Long Đồ Án

Chương 341

Bạch Ngọc Đường ở trong rừng cản lại người áo xanh kia, cũng chính là kẻ đã dùng ánh mắt oán độc mà theo dõi Triển Chiêu bấy lâu nay.

Người này tâm tư âm trầm, Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn dụ hắn ra sau đó tương kế tựu kế mà theo dõi hắn. Có điều, vừa mới hỏi …. Thì ra là hắn lại muốn hại Triển Chiêu cùng Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường không khỏi vô cùng giận dữ, người này tâm thuật bất chính, lưu lại tất thành hậu họa, cho nên …. Sát ý của Ngũ gia tăng thêm mấy phần, ánh mắt cũng bén nhọn vô cùng.

“Ha ha ha ….” Người nọ chợt cười lớn: “Bạch Ngọc Đường, ngươi nghĩ là ta không nắm chắc đã đến phục kích ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi một cái, lúc này hắn đã cảm thấy, bốn phía xuất hiện rất nhiều hơi thở, quả nhiên có mai phục.

“Ta biết sẽ có người nhanh chóng đến tìm ngươi.” Người áo xanh nheo mắt lại, thần sắc có chút ác độc: “Nhưng mà không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản …. Trước tiên ngươi cứ hưởng thụ món khai vị này thật tốt đi.” Nói xong liền giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái.

Nhìn lại bốn phía lúc này, chỉ thấy từ trong rừng có ít nhất hơn một trăm người áo đen bay ra.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, những người áo đen này không khác đám người đối phó với Triệu Phổ trước đây lắm, đều là người Phù Tang …. Hắn có chút không hiểu, nếu như người này chính là người Triển Chiêu nhìn thấy, vậy hẳn hắn chính là hậu nhân của Tà Vũ đi, vậy tại sau lại có liên quan đến người Phù Tang? Nhưng mà những người Nhật này lại xuất hiện, điều này cũng chứng minh —– Người áo xanh này cùng trà trang của Đan Nghĩa Nhân, và hoa đỏ có độc kia có liên quan đến nhau, quả nhiên là cùng dây buộc ngựa cả.

……………………

Mà lúc này, Triển Chiêu đuổi theo Bạch Ngọc Đường cả đường vừa đến, lại nhìn thấy trước mắt có đến mấy trăm áo đen nhô ra, bĩu môi một cái: “Cút ngay, chó ngoan không cản đường.”

Mắng xong rồi Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, mình muốn nói những lời này đã lâu lắm rồi, còn phải nói khí thế hơn Chuột bạch kia nữa!

…………

Mà lúc này ở trong Ứng Thiên phủ lại là cảnh tượng loạn vô cùng.

Người chen chúc người, con khóc gọi mẹ, mẹ hoảng loạn gọi con, các cửa hàng lớn nhỏ bày bán xung quanh cũng bị chen đạp tanh bành, vô cùng loạn.

Bộ khoái Vương Khải dẫn theo nha dịch chạy từ phía Tây đến, nhưng mà lại bị đoàn người chặn không thể vào được. Âu Dương Thiếu Chinh mang theo binh lính từ phía Đông đến, cũng bị chặn vào không được, cả hai bên đều lo lắng gấp gáp a.

Triệu Phổ ở trên nóc nhà nhìn thấy, gân xanh trên trán cũng nổi cả lên, lúc này, lại nghe thấy Ân Hậu nói với hắn: “Mấy hôm trước Lan Từ có dạy cho ngươi Thiên Tự Quyết cùng Địa Tự Quyết đi?”

Triệu Phổ mở to mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu nói: “Biết Sư Tử Hống chứ?”

Triệu Phổ nháy mắt mấy cái.

“Dùng phương pháp sử dụng nội kình mà khuê nữ nhà ta dạy thực hiện Sư Tử Hống, có lẽ sẽ lay tỉnh được bọn họ đó.” Ân Hậu nghĩ kế giúp Triệu Phổ.

