Long Đồ Án

Chương 251

Quả nhiên khi Bao Tái Thính nói ra lời đồn đại đã thành công chọc giận Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhanh chóng rót cho hắn chén trà, Bàng Dục cùng Bao Duyên mở to hai mắt —– Này được a! Bạch thiếu gia cũng đã chửi bậy rồi, thật khó mà thấy được a!

Tiêu Lương vỗ bàn một cái: “Vô kê chi đản!”

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái: “Đúng vậy!”

Bàng Dục cùng Bao Duyên khóe miệng co giật —- Hai đứa nhỏ này học thành ngữ của ai a?

Bao Duyên sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, nói: “Qủa thật đúng là lời nói vô căn cứ! Trước tiên không nói đến Bạch Nguyệt Vân có biết vu cổ thuật hay không, cũng không biết là chuyện chú văn này có thật hay không. Chỉ nói đến chuyện luyện công … trên đời này, không có ai lại luyện công trở thành thần công cái thế chỉ dựa vào vận khí đi? Những lời này chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi, thật mất mặt!”

Triển Chiêu gật đầu, Bàng Dục cũng giơ ngón tay cái với Bao Duyên — Nói rất hay đó Thư ngốc!

Bao Duyên bất bình giận dữ, hình như không hẳn là giận dữ thay cho Bạch Ngọc Đường.

Mọi người nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường hình như cũng không có giận như hồi nãy rồi — Cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ cũng là vì từ nhỏ Bao Duyên vẫn thường xuyên bị mọi người nói là “may mắn” cho nên đã chịu đựng không ít khó chịu đi. Bởi vì hắn có một phụ thân là Bao Chửng cho nên bất luận là hắn làm được việc tốt gì cũng đều bị nói là nhờ hơi phụ thân hắn, hắn chẳng qua chỉ là một hài tử sống nhờ vào danh của phụ thân hắn mà thôi. Hắn làm tốt bởi vì hắn may mắn, còn hắn làm không tốt lại khiến cho phụ thân hắn mất mặt…

Bàng Dục rót cho hắn chén trà để nhuận khí, Tiểu Tứ Tử cũng xoa xoa ngực Bao Duyên, bảo hắn đừng tức giận.

Triển Chiêu hỏi Bao Tá Thính: “Những lời đồn đại này từ đâu mà có? Khi nào thì truyền ra?”

“Ân … khoảng độ một thời gian rồi.” Bao Tá Thính nói: “Chắc vào lúc Kiền Lão Đại vừa mới chết không lâu đã được truyền ra ngoài, gần đây càng lúc càng lan nhanh.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều hiểu —– không thể có chuyện Lục Tuyết Nhi chưa từng nghe nói qua, không nói cho Bạch Ngọc Đường nghe là vì không muốn hắn cảm thấy khó chịu đi.

Triển Chiêu uống trà, nói với tiểu nhị mang giấy mực lên, hắn liền để giấy bút xuống trước mặt Bao Tá Thính.

Bao Tá Thính ngẩn người, khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Viết ra tất cả các môn phái giang hồ có mắt ở nơi đây, Bạch đạo viết riêng một tờ, Hắc đạo viết một tờ, những môn phái khác cũng viết riêng một tờ.”

Khóe miệng Bao Tá Thính co giật, nói: “Cái này … công việc cũng quá nhiều đi, ta muốn thêm bạc a.”

Không đợi Bạch Ngọc Đường móc bạc ra, Triển Chiêu đã khẽ mỉm cười: “Ta nói a …”

Bao Tá Thính thấy vẻ mặt của Triển Chiêu, không khỏi có chút lo lắng, gãi gãi đầu.

“Những lời đồn đại này có phải là ngươi cũng góp phần truyền bá đi không a?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Bao Tá Thính há to miệng, sau đó lại chắp tay: “Ai da, bạc này cũng không dễ kiếm a, ta không kiếm nữa …” Nói xong định chuồn ngay ra ngoài.

Có điều Tử Ảnh đã chặn cửa lại, Giả Ảnh cũng đóng cửa sổ vào.

Bao Tá Thính quay đầu lại nhìn Triển Chiêu: “Triển đại nhân, ngài là có ý gì chứ?”

“Có ý gì sao?” Triển Chiêu nhìn giấy bút trên bàn: “Ta là quan sai, phụng mệnh đi tuần đến đây tra án, ngươi tốt nhất là phối hợp điều tra. Ngươi mau ngoan ngoãn viết ra, còn cần phải viết thật cẩn thận, nếu như có gì đó viết không tốt, sau này nhất định sẽ phải chịu tội.”

