Long Đồ Án

Chương 272

Sằn Hiện ngã xuống chân núi, lại bò dậy ngẩng mặt lên nhìn đỉnh núi một chút, cảm thấy nếu như leo lên lần nữa có khi tốn thêm mất mấy ngày nữa đi.

Đồng thời, hắn lại cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy liền muốn xuống núi ăn cơm, mà hơn nữa, hắn cũng nghĩ —- Vị thần tiên đó, có phải ở trên đỉnh ngọn Đồ Vân không a?

Lúc hắn đang đi xuống chân núi, đột nhiên lại nhìn thấy ngoài cửa Ánh Tuyết Cung có thật nhiều người tụ tập.

Sằn Hiện khẽ cau mày chạy đến.

Cùng lúc này, ở ngoài cửa Ánh Tuyết Cung lại là không khí giương cung bạt kiếm.

Người của Hắc đạo muốn Khai Phong Phủ mang thi thể ra để chứng minh suy đoán của Công Tôn ngày hôm qua, thế nhưng tất cả mọi người của Khai Phong Phủ đều biết —– Thi thể đã không còn nữa rồi, nếu như mang một đống bùn đất ra sẽ bị người ta nói là hủy thi diệt tích. Đám người giang hồ này lại ngu dốt cùng kích động như vậy, có khi nhảy vào sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được.

Công Tôn cau mày muốn tiến lên, thế nhưng đã bị Triệu Phổ kéo ra chắn ở phía sau mình.

Công Tôn đẩy hắn một cái.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn hắn, lúc này, Bao Đại nhân cũng đi đến trước mặt, chuẩn bị nói chuyện cùng mấy người giang hồ kia.

Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, ý là —— Một người làm một người chịu.

Triệu Phổ nhìn trời, trừng hắn: “Ngươi là người của Khai Phong Phủ, bảo hộ ngươi chính là chuyện của Bao Chửng!”

Công Tôn híp mắt một cái.

Triệu Phổ cũng híp mắt lại: “Ngươi cứ híp mắt cho ta, nhưng không cho phép ngươi nhúc nhích!”

Công Tôn trừng hắn.

Lúc này, ngay cả quân uy của Nguyên soái mà Triệu Phổ cũng mang ra, trừng lại hắn, ý là —– Lại trợn mắt với ta?

Công Tôn cùng hắn trừng nhau một hồi, bắt đầu yếu thế, liếc Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, ý là —– Ngoan lắm!

Trước tiên Triệu Phổ cũng đã ổn định được Công Tôn rồi, lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi ra.

Triển Chiêu là hộ vệ của Khai Phong Phủ, ai dám khi dễ sư gia của Khai Phong Phủ hắn? Qủa cửa của hắn rồi hãy nói!

Bạch Ngọc Đường là người của Ánh Tuyết Cung, vừa rồi tên nào dám hung dữ với nương hắn? Chém tên đó trước đã rồi nói! Lại dám tới tìm xui xẻo trước ngày sinh thần của phụ thân hắn, chán sống rồi?

Bao Đại nhân đến trước mặt người giang hồ, không nóng không lạnh mà tới một câu: “Bổn phủ xuất tuần đến đây, mượn Ánh Tuyết Cung làm việc, nơi này cũng là nha môn. Các ngươi lại đến cửa nha môn mà gây chuyện, đây là trọng tội, nể tình các ngươi mới vi phạm lần đầu, Bổn phủ xử nhẹ nên không truy cứu, còn không nhanh chóng tản đi? Nếu không nhanh, tất cả xử trí theo luật!”

Mọi người lặng lẽ gật đầu —— Chiêu lớn nhất của Khai Phong Phủ, Bao Đại nhân thị uy!

Mấy người giang hồ Hắc đạo đều nhìn nhau.