Sau khi Triệu Phổ nghe xong liền nheo cả mắt lại, nhảy một cái lên nóc nhà cao nhất, đề khí một cái, vận nội lực thét ra bên ngoài, hống một tiếng: “Con mẹ nó đứng lại cho lão tử, tên nào chạy nữa liền chém đầu!”

Triệu Phổ vừa mới thét xong, ngay cả màng nhĩ của chính hắn cũng cảm thấy đau nhói.

Mà nhìn lại bên dưới lúc này, đám người lập tức yên lặng như tờ, động tác rất nhất trí mà che tai.

Ân Hậu cũng ngoáy tai, gật đầu: “Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy, công phu của Lan Từ đúng là thích hợp cho đám lỗ mãng chuyên quát tháo luyện nhất.”

Thiên Tôn cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Âu Dương Thiếu Chinh vừa che tai vừa giậm chân: “Mụ nội nó muốn chết a, Triệu Phổ, ngươi là cái đồ man rợ!”

Môt tiếng thét này của Triệu Phổ, đừng nói chỉ có nơi này, ngay cả Công Tôn cùng Bao Đại Nhân ở trong nha môn Ứng Thiên phủ cũng nghe được. Tiểu Tứ Tử vốn đang lo lắng đứng trên bàn đá chờ mọi người trở lại bị tiếng thét này làm giật mình ngồi phịch xuống bàn, ngơ ngẩn.

Công Tôn vội vàng ôm bé lên vỗ vỗ, tâm nói Triệu Phổ lần sử dụng bao nhiêu khí lực a? Giọng tốt thế sao không đi hát tuồng đi!

Đám người tập thế ngốc lăng, Triệu Phổ nhân cơ hội quát tiếp: “Đứng yên không được nhúc nhích, không được động vào người bị thương, người có thể đi được thì đi cùng nha dịch Ứng Thiên phủ, người không thể đi, bốn nam nhân gần người đó nhất mang theo người đó đi theo nha dịch đến nha môn. Tất cả đều nghiêm chỉnh làm cho ta, không cho phép chạy loạn nữa, tất cả đều đi theo binh lính sơ tản ra! Còn nữa, nhưng tên nào dám nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của, tay chân không sạch sẽ cũng mau lấy ra cho ta, nếu không ông đây cho chặt hết.”

Nói xong, Triệu Phổ nhìn dân chúng Ứng Thiên phủ vẫn còn ngẩn ngơ bên dưới nhìn mình chăm chăm, hắn giận nha: “Nghe rõ không đó? Câm à?”

“Nghe …. Nghe rõ ….” Tất cả mọi người trên đường đều gật đầu, trong tâm lúc này nhất trí chỉ có môt câu nói —– Thật là đáng sợ!

“Vậy còn được.” Triệu Phổ vừa nói vừa phất tay ra hiệu cho đám nha dịch cùng binh lính.

Vì vậy, người trên đường bắt đầu rút lui có trật tự, cuộc tao loạn cũng lắng xuống.

Triệu Phổ sờ cằm, cảm thấy chiêu này đúng là hữu ích a! Có được Thiên Tự Quyết cùng Địa Tự Quyết sau này có thể học thêm chút Trương Tam Gia hống dài ngắn mỏng dày gì đó rồi, thoải mái nha!

Triệu Phổ còn đang chìm đắm trong sung sướng, đột nhiên Trâu Lương đến bên cạnh hắn nói: “Vương gia có người chôn thuốc nổ trong khách điếm, chết không ít người đâu.”

Khóe miệng Triệu Phổ còn đang nhếch lên đột nhiên co giật kịch liệt: “Tra ra kẻ nào làm, lão tử nhất định bắt hắn nuốt luôn thuốc nổ đó.”

Trâu Lương gật đầu, mang người Lâm Dạ Hỏa đang nhìn ngó khắp nơi đi điều tra.

