Long Đồ Án

Chương 409

Màn đêm buông xuống, mọi người nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai sẽ hành động tiếp.

Triển Chiêu và Bạch Ngoc Đường trở lại phòng trong Hắc Phong Thành nghỉ ngơi, vừa mở cửa ra hai người đã cảm thấy một màn tuyết trắng chói cả mắt… Căn phòng vốn vô củng rộng rãi lúc này đã có cảm giác bị“nhồi nhét” rồi.

Yêu Yêu rúc vào tấm thảm lông dê của Tiểu Ngũ, chiếc thảm này cảm giác có chút nhỏ, Tiểu Ngũ lại có lông mao mềm mại, rất vừa vặn cho Yêu Yêu gối đầu.

Triển Chiêu lách qua giữa bàn và Yêu Yêu mà vào, đưa tay nhẹ nhàng dời chiếc bàn đến sát cạnh tường, để Yêu Yêu có thêm chỗ ngủ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn con rồng nằm trên mặt đất, hình nhưđang suy nghĩ gìđó.

“Sao vậy?” Triển Chiêu qua đứng song song với Bạch Ngọc Đường, nhìn tổ hợp kỳ quái Yêu Yêu và Tiểu Ngũ này.

“Phòng của ngươi ở Khai Phong chắc chắn không ngủđược…” Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới nói một câu.

Triển Chiêu lườm hắn: “Chật chút vẫn được…”

“Yêu Yêu là giống rắn.” Bạch Ngọc Đường viện lý do cực kỳ chuẩn: “Sau này còn lớn lên nữa.”

Triển Chiêu há miệng, suy nghĩ một lúc lâu vẫn chẳng có cách nào phản bác được.

“Chỉ còn một biện pháp!” Bạch Ngọc Đường suy tính thật lâu rồi mới mở miệng.

Triển Chiêu tia hắn: “Cái gì?”

“Trùng kiến lại Khai Phong Phủ!”

“Không được!”

“Xây dựng thêm biệt viện của ngươi!”

“Không được!”

“Xây thêm một tầng phòng nữa thôi!”

“Không…” Triển chiêu mới nói được một nửa, tự giác nuốt lại chữ“được”, tò mò hỏi: “Xây thêm tầng nữa à?”

“Ta có bản đồ thiết kếđấy.” Bạch Ngọc Đường rút một cuộn giấy từ dưới gầm bàn ra.

Triển Chiêu tò mò tiến đến: “Ngươi vẽ khi nào thế?”

Bạch Ngọc Đường cầm cuộn giấy nhìn Triển Chiêu: “Yêu Yêu cần có không gian để hoạt động, gọi là chồng lên chẳng qua là kéo cao không gian mà thôi, như vậy phòng cũng rộng hơn một chút.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Ừ, phương pháp này có thể xem xét.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đồng ý nên “soạt” cái mở bản thiết kế ra cho hắn xem.

Triển Chiêu vừa liếc xong liền đạp ghế: “Đây là bảo tháp!”

“Nói chính xác thì chỉ là một cái tiểu lâu mà thôi.”

“Không cho phép xây nhiều tầng như vậy!”

Bạch Ngọc Đường cuộn lại thiết kế: “Ngươi nói đồng ý cho xây thêm tầng rồi mà.”

“Ta nghĩ là chỉ xây thêm một tầng.”

“Thêm một tầng với thêm nhiều tầng thì có gì khác nhau đâu?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục vẽ phác thảo.

“Hai tầng làđủ rồi!” Triển Chiêu thương lượng với Bạch Ngọc Đường.

“Muộn rồi.” Bạch Ngọc Đường cất cuộn thiết kế xuống dưới ngăn bàn: “Thành sản phẩm rồi!”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thành sản phẩm nghĩ là gì?”

