Tiêu Thống Hải không muốn hắn tiếp tục khởi binh, nếu không thì Liêu quốc trong ngoài đều nguy hiểm, nếu như thực sự mất nước, hắn sẽ là tội nhân thiên cổ, còn ngược lại, nếu muốn xưng vương sao không tự mình khai mở lãnh thổ, tự mình trở thành khai quốc hoàng đế, lưu danh ngàn đời? Vì vậy, Tiêu Thống Hải quyết định cắt đứt liên hệ với Hoàng tộc Liêu quốc, đổi sang họ Tiêu của mẫu thân hắn, mang theo tộc nhân cũng mấy chục vạn binh mã, hùng hùng tráng tráng đến phía tây, ở tái ngoại mở Tiêu Gia Bảo, chiếm trọn đại mạc.

Mặt khác, Tiêu Thống Hải còn cùng với người đứng đầu đệ nhất Mã bang, nữ tặc Tử Liêu Tiệp nhất kiến chung tình, sau khi thành thân liền sinh ra bảo bối nhi tử, chính là Tiêu Lương này.

Tiêu Lương từ nhỏ lớn lên ở đại mạc, toàn thân đều mang vẻ hoang dã, năm tuổi cha nương bé đã quản không nổi bé, cũng không biết bé nghe được từ đâu, nói là đại anh hùng lợi hại nhất hiện nay chính là Triệu Phổ.

Vào lúc 5 tuổi, Tiêu Lương đã hỏi phụ thân mình là có đánh thắng được Triệu Phổ không?

Phụ thân bé dứt khoát nói với bé một câu, “Đánh không được!”

Vì vậy, Tiểu Lương liền nói là muốn bái Triệu Phổ làm sư phụ.

Tiêu Gia Bảo của Tiêu Thông Hải chính là hàng xóm của Ma Qủy Thành, cũng rất thân với Lâm Dạ Hỏa, Lâm Dạ Hỏa nhìn một cái đã chọn trúng Tiêu Lương – một kỳ tài luyện võ, nói muốn nhận bé làm đệ tử. Tiêu Thống Hải lúc này còn đang muốn cùng thê tử nhanh chóng ‘chế tạo” ra một khuê nữ a, lại đúng dịp nghe được Lâm Dạ Hỏa nói muốn đến Trung Nguyên một chuyến, vì vậy liền để cho hắn dẫn theo bé đi, để cho bé khai mở nhãn giới một chút.

Tiêu Lương vừa nhìn thấy Triệu Phổ, liền trên dưới nhìn hắn một lượt, vỗ đùi một cái, “Được a! Ngươi đẹp trai hơn Tiểu Lâm Tử nhiều!”

Lâm Dạ Hỏa trợn răng há miệng mà trừng hắn, “Ngươi là cái tên tiểu thố tử chết bầm a, mắt ngươi đặt ở lòng bàn chân hả?!”

Tiêu Lương liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Người ta lớn lên chính là một đại anh hùng, ai như ngươi lại chỉ là một tên giang hồ lang thang!”

Lâm Dạ Hỏa tức đến lệch mũi, đạp hắn một cái, “Nhanh biến sang một bên, chớ có tới chặn đường đại nhân giao đấu.”

Tiêu Lương liền lui sang một bên, nhìn Trâu Lương ở đối diện, liền không hiểu mà hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Không phải nói là ngươi cùng giao đấu với Triệu Phổ sao? Hắn là ai a?”

Lâm Dạ Hỏa há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Tiểu quỷ, hắn chính là Đệ nhị cao thủ của Triệu gia quân.”

Tiêu Lương nghe xong, híp mắt một cái, nhìn Lâm Dạ Hỏa “Hắn là đệ nhị cao thủ a, mà Triệu Phổ kia lại là đệ nhất, Tiểu Lâm Tử, nếu như ngươi mà đánh thua, ta đây liền quy thuận Triệu Phổ đó!”

Lâm Dạ Hỏa vội vàng xoa ngực mình ——- Lạy thánh Nima, tim gan con đau quá!

………………..

Bên này thật quá náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người giang hồ tụ tập đến, tất cả đều quá mức kinh hãi ——– Tình huống này là thế nào đây?! Vừa có Tây Vực đệ nhất cao thủ, vừa có Trung Nguyên đệ nhất cao thủ, lại còn có Tam đại cao thủ Triệu gia quân, lại có cả Thiên Tôn trấn giữ …… Đây là tình huống gì a?

Triển Chiêu cười thầm, mấy người giang hồ này vẫn chưa có biết thân phận của Ân Hầu, nếu không, có lẽ sẽ bị dọa cho ngất xỉu mất thôi.

Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh hô to một tiếng, “Tỷ võ bắt đầu!”

………………….

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đều không ra chiêu, chỉ là ánh mắt cả hai đồng thời đều rung lên ………

Không biết có phải cùng lúc cao thủ tập trung quá nhiều hay không, chỉ cảm thấy được bốn phía nội lực giao lưu, trên mặt đất bằng phẳng đều có một luồng tà phong nhè nhẹ, nhưng mà cũng có nhiều người giang hồ đứng không vững, rối rít lui về phía sau, đồng thời cũng khuyên những bách tính bình dân đang xem náo nhiệt xung quanh tránh xa một chút.

Tiêu Lương là lần đầu tiên thấy được cao thủ luận võ, kích động đến đứng ngồi không yên, La Tử Mục ở sau lưng liên tục giới thiệu cho bé những cao thủ đối diện, chỉ cho bé biết người nào là Triển Chiêu, người nào là Bạch Ngọc Đường……..

Tiêu Lương từng người từng người đều nhìn thật kỹ, ngoan ngoãn a, đây đều là những nhân vật vang danh đương thời a………

Chẳng qua là, Tầm mắt Tiêu Lương khi lướt qua Công Tôn lại đột nhiên ngừng lại ………..

Bé cũng không phải là muốn nhìn rõ vị Công Tôn không biết võ công kia, tầm mắt của bé từ trên người Công Tôn hạ xuống rồi lưu lại …….. liền thấy được người đang ôm trong tay Tiểu hồ ly, đứng ở bên cạnh Công Tôn, hai mắt mở to háo hức mà quan sát tỷ võ, Tiểu Tứ Tử.

“Ai.” La Mục Tử thấy bé đột nhiên bất động, liền vỗ vỗ đầu bé, “Mau nhìn nha! Đó chính là Thiên Tôn nha! Ngươi không phải vẫn luôn mơ ước được nhìn thấy hay sao!”

Nhưng mà La Mục Tử vỗ thế nào, Tiêu Lương cũng không có phản ứng, vẫn cứ một mực giương mắt, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm phía trước.

La Mục Tử theo tầm mắt bé nhìn xuống, liền thấy được người bé nhìn chính là một tiểu hài nhi vô cùng khả ái.

Hồi lâu, Tiêu Lương mới há miệng mà lẩm bẩm một câu “Tiểu thần tiên nha!”

Bên cạnh, cũng không biết là môn nhân nào của Hỏa Phụng đường liền nói cho bé biết, “Đó chính là nghĩa tử của Triệu Phổ, Tiểu Vương gia a.”

Tiêu Lương liền toét miệng cười, “Uy! Môn đăng hộ đối a!”
Bình Luận (0)
Comment