Long Đồ Án

Chương 109

Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa có thể nói là không có chút sơ hở nào, dù là có nội lực cao hơn nữa cũng không có biện pháp nào khác. Vừa nhìn đến cục diện này, đại đa số người giang hồ đều cảm thấy, thắng bại đã định rồi.

Vậy mà đám người Triển Chiêu lại có cái nhìn bất đồng, Trâu Lương nếu như đã có cái gan khiêu chiến với Lâm Dạ Hỏa. Như vậy cho thấy suốt một năm nay hắn nhất định đã nghĩ ra chiêu thức có thể phá giải được Vô Phong Chưởng kia.

“Nếu như là ngươi, ngươi sẽ đánh thế nào?” Triển Chiêu ôm tay hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lại thờ ơ mà nói, “Không biết, phải đánh mới biết được. Còn ngươi? Có biện pháp gì sao?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ta có thể thắng hắn.”

“Tự tin như vậy?” Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút ngoài ý muốn, “Ngươi có loại công phu gì có thể khắc Vô Phong Chưởng hay sao?”

Triển Chiêu gật đầu một cái, “Không cần dùng nội lực mà đánh hắn a.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu một cái “Đích xác là một biện pháp hay. Có điều Trâu Lương lại không thể dùng được.”

“Cũng đúng.”

“Không cần dùng nội lực thì làm sao có thể thắng hắn?” Công Tôn tò mò.

“Chính là so chiêu số.” Bạch Ngọc Đường giải thích, “Chiêu thức công phu của Triển Chiêu nhiều nhất trong tất cả mọi người. Nói cách khác là công phu của hắn vô cùng đa dạng. Trên đời này, nếu như mọi người đều là không cần nội lực, chỉ là thuần túy so chiêu số cùng sự linh hoạt, sẽ không có ai có thể thắng được hắn.”

Công Tôn nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cười híp mắt ——– Chính là công phu rất đa dạng đó a.

Mọi người cũng suy nghĩ một chút. Từ nhỏ Triển Chiêu đã có được hơn ba trăm người mang trong mình tuyệt kỹ thay phiên nhau dạy hắn đây. Khó trách sao hắn mỗi lần ra chiêu, cũng có thể đánh tới trăm dạng khác nhau.

“Vậy lần trước ngươi làm thế nào có thể thắng hắn?” Thiên Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Lần trước hắn cũng không có dùng Vô Phong Chưởng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Lần trước còn chưa có đánh được mấy chiêu hắn đã thua rồi, có lẽ bởi vậy nên mới không có phục đi.”

“Ngươi là gài bẫy hắn đi?” Ân Hầu cười hỏi “Người thành thật như vậy, bị ngươi gài tới gài lui, nói không chừng liền hôn mê luôn.”

Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu “Thật ra cũng không phải như vậy.”

Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn mà nhìn hắn “Ngươi nói là ngươi không có gạt hắn mà thắng hắn, hay là nói hắn cũng không có thật thà như vậy?”

Bạch Ngọc Đường cười rất nhạt, “Ta không tin hắn bại bởi tay Trâu Lương, nhưng mà ta tin Trâu Lương có thể thắng hắn.”

Tất cả mọi người ngược lại cùng nhìn Triển Chiêu —— Những lời này của Bạch Ngọc Đường có phải là trước sau mâu thuẫn không?

Triển Chiêu lại sờ sờ cằm, “Thì ra là như vậy a.”

Bốn mươi chiêu với cao thủ mà nói, thật ra thì cũng không tốn bao nhiêu công phu, thời gian rất nhanh cũng sẽ qua đi.

Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa vừa xuất hiện, chưởng phong đánh vào cơ hồ không có ảnh hưởng đến hắn.

Khi một phía đánh ra nội lực, một phía lại thu vào nội lực ……. Vì vậy song phương cũng chỉ là dùng chiêu thức mà giao đấu, đánh theo cách của Triển Chiêu, hoàn toàn không cần dùng đến nội lực.

Vậy mà khi không cần dùng đến nội lực, lúc này cũng không thể nhìn ra được ai hơn ai, bởi vì Lâm Dạ Hỏa hoàn toàn không có hoàn thủ, chỉ là đứng đó nhận chiêu mà thôi.