Chờ đến khi Triệu Phổ nhảy từ trên nóc nhà xuống thì những người khác đều tụ tập hết ở đây rồi, Bàng Dục cùng Bao Duyên không bị thương, nhưng mà cả người đầy bụi. Bao Duyên còn tìm kiếm bốn xung quanh: “Ai nha? Bạch đại ca cùng Triển đại ca đâu rồi?”

Mọi người đều tìm kiếm xung quanh.

Triệu Phổ cau mày: “Liệu có phải thuốc nổ này không chỉ dùng để tạo ra hỗn loạn mà còn tạo cơ hội để người khác dẫn dụ hai người đó đi không?”

“Là có người dẫn Ngọc Đường đi, Triển Chiêu chỉ đi theo mà thôi.” Thiên Tôn đột nhiên nói.

Ân Hậu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Triệu Phổ có chút lo lắng: “Chắc sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì đó chứ?”

“Không phải Tiểu Tứ Tử vẫn lo lắng cho Bạch Ngọc Đường sao?” Bàng Dục cũng có chút khẩn trương.

“Vốn dĩ cũng nên lo lắng một chút, nhưng mà xem ra bây giờ cũng không cần nữa ….” Thiên Tôn vừa nói vừa đưa tay ra.

Mọi người nhìn động tác của hắn mà xuất thần.

Bàng Dục đột nhiên sờ má, có thứ gì đó lành lạnh rơi vào? Ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy từ trên bầu trời, từng mảng lớn tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

“Oa!” Bàng Dục kinh ngạc: “Tuyết rơi rồi!”

“Khó trách sao hôm nay lại lạnh như vậy.” Bao Duyên kéo chặt cổ áo.

Bên cạnh, Ân Hậu có chút ngạc nhiên hỏi Thiên Tôn: “Sao không cần lo lắng?”

“Bởi vì tuyết rơi.” Thiên Tôn nhìn những bông tuyết tháng sáu trong suốt trong lòng bàn tay mình một chút, nhẹ nhàng thổi …. Tuyết bay đi.

“Ngọc Đường ra đời vào ngày bão tuyết, lớn lên từ trong băng thiên tuyết địa ở Thiên Sơn, học công phu từ trong tuyết, hơn nữa nương nó còn tên gọi Lục Tuyết Nhi….” Thiên Tôn nhàn nhạt cười một tiếng: “Chỉ cần trời đổ tuyết là không ai có thể thắng được nó.”

Thiên Tôn nói xong, một trận gió liền thổi qua …. Bông tuyết dưới đất bị thổi tung bay, ngay cả tóc của mọi người cũng bị thổi.

Ân Hậu cảm nhận sức gió một chút, gật đầu: “Gió này, bé Mèo nhà ta rất thích.”

…………..

Trong nha môn Ứng Thiên phủ, Tiểu Tứ Tử giúp Công Tôn cầm một hòm thuốc nhà trị thương cho mọi người, ngẩng mặt lên thấy được bông tuyết rơi xuống.

Tiểu Tứ Tử chợt quay đầu lại, đưa bàn tay múp míp lên sờ cằm một cái —— Ban nãy, hình như bé không có nhìn thấy tuyết rơi, cẩn thận suy nghĩ một chút, trên đầu Bạch Bạch hình như là có ít màu trắng …. Là tuyết à? Nhưng vì sao chỉ có tuyết ở trên đầu mà trên người lại không có a? Rõ ràng là nằm mà….

……………..

Trong bão tuyết tán loạn, Triển Chiêu vung Cự Khuyết trong tay …. Kiếm phong từ danh kiếm thoát ra hàn khí bức nhân, trên thân kiếm đen nhánh đậu đầy bông tuyết, sát khí kinh người.

Đám người áo đen ngăn cản phía trước đã ngã xuống hơn một nửa.