Bao Tá Thính há to miệng: “Ta là người giang hồ …”

“Phải không?” Triển Chiêu nhìn hắn: “Vậy ngươi mau trả lời ta, ngươi có tham gia tung tin đồn không?”

“Ách …”

Mọi người có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thì tiếp tục ung dung uống trà.

Bàng Dục nhanh trí, nghĩ một chút cũng đã hiểu, cười lạnh nói: “Cũng đúng a, những người giang hồ mới tới đây, nếu như nghe được tin đồn thế này đều tìm Bao Tá Thính hỏi thăm một chút … lại có nhiều người tin chuyện này như vậy liền chứng tỏ ngươi có nói qua với người ta.”

Sắc mặt Bao Tá Thính lúc này cũng đổi màu luôn rồi, thế nhưng lại chạy không nổi.

“Có cho ngươi cả ngàn lá gan nữa hẳn là cũng không dám đắc tội Ánh Tuyết Cung.” Triển Chiêu nói: “Lý do ngươi làm như vậy chỉ có một, có người cho ngươi bạc, bảo ngươi lúc được người ta hỏi thăm thì nhân tiện truyền ra tin đồn thất thiệt trái với lương tâm này đi?”

Bao Tá Thính lúc này cả người run cầm cập, cầu xin Triển Chiêu tha thứ: “Triển gia, ngươi minh xét cho ta một chút … ta, ta cũng là bị người ta ép buộc nên mới bất đắc dĩ làm vậy …”

“A.” Bao Duyên cũng nhịn không được mà cười hắn: “Muốn trách thì chỉ trách ngươi tham tiền mà thôi! Lại còn muốn ăn tiền cả hai bên nữa, đã ăn tiền của người ta rồi còn muốn chối hay sao?”

“Người nào chỉ điểm cho ngươi?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta… không…”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu chỉ chỉ chỗ bên cạnh hắn, ý là —- Ngươi nói cho cẩn thận.

Bao Tá Thính xoay mặt nhìn sang một chút, chỉ thấy Tiểu Ngũ đang đứng bên cạnh hắn đây, hai mắt còn lườm hắn trừng trừng nữa.

Bao Tá Thính mềm nhũn cả chân, gãi đầu gãi tai nói: “Người … người cho ta tiền là một hắc y nhân, che mặt, ta cũng không có biết hắn là ai.”

“Đáp án này ta nghe không có được hài lòng lắm đi.” Triển Chiêu cũng cầm cái ly uống ngụm trà.

“Còn … còn nữa, ta cũng không phải loại tùy tiện để cho người ta bài bố, những người làm việc này như chúng ta đều chuẩn bị tốt đường lui cho mình đúng không a?” Bao Tá Thính thành thật khai báo: “Cả Dũng Châu phủ cùng với khu phố này đều có tai mắt của ta, cũng không phải chỉ có mình ta đi thăm dò tin tức … còn có tai mắt khác giúp ta điều tra a, Hắc y nhân kia sau khi dời khỏi chỗ ta liền đến khách điếm Cao Thăng trong Dũng Châu phủ, sau khi đi vào đó rồi không thấy đi ra.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo hắn biết khách điếm kia.

“Còn gì nữa không?” Triển Chiêu hỏi.

“Còn… còn nữa sao?” Bao Tá Thính không rõ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chống cằm cười cười với hắn: “Ngươi cũng quá thành thật đi, cỡ như ngươi chỉ cần đem về Khai Phong Phủ, chẳng cần tra khảo, chỉ cần gõ đường mộc một cái là đã khai hết rồi chứ chưa cần đến đại hình của Triệu gia quân đi.”

Ba hồn bảy vía của Bao Tá Thính cũng bay cả lên mây rồi, hắn cũng không phải là tên tham tiền bình thường, suy nghĩ một chút, nếu như bị bắt vào quân doanh của Triệu Phổ ép cung, ai nha —- như vậy thì làm gì còn mạng mà đi ra nữa chứ?

“Triển gia a…” Bao Tá Thính trưng ra cái vẻ mặt đưa đám: “Ngài muốn biết cái gì a?”

“Ngươi cảm thấy nói cái gì có thể cứu được mạng của chính ngươi thì nói a.” Triển Chiêu nhét vào miệng Tiểu Tứ Tử một miếng điểm tâm: “Cái này cũng không phải là ngươi đang giúp ta ma là đang cứu mạng mình, đắc tội với người của Ánh Tuyết Cung còn có người của Hãm Không Đảo, ngươi sẽ không chốn dung thân đi?”