“Là đã xây xong tiểu lâu rồi. Công tượng vẽ lại để ta kiểm tra hàng, xem có chỗ nào cần sửa hay không.” Bạch Ngọc Đường nói xong, xoay người lướt qua Yêu Yêu và Tiểu Ngũ trở về giường ngủ.

Triển Chiêu há to miệng, rút ra bản vẽ nhìn lại một chút, tiểu lâu có ba tầng, nhưng mà nhìn thấy có vẻ rất cao…

Nhìn lại, Triển Chiêu đột nhiên sờđầu – Chờđã! Hôm nay Bạch Ngọc Đường mới nhận Yêu Yêu, vậy mà tiểu lâu đã xây xong rồi.

Triển Chiêu cuộn lại bức họa, nhảy qua người Yêu Yêu và Tiểu Ngũ, bổ lên người Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đã dự mưu từ sớm rồi!”

Bạch Ngọc Đường trở mình, dùng chăn trùm kín người lại.

Triển Chiêu thì dán vào người hắn kéo chăn: “Ngươi cũng đâu có biết sẽ phải nuôi rồng, chồng thêm tầng làm gì?”

Đúng lúc này, cửa phòng bịđẩy ra, Ân Hậu cầm bát canh vào: “Cháu ngoan, ăn khuya không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn.

Ân Hậu chớp chớp mắt, thấy Triển Chiêu đang ngồi trên người Bạch Ngọc Đường kéo chăn.

“À…” Ân Hậu suy nghĩ một chút, nhìn ***g canh kia, tốt nhất là mang về cho Thiên Tôn đi. Nghĩ xong rồi liền đẩy cửa ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại cho hai người nữa.

Trong phòng lại an tĩnh trong chốc lát.

Triển Chiêu tiếp tục kéo chăn: “Sao phải làm cao như vậy?”

Bạch Ngọc Đường chui trong chăn nhẹ giọng trả lời: “Thông gió chút.”

“Thông gió mà cần phải xây dựng thành cả cái địa lâu à? Mất mặt chết đi được!” Triển Chiêu vừa nghĩđến bản vẽ kia, hình như bên cạnh lầu trên cùng còn có con số cụ thể, cho nên lại bay về, lấy cuộn giấy ra nhìn lại…. Triển Hộ vệ há to miệng: “Cao thế này?”

Bạch Ngọc Đường buồn bực, im lặng không nói tiếng nào, thầm nhắc nhở trong lòng – Tiểu lâu này sau khi xây xong chắc chắn sẽ là nơi cao nhất Khai Phong phủ, bí mật này tuyệt đối không thể cho Triển Chiêu biết.

“Ngươi hỏi qua Đại nhân chưa?” Triển Chiêu đặt bản vẽ xuống, trở lại giường hỏi hắn.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đại nhân đồng ý rồi.”

“Đại nhân mà lại đồng ýà?” Triển Chiêu hỏi: “Xây cao như vậy mà.”

Bạch Ngọc Đường trở mình: “Ở trên cao có thể thấy được toàn bộ phủ Khai Phong, rất có lợi cho việc duy trì trị an! Ta nói với hắn xây một vọng tháp trong chỗ của ngươi.”

Triển Chiêu bóp cổ hắn: “Ngay cả như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được! Dỡ xuống!”

Bạch Ngọc Đường cầm cổ tay Triển Chiêu: “Dỡ xuống là mất một vạn lượng đấy!”

“A… Vậy thôi đi!”

Triển Chiêu buông tay, nghiêng người ngẩng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vọng tháp chẳng qua là lý do lừa Đại nhân mà thôi, lý do thật là gì?”

Bạch Ngọc Đường im lặng.

Triển Chiêu kéo chăn.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Vị trí của Khai Phong phủ rất tốt.”

“Tiếp đó là gì?” Triển Chiêu nghe không hiểu.