Thật ra thì, Bao Đại nhân mới là người khó đối phó nhất, hắn địa vị cao, dân chúng lại cực tôn sùng, hơn nữa Triệu Phổ cũng ở đây, nếu như thực sự đắc tội với Bao Chửng, Triệu Phổ nhất định có lý do thu thập bọn họ. Đối với Triều đình mà nói, Hắc đạo giang hồ sao, thiếu chút nào tốt chút đó, mà với cách làm của Triệu Phổ, nói không chừng sẽ vui vẻ mà tiêu diệt sạch bọn họ …. Cho dù có công phu giỏi hơn đi nữa, cũng chẳng thể bằng hắn mang mấy chục vạn đại quân đến dẹp.

“Bao Đại nhân.” Kiền Duyệt cũng rất lễ độ, chắp tay nói: “Ta chỉ cầu đại nhân mang thi thể của gia huynh đến để có thể nghiệm thi ….”

Bao Đại nhân nhẹ nhàng phất tay, gật đầu với Trương Long cùng Triệu Hổ một cái.

Hai người mang theo mấy nha dịch đi vào.

Chỉ chốc lát sau, đã mang theo thi thể Kiền Lão đại cùng Kiền Lão nhị đi ra.

Trên thi thể vẫn còn được phủ vải trắng, được đưa ra bày trước mắt mọi người.

Triển Chiêu cẩn thận tra xét thần sắc người đối diện …. Nếu như trong đám người đối diện có kẻ sớm biết thi thể đã bị hạ độc, hoặc là biết về tin tức thi thể bị hủy hoại, thì khi thấy được thi thể của Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị, nhất định sẽ bị giật mình.

Biểu lộ của đám người Hắc đạo lúc này cũng rất khác nhau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng quét qua, phát hiện, sắc mặt của Kiền Duyệt vẫn như thường, mà Xà lão quái thì nhanh chóng nhíu mày một cái.

Mặc dù biểu lộ này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đối phương che giấu cũng không tồi, có điều Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn có thể nhìn ra được —— Có chút bất ổn!

Triệu Phổ nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mà niệm một câu: “Ngươi cái lão thất phu a, quả nhiên đã giở trò quỷ, một lát nữa ông lột da ngươi.”

Công Tôn đang đứng phía sau hắn, Triệu Phổ căn bản đem hắn giữ thật chặt, cứ như sợ thả ra có người đoạt đi mất vậy.

Công Tôn gãi gãi đầu —– Lại ngẩng mặt lên nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy lưng Triệu Phổ thật rộng nha, đứng đằng sau hắn còn cảm thấy rất an toàn nữa.

Triệu Phổ còn đang suy nghĩ xem lát nữa chơi đùa Xà lão quái kia thế nào, đột nhiên lại cảm giác Công Tôn đang chọc chọc hắn.

Triệu Phổ quay đầu lại.

Công Tôn thiêu mi một cái.

Triệu Phổ ngẩn người: “Làm gì?”

“Ta muốn nói.” Công Tôn lầm bầm một câu.

Triệu Phổ cũng ngẩn người, sau đó cúi đầu ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nói thì có thể, có điều, không cho phép nói ra chuyện thi thể bị hóa thành bột, không cho phép quá thành thật.”

Công Tôn liếc hắn một cái, lầm bầm một câu: “Đã biết ….”

“Á….” Triệu Phổ há to miệng nhìn Công Tôn —– Thật ngoan a! Dễ bảo nha!

Sau đó, Triệu Phổ bắt đầu sờ cằm suy nghĩ —— Chẳng lẽ Công Tôn thích cứng không thích mềm sao? Thích mạnh bạo một chút sao? Cái gì mà bá vương nganh thượng cung ấy ….

Nghĩ tới đây, Triệu Phổ lại nhanh chóng hất đầu, mình nghĩ cái quái gì vậy?

Công Tôn hơi đi ra, hỏi đám người Hắc đạo: “Ngỗ tác mà các ngươi mang đến, được nha môn thừa nhận chưa?”

Mấy người giang hồ nhìn những ngỗ tác kia.

Công Tôn khoanh tay nói: “Bằng không các ngươi mời mấy lang trung ở Dũng Châu phủ đến, cho bọn họ xem phổi của hai người này, cũng có thể biết được bọn họ chết thế nào!”