Mà đám người còn lại sau lưng hắn kia, đáng lý ra phải là những người đã bị luyện thành tử sĩ vô tri vô giác rồi mới đúng, vậy mà …. Kiếm của Triển Chiêu cũng vẫn khiến bọn họ run sợ.

Mảnh vải đen che mất khuôn mặt họ, thế nhưng vẫn còn có thể nhìn rõ đôi mắt, mà trong những đôi mắt ấy, có sợ hãi.

Một trận gió mang theo những bông tuyết tung bay thổi lên.

Triển Chiêu cảm nhận làn gió càng lúc càng lớn một chút, trở tay cầm Cự Khuyết đặt ngang trước mắt. Ánh sáng đen tuyền từ Cự Khuyết càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của hắn.

“Gió lên rồi.” Triển Chiêu nhìn đám người áo đen vẫn còn sót lại kia: “Mặc kệ các ngươi có nghe hiểu hay không, người nào có thê nhi phụ mẫu, già trẻ cần chăm lo hoặc là không muốn chết, nhanh chóng chạy đi!”

Nói xong, hắn lại đột nhiên nhảy một cái lên giữa không trung.

Đám người áo đen ngẩng mặt lên, cảm thấy được môt trận gió thổi qua, Triển Chiêu giống hệt như một bông tuyết, bị gió … thổi đi.

Đám người áo đen quay vòng ngẩng mặt nhìn quanh tại chỗ, còn đang tìm xem Triển Chiêu ở chỗ nào thì lại nghe thấy Triển Chiêu nói chuyện sau đầu: “Ở đây!”

Mọi người giật mình, một phần chạy trốn, người người không trốn kịp đều kêu một tiếng rồi ngã ngay xuống đất …. Máu đỏ tuôn ra một tầng thật mỏng trên làn tuyết trắng.

Triển Chiêu không hề dừng chân, cứ thế xông thẳng về phía trước, đám người áo đen theo bản năng mà lùi dần về phía sau, vậy mà cũng không thể tránh thoát …. Triển Chiêu vĩnh viễn đều nhanh hơn bọn chúng.

Đảo mắt một cái chỉ còn lại mấy người áo đen nữa thôi.

Triển Chiêu vung tay, hất văng máu dính trên Cự Khuyết, danh kiếm vô cùng sắc bén, ngoại trừ hàn quang ra thì không còn dính lại bất cứ thứ gì.

Triển Chiêu nhìn mấy người còn sống kia, mở miệng nói: “Mau tránh hết ra, đừng có cản đường ông đây đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

…………….

Người áo xanh nhìn đám sát thủ áo đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, chân mày cũng nhíu chặt lại.

Hắc y nhân đã bị Bạch Ngọc Đường dọn dẹp hơn phân nửa, có điều, điều khiến cho người áo xanh kia rất không thoải mái chính là cái phương pháp đánh cực thong thả của Bạch Ngọc Đường.

Mấy trăm sát thủ áo đen, đao pháp của Bạch Ngọc Đường vốn dĩ được xưng là rất nhanh, cho nên người áo xanh vốn nghĩ là sẽ có một hồi kịch chiến. Ai ngờ, đao của Bạch Ngọc Đường lại chậm chưa từng có. Nhưng mà lại thuộc loại, chậm mà uy lực sát thương kinh người….

Người áo xanh nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn gió tuyết càng lúc càng lớn, tuyết như vậy ở Ứng Thiên Phủ quả thực là vô cùng hiếm gặp …. Vậy mà, lại chọn đúng lúc này rơi xuống …. Chẳng lẽ, Bạch Ngọc Đường đúng là thiên chi kiêu tử cho nên trời cao mới ưu ái hắn thế sao?

Lúc này, Bạch Ngọc Đường một tay cầm Vân Trung Đao, rất tùy ý mà đứng trong tuyết. Bốn phía xung quanh, ngoại trừ thi thể hắc y nhân ra thì chỉ còn lại một cây băng đao, đúng vậy, chính là băng đao!