“Chỗ này xây cao một chút thì chắc chắn là nơi ngắm cảnh đêm đẹp nhất ở Khai Phong thành.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu ngẩn người: “Ngắm cảnh đêm sao?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Chờđến khi về Khai Phỏng rồi ngươi sẽ hiểu.”

Nói xong liền đưa tay kéo Triển Chiêu định về giường mình ngủ lại: “Chạy qua chạy lại không mệt à, đừng quấy rầy giấc ngủ của Yêu Yêu và Tiểu Ngũ.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút – Suy cho cùng – mùi cũng bị dính cả rồi mà, ngủ chung cũng chẳng sao.

Cho nên, Triển Chiêu nằm xuống đắp chăn, thành thục nhập mộng.

***

Sáng sớm hôm say, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tỉnh lại trong tình trạng bị lắc lư.

Triển Chiêu mơ màng mở mắt ra, thấy nóc giường khắc hoa không ngừng lắc lư lay động, hoang mang gọi: “Ngọc Đường.”

“Ừ?” Bạch Ngọc Đường cũng đang mở mắt nhìn chằm chằm nóc nhàđáp.

“Ngươi đang lắc à?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi biết ta đã lâu như vậy, đã thấy ta lắc bao giờ chưa?”

“Ừ…” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “ieo ô” vang lên, nóc giường hơi nghiêng một cái, Yêu Yêu thòđầu ra thăm dò, ngoẹo đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu chớp chớp mắt: “Sao Yêu Yêu lại nằm trên nóc giường?”

“Nó biết bay mà, cao có từng ấy chẳng khó khăn gìđâu.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Triển Chiêu tiếp tục gật đầu: “Không biết giường trong quân doanh của Triệu Phổ có thể chịu được trọng lượng của một con rồng không nữa.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ thử trụ giường bằng gỗ, lắc đầu, nói: “Bằng gỗđào, xem ra có vẻ khó.”

Triển Chiêu đồng ý: “Ừ, ta cũng nghe được tiếng giường gãy rồi….”

Nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: “Không ổn…”

***

Sáng sớm mới tỉnh dậy Tiểu Tứ Tửđã hoan hoan hỉ hỉ kéo tay Công Tôn chạy ra ngoài, bởi vì Công Tôn nói cho bé biết vụán sẽđược giải quyết rất nhanh, mọi người có thể nhanh chóng về Phủ Khai Phong, cho nên tâm trạng Tiểu Tứ Tử cực kỳ tốt.

Hai người vừa nhảy vào đến viện đã nghe thấy trong phòng Triển Chiêu cách vách rầm một tiếng thật to.

Công Tôn và tiểu tử tứ sững sờ ngoài cửa.

Lúc này, sáng sớm thức dậy, Bạch Phúc cũng đang mang theo một thùng cá và một thùng thịt bò, vừa vào trong viện đã hô: “Yêu Yêu, Tiểu Ngũ, ăn sáng thôi!”

Vừa mới dứt lời, một tiếng “ầm” nữa lại vang lên.

Cửa gian phòng Triển Chiêu bịđụng văng ra ngoài.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhanh chóng lùi lại mấy bước, trên ván cửa xuất hiện một cái lỗ to đùng, rớt xuống bên chân hai người.

Yêu Yêu và Tiểu Ngũ vọt ra, chạy đến trước mặt Bạch Phúc.

Bạch Phúc đổ cá và thịt bò trên hai cái máng trúc thật dài khác nhau, cho hai đứa nóăn sáng, mấy tên gia đinh phía sau còn mang thêm hai thùng cá và hai thùng táo đi đến.

Mà lúc này, trong phòng Triển Chiêu, vị trí vốn là chỗ cái giường đã biến thành một đống “phế tích”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chui từ trong đống phế tích ra.

Triển Chiêu vỗ vụn gỗ trên đầu, nhìn khung cửa trống rỗng, vịn vào mép giường gãy hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tiểu lâu người làm kia có cần gia cố lại cửa không?”