Đám người giang hồ Hắc đạo nhìn nhau một cái, đều nhìn sang Kiền Duyệt.

Kiền Duyệt gật đầu một cái, tỏ ý bằng lòng.

Chẳng bao lâu, một đám lang trung đều bị gọi đến…

Thật ra thì nguyên nhân cái chết này cũng không phải là quá khó đoán, nếu như không mổ thi thì không thể phát hiện, thế nhưng chỉ cần để lang trung nhìn qua phổi một cái, đặc biệt là ngỗ tác nhìn qua, đều nói ra những kết quả giống hệt Công Tôn nghiệm thi.

“Sự thật chứng minh Công Tôn tiên sinh không hề nói sai!” Bao Chửng hỏi mọi người: “Các ngươi còn có gì bất mãn?”

Kiền Duyệt chắp tay với Công Tôn: “Là bọn ta hiểu lầm Công Tôn tiên sinh, vậy thì không biết vụ án tiến triển đến đâu rồi?”

“Cũng sắp sáng tỏ rồi!” Triển Chiêu khẽ mỉm cười.

Kiền Duyệt cả kinh: “Đúng vậy?”

“Đương nhiên.” Triển Chiêu gật đầu một cái.

“Có thể tiết lộ hay không?” Kiền Duyệt hỏi tới.

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Tạm thời không thể, sẽ ảnh hưởng điều tra, không phải mỗi người trong Hắc đạo các ngươi đều đáng tin cậy.”

Xà lão quái nhìn Triển Chiêu: “Có ý gì?”

Hai tay Triển Chiêu khoanh tròn quay Cự Khuyết: “Ý tại mặt chữ.”

“Nếu đã biết rồi còn không mau biến đi?” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được: “Thi thể của Đinh Mậu cũng lưu lại, để Khai Phong Phủ tiếp tục tra án!”

Tất cả mọi người đều hiểu ý của Lâm Dạ Hỏa, thi thể của Đinh Mậu mặc dù được đặt trong băng quan, thế nhưng vạn nhất lát nữa lại đột nhiên ngồi dậy biến thành tro, như vậy thì không được.

“Chậm đã.” Xà lão quái nhanh chóng ngăn lại: “Thực tế thì chuyện hôm qua lại là do đệ tử Thiếu Lâm cùng người của U Phách môn gây sự, thi thể cũng là thuộc hai phái này!”

Mọi người chỉ thấy con ngươi Xà lão quái chuyển tới chuyển lui, nhìn thế nào cũng không có hảo ý, vẫn luôn cảm thấy …. Hình như hắn biết chút gì đó. Có điều cũng đúng, Dụ Mộ Trì đã điều tra được hắn có quan hệ với tổ chức Hắc Liên Hoa kia, nếu như chủ mưu hạ độc phía sau là người của Hắc Liên hoa, hắn nhất định sẽ biết!

Mọi người lại nhìn về phía người của Khai Phong Phủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt một chút, ý là —- Bây giờ làm sao?

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ lắc đầu —– Hắn cũng chưa nghĩ ra biện pháp.

Vì vậy, tình cảnh lại có chút lúng túng, không khí cũng đầy cảm giác cầm cự.

Chính lúc mọi người ở Khai Phong Phủ đều không biết làm sao, hiện trường cũng bảo toàn yên tĩnh chờ đợi, thì lại nghe thấy tiếng Tiểu Tứ Tử hình như đang đợi đến buồn chán ở trên lầu hỏi Lục Lăng Nhi: “Di di nha, là ai chết vậy?”

Lục Lăng Nhi thấy hắn chỉ vào thi thể Đinh Mậu trong băng quan, liền nói: “Nga, là cái tên Khô Lâu ngày hôm qua đó.”

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc liếc mắt nhìn, sau đó nghiêng cái đầu, không hiểu hỏi: “Làm sao biết nha? Hắn mang mặt nạ a? Có phải là người hôm qua không nha?”