Quần hùng chung quanh cũng âm thầm đếm giúp hắn. Cũng đã đến ba mươi chiêu, chỉ còn dư lại mười chiêu, vậy mà bên phía Trâu Lương một chút biến hóa cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi đã qua bốn mươi chiêu, Lâm Dạ Hỏa hoàn thủ lại, không biết sẽ đánh đến thế nào? Nói cách khác, tất cả mọi người đều nghi ngờ ——– Công phu của Lâm Dạ Hỏa đó, đến tột cùng là cái gì?

“Vô Phong Chưởng ngoại trừ có thể phòng thủ, còn có thể tấn công đi?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Uy lực tựa hồ cũng kinh người a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái. Mọi người cũng có chút nghi hoặc, không biết Trâu Lương sẽ làm gì để đổi lại cái kết cục chắc chắn sẽ thua này. Đột nhiên ……… lại phát hiện Lâm Dạ Hỏa có chút hỗn loạn.

“Di?” Triệu Phổ sờ cằm, “Hắn làm sao vậy?”

Tất cả mọi người đều cau mày ——— Chiêu thức của Trâu Lương hoàn toàn không có thay đổi, cũng chỉ còn lại mấy chiêu, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa lại đột nhiên hỗn loạn.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Nếu như chiêu thức không hề có thay đổi, vậy hẳn là nội lực thay đổi đi.”

“Trên đời này, nguyên lý của tất cả các loại nội lực đều giống nhau.” Thiên Tôn nói, “Vô Phong Chưởng tuy rằng khác biệt với các chưởng lực thông thường, nhưng mà cũng vẫn giống như những loại nội lực khác, người dùng chưởng sẽ phải chịu phản lực. Nói cách khác, Lâm Dạ Hỏa tuy rằng hấp thu nội lực của Trâu Lương, thế nhưng đồng thời bản thân hắn cũng phải chịu sức ép của nội lực đó. Chẳng qua là, tất cả những nội lực mà hắn phải chịu đựng đều nằm trong khả năng cùng phạm vi hắn tính toán a. Tại sao lại đột nhiên rối loạn như vậy?”

“Trừ phi…….” Bạch Ngọc Đường hình như đã hiểu ra gì đó, “Có lẽ nội lực mà hắn phải chịu đựng vượt qua ngoài dự kiến cùng phạm vi của hắn.”

“Ta đã biết vì sao lúc trước Lâm Dạ Hỏa cùng ngươi so chiêu lại không dùng Vô Phong Chưởng rồi.” Triển Chiêu thiêu mi một cái, “Bởi vì điểm mấu chốt khi sử dụng Vô Phong Chưởng, đặc biệt là dùng khi phòng thủ, chính là phải biết rõ được nội lực của đối phương cao bao nhiêu, sau đó mới chuẩn bị sẵn sàng …….. Sau đó mới điều chỉnh nội lực đó để thu nạp vào cơ thể mình. Lại còn phải sử dụng nội lực trong cơ thể để triệt tiêu nó, nếu như nội lực đưa vào trong cơ thể đột nhiên biến đại, vượt qua sự chuẩn bị của mình, điều này còn có thể dẫn đến nội thương.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Trâu Lương lừa hắn.”

“Lừa lúc nào?” Công Tôn không hiểu rõ. Hai người đó đánh cho đến tận bây giờ cũng chưa có nói tiếng nào.

“Không phải là bây giờ, mà là một năm trước.” Bạch Ngọc Đường nói “Năm đó, lúc Trâu Lương cùng hắn giao đấu, có thể hắn chỉ có dùng bảy thành nội lực, thậm chí còn ít hơn nữa.”

“Tiểu tử kia từ lần đầu giao thủ có lẽ đã biết mình không thể thắng được, cho nên mới bày mưu tính kế, chính là để dành cho lúc này đây.” Triệu Phổ đột nhiên cười, “Có lẽ hắn lúc đó cũng không có rõ ràng lắm Lâm Dạ Hỏa này là người nào. Nếu như là tử địch, sau này nếu như giao thủ trên chiến trường, thì bày cục diện như về sau còn có thể dựa vào đó để đột kích, lấy tính mạng hắn.”

“Đây đúng là chuyện mà hắn sẽ làm.” Âu Dương khoát tay, “ Nói đơn giản chính là con sói đem con mồi nó chưa thể ăn được ngay giữ lại, nuôi mập mập một chút, để dành lần sau đến ăn tiếp a.”

