Long Đồ Án

Chương 127

Trong thiên lao Đại Lý Tự.

Bàng phi đang ngồi trên đống chăn đệm mềm mại, bên người chính là Triệu Trinh vừa đến bồi nàng.

“Hoàng Thượng, ngài đừng có lúc nào cũng chạy đến chỗ Thần thiếp, để người ta nhìn thấy lại nói lung tung sau lưng ngài đó. “Bàng phi sợ Triệu Trinh bị người ta bôi nhọ thanh danh, dù sao mấy ngày nay hắn hôm nào cũng tới, trong lòng mặc dù cảm thấy vui vẻ, nhưng mà phu quân của nàng chính là một Thiên tử a.

“Ai, ai” Triệu Trinh cười khan hai tiếng, đưa tay nhéo nhéo cằm Bàng phi một cái: “Bị nói là hôn quân thì làm sao? Ta không sợ, dù sao thì bây giờ cũng không có ai coi trẫm là Hoàng đế rồi.”

Bàng phi biết Triệu Trinh tức giận, ngoài cửa thành đóng hai đạo binh mã, ai cũng không đem một Hoàng đế như hắn để vào mắt. Tất cả đều tại vì mọi ngày Triệu Trinh làm người khoan dung nhân hậu, dung túng khiến cho đám thần tử kia mỗi người đều phi thường hống hách. Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Triệu Trinh chịu uỷ khuất này, tất cả cũng là bởi vì Bàng gia nàng.

“Hoàng Thượng.”

Lúc này, Trần công công bên cạnh Triệu Trinh đi vào thấp giọng bẩm báo: “Thường thông lĩnh đã đóng cửa thành rồi, hai quân đang nghênh chiến.”

Bàng phi cả kinh: “Mẫu thân ta không phải là …….”

“Nương nương, xin chớ lo lắng, bọn Triển đại nhân đều đang ở đó, nhân mã của Âu Dương tướng quân cùng Trâu tướng quân cũng chỉ cách có mấy dặm đường nữa thôi, rất nhanh sẽ tới. Nam Cung nói, ảnh vệ của Cửu Vương gia cũng đã mang theo đao đến cùng.”

Triệu Trinh gật đầu một cái: “Có lẽ Cửu thúc cũng sắp đến rồi.”

Bàng phi nhẹ nhàng vuốt ngực Triệu Trinh, chuyện này thật làm khó cho một Hoàng đế như hắn, có tâm nhưng lại vô lực, nếu như can thiệp vào, người ta nói Hoàng đế hắn là hôn quân vì giúp phi tử mà hãm hại trung lương, mặc kệ thì người ta lại nói hắn bội tình bạc nghĩa, ai cũng không đem hắn đặt vào mắt.

Bàng phi suy nghĩ một chút liền cảm thấy tức giận, trong bụng cũng cảm thấy không thoải mái: “Ân ……”

“Ai!” Triệu Trinh cả kinh: “Nàng đang lo lắng tức giận cái gì a, cẩn thận động thai khí.”

Vừa nói vừa vội vàng tuyên thái y.

Bàng phi cảm thấy bụng càng ngày càng đau, trong lòng cũng vô cùng lo sợ, đừng có thực sự động thai khí chứ, dù sao cũng chỉ mới hơn ba tháng thôi.

Triệu Trinh nhìn thấy Bàng phi sắc mặt tái xanh, mặt hắn cũng trắng bệch luôn, liền hỏi thái y: “Thế nào rồi?”

Thái y chẩn mạch xong, cũng cảm thấy gấp gáp, nói: “Nương nương thực sự bị động thai khí.”

………………….

“Ai nha………..”

Lúc này, trên thành lầu, Bao Phúc ở bên cạnh Bao Duyên cũng đột nhiên khom lưng: “Đau bụng a, đau bụng a …….. Ai nha, đau chết ta!”

“Làm sao vậy?” Bao Duyên vội vàng đi qua xem hắn.

“Đau chết luôn!” Bao Phúc ngồi xổm trên mặt đất mà ôm bụng.

“Ngươi ăn phải đồ ăn hư gì phải không?” Bao Duyên buồn bực.

“Không biết a, buổi trưa không phải ta cũng ăn giông như thiếu gia sao ……..”