Thanh âm của Tiểu Tứ Tử cũng không lớn, chỉ là trò chuyện cùng Lục Lăng Nhi mà thôi, có điều …. Trong cái không khí tĩnh lặng như tờ này, mấy câu đồng âm dễ nghe ấy lại rõ ràng vô cùng, mọi người đều nghe được hết.

Lục Thiên Hàn đột nhiên cười.

Mọi người đang giằng co ở cửa cũng sững sờ.

Bao Đại nhân cười lạnh một tiếng: “Nhắc tới mới nhớ, trong các ngươi ai có thể chứng minh đây chính là Đinh Mậu?”

Đám người Hắc đạo hai mặt nhìn nhau —– Người của Khô Lâu môn từ trước đến nay đều đeo mặt nạ nghiêm ngặt như vậy, thật sự là chưa có ai nhìn qua dung mạo thật của Đinh Mậu.

Kiền Duyệt hỏi môn hạ của Đinh Mậu, mấy đệ tử U Phách môn cũng lắc đầu một cái, tỏ ý bọn họ cũng chưa từng thấy qua mặt thực của Chưởng môn.

“Đinh Mậu vốn là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Thế nhưng cái chiêu Kim thiền thoát xác này cũng rất hữu dụng, nàng ta cũng có thể tùy tiện giết một người rồi mặc y phục của mình vào, sau đó mình lại có thể hiên ngang mà ra ngoài …. Có thể chối bỏ tội danh không còn một mống, còn có thể khiến cho Hắc Bạch lưỡng đạo đối địch với nhau.”

Mọi người trong Hắc đạo đều nhìn nhau —– Cũng có khả năng này.

Xà lão quái cau mày, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tứ Tử trên cửa cung một cái.

Tiểu Tứ Tử đang ngồi trong lòng Lục Lăng Nhi, ngáp mấy cái —– Lâu như vậy còn chưa xong sao? Không nhanh sẽ qua bữa trưa đó nha!

Tiểu Tứ Tử chỉ lơ đãng hỏi mấy câu, thế nhưng lại có thể hóa giải cục diện bất lợi của Khai Phong Phủ …. Biến thành Hắc đạo chết không đối chứng.

Đồng thời nghi vấn của Tiểu Tứ Tử quả nhiên cũng rất đáng để suy ngẫm! Ai có thể chứng minh được thi thể này thực sự là của Đinh Mậu?

Kiền Duyệt tiến lên, mở mặt nạ của Đinh Mậu ra, chỉ thấy bên dưới mặt nạ, là một khuôn mặt nữ nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi vô cùng xấu xí.

Có điều, vẫn là câu nói kia, cho dù có thấy được dung mạo của Đinh Mậu cũng chẳng có ích gì, ai có thể phân biệt được thực giả chứ, chỉ là một chiêu kim thiền thoát xác cũng không phải là không có khả năng.

“A A.”

Đúng lúc này, lại nghe Triệu Phổ tới một câu: “Đám người Hắc đạo các ngươi cũng thật là …. Nhiều người như vậy mà cũng thông minh bằng một hài nhi bốn tuổi rưỡi.”

Phần đông người giang hồ đều đỏ mặt tía tai.

Mọi người của Khai Phong Phủ cũng quay lại liếc Triệu Phổ một cái, ý là —– Ngươi nói ra cũng không biết ngại, chúng ta bên này một lúc lâu rồi cũng đâu có nhớ ra. Triệu Phổ thì lại khoanh tay vô cùng đắc ý —- Tiểu Tứ Tử không phải cũng là người chúng ta bên này sao! Là nghĩa tử ta nuôi đó!

“Đinh Mậu chắc chắn là nữ nhi của Khô Lâu quái!”

Lúc này lại nghe Xà lão quái mở miệng nói: “Lão phu biết Khô Lâu quái! Hắn cùng Đinh Mậu này cũng khá giống nhau, cô nương này là thật không sai!”

Mọi người trong Hắc đạo lại nhìn nhau một cái.