Bao Tá thính suy nghĩ một chút, nói: “Ách … ta biết người trong Hắc Bang rất sung bái Kiền Duyệt, nghe nói hắn nhân phẩm chính trực, rất có năng lực, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường! Hắc có thể lãnh đạo Hắc Bang giải trừ chú văn, chấn hưng hùng phong năm đó.”

Khóe miệng mọi người cùng co giật —– Hắc Bang chọn Lão đại mà lại dám dùng bốn chữ “nhân phẩm chính trực” mà làm tiêu chuẩn nữa, có tự ý thức được Hắc đạo thường làm gì không a?

“Còn gì nữa không?”

“Ách … Kiền Duyệt từng có xung đột với Dụ Mộ Trì, lần này cả Dụ Mộ Trì cũng tới, hình như hai người bọn họ trước đây có thù oán gì đó.” Bao Tá Thính gãi đầu gãi tai vô cùng khó khăn.

Triển Chiêu chống cằm gật đầu —— Cái này hình như còn có chút hữu dụng.

“Đúng rồi!” Bao Tá Thính khó khăn nghĩ mãi mới ra một thứ: “Lần này còn có một nhóm người thần thần bí bí tới nữa, không phải người của Hắc đạo cũng không phải người của Bạch đạo, lại rất cẩn thận nữa.”

“Bọn họ ở đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Trong ngõ hẻm Hòe mộc ở Dũng Châu thành, rất bí mật.” Bao Tá Thính nói: “Bình thường cũng không có thấy đi ra ngoài.”

Triển Chiêu gật đầu.

Bao Tá Thính vẫn mang vẻ mặt đưa đám nói: “Triển gia, bây giờ ta không còn nghĩ ra gì nữa rồi, ngài tha cho tiểu nhân ta đi.”

Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ bàn một cái.

Bao Tá Thính liền ngoan ngoãn viết ba tờ giấy kia.

Triển Chiêu lại nhìn hắn một chút, đưa tay, lấy ra một thỏi bạc từ trong ngực Bạch Ngọc Đường …. Mọi người đều im lặng cúi đầu uống trà —– Qúa thuận tay đi.

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, hôm nay quả thật đúng là nhờ Triển Chiêu cơ trí, mình đúng là bị giận đến hồ đồ cho nên không có chú ý đến điểm này …. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cho dù mình có không vì giận mà hồ đồ đi nữa hẳn là mình cũng không có nghĩ ra được cách điều tra này đi, ở một phương diện nào đó, con Mèo này vẫn nhiều chủ ý hơn a.

Triển Chiêu đặt thỏi bạc kia lên trên bàn, lại đặt cả Cự Khuyết lên bàn, nhíu mày với Bao Tá Thính.

Bao Tá Thính thăm dò nhìn Triển Chiêu.

“Bằng không chung ta cũng làm giao dịch đi, ta không ngại ngươi kiếm tiền cả hai bên.”

Triển Chiêu vừa mới nói ra câu này, Bao Tá Thính liền ngẩn người.

“’Đối phương cho ngươi tiền bảo ngươi làm việc giúp, ngươi có thể thu tiền, thế nhưng ngươi cũng phải đến báo cho chúng ta biết, sau đó dựa theo chúng ta phân phó mà đi làm việc.” Triển Chiêu nói: “Chúng ta bảo ngươi làm việc đương nhiên là sẽ trả bạc cho ngươi, cái này ngươi cũng cất đi.”

Bao Tá Thính nhận bạc, may mắn a.

“Có điều …” Triển Chiêu nhắc nhở hắn đừng có vui mừng quá sớm: “Chuyện này tạm thời gác lại đã, để xem sau này ngươi có thể lấy công chuộc tội hay không, nếu như ngươi dám một dạ hai lòng….”

“Không dám, không dám!” Bao Tá Thính một mực lắc đầu: “Ta vẫn còn muốn sống tiếp a!”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Vậy bây giờ ngươi phải làm việc giúp ta, ngươi tìm cách đi hỏi thăm một chút xem kẻ trong ngõ hẻm kia là ai. Mặt khác, hắc y nhân đi vào khách điếm Cao Thăng kia, cho dù ngươi không thấy mặt hẳn là cũng có thể nhận ra được vóc người, tư thế đi —- Ngươi cũng đi tra một chút, xem hắn có thể là ai.”