Tất cả mọi người cau mày, đồng thời cũng cảm thấy có chút kinh khủng ———- Tính cách này của Trâu Lương là loại tính cách gì?

“Đây chính là bản chất khác nhau của người giang hồ và quân nhân.” Ân Hầu gật đầu một cái, “Người giang hồ đều là tranh cường háo thắng. Tỷ võ là muốn chứng tỏ ta đây hơn người. Mà quân nhân khi giao đấu trên chiến trường chính là ngươi chết ta sống. Khi tỷ võ đều lấy đại cục làm trọng.”

“Đơn giản mà nói.” Triển Chiêu ôm tay, “Lúc ban đầu Trâu Lương đã cho Lâm Dạ Hỏa một thông tin giả, để cho Lâm Dạ Hỏa nghĩ rằng hắn chỉ có năm thành nội lực trong khi thực tế hắn có đến mười thành, cho nên tỷ thí là hắn thua nhưng lại giữ lại hậu chiêu để thiết kế cạm bẫy. Hôm nay lần nữa đụng phải, đã biết hắn không phải là địch nhân trên chiến trường cho nên chỉ cần thắng trở lại, rửa mối nhục lần trước là được. Vì vậy, ở thời điểm ban đầu mới tỷ thí, hắn liền dụ Lâm Dạ Hỏa tiến vào bẫy, để cho hắn xuất ra Vô Phong Chưởng, hơn nữa còn lưu lại bốn mươi hậu chiêu. Lâm Dạ Hỏa muốn đỡ được bốn mươi chiêu ấy thì cần phải đoán được nội lực của Trâu Lương. Hai mươi chiêu đầu vẫn còn thuận lợi bình thường, nhưng mà mười chiêu sau, Trâu Lương đã bắt đầu gia tăng nội lực. Hắn dùng cả mười thành nội lực, vượt xa những dự tính của Lâm Dạ Hỏa. Lâm Dạ Hỏa dùng Vô Phong Chưởng, cũng chỉ có thể đành để phản lực chống lại thân thể của chính mình. Như vậy, Vô Phong Chưởng của hắn —— Đã bị phá giải.”

Ở bên kia, Trâu Lương đánh đến khoảng chiêu thứ ba mươi lăm, đột nhiên chuyển một quyền, dồn nội lực truyền vào quyền nhắm thẳng đến trước ngực Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa vừa đưa hai tay ra trước ngực đỡ ….. lại vừa thu hồi Vô Phong Chưởng, chịu một quyền này.

Cũng may nhờ nội lực hắn thâm hậu, nhưng mà một quyền này cũng khiến cho hắn bắn ra phía sau mấy chục bước. Hắn buông tay, thu hồi toàn bộ nội lực. Nhất thời bốn phía bụi bay mù mịt.

Mái tóc dài của Lâm Dạ Hỏa hơi tung bay, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười, “Nga? Ngươi quả nhiên là có nanh a, lại có thể đả thương người nữa.”

Trâu Lương lại tiếp tục ra chiêu, không có dừng lại tiếp tục tấn công.

Võ lâm quần hùng đại đa số đều không nhìn được hai người đánh cái gì, chẳng qua là thấy mắt cũng hoa lên, nhưng đồng thời đều có một cảm giác, bất tri bất giác Trâu Lương đã chiếm thượng phong rồi phải không?

Bất quá phản ứng của Lâm Dạ Hỏa cũng là bình tĩnh vượt qua dự liệu của mọi người.

Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Vẫn là câu nói cũ, Lâm Dạ Hỏa không phải là người dễ đối phó. Trâu Lương đã như vậy mà vẫn không thể thắng được hắn, như vậy sau mấy chiêu có thể thấy được ….. hắn hẳn là còn có tính toán gì đó nữa.”

Bên này mọi người đang tập trung thảo luận thì đầu bên kia, đám người của Hỏa Phụng đường đều chau mày lại, không biết là bắt đầu từ lúc nào, tất cả mọi người đều không nói, biểu lộ cũng vô cùng nghiêm túc.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa lại một lần nữa tiếp xúc giao đấu, sau khi tách ra là vừa đúng bốn mươi chiêu.

Hai người đều đúng lúc mà rơi xuống bên cạnh binh khí của mình. Trâu Lương đột nhiên một tay túm lấy chuôi đao, “rẹt” một tiếng, Phá Đao ra khỏi vỏ.

Lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, chỉ thấy hắn cũng một tay nắm lấy trường côn kia kéo một cái ra bên ngoài ……… Hàn quang chợt lóe lên.

“Nha? Hắn dùng kiếm a?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Ta còn tưởng hắn dùng côn chứ?”

Mà nhìn lại binh khí của hai người một lần nữa ——- Binh khí của Trâu Lương là một thanh Phá Đao, còn binh khí của Lâm Dạ Hỏa bên kia, lại là một thanh Phá Kiếm ……….

“Phốc.”

Hồi lâu, Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhịn không được mà ‘phốc’ một tiếng.

Tiểu Tứ Tử kéo ống quần Triệu Phổ, “Cửu Cửu, bọn họ sao lại cùng dùng binh khí bị phá hỏng a.”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, Trâu Lương dùng kia chính là Phá Thiên Đao, cũng không phải là binh khí bị phá hủy gì, về phần binh khí bên người của Lâm Dạ Hỏa kia …………

“Phá Thiên Kiếm.” Ân Hầu cười, “Hóa ra lại là một đôi a……..”

“Vậy tại sao vỏ đao của Trâu Trâu lại bị phá như vậy, còn vỏ đao của Hỏa Hỏa lại đẹp như vậy a?” Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi Ân Hầu cùng Thiên Tôn ở sau lưng.

“Thật ra thì Phá Thiên Đao cùng Phá Thiên Kiếm đều không có vỏ. Vỏ đao vỏ kiếm này hẳn là do bọn họ tự mình làm đi.” Thiên Tôn thuận tay sờ sờ gương mặt của Tiểu Tứ Tử.

Mọi người cùng nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Đúng là không có vỏ đao. Hắn liền cứ thế lấy một khối da thú làm ra một cái.”

“Từ vỏ đao liền thấy được bản chất hai người là khác nhau.” Triển Chiêu nói một câu.

“Khác nhau cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Một nhiệt huyết một buồn tẻ.” Triển Chiêu thiêu mi một cái, “Hai người lại cùng dùng một loại binh khí, tại sao lại trùng hợp như vậy?”

“Cây đao này là khi bé Trâu Lương nhặt được lúc bị rơi xuống một sơn cốc.” Âu Dương sờ sờ cằm, “Ta hình như đã nghe hắn nói qua, có một thanh màu đen, một thanh màu đỏ. Hắn vốn muốn nhặt cái thanh màu đỏ a, nhưng mà lại bị một cái tiểu hài nhi chết tiệt nhanh tay nhặt mất ……”

Tất cả mọi người đều cả kinh ——- Thì ra là có thù cũ a.

Hai người vừa mới đem binh khí ra thì đã đánh đến long trời lở đất.

Người giang hồ cũng lui dần về phía sau, tâm nói đây là nội lực cao đến thế nào a.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày sờ cằm.

“Thế nào?” Triển Chiêu tựa hồ không cần nhìn cũng hiểu được tâm tình hắn, vội vàng tiến đến hỏi.

Bạch Ngọc Đường chần chừ một chút, “Nội lực của Hỏa Phụng rõ ràng cao hơn …….. nhưng là, cách đánh của Trâu Lương……”

“Hắn vẫn luôn sử dụng cách đánh này.” Triệu Phổ cau mày, “Gọi tắt chính chính là cách đánh liều mạng, rất dọa người.”

Mọi người cũng cảm thấy được Trâu Lương khi đánh giặc quả thật vô cùng dọa người, đao của hắn không chỉ mau mà còn ngoan. Đao phong của Bạch Ngọc Đường chính là bén nhọn, của Triệu Phổ lại là bá đạo, nói như thế nào đây, chính là đao cũng giống như người, cũng sắc bén như vậy.

Cũng cùng đạo lý như vậy, kiếm của Lâm Dạ Hỏa đây……..

Đều là cao thủ dùng kiếm, Triển Chiêu có thể nhìn thấu được danh môn của Lâm Dạ Hỏa chỉ sau phong độ của một bậc cao thủ võ lâm chính tông …… Lại nói về nội lực. Trâu Lương đích xác là thua hắn một thành, nhưng mà Trâu Lương thắng hắn ở việc sử dụng nhiều chiêu thức kỳ lạ, mà Lâm Dạ Hỏa lại tựa hồ bị ảnh hưởng bởi việc Vô Phong Chưởng bị phá, hắn nhất định bị một phần phản lực làm bị thương, lúc này không cách nào có thể dùng được mười thành nội lực phản công. Nếu như hắn không bị nội thương cũng không có như vậy.