Đúng lúc này lại nghe Lục Thiên Hàn ở trên thành lâu cười lạnh một tiếng: “Ta nói, sao ngươi lại không biết xấu hổ a? Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi biết Khô Lâu quái thôi sao? Ta cũng biết, sao ta t nhìn thế nào thì hai người đó cũng không giống nhau a?”

“Lục Thiên Hàn, ngươi là người Bạch đạo, lại ở phía Bạch gia! Năm đó Bạch Nguyệt Vân lợi dụng chú văn để giúp bạch gia phúc trạch dồi dào, ngươi cũng được lợi, ngươi đương nhiên nói giúp họ rồi!” Xà lão quái cười lạnh: “Lời của ngươi còn không đáng tin hơn cả ta, ít nhất cũng phải tìm một người nhận biết Khô Lâu quái năm đó, lại không có quan hệ cùng Bạch gia, thậm chí cũng không có quan hệ tốt với người Bạch đạo ra làm chứng mới có thể tin được!”

Tất cả mọi người cau mày, Xà quái này đúng là nhất định không buông tha.

Người nhận ra Khô Lâu quái năm đó không nhiều lắm, đặc biệt là người có thể nhận ra mặt mũi thực của hắn …. Thiên Tôn có thể nhận ra, thế nhưng trong miệng hắn Thiên Tôn lại chính là “người bên Bạch gia có lợi”.

“Sư phụ ta biết, hắn có thể làm chứng!” Lúc này Lâm Dạ Hỏa mở miệng nói.

Xà lão quái lại xua tay: “Vô Sa đại sư là cao tăng Tây Vực, hắn căn bản không ở võ lâm Trung Nguyên, hắn không có lý do gì lại nhận ra người của võ lâm Trung Nguyên, càng không có tư cách can thiệp vào chuyện võ lâm Trung Nguyên …”

Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật, nói với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ: “Lát nữa các ngươi đừng có ai tranh với ta, ta nhất định không lột da hắn không được!”

Chỉ tiếc là lúc này, cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, cùng Triệu Phổ cũng có một ham muốn cực độ muốn lột cái da rắn của hắn.

Mọi người trong Hắc đạo hoài nghi mà nhìn thi thể của Đinh Mậu một chút, lại nhìn Xà lão quái một chút, cảm thấy cũng không rõ ràng lắm.

Chính lúc này, lại nghe thấy từ trên không trung truyền đến tiếng người nói chuyện: “Ngược lại, ta lại biết Khô Lâu quái, bỏ mặt nạ xuống cũng rất dễ nhìn, không có lý do gì lại sinh là một khuê nữ xấu như vậy đi …. Đương nhiên, người này cũng không thể là khuê nữ của Khô Lâu quái được.”

Mọi người nghe được thanh âm là truyền từ bên trên xuống, thế nhưng khi ngước mắt nhìn lên lại chẳng thấy ai cả. Chỉ có đám người Triển Chiêu nhìn bên ạnh thi thể của Đinh Mậu, cũng không biết từ lúc nào, Ân Hậu đã đứng bên cạnh thi thể Đinh Mậu, đang nhìn hắn đây.”

“Ngươi …” Xà lão quái cúi đầu một cái, liền thấy được Ân Hậu.

Mà Hắc Thi lão quái vốn đang lo lắng đề phòng đứng phía sau hắn đột nhiên “Ai” một tiếng, cứ như là sắp tắt thở đến nơi, ôm đầu mà chui vào trong đám người.

“Ân Hậu lại đại giá quang lâm ….” Xà lão quái trước đây đã từng gặp Thiên Tôn, cùng từng gặp Vô Sa, thế nhưng lại chưa từng gặp qua Ân Hậu, quả nhiên người này cũng tới, khó trách sao sau khi Hắc Thi lão quái trở về lại bị dọa sợ đến độ chui vào quan tài rồi cũng nhất định không dám đi ra.

Hắc đạo giang hồ vừa mới nghe Hắc Thi lão quái nói cũng hít vào một ngụm lãnh khí —– Lại là Ân Hậu sao? Tại sao nhìn cứ như ba mươi tuổi vậy?