“Hiểu, hiểu.” Bao Tá Thính nhận bạc, đã tránh được một kiếp lại còn tìm được một mối làm ăn nữa, một cuộc kinh hoảng qua đi, hắn liền nhanh chóng chạy đi.

Bao Duyên cau mày: “Sao lại có thể như vậy a, tiểu nhân phản bội như vậy! Qúa dễ dàng cho hắn rồi.”

Bàng Dục vỗ vỗ bả vai hắn: “Ai, bỏ đi, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, muốn bảo vệ tính mạng chỉ còn cách chiều cả hai bên, quá quân tử sống không lâu được a. Giang hồ cũng giống như quan trường, phần lớn đều là những người không thể đắc tội nổi, trong quan trường thì sợ nhất là mất mũ ô sa, còn trên giang hồ làm không tốt có khi là mất luôn cả mạng của mình. Cho hắn con đường sống đi a, dù sao thì những lời đồn hắn tung ra kia cũng chẳng thể thu lại được, cứ để hắn lấy công chuộc tội là được rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —- Không hổ danh là nhi tử của Thái sư a.

Mọi người vừa uống trà dùng điểm tâm, vừa nhìn mấy tờ giấy mà Bao Tá Thính viết ra.

Triển Chiêu khẽ cau mày một cái, các môn phái Hắc đạo hầu như đều tới …. Thế nhưng lại hầu như là các môn phái nhỏ, có cảm giác khá tan tác.

“Nhắc đến cũng khó trách sao mọi người lại cảm thấy vận may của Hắc đạo bị cướp đi hết a.” Bàng Dục cũng cảm khái: “Mây môn phái Bạch đạo đến cũng đều là những tên tuổi lớn, nổi như sấm bên tai, ta không phải là người giang hồ mà cũng từng nghe qua rồi, thế nhưng mà gần cả trăm bang phái Hắc đạo này lại chẳng nghe tên của bất cứ cái này, quy mô cũng nhỏ …. Đây là vô dụng đến thế nào a?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhau một cái —- Cũng đúng, cả một trăm năm mà cũng không có lấy một cao thủ Hắc đạo nào có chút danh tiếng a.

Mọi người rời khỏi Hạnh Hoa Lâu, theo địa chỉ mà Lục Tuyết Nhi cho, tiếp tục rẽ vào ngõ hẻm cạnh đường.

Quả nhiên, trong Hồ Đồng khẩu có mấy cửa hàng rất thú vị, mọi người đều mua chút đồ, trên tay Tử Ảnh và Giả Ảnh lúc này đã đầy đồ cả rồi.

Đến ngã rẽ thứ hai, mọi người đi rất nhanh đã đến nhà có Thạch hầu ở cửa … bên ngoài nhìn giống hệt như cánh cửa bị nghiêng ngả vậy? Trên cửa cũng không có treo biển, chỉ có một kỳ hiệu hình bông tuyết, nhìn cũng rất tinh tế, có thể thấy được người khắc là người rất có nghề, mà cái con khỉ đá ngoài cửa kia nhìn cũng đặc biệt linh khí.

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm con khỉ đá kia, nói: “Lại có cả khỉ đá canh cửa sao? Vẫn tưởng chỉ có sư tử hoặc kỳ lân thôi chứ.”

Bao Duyên cũng chưa từng nhìn thấy ai dùng khỉ đá để trấn cửa bao giờ, cũng có chút không hiểu.

Bạch Ngọc Đường gõ ba tiếng “cốc cốc cốc” vào cửa.

Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong sân, “xoạch” một tiếng, cửa lớn được mở ra, một lão đầu tóc bạc đứng bên trong cửa, nhìn ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường chắp tay với hắn, còn chưa kịp nói gì lão đầu kia đã vui vẻ nói: “Nga … ngươi là nhi tử của Tuyết Nhi đi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mẫu thân lệnh tiểu bối đến lấy một thứ …”

“Nga, đã xong rồi.” Lão đầu mời mọi người vào trong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, theo lão đầu vào nhà.

Vừa vào đến sân, mọi người đã thấy đầy sân đều là khỉ đá với đầy đủ màu sắc cùng dáng vẻ, có lớn có nhỏ, nhìn qua cũng đã thấy đến hơn ngàn con.

“Oa, thật nhiều khỉ a.” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương kinh ngạc.