Vì vậy, hai người đánh đến lúc này chính là đã ngang tay.

Người giang hồ cũng đều trợn tròn mắt mà nhìn, cái này là muốn đánh đến khi nào đây?

“Nếu như còn đánh tiếp, Trâu Lương nhất định không chịu nổi.” Triển Chiêu cau mày, “Trước đó hắn cũng đã bị nội thương, hắn đến tột cùng là muốn làm sao……..”

Triển Chiêu còn chưa có nói hết lời, đột nhiên lại thấy Trâu Lương biến chiêu, đâm về phía Lâm Dạ Hỏa.

“Uy.” Triệu Phổ kêu to một tiếng, thanh âm giống như là sợ hết hồn vậy.

Đám người Triển Chiêu cũng bị Trâu Lương làm cho sợ hết hồn. Bởi vì Trâu Lương đã tạo ra một khoảng trống cho Lâm Dạ Hỏa …….. Lâm Dạ Hỏa cứ vậy mà một kiếm đâm về phía ngực hắn.

“Nha a.” Tiểu Tứ Tử bị dọa đến kêu to một tiếng, liền che miệng lại.

Mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa kiếm kia đã đâm vào ngực Trâu Lương. Đồng thời ……. một đao của Trâu Lương đã nhanh chóng quét đến cổ của Lâm Dạ Hỏa mà chém xuống.

Chẳng qua là một thanh thiết phiến đã chặn lại đao của Trâu Lương, một tiếng “Keng” vang lên.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương song song rơi xuống đất.

Trâu Lương một tay nắm lấy thanh kiếm của Lâm Dạ Hỏa đang đâm trước ngực mình, còn một tay đang cầm đao dừng ngay cổ Lâm Dạ Hỏa. Lúc nãy may nhờ có La Mục Tử động tác mau lẹ, một chiết phiến đã chặn kịp lưỡi đao kia.

Lâm Dạ Hỏa liếc thư sinh kia một cái.

Thư sinh lại nhìn hắn một chút, thiêu mi, nói với Trâu Lương, “Chúng ta nhận thua.”

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên rút kiếm ra ……..

Máu của Trâu Lương cũng theo kiếm của hắn phun ra ngoài, chảy đầy trên mặt đất.

“Muốn chết a.” Công Tôn cùng đám người Âu Dương vội vàng lao đến.

Cặp mắt Trâu Lương vẫn còn nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa, chậm rãi mà ngã xuống ……….

“Lâm Dạ Hỏa là không muốn hại Trâu Lương.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.

“Đao của Trâu Lương cũng đã ngừng rồi, nếu không cho dù Qủy Phiến có muốn cũng căn bản không ngăn được một đao kia. Đầu của Lâm Dạ Hỏa cũng sẽ rơi xuống.” Triển Chiêu nói.

“Tiểu tử kia cũng có chút thú vị a. Còn muốn đồng quy vu tận nữa” Ân Hầu sờ sờ cằm, tựa hồ vô cùng thưởng thức Trâu Lương, “Thật ra thì khi một kiếm kia của Lâm Dạ Hỏa đâm lệch liền đã chứng tỏ là Trâu Lương đã thắng, nếu như Lâm Dạ Hỏa không muốn thua sẽ phải một kiếm đâm chết Trâu Lương. Lần đánh cuộc này của Dã Lang, hắn đã lại thắng một lần nữa.”

Thiên Tôn cười, “Thay vì nói Lâm Dạ Hỏa đã thua, không bằng nói là Trâu Lương thắng. Lâm Dạ Hỏa không muốn đâm chết hắn thì không có cách nào có thể thắng. Đây chính là một người đánh cuộc, còn một người lại chọn lựa kết cục đánh cuộc. Ân, Vô Sa bồi dưỡng được đồ đệ như vậy thật không tệ, vào thời điểm mấu chốt vẫn còn có thể thanh tịnh như vậy. Hơn nữa …… chớ có nhìn hắn luôn quấn lấy Bạch Ngọc Đường đòi phân định thắng thua, trên thực tế, hắn đối với thắng thua cũng không có để ý nhiều lắm.”