“Khô Lâu quái không thể nào có con cháu được a!”

Mọi người còn đang kinh ngạc lại chỉ thấy bên cạnh Ân Hậu xuất hiện thêm một thân ảnh màu trắng.

Chẳng biết Thiên Tôn đến lúc nào, cũng khoanh tay, giống hệt Ân Hậu mà đang nghĩ ngợi.

“Hai vị tiền bối, vì sao lại chắc chắn như thế?” Kiền Duyệt nhịn không được hỏi.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cùng ngẩng đầu lên, hai miệng đồng thanh nói: “Bởi vì Khô Lâu quái là thái giám a.”

“Phốc ….” Triệu Phổ nhịn không được nhạc văng.

Đám người giang hồ cũng hoài nghi mà nhìn Xà lão quái —– Thái giám cũng có con cháu?

“Các ngươi … nói bậy!” Xà lão quái liền kéo phát Hắc Thi lão quái đang đứng co rúm phía sau qua nói: “Ngươi nói a!”

Hắc Thi lão quái ôm đầu, bị hắn kéo lên trước mặt, liền liếc nhìn Ân Hậu một cái.

Ân Hậu cũng nhìn thấy hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nga …. Là ngươi a.”

“Không phải …. Không phải!” Hắc Thi lão quái ôm đầu, trốn sau lưng Xà lão quái.

Xà lão quái giận.

“Ta nói này Hắc Thi a!” Ân Hậu khoanh tay chậm rãi hỏi hắn: “Khô Lâu quái có phải là thái giám không?”

Tất cả mọi người đều nhìn Hắc Thi lão quái.

Lão quái kia ôm đầu nhất mực gật, trong miệng cũng cô cô: “Đúng vậy, đúng vậy …. Ân Hậu nói cái gì đều đúng hết!”

Chúng giang hồ cùng nhau hoài nghi nhìn Xà lão quái.

Kiền Duyệt cũng cau mày: “Lão tiền bối, chẳng lẽ cố tình bày chuyện thị phi sao?”

“Ta ….” Xà lão quái tức giận, chỉ biết nhìn Hắc Thi lão quái vẫn một mực gật đầu bên cạnh, không biết nói gì.

Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà thấp giọng hỏi Triển Chiêu: “Ngoại công ngươi năm đó đã làm gì với hắn a? Sao hắn lại sợ như vậy?”

Triển Chiêu cũng lắc đầu một cái: “Rảnh rỗi nhất định phải hỏi một chút mới được.”

Bao Đại nhân thấy thời cũng chín muồi, liền nói: “Bổn phủ phá án cũng không phải trò đùa của mấy người giang hồ các ngươi, còn không mau cút đi! Qúa mực hoang đường!”

Thái sư liếc Bao Chửng một cái —- Kết thúc được lắm! Chớp thời cơ cùng rất chuẩn!

Hắc đạo giang hồ thấy cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều có ở đây, cũng tự biết thực lực chẳng thể nào chống lại Ánh Tuyết Cung được, vì vậy cũng đều lui về. Dù sao thì chuyện của U Phách môn cũng không có liên quan đến bọn họ, quản người chết là Đinh Mậu thật hay giả chứ? Quan trọng nhất vẫn là chuyện về chú văn kia.

Chẳng qua là, đúng lúc người giang hồ rút lui, lại đột nhiên …. Có một thân ảnh vọt ra.

Chỉ thấy người kia hai tay nắm chặt kiếm, đánh về phía Ân Hậu: “Ân Hậu, ta muốn ngươi đền mạng!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang …. Chỉ thấy từ sau đám người, Sằn Hiện lao ra.

Ân Hậu thấy hắn cầm kiếm lao đến trước người mình, cũng không có động, hình như cũng không muốn hoàn thủ.

Chẳng qua là, mọi người chỉ thấy một hoa quang chợt lóe lên …. Kiếm của Sằn Hiện bị chém đứt, đồng thời, người cũn bị đạp trở về.