“Ha ha, lão đầu ta họ Hầu, lại cầm tinh con khỉ, lúc còn trẻ từng dùng khỉ bán nghệ kiếm tiền cho nên ta thích nhất là khỉ đó.” Lão đầu vừa nó vừa đi vào một căn phòng nhỏ, lấy ra một chiếc hộp gỗ, cũng không lớn lắm, đặt xuống trước mắt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Cho nên người giang hồ đều gọi lão là Lão Thạch Hầu Nhi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn dĩ đang nhìn chằm chằm cái hộp kia mà quan sát, thế nhưng vừa nghe đến bốn chữ “Lão Thạch Hầu Nhi” liền cả kinh ngẩng đầu nhìn hắn.

Bao Duyên cũng hỏi: “Ngài là ….”

“Đệ nhất thiên hạ thạch tượng đại sư Lão Thạch Hầu Nhi?” Bàng Dục cũng nhảy dựng lên: “A! cái Bát Tiên Qúa Hải Thạch Sơn kia của phụ thân ta do ngài làm ra a, làm đến hơn mười năm a … đẹp đến độ phụ thân ta ngày đêm đều phải nhìn qua một cái, thích đến độ ngủ cũng không nổi a.”

“Ha ha … thì ra là Tiểu Hầu gia.” Lão đầu chắp tay với Bàng Dục: “Thất kính, thất kính.”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên: “Tiền bối, vật mà nương ta bảo ta đến lấy nằm trong cái hộp này?”

“Nga, từ nhỏ mẫu thân ngươi đã biết ta rồi, khi còn nhỏ nàng ta cơ bản đều là một tiểu ma tinh, ta cũng rất thân quen với ngoại công ngươi nữa.” Lão đầu pha trà cho mọi người, vừa lấy ra một bản vẽ, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy bức họa, chỉ thấy bức vẽ này hẳn là mới được vẽ trong mấy năm gần đây mà thôi, bên trong đó vẽ một bức ngọc điêu Thập Nhị Sinh Tiêu.

“Cái này trước đây ta đã từng gặp qua.” Bạch Ngọc Đường nghĩ đến: “Cái này la một bộ ngọc khí truyền gia bảo vật nhà ta, thế nhưng trong một lần bị động đất đã chẳng may rơi xuống vỡ nát rồi.”

“Đúng vậy.” Lão đầu đưa tay nhẹ nhàng mở nắp cái hộp ra, cười nói: “Lúc Tuyết Nhi cầm đến cho ta xem, chỉ là một đống ngọc bể nát mà thôi … ta phải mất mấy năm mới có thể hàn gắn lại đó.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lên, soi trước ánh đèn một cái —- Trong suốt, hoàn toàn không nhìn ra đã từng bị vỡ.

“Oa!” Bàng Dục cả kinh: “Lão gia tử, ngài đang dọa người sao, ngọc vỡ rồi mà cũng có thể lành lại như cũ?”

Lão đầu sờ sờ râu, cười rất đắc ý: “Lão gia tử đương nhiên là có biện pháp rồi.”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận cất ngọc điêu lại, đậy nắp lên, nói với Triển Chiêu: “Nghe nói bộ Thạch Ngọc Oa này là do gia gia ta tự mình điêu khắc tặng cho phụ thân ta, khi phụ thân ta được một tuổi người bắt đầu khắc, vô cùng cẩn thận tỷ mỉ, mấy năm trước bị vỡ, phụ thân ta buồn rầu một thời gian dài.”

Đám người Triển Chiêu gật đầu ——- Phần lễ vật này của Lục Tuyết Nhi quả nhiên rất dụng tâm.

“Ngay sau khi bị vỡ mẫu thân ngươi đã đưa đến đây rồi.” Lão đầu cười nói: “Bời vì ta nói dù chỉ là một mảnh ngọc vụn cũng không được thiếu cho nên nàng đào mấy xe đất ra, dùng vải mỏng cẩn thận lọc từng chút một, sau đó mới thu thập được toàn bộ để đưa đến đây đó.”

Bạch Ngọc Đường cảm tạ lão đầu, lại trả gấp bội tiền công, dùng một chiếc khăn mỏng bọc chiếc hộp kia lại, cùng mọi người trở về Ánh Tuyết Cung.

Triển Chiêu thấy hình như Bạch Ngọc Đường đã quên chuyện không vui ban nãy rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm —– Có điều, theo những gì Bao Tá Thính nói … nói không chừng việc ngọn núi trăm năm mới lộ ra một lần kia xuất hiện dưới quang minh nhật nguyệt, sẽ khó tránh khỏi một trận minh tranh ám đấu, tinh phong huyết vũ cho xem.
Bình Luận (0)
Comment