Bạch Ngọc Đường đứng lên: “Ta thay bản vẽ khác để thợ mộc làm lại…”

Triển Chiêu thở dài, từđống phế tích bò ra ngoài, vừa đi còn vừa đỡ lưng: “Ai nha…. Đau quá làđau!”

Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn: “Cha, Miêu Miêu bịđau à?”

Công Tôn hí mắt, nhìn Triển Chiêu quần áo xộc xệch và cái giường bị gãy kia.

Triển Chiêu xoa thắt lưng đứng vững, lẩm bẩm: “Nhìn dáng vẻ thì không nặng lắm mà…Đè chết ta rồi!”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi Công Tôn: “Cha, Miêu Miêu bị cái gìđè vậy…ứm.”

Tiểu Tứ Tử còn chưa nói hết lời đã bị Công Tôn che kín miệng, nhanh chóng ôm đi.

***

Ăn sáng xong mọi người lại đồng loạt xuất phát.

Lần này đi đâu đây? Triển Chiêu vỗ Yêu Yêu đãăn no, cùng Bạch Ngọc Đường xoay người ngồi trên lưng nó, cất cánh.

Yêu Yêu lượn quanh trên bầu trời Qủy Hải, Triển Chiêu tìm được chính xác địa điểm hạ cánh, cùng Bạch Ngọc Đường nhảy từ lưng Yêu Yêu xuống, đốt khói báo động.

Bạch Ngọc Đường vỗ lưng Yêu Yêu, cầm táo cho nóăn, tán thán: “Cũng rất tiện.”

Triển Chiêu cười hắn: “Ngươi cẩn thận Bạch Vân Phàm lại ghen!”

Bạch Ngọc Đường cười, tiến đến trước mặt Yêu Yêu xoa đầu.

Mọi người ở bên ngoài Qủy Hải theo vị trí khói báo động của hai người, dưới sự hướng dẫn của Y Y tránh khỏi xoáy cát tìm được chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đợi.

Đến nơi rồi mọi người mới rõ tại sao Triển Chiêu phải dẫn mọi người đến đây.

Giữ lòng Qủy Hải, tại một giải đất không bị sa mạc hóa, trên đất đá cằn cỗi có một mảng thạch trận.

Tảng đá cao bằng bàn chân, bày thành một đồán rất quen thuộc với mọi người – ba tam giác ***g vào nhau hướng về ba hướng khác nhau.

“Là ký hiệu này!” Triệu Phổ kinh ngạc.

Trâu Nguyệt không hiểu: “Trước giờ chưa từng phát hiện ra.”

Y Y cũng gật đầu.

“Hẳn là có liên quan đến tường bão cát.” Triển Chiêu nói.

Mọi người cũng hiểu chỉ có lý do như vậy mà thôi.

“Ởđây ngoại trừ có thạch trận liệu còn gì nữa không?” Công Tôn khó hiểu đứng yên.

Lúc này, Tiểu Ngũ vốn tới góp vui đột nhiên nhảy về phía mặt đất có tiếng “phì phì” vang lên.

Mọi người cũng đã nghe được những thanh âm kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường vung tay bắn ra hai khỏa Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch, kéo ra hai con rắn xọc.

Ban đầu mọi người vẫn nghĩ là có hai con rắn xọc, nhưng khi kéo lên mới biết là chỉ có một con, nhưng mà con rắn này lại có hai đầu.

“Song Đầu Xà!” Công Tôn kinh ngạc hô một tiếng.

Mọi người theo bản năng lùi lại mấy bước, chỉ nháy mắt từ những tảng đá trong thạch trận kia có rất nhiều rắn hai đầu bò ra.

Vùng xung quanh lông mày của Bạch Ngọc Đường cũng nhăn tít lại.

Công Tôn nói: “Chính là loại rắn này!”