Mà nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu cầm kiếm ngăn trước người Ân Hậu, cau mày nhìn Sằn Hiện. Nét ôn nhu vui vẻ vốn thường trực trong mắt hắn sớm đã không còn, giờ còn lại chỉ là lạnh lùng cùng sát khí. Sằn Hiện muốn âm thầm ám toán muốn dồn Ân Hậu vào chỗ chết, đây chính là điều Triển Chiêu không thể tha thứ!

Ân Hậu khẽ cau mày, vỗ vỗ Triển Chiêu: “Bỏ đi a!”

Triển Chiêu xoạt một cái thu Cự Khuyết lại, cũng không có định lui ra mà quay đầu lại trừng Ân Hậu: “Bỏ cái gì? Chính tại người cứ không chịu giải thích rõ ràng mà lại luôn trưng ra cái thái độ như vậy mới khiến cho mấy lời đồn càng ngày càng lớn!”

Khóe miệng Ân Hậu giật giật, lại chọc chọc Triển Chiêu, ý là —- Mèo hung dữ à, con chừa cho ngoại công ta chút mặt mũi đi, ở đây nhiều người như vậy …

Triển Chiêu giận, đi qua đạp lên thanh kiếm mà Sằn Hiện vừa định lần nữa vung lên kia, đưa tay túm lấy cổ áo hắn kéo lên.

“Ngươi làm gì chứ?” Sằn Hiện giãy dụa.

“Làm gì?” Triển Chiêu kéo hắn vào Ánh Tuyết Cung: “Ta là quan, bắt ngươi đi gặp quan a!”

Xà lão quái thấy Triển Chiêu đem Sằn Hiện bắt đi, hình như muốn tiến lên đoạt lại, thế nhưng, trước mắt lại thấy Bạch ảnh lóe lên, Bạch Ngọc Đường đã chắn đường đi của hắn. Bao Chửng ở bên cạnh cũng không có ý tiếp tục dây dưa như vậy, phân phó: “Đêm thi thể của Đinh Mậu vào trong.”

Bọn nha dịch liền tiến đến mang thi thể vào, Bạch Ngọc Đường vẫn chắn trước mặt Xà lão quái không cho hắn tiến đến, Triển Chiêu thì đã lôi Sằn Hiện đến cửa Ánh Tuyết Cung rồi.

“Buông tay!” Sằn Hiện giãy giụa: “Ngoại công ngươi là hung thủ giết người …. Phốc!”

Sằn Hiện còn chưa có dứt lời, Triển Chiêu đã một cước đạp mặt hắn giẫm lên đất, sau đó đạp đạp đạp đạp.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh thở dài —– Nguy rồi, “bản tính” của Mèo bại lộ rồi.

Nhìn lại đám Hắc đạo giang hồ lúc này, mỗi người đều nhe cả răng — Thì ra, Triển Chiêu lại … hung dữ như vậy!

Triển Chiêu vừa đạp vừa mắng: “Ngươi là heo a? Heo sinh ra cũng đâu có ngu xuẩn như ngươi vậy a? Hắn nếu như thực sự là hung thủ giết người, ngươi lại còn có thể sống để làm bậy thế a?”

“Vậy việc gì hắn lại không hoàn thủ!” Sằn Hiện hỏi một câu này cũng chính là nghi vấn của mọi người …. Đám người Ân Hậu, Thiên Tôn hình như có chút kiêng kỵ với Sằn Hiện, lại có chút ý dung túng, đúng là rất giống chột dạ.

“Chột dạ cái đầu ngươi!” Triển Chiêu một cước đạp thêm cái nữa, suýt chút nữa thì đến cơm trong dạ dày Sằn Hiện cũng bị hắn đạp phun ra.

Triển Chiêu lại đưa một tay kéo lại cổ áo hắn, nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: “Tiểu quỷ, ngươi nhớ kỹ cho ta! Đời này, ngoại công ta chỉ giết một loại người duy nhất!”

Lúc này mặt mũi Sằn Hiện đều đã đầy máu rồi: “Người …. Người nào?”

Triển Chiêu thiêu mi: “Người đáng chết!”