Mọi người ở phía trước đều vội vàng cứu Trâu Lương, ở phía sau Triệu Phổ lại sầm mặt đứng đó. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau một cái. Có thể cảm nhận được quanh thân Triệu Phổ đều là tức giận —— Cũng khó trách, Trâu Lương cũng quá làm càn, hắn chính là Đại Tướng quân của Triệu gia quân, Thống soái của mấy chục vạn binh lính, lại có thể dễ dàng đem tính mạng mình đi đánh cuộc như vậy …….. mặc dù là hắn thắng cuộc, nhưng không chừng chờ cho vết thương của hắn lành rôi, Triệu Phổ nhất định sẽ phạt hắn.

Tiểu Tứ Tử còn đang bưng cái hòm thuốc, Công Tôn thì trị thương cho Trâu Lương. Rất may, một kiếm này của Lâm Dạ Hỏa, vừa không tổn thương đến tim cùng không làm tổn hại đến phổi, lại rất xảo diệu mà tránh khỏi toàn bộ nguy hiểm. Nói cách khác, Trâu Lương bất quá chỉ là mất một chút máu mà thôi. Chỉ cần giữa cho vết thương không bị nhiễm trùng thì qua vài ngày là có thể tốt rồi.

Công Tôn nhìn vệt máu thật dài trên đất, lại nhìn một chút Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt âm trầm phía trước, không khỏi có chút hảo cảm với hắn. Người này, chỉ là mặt ngoài mạnh miệng mà thôi, bất quá ………. thua kiểu này cũng thật không hề nhục nhã chút nào.

Những người giang hồ ở tại chỗ phần lớn đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Bọn họ cũng không hiểu nổi tại sao Lâm Dạ Hỏa lại thua, cũng không hiểu tại sao Trâu Lương lại được coi là thắng. Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm nhận được cái khí thế khi hai đại cao thủ so chiêu này ……… đặc biệt là khí thế của Lâm Dạ Hỏa lúc này, so với ban nãy vốn nhìn không ra, giờ đây lại tỏ ra lẫm liệt khiếp người. Qủa nhiên là người có thể cùng luận võ với bậc cao thủ như Bạch Ngọc Đường sao. Chỉ tiếc, lúc tỷ võ trừ công phu còn cần phải có chiến thuật nữa, dù sao thì người thắng vĩnh viễn cũng chỉ có một mà thôi.

Sau khi Công Tôn băng bó cẩn thận cho Trâu Lương, Âu Dương Thiếu Chinh muốn cùng với ảnh vệ đỡ hắn trở về nghỉ ngơi.

“Chờ đã.”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên lạnh lùng mà nói một câu.

Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa lúc này so với cái người ngu ngu ngốc ngốc lúc trước hoàn toàn khác biệt. Hắn đi tới trước mặt Trâu Lương, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

Đột nhiên, hắn đưa tay vỗ lên đầu vai Trâu Lương một cái.

“Tê….” Trâu Lương đột nhiên giật bắn lên, tựa hồ là rất đau.

“Uy, ngươi làm cái gì?” Tử Ảnh chỉ thấy y phục của Trâu Lương, nơi bị Lâm Dạ Hỏa vừa vỗ đột nhiên rách một mảng lớn, hình như là bị thiêu cháy.

Công Tôn vội vàng vén y phục hắn ra nhìn da thịt một chút ….. chỉ thấy trên bả vai hắn xuất hiện một vết phỏng hình hỏa phụng.

Công Tôn há to miệng —— Không khác gì bị sắt lung dí vào, thảo nào lại đau đến như vậy.

Trâu Lương nhìn bả vai mình một chút, cau mày nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa túm lấy cổ áo hắn, kéo lên một chút, “Ách tử, ngươi nhớ kỹ cho ta. Tỷ võ lần này ngươi thắng, nhưng mà bắt đầu kể từ ngày hôm nay trở đi, mạng của ngươi chính là của ta.” Nói xong, đứng dậy phất áo mà rời đi.

Năm đại cao thủ của Hỏa Phụng đường đều chắp tay với đám người Triển Chiêu, cũng mang người rời đi. Biểu tình thoải mái, hình như cũng không có để trong lòng.

Tiêu Lương lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử đang ôm hòm thuốc giúp Công Tôn, cười cười, cũng xoay người đi theo Lâm Dạ Hỏa.