Chỉ thấy mấy người áo đen kia đột nhiên giơ đao đánh lén Bạch Ngọc Đường, vậy mà Bạch Ngọc Đường lại rất từ tốn rút đao …. Băng tuyết trước đao phong nháy mắt đọng lại thành một tầng băng mỏng vô cùng sắc bén, mang theo lưỡi đao sắc bén xuất hiện bên cạnh những hắc y nhân kia. Bọn họ căn bản đều không cách nào có thể ẩn nấp được, bên cạnh chỗ nào cũng có đao, cứ như là mỗi bông tuyết đều sẵn sàng đợi lệnh Bạch Ngọc Đường vậy.

Trong tuyết, thân ảnh màu trắng của hắn tiêu sái đến từng cử động, đao chỉ tùy ý huơ ra cũng có thể khiến cho ngàn vạn bông tuyết ngưng tụ thành những thanh đao vô ảnh vô hình, chờ khi có thể nhìn thấy được lưỡi băng đao kia, cổ đã bị vết đao cắt qua rồi.

Người áo xanh nheo mắt lại, nhìn người áo đen cuối cùng ngã xuống.

Bạch Ngọc Đường vung lên Vân Trung Đao, lưỡi đao tuyết trắng lại dung nhập vào trong băng tuyết, hoặc nên nói là, toàn bộ thân ảnh tuyết bạch của Bạch Ngọc Đường cũng như hòa vào với tuyết thiên …. Người này, cứ như cộng sinh với tuyết, những bông tuyết vừa với chạm vào hắn, lại cứ như những bàn tay vô hình vô cùng ôn nhu mà bao quanh Bạch Ngọc Đường, bảo vệ an toàn cho hắn.

Người áo xanh vỗ tay, cười: “Tốt …. Không hổ danh là đồ đệ của Thiên Tôn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái: “Đến lượt ngươi.”

Người áo xanh còn tỏ vẻ khó xử: “Đừng gấp, ta vẫn còn lễ vật cho ngươi ….”

Chữ “ngươi” vừa mới dứt, chỉ thấy người áo xanh đột nhiên vung tay lên, chỉ thấy trong tay áo hắn hình như có một bộ cơ quan.

Bạch Ngọc Đường cau mày —- Cơ quan tới?

Trong màn tuyết bay tán loạn, từ cơ quan trong tay áo người áo xanh, nháy mắt một cái bắn ra mấy trăm tụ tiễn ngắn, theo gió tuyết, đồng loạt bắn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường luân chuyển Vân Trung Đao trước mắt một cái, vẽ lên một hình cung …. Liền nghe thấy mấy tiếng “keng keng keng” … truyền đến không ngừng, bông tuyết ngưng tụ thành băng chặn lại tất cả tụ tiễn …. Tụ tiễn bị bắn văng vào trong rừng cây.

Lá chắn tuyết rơi xuống, lại không thấy thân ảnh người áo xanh đâu. Vậy mà, Bạch Ngọc Đường hình như cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ hơi nghiêng mặt sang bên một cái, thấy người áo xanh xuất hiện phía sau lưng mình…..

Bạch Ngọc Đường âm thầm suy nghĩ một cái, hình như khinh công rất tốt thì phải …. Hơn nữa, khinh công lại có chút giống với Ẩn thuật của đám sát thù Phù Tang kia chứ không phải là võ công Trung Nguyên đơn thuần.

Người áo xanh sau liền ném hai chiếc tụ cung đi: “Đáng tiếc, ám khí cũng dùng hết …. Rồi.”

Khi hắn nói đến chữ “rồi”, đột nhiên lại phất tay một cái …. Một viên tụ tiễn lại bắn về phía trái tim Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày —- Đánh lén sao? Tính cách còn ti tiện như vậy.

Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường cũng không có cản lại, cũng không có tránh đi, chỉ là đứng yên đó mà nhìn mai tụ tiễn ngắn kia bắn thẳng về phía trái tim mình.