“Ngươi …. Ngươi nói bậy! Thái gia gia ta là người tốt!” Sằn Hiện giãy giụa.

“Cho nên mới nói ngươi ngu xuẩn!” Triển Chiêu lại đạp thêm cái nữa.

Người giang hồ Hắc đạo lặng lẽ cảm thấy thật may mắn, cũng may vừa rồi chưa có hành động lỗ mãng gì, nếu không nói không chừng nhất định sẽ bị Triển Chiêu giết chết rồi.

Sằn Hiện bị Triển Chiêu đạp thê thảm rồi, mới nghe thấy hắn nhẹ tới một câu: “Nếu như là người tốt, thì nhất định không phải do ngoại công ta giết!”

Tất cả mọi người hơi thiêu mi, Thiên Tôn lại nhìn Ân Hậu một cái.

Ân Hậu gãi gãi cằm —— Đây là cháu ngoan giúp hắn ra mặt sao? Cảm giác thật kỳ diệu.

Sằn Hiện lau máu trên mặt, ngẩng mặt lên nhìn Triển Chiêu: “Ngươi làm sao biết được? Lúc hắn còn trẻ ngươi cũng chưa có ra đời nữa.”

Triển Chiêu vừa mới nhấc chân lên, Sằn Hiện lập tức che mặt.

Triển Chiêu cũng không đạp hắn, chỉ khoanh tay mà cười một tiếng: “Đương nhiên là ta biết!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay, kéo Sằn Hiện trên mặt đất dậy, nói: “Lát nữa ngươi nói rõ ràng chuyện năm đó chút, có điều …”

Sằn Hiện nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng cảnh cáo hắn: “Nếu ngươi còn dám động thủ với Ân Hậu nữa, Triển Chiêu nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”

Sằn Hiện thiêu mi: “Thế nếu như thực sự là do Ân Hậu giết thì sao?”

“Ta để mệnh cho ngươi.” Triển Chiêu không cần nghĩ ngợi nói, một cước đạp bay Sằn Hiện vào Ánh Tuyết Cung.

Ân Hậu nhìn bóng lưng Triển Chiêu đạp Sằn Hiện vào Ánh Tuyết Cung, trong đâu không khỏi hiện ra ba chữ —– Thật hạnh phúc!

Lục Tuyết Nhi khẽ mỉm cười, bảo mọi người đóng cửa thả chó ra.

Đám người giang hồ Hắc đạo còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy một trận tiếng chó sủa truyền đến. Có đến mấy trăm con chó săn chạy từ trong Ánh Tuyết Cung ra. Mà người của Ánh Tuyết Cung đã mang thi thể vào trong, đóng lại đại môn rồi.

“Oa!” Đám người Hắc đạo liền chạy trốn tứ tung.

Xà lão quái cau mày rời đi, người trẻ tuổi vẫn luôn không nói gì đi phía sau hắn đột nhiên mở miệng: “Sằn Hiện là nhân vật then chốt, lại cứ vứt bỏ như vậy sao.”

Xà lão quái cau mày: “Ngươi cũng thấy tình hình lúc đó rồi, Triển Chiêu sớm đã có chuẩn bị.”

“Cho nên ta mới nhắc nhở ngươi.” Người trẻ tuổi kia nói: “Suy nghĩ xem nên giao phó với chủ nhân thế nào.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Xà lão quái thở dài, nhìn Hắc Thi lão quái một bên cũng mới bò dậy, nói: “Làm sao bây giờ?”

Hắc Thi lão quái sâu kín nhìn hắn một cái: “Nếu như hai chúng ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa, trở về nhất định sẽ chết không cần nghi ngờ!”

Xà lão quái cau mày: “Vậy ngươi lại có thể nghĩ ra biện pháp?”

Hắc Thi lão quái lẩm bẩm một câu: “Hay là …. Đi đầu hàng đi? Thần y kia có vẻ rất lợi hại, nói không chừng có thể giải được độc cho chúng ta cũng nên?”
Bình Luận (0)
Comment