“Tiểu Qủy.”

Lúc này, Triệu Phổ vừa mới đi tới bên cạnh Trâu Lương xem thương thế của hắn, gọi bé lại.

Tiêu Lương quay đầu lại.

“Không phải ngươi nói nếu như hắn thua liền quy thuận ta sao?” Triệu Phổ cười hỏi bé.

Tiêu Lương hai tay chống eo ngẩng mặt cúi đầu suy nghĩ một lát, cười một tiếng xua tay chặn lại, nháy mắt với Triệu Phổ một cái, “Chờ đến ngày nào đó được xem qua thân thủ của ngươi, ta đây liền bái ngươi.” Nói xong, hồ hồ hởi hởi chạy về phía trước mấy bước. Sau đó lại như nhớ ra cái gì, liền quay đầu hướng về phía Bạch Ngọc Đường nói, “Bạc kia ta sẽ trả, nếu rảnh ngươi sai người đến nha ta mang vàng đi a.”

Triển Chiêu thiêu thiêu mi với Bạch Ngọc Đường một chút —— Ai nha, tiểu hài nhi này thật có tiền đồ a. Từ nhỏ đã biết phá của rồi.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Đuổi theo Lâm Dạ Hỏa, Tiêu Lương còn trêu ghẹo hắn, “Tiểu Lâm Tử, cười một cái xem. Ngươi kiếm được cũng không ít a, nhặt được cả một cái người sống như vậy.”

“Biến, Tâm tình đang không tốt đây.” Lâm Dạ Hỏa không thèm để ý đến bé.

“Cười một cái a, ngươi so với Bạch Ngọc Đường đẹp trai hơn a.”

“Thật sao?”

“Giả thôi.”

“Không thèm nuôi ngươi.”

“Ai khiến ngươi nuôi.”

Tiêu Lương chắp tay sau lưng chạy lên phía trước dẫn đầu đám người. Tâm tình tựa hồ còn không tệ.

Trâu Lương được Âu Dương đỡ dậy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tới xem thương thế của hắn.

Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Không sao chứ?”

“Không sao. Có điều bị phỏng tương đối nghiêm trọng.” Công Tôn bất đắc dĩ.

“Có thể xóa nó đi không?” Trâu Lương hỏi Công Tôn.

Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Có lẽ sẽ khó khăn, phải đợi cho đến khi vết thương lành đã.”

“Muốn xóa đi sao?” Triệu Phổ sâu xa mà tới một câu, “Ngươi mà dám xóa đi, hắn có lẽ cứ gặp ngươi một lần liền đốt thêm một lần, ai kêu ngươi đi trêu chọc đúng cái phiền phức này làm gì.”

Trâu Lương xoay mặt, lẩm bẩm một câu, “Thua còn mất thể diện hơn.”

“Được rồi.” Công Tôn trừng hắn, “Thương thế kia của ngươi cũng không có nhẹ đâu. Nhanh chóng trở về nằm cho ta.”

“Lên thuyền đi.’ Bạch Ngọc Đường nói, “Đến Hãm Không Đảo nghỉ ngơi thật tốt.”

Mọi người đều đồng ý. Vì vậy cùng nhau đi đến bến tàu, lên thuyền đến Hãm Không Đảo.

Triển Chiêu vừa đi vừa xoa bụng.

“Đói a?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Đói.” Triển Chiêu thuận tay đem Tiểu Tứ Tử đi bên cạnh Công Tôn ôm tới.

Bạch Ngọc Đường lại mua một xiên hồ lô đường đến, nhét vào trong tay Tiểu Tứ Tử, hỏi Triển Chiêu “Cảm thấy sao? Công Tôn hay Tiểu Tứ Tử?”

“Là Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu nhéo nhéo gương mặt Tiểu Tứ Tử một chút.

“Tiểu Tứ Tử cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử nhai nhai hồ lô đường, không hiểu gì mà hỏi.

Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ đầu Tiểu hồ ly trong ngực bé, “Tiểu Tứ Tử đáng yêu a.”

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt tiếp tục ăn hồ lô đường. Mà chung quanh, Công Tôn phát hiện hầu như tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn nhau một cái ——- Đúng là có người theo dõi Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử. Hơn nữa còn là không có ý tốt gì.
Bình Luận (0)
Comment