Mọi người nhìn thấy sắc mặt Bao Phúc tái nhợt, Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Không sao chứ?”

Tiểu Tứ Tử đưa tay tới, bắt lại cổ tay Bao Phúc chẩn mạch, hỏi: “Huynh ăn cái gì?”

Bao Phúc suy nghĩ hồi lâu: “Ta chỉ ăn thêm một chút hồ lô đường thôi ……….”

“Hồ lô đường?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

Bao Phúc vừa rồi đã ăn một chuỗi hồ lô đường, Bao Duyên lại đưa cho hắn một chuỗi nữa, hắn ăn một nửa, còn một nửa cũng không có ném đi, dùng giấy bọc lại, lúc này vội vàng lấy ra cho Tiểu Tứ Tử xem.

Tiểu Tứ Tử hướng mũi đến phía trước ngửi một cái, sau đó lại nháy mắt mấy cái: “Nha? Sao trong chuỗi đường lại có mùi hoa hồng a.”

“Có chứa hoa hồng?” Bao Duyên sửng sốt.

“Không sao đâu.” Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bả vai Bao Phúc: “Dược này dùng để phá thai, người không mang thai sẽ không sao, đau một chút xong là thôi ………..”

“Hỏng bét!” Bao Duyên nhảy dựng lên, nói với Triển Chiêu: “Hồ lô đường này là Bàng phi mang đến cho đó!”

Mọi người đều sửng sốt.

“Nữ nhân mang thai dùng rồi thì có cách nào giải được không?” Triển Chiêu vội vàng hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn: “Nếu như dùng không nhiều lắm thì có cách …….. Ai nha.”

Tiểu Tứ Tử còn chưa có hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường đã nhấc bé lên, ý bảo Triển Chiêu xử lý chuyện ở đây, hắn mang Tiểu Tứ Tử đi là được rồi.

Triển Chiêu gật đầu, vẻ mặt cũng bắt đầu suy nghĩ.

Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy ngay đến dược đường, Tiểu Tứ Tử mua một chút dược hoàn, nói chỉ cần cái này là đủ rồi.

Chờ khi Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử chạy đến Đại Lý Tự, chỉ thấy Bàng phi đã trên giường, nằm ở trong ngực Triệu Trinh mà đau đến vã cả mồ hôi.

Một đám thái y đều gấp gáp mà chạy vòng vòng, còn đang nghiên cứu nguyên nhân Bàng phi bị động thai khí. Vừa nhìn thấy mấy viên dược hoàn Tiểu Tứ Tử đưa tới, thái y liền hỏi: “Nương nương ăn phải đồ chứa hoa hồng sao?”

Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, ai lại dám cho Hoàng phi ăn đồ có chứa hoa hồng a.

Bạch Ngọc Đường lấy ra hồ lô đường cho Thái y nhìn một chút.

Thái y vừa ngửi một cái mặt đã trắng bệch, hỏi nha hoàn xem Bàng phi đã ăn bao nhiêu.

Nha hoàn nói cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy viên thôi.

Thái y mau cho Bàng phi uống mấy viên dược hoàn mà Tiểu Tứ Tử mang tới, lại vội vàng kê thêm mấy thang thuốc an thai.

Chỉ chốc lát sau, Bàng phi cũng yên tĩnh lại, chỉ là ban nãy quá đau đớn cho nên toàn thân vô lực.

Thái y chẩn mạch, nói với Triệu Trinh cả mặt cũng xanh mét bên cạnh: “Hoàng Thượng, mọi chuyện đã vô sự, nếu như trễ thêm một khắc nữa, nói không chừng cả nương nương và long thai đều gặp nguy hiểm rồi.”

Triệu Trinh nhìn nửa chuỗi hồ lô còn lại kia một chút, lại nhìn mấy chuỗi đặt trên bàn. Bàng phi sau khi mang thai thường thích ăn chút đồ chua chua ngọt ngọt, hồ lô đường này là Ngự thiện phòng đặc biệt làm cho nàng để ăn vặt, vậy mà lại có người bỏ dược độc vào, lại còn là dược phá thai, đây là người ác độc bậc nào chứ.

“Nam Cung.” Triệu Trinh nhìn Nam Cung một chút.