Mọi người khó hiểu nhìn Công Tôn.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, hỏi: “Hôm qua ngươi nói có thểđám Sa Qủy kia bị trúng độc, chẳng lẽ là loại độc rắn này sao?”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu: “Ta đã từng xem qua về rắn hai đầu trong sách cổ, kịch độc không gì sánh được, rắn này khác với những loài rắn khác, người bị nó cắn cũng có thể truyền độc, chỉ cần người bị cắn đi cắn người khác thì những người khác cũng bị trúng độc, là một loài rắn độc có tốc độ lây lan cực nhanh.”

Vừa nói Công Tôn vừa ý bảo mọi người rời khỏi nơi cóđất màu đậm, đứng ở những nơi có màu đất nhạt mới an toàn.

“Độc của rắn hai đầu cực kỳ lợi hại, cũng khó nuôi, chúng nó phải sống ở nơi hoàn toàn không có nước.” Công Tôn nói: “Loại đất đai này trong sách cũng từng ghi chép qua, gọi làđất hai màu, hoàn toàn không thấm nước, khi bịánh mặt trời chiếu sáng sẽ trở nên cực kỳ khô nóng, chính là nơi duy nhất mà rắn hai đầu có thể sống được.”

“Thạch trận kia…” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Là do người tạo nên để nhắc nhở người khác đừng đến gần sao?”

Công Tôn gật đầu: “Chắc là vậy, loại đất này cũng rất hiếm, phải nuôi rắn hai đầu ởđây, cho nên nơi này khá hiểm ác.”

“Thảo nào dù diệt thế nào thì Sa Qủy vẫn không hết…” Trâu Nguyệt tán thán: “Thì ra nguyên nhân làởđây, chỉ cần bắt được người ném đến đây cho rắn cắn một cái là có thể tạo ra Sa Qủy, cứ thế sinh sôi này nở, một truyền mười, mười truyền trăm.”

Công Tôn nói: “Loại yêu nghiệt này tốt nhất là diệt trừ vĩnh viễn, dưới nền đất kia có thể vẫn còn trứng rắn.”

“Phải làm thế nào mới có thể tuyệt diệt?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn nhíu mày: “Ta chỉ biết thứ này sợ nước…”

Mọi người nhìn ngắm xung quanh – Hình như gần nơi này không có nước đâu.

“Chúng cứ sống ở chỗ nóng chết người này là do sợ lạnh hả?” Lúc này, Thiên Tôn bỗng hỏi.

Mọi người sửng sốt, Công Tôn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”

Thiên Tôn cười: “Vậy dễ rồi.” Vừa nói hắn vừa tiến lên hai bước, vung tay vỗ xuống hai chưởng, mọi người cảm thấy có một luồng hàn khí bức nhân, xung quanh mặt đất lập tức xuất hiện một tầng sương giá.

Chỉ lát sau…. Một lượng lớn rắn hai đầu bò từ lòng đất ra, giãy dụa, sau đó nhanh chóng bịđông cứng lại.

Một lát sau, Thiên Tôn thu thay lại, vừa quay đầu đã thấy mọi người chạy ra xa lắm rồi, tên nào tên nấy lạnh đến xát tay không ngừng.

Yêu Yêu dán vào lưng Tiểu Ngũ, chủ yếu là vì trên người Tiểu Ngũ có nhiều lông nên rất ấm áp, Yêu Yêu cọ không ngừng. Triển Chiêu đứng bên cạnh nhìn một rồng một hổ cực kỳ hòa thuận với nhau, quả nhiên là tổ hợp kỳ quái.

“Ba trượng dưới nền đất ta đãđóng băng cả rồi.” Thiên Tôn vừa nói vừa vẫy đại sư Vô Sa.

Mọi người quay đầu lại nhìn đại sư Vô Sa.

Đại hòa thượng chậm rãi đi tới, quyền trượng trong tay đập mạnh xuống tảng băng bên dưới một cái, một tiếng “răng rắc” vang lên…. Toàn bộ mặt đất như chìm luôn xuống.