Chính tại lúc người áo xanh đang rất đắc ý thì một tiếng vút vang lên, một đồng xu bay đến.

“Keng” một tiếng, đồng xu kia đánh trúng tụ tiễn, mà đồng bản ấy lại vòng một vòng trên không trung, tụ tiễn chuyển hướng bay thẳng về phía người áo xanh.

Trên mặt người áo xanh đột nhiên xuất hiện một tia cười lạnh, hơi nghiêng đầu một cái …. Tụ tiễn lướt qua bên tai hắn, cắm vào thân cây đại thụ phía sau.

Tiếp đó, một thân ảnh màu lam từ trong tuyết bay xuống, đứng trước người Bạch Ngọc Đường.

Người áo xanh cười: “Triển Chiêu…..”

Triển Chiêu giơ tay lên, đón lấy đồng xu từ trên trời rơi xuống kia, cũng không thèm để ý đến người áo xanh kia, quay đầu lại lên án Bạch Ngọc Đường: “Tại sao ngươi không tránh?”

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết dính trên tóc Triển Chiêu, ghé sát vào lỗ tai hắn thủ thỉ: “Không phải ngươi muốn chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cảm giác thế nào?”

Triển Chiêu híp mắt lộ ra một nụ cười cực kỳ thỏa mãn: “Tuyệt!”

Bạch Ngọc Đường thuận tay vỗ vỗ tuyết trên bả vai mình xuống, Mèo này …. Hạnh phúc đến độ sắp kêu “mieo mieo” luôn rồi.

Triển Chiêu chỉ người áo xanh kia: “Ai, ngươi là ai a?”

Sau khi người áo xanh thấy Triển Chiêu rồi, hơi thở cũng biến đổi, cứ như hắn đang cố gắng cất giấu điều gì đó, đã nhẫn nại quá cực khổ rồi….

“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc thu thập ngươi, còn phải chờ một chút ….” Vẻ mặt không được tự nhiên lắm của người áo xanh kia biến động, điều nay chứng tỏ hắn đang rất có gắng để khắc chế tâm tình mình.

“Hôm nay tha các ngươi một mạng trước …. Coi như các ngươi mạng lớn.” Vừa nói người áo xanh vừa chợt lóe thân …. Đồng thời, lại thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên vung đao đánh ra ngoài.

Một đao kia liền đánh ra một mảng tuyết lớn, ở phía xa liền nháy mắt hiện lên một bức tường băng.

Bức tường hình cung liền xuất hiện trước mặt người áo xanh, cản lại đường đi của hắn.

Người áo xanh rơi xuống đất, nhìn hai người, sắc mặt cũng đã thay đổi, không thấy bất cứ sợ hãi nào, cũng không có hốt hoảng, mà cứ như bị động kinh vậy, kích động vô cùng mà mở to cặp mắt, cười lớn nhìn hai người: “Hai tên tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng các ngươi, nếu không phải người nọ ra lệnh, ta đã bóp nát xương các ngươi rồi …”

Đang nói chuyện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy nội lực trên người hắn đột nhiên bành trướng, nội lực cực cao, gần bằng Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Hai người nhìn nhau một cái —– Người nọ ra lệnh sao? Qủa nhiên phía sau còn có người thao túng!

Hình như người áo xanh rất muốn giết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nhưng mà lại không có cách, hắn vô cùng nhẫn nại, tránh khỏi tường băng định đi …. Nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên vung đao lên, tuyết bay toán loạn dựng thành những bức tường băng vòng cung xung quanh.

Cuối cùng, người áo xanh kia rơi xuống trước mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bốn phía bọn họ đã tạo thành một nhà lao băng nửa vòng cung, vây bọn họ ở bên trong rồi.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao?”

Triển Chiêu cũng rút Cự Khuyết khỏi vỏ: “Đâu có dễ như vậy!”
Bình Luận (0)
Comment