Nam Cung cũng không đợi hắn nói, có lẽ lúc này Triệu Trinh cũng đã giận đến độ không còn khí lực để nói nữa rồi, liền cứ thế gật đầu một cái: “Thần đi thăm dò chuyện này.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường thấy mọi chuyện đã ổn rồi, xoay người định rời đi.

Triệu Trinh lại gọi hắn lại, nói lời cảm ơn với hắn.

Bạch Ngọc Đường nói rằng, thật ra thì cũng coi như đây là thiên ý, lần này thai nhi giữ được, tất sẽ có hậu phúc.

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng! Nếu như không phải Bàng phi cho Bao Duyên hồ lô đường ăn, Bao Duyên lại không muốn ăn, Bao Phúc đã ăn quá nhiều nên mới để lại nửa chuỗi thì lúc này cũng không có ai lại nghĩ ra được Bàng phi bị người ta hạ dược phá thai, mà lại trùng hợp như thế, Tiểu Tứ Tử cũng ở đây …………. Thật là, mặc dù gặp nạn thế nhưng nhất định là hồng phúc tề thiên.

Nghĩ đến đây tâm tình Triệu Trinh cũng không khỏi tốt lên, chẳng qua là hắn lại không thể nào yên tâm được nếu cứ để Bàng phi lại chỗ này.

“Vậy thì đón trở về cung đi.” Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, giống như tự mình lầm bầm mà ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang muốn đi theo xem náo nhiệt ra cửa, chỉ lưu lại một câu: “Lúc này có đủ lý do để nộ khí xung thiên rồi còn gì.”

Hai hàng lông mày Triệu Trinh khẽ nhúc nhích một cái —— Có lý.

Bạch Ngọc Đường vừa ra đến cửa chỉ thấy ở cửa phòng giam đối diện, Bàng Dục nắm chặt cửa phòng giam, mặt còn trắng hơn cả Bàng phi nữa, thấy người đi ra, vội vàng hỏi: “Tỷ ta không sao chứ?”

Bạch Ngọc Đường âm thầm gật đầu ———- Bàng Dục cùng Bàng phi cũng coi như là tỷ đệ tình thâm, hắn bất quá chỉ là hạng công tử nhà giàu quá được cưng chiều cho nên mới hư hỏng mà thôi, bản chất hắn cũng không xấu.

“Không cần lo lắng.” Bạch Ngọc Đường chỉ lưu lại lời này liền lập tức ôm Tiểu Tứ Tử chạy về.

Về đến thành lầu, ở bên dưới đã bắt đầu đánh nhau rồi.

“Thế nào rồi?” Triển Chiêu tâm tình cũng đang treo lơ lửng giữa không trung, thấy Bạch Ngọc Đường trở lại đã vội vàng hỏi.

Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ không sao, Triển Chiêu mới yên tâm một chút: “Người nào lại ác độc như vậy, còn hạ độc cả Bàng phi?”

“Không chỉ ác độc mà còn rất có lai lịch nữa, chuyện này cũng có thể làm ra được, người này tuyệt đối không đơn giản.” Bao Duyên nghiêm túc nói: “Thật quá ác độc.”

“Thiếu gia, bụng ta vẫn còn đau đây.” Bao Phúc quẹt miệng, Tiểu Tứ Tử liền vẫy vẫy hắn lại, cho hắn một viên dược nhét vào trong miệng.

Bạch Ngọc Đường thấy dưới lầu có tiếng trống vang lên, Đại tướng quân hai bên còn đánh đến náo nhiệt, liền hỏi Triển Chiêu: “Cái này là đang diễn kịch sao?”

Triển Chiêu chỉ chỉ vị Đại tướng đang mặc kim khôi giáp bên phía Phương Phách kia, nói: “Phương Vũ đang đánh, công phu của hắn y như tính tình, vừa dũng mãnh vừa nóng nảy, khí lực cũng không nhỏ, có vẻ cũng khá lợi hại.” Sau đó hắn lại chỉ về phía vị tướng quân bên phía Hô Duyên Phu nhân, nói tiếp: “Đó là Hô Duyên Thác, chất tử của Hô Duyên Phu nhân, coi như là truyền nhân của nhà Hô Duyên đi, nhìn qua công phu cũng không tệ, lúc này đang ngang tài ngang sức.”