Sau đó, Đại sư thu tay lại, chắp tay niệm: “A di đà phật.”

Lúc này, tất cả những nơi có bùn đất màu đậm đều biến thành những bụi băng trong suốt, bị gió trên đại mạc thổi qua, nhẹ nhàng tan biến như mây khói.

Nhìn lại nền đất một lần nữa, ởđóđã xuất hiện một cái hố to, cát vàng xung quanh bắt đầu chảy xuống, lấp vào trong hố.

“Bách chiến bách thắng….” Triệu Phổ bỗng hỏi: “Chẳng lẽ lại là mấy con rắn hai đầu chỉ bằng ngón tay này sao?”

Tất cả mọi người đều nhíu mày không nói.

Triển Chiêu nói: “Ta đoán là, nói đến bách chiến bách thắng ý muốn chỉ biến toàn bộ kẻđịch thành quân mình… cho nên, nếu như biến tất cả người thành Sa Qủy thì chẳng khác nào bách chiến bách thắng cả.”

Tất cả mọi người thở dài.

“Nhưng mà cũng chẳng ngờ lại là rắn hai đầu.” Triển Chiêu khoanh tay: “Thật đáng ghét.”

Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn, hình như hơi thất vọng.

Ân Hậu và Thiên Tôn cũng hơi khó hiểu.

Công Tôn khoanh tay: “Thứ này mà cũng dám nói là vào được Mê Thành liền bách chiến bách thắng à? Vậy chẳng phải là lừa người ta sao?”

Ân Hậu cười gượng, Thiên Tôn nói: “Đã nói là lừa người rồi mà! Những thứ mà mấy nơi này lưu lại cũng chẳng phải thứ tốt gì.”

Mọi người nhụt chí.

***

“Rắn hai đầu biết nhận chủ nhân.” Công Tôn nói: “ Chúng sẽ nhận người nuôi mình làm chủ nhân. Mà những người mang trong mình độc rắn này cũng giống như rắn hai đầu, nhận lệnh hành sự của một chủ nhân duy nhất.”

Triệu Phổ ngẩng mặt sờ cằm: “Nói cách khác, nếu muốn diệt trừ tận gốc cái họa Sa Qủy này thì còn phải cần tìm được chủ nhân phía sau hả?”

Tất cả mọi người đều nhíu mày – Làm thế nào đây?

“Các ngươi nghĩ, Sa Qủy hôm qua muốn chạy ra ngoài làm gì?” Công Tôn đột nhiên hỏi.

Mọi người nhìn nhau một cái.

“Sa Qủy nghe lệnh hành sự…” Triệu Phổ nhướng mày: “Chi bằng để nó dẫn đường đi?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu, cảm thấy kế hoạch này cũng không tệđâu.

Cho nên, mọi người trở lại quân doanh, tìm một chỗ vắng người thả con Sa Qủy kia ra.

Sau khi Sa Qủy được thả ra, lại chạy về gần chỗ bị bắt ở Qủy Hải lần trước.

Bọn Triển Chiêu lặng lẽ theo sau, có hơi thất vọng một chút, chẳng lẽ Sa Qủy này lại trốn về Qủy Hải à?

Nhưng lúc mọi người vừa định bắt lại Sa Qủy để tiêu diệt thì Sa Qủy lại đột nhiên đổi hướng đi, đi ngược với hướng Qủy Hải, vào một cánh rừng tĩnh lặng.

Mọi người nhìn nhau – Qủa nhiên Sa Qủy nghe lệnh hành sự, hơn nữa biết cũng không nhiều, nó phải trở vềđúng đường mới có thểđi tiếp được.

Cho nên, mọi người còn đang ngạc nhiên cũng lặng lẽđi theo Sa Qủy, vào trong rừng, bắt cái tên chủ mưu sau màn, cũng là thủ phạm kia.
Bình Luận (0)
Comment