Hai bên giao chiến cũng thật hăng say, dân chúng trên nóc nhà luôn miệng khen hay, tràng diện này nhìn cũng không khác mấy với biểu diễn ở hí phường.

“Ai nha, thật không giống với lời đồn chút nào nha!”

Lúc này từ một bên thang lầu có một trung niên nam tử nho nhã đang đi tới.

Thường Lan Hổ cùng binh lính giữ thành đều hành lễ: “Bát Vương gia.”

Bát Vương gia xua tay một cái, sau đó chắp tay với Bao Duyên nói tiếng cám ơn: “Tiểu công tử đã lập công lớn rồi, ta thay mặt Hoàng thất nói cảm ơn ngươi cùng với tiểu công tử Bao Phúc.”

Bao Phúc mặt đỏ lựng, hắn chẳng qua chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi lại khiến Bát Vương gia gọi một tiếng ‘tiểu công tử’.

Bao Duyên mở to hai mắt nhìn Bát Vương gia ——— Thật là khí khái nha, nho nhã nha……………..

Suy nghĩ một chút Bao Duyên lại liền lắc lắc đầu.

Bát Vương gia nhìn thấy thật thú vị, nhi tử của Lão Bao quả nhiên rất dễ trêu chọc a, thật trắng a.

Bát Vương gia cũng không quên ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói: “Còn có, thật làm phiền cháu a.” Vừa nói Bát Vương gia cũng vừa hướng Bạch Ngọc Đường nói tiếng cám ơn.

Khách khí mấy câu, Bát Vương gia lại nhìn tình hình dưới lầu: “Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay cũng chưa có loại chuyện hoang đường như vậy bao giờ, Hoàng Thượng cũng thật thương tâm, ngay cổng thành đánh nhau như vậy có còn coi vương pháp ra gì nữa không?”

“Không cần gấp gáp Vương gia.” Triển Chiêu chỉ chỉ cách đó không xa: “Người dẹp loạn đến rồi.”

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy ở nơi xa, trên quan đạo, một đoàn kỵ binh hùng tráng đang tiến tới, đồng bộ y phục hắc sắc có đánh số rõ ràng, vai đeo cung tên, hông đeo trường đao, cưỡi hắc mã, mà trên đầu hắc mã còn đeo mặt nạ đặc chế bằng sắt ……. Chính là tiên phong quân của Triệu gia quân.

Dẫn đầu là hai người, đi trước chính là một thất mã màu vàng đặc biệt cao lớn, cưỡi trên ngựa lại chính là Âu Dương Thiếu Chinh, một thân khôi giáp vàng nhạt, một cái đầu tóc đỏ rực đặc biệt chói mắt. Phía sau hắn lại là Trâu Lương mặc một thân nhuyễn giáp …………

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Tên Câm tới!”

Bạch Ngọc Đường khẽ liếc hắn một cái ———— Ngươi thù dai thật.

Lâm Dạ Hỏa hí mắt ——– Nuốt không trôi cục tức này!

Ở cuối đội hình, có một đoàn nhân mã nhỏ nữa, đại khái cũng khoảng độ mười mấy người, chính là ảnh vệ của Triệu Phổ, người đi ở giữa là Tử Ảnh đang đeo một thanh đại đao ———- Tân Đình Hầu của Triệu Phổ.

“Sư phụ ta đâu rồi?” Tiêu Lương đứng trên một mép tường thành, chắp tay híp mắt chẳng khác gì một tiểu hầu tử mà hướng mắt nhìn ra xa: “Sư phụ ta mặc một thân hắc giáp, con mẹ nó đẹp trai đến độ mọi người cứ gọi lại phải quỳ rạp xuống đất chổng mông mà ngưỡng mộ cùng ………..” Còn chưa có dứt lời, Lâm Dạ Hỏa đã đạp vào mông bé một cước: “Không được nói thô tục!”

“Ai nha ……..” Tiêu Lương liền bị hắn đạp một cước ngã luôn từ trên tường thành xuống.

Đám người Thường Lan Hổ cùng Bát Vương gia cũng đều cả kinh, tâm nói, tiểu hài nhi nhỏ như vậy cũng đừng có bị té chết a ………

Thế nhưng còn chưa có kịp nhìn xuống dưới đã thấy “vèo” một cái, trước mắt một bóng đen loé lên, Tiêu Lương đã vọt lên tới, vững vàng mà đáp lên thành lầu. Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều nhướng mi tán thưởng ———- Tiểu hài nhi này thiên phú khá cao!

Tiêu Lương cũng không có để yên, đứng trên tường thành mà nhảy dựng lên quát Lâm Dạ Hỏa: “Lâm Dạ Hỏa, Lâm Hoả Kê nhà ngươi, ngươi dám ám toán ta! Ngươi là cái đồ bại tướng dưới tay Đệ nhị cao thủ dưới trướng của sư phụ ta.”

Lâm Dạ Hỏa lần này tức giận nha, vén tay áo muốn đến đánh mông Tiêu Lương.

Tiểu Tứ Tử ngay lập tức kéo y phục Tiêu Lương, nói: “Tiểu Lương Tử không nên như vậy.”

Tiêu Lương lập tức an tĩnh lại, tiến đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, nói: “Cận nhi, ngươi khát không a? Ta đi mua chút gì cho ngươi uống đi? Nước ô mai chua hay là nước tuyết lê a?”

“Không khát.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ bên cạnh mình, nói: “Ngươi cứ đứng yên ở đây không nên nháo nữa a, còn nữa không được khi dễ Tiểu Lâm Tử.”

“Được!” Tiêu Lương liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vừa nãy còn là một tiểu dã lang, lúc này lại giống hệt như con chim cun cút.

Mọi người hai mặt nhìn nhau ———– Đây chính là nguyên lý mọi vật đều có vật chi phối đi? Hài tử Tiêu Lương này không hổ danh là nhi tử của Lang Vương, bình thường ai cũng không quản được nó, vậy mà hết lần này đến lần khác Tiểu Tứ Tử nói gì là liền nghe đó, hoàn toàn không có nguyên tắc gì hết.

Ở bên dưới Phương Vũ và Hô Duyên Thác vẫn chưa ngừng chiến.

Âu Dương đến cách đó không xa, giơ tay ghìm lại dây cương Hoàng Phiêu mã, giơ tay lên.

Ba nghìn kỵ binh sau lưng hắn cũng ngừng lại, vô cùng chỉnh tề.

Trên thành, dân chúng tụ tập ngày càng đông, tất cả đều trợn mắt há mồm mà nhìn đội ngũ kỵ binh vô cùng chỉnh tề phía dưới ———– Đây mới là binh mã đánh giặc chính quy a! Mấy cái quân binh ngoài cửa thành kia căn bản không thể so sánh được.

Trâu Lương cũng kéo dây cương tiến lên mấy bước, giơ tay nhận lấy một cái quân kỳ được đưa đến từ phía sau, đột nhiên hướng về phía hai người đang giao đấu ở giữa kia mà ném …………

Mọi người liền nghe thấy tiếng xé gió phi tới ………

Hai vị Đại tướng kia cũng chỉ kịp thấy có thứ gì đen thui lui phi tới, cả hai cùng sửng sốt …….. Binh khí trên tay đã bị thứ gì đó đụng phải …………

“Keng” một tiếng, hai đạo binh khí kia đều rơi xuống đất, một cây cờ lớn cắm cả hai xuống đất, nơi cắm xuống là chính giữa hai người …….. sau đó …….

Mọi người liền nhìn thấy quân kỳ kia theo gió bung ra ………. Trên lá cờ màu đen có chín con rồng vàng, giữa cờ có một chữ “Triệu”. Vừa nhìn thấy cờ này, quân binh hai bên chân cũng bắt đầu mềm nhũn ra ——– Nhân mã của Triệu Phổ tới!

Âu Dương Thiếu Chinh thúc ngựa đi lên phía trước mấy bước, nhẹ nhàng kéo dây cương một cái.

Hoàng Phiêu mã hí vang một tiếng, tung vó đạp đất, dường như tính khí chẳng khác gì mấy so với Hắc Kiêu, tính tình có chút phôi đản.

Âu Dương nhìn xung quanh một chút, bĩu môi, một ngón tay chỉ về phía quân doanh của Hô Duyên Đại phu nhân kia, nói: “Đàn bà thì về nhà mà se tơ dệt vải đi, ai cho phép các ngươi xuất môn đánh giặc chứ.”

Khoé miệng của Hô Duyên cũng giật kịch liệt.

Âu Dương cũng không chờ nàng phản bác lại, liền nhìn qua phía bên kia.

Thấy Phương Phách cũng mặc một thân khôi giáp mà ngồi trên ngựa.

Âu Dương lần này thì vui vẻ rồi, một tay ôm trường côn, một tay đặt trên cổ Hoàng Phiêu mã, nhìn Phương Phách: “Ai nha, Lão gia tử vẫn còn sống a? Còn sống thì phải biết quý cái mạng già của mình a, sống đến tám mươi đã là không dễ dàng gì rồi, nhanh mang theo đám gia tướng chết bầm của ngươi trở về Tần Hoài mà bồi mấy diêu tỷ uống trà chơi cờ đi mua vui, sao vẫn còn ở chỗ này mà tự bôi tro chát trấu vào mặt mình vậy, dù sao thì nhi tử cũng đâu có sống lại được a! Sao hả? Còn có chiêu nào nữa không? Nếu không có thì để ông đây giúp ngươi một tay nha.”

…………………..

Âu Dương nói xong, hiện trường xung quanh đều trầm mặc.

Trâu Lương ở phía sau chỉ có thể đỡ trán.

Một lúc sau, Bao Duyên không nhịn được nói: “Lưu manh chửi đổng ……..”

Bao Phúc cũng gật đầu: “Đúng vậy, quá lưu manh a!”

Tiêu Lương thì nhảy loi choi lên đáp: “Nói rất hay!”

Lâm Dạ Hỏa liền một cước đem bé đạp xuống mặt đất.

Bát Vương gia thì cố gắng che lại tai Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt cũng vô cùng bất đắc dĩ ———— Quân tướng của Cửu đệ hắn đánh giặc ai cũng giỏi, chỉ là có quá nhiều người tính khí quái lạ.

Vì vậy, dân chúng trong thành đến xem náo nhiệt đều cho ra một kết luận, thì ra Quan Tiên phong của Hoàng triều Đại Tống, Hoả Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh, lại là một tên đại lưu manh thích nói hươu nói vượn chửi người ta! Chuyện này nếu như đồn ra ngoài, thật là quá mất mặt đi!

Mà nhìn lại Phương Phách cùng Hô Duyên lúc này ………. Khuôn mặt nhỏ cũng là một trận xanh lại một trận trắng a.

Âu Dương lúc này lại nhếch môi, vui vẻ nói thêm một tiếng: “Những điều này đều do Nguyên Soái nói a! Ta một chút cũng không có quan hệ gì đâu.”

………………………..

“Hắt xì ………”

Trên quan đạo cách đó không xa, Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu, mang theo Công Tôn đang phi như bay về phía Khai Phong phủ, đột nhiên lại hắt xì một cái, sau lưng hắn là năm vạn tinh binh, vô cùng chỉnh tề mà hành quân theo sát.

Vốn là đang chạy rất tốt, Hắc Kiêu cố chạy thật nhanh a, ngay cả Tiểu Ngũ bên cạnh cũng theo không kịp, vậy mà Triệu Phổ đột nhiên lại hắt xì ba cái.

Hắc Kiêu liền quay đầu lại nhìn hắn một cái, ý là ———-Dù ngươi bị bệnh thì cũng phải đánh giặc cho ta!

Công Tôn ôm lấy hông Triệu Phổ, lúc đầu hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng Hắc Kiêu chạy quá nhanh, nếu không ôm chặt thì té chắc luôn.

“Ngươi bị nhiễm lạnh sao?” Công Tôn xoa mũi hỏi Triệu Phổ.

“Nhiễm lạnh cái rắm.” Triệu Phổ bĩu môi: “Khẳng định là tên Âu Dương kia nói ra mấy lời thối tha gì đó rồi lại đổ lên đầu lão tử thì có.”

Công Tôn cau mày: “Không được nói tục!”

Khoé miệng Triệu Phổ giật giật, thế nhưng ngược lại cũng không có cãi lại ………. Mà ở phía trước xa xa kia, đã có thể thấy được thành lầu Khai Phong phủ, trước cửa thành tụ tập một đám người, xem ra quả thật là quá náo nhiệt rồi!
Bình Luận (0